← Ch.07 | Ch.09 → |
𝐓●𝐡●â●ⓝ 𝐭●𝒽●ể Khương Đường căng thẳng như bị điện giật, hốt hoảng kêu lên khe khẽ: "Cậu định làm cái gì?"
Môi anh nhếch lên thành một độ cong rất nhỏ, dường như đang cười. Anh chẳng hề nói gì, nhưng cô lại biết được câu trả lời.
Gương mặt Khương Đường nóng lên, vì đoạn đối thoại thô tục này.
Anh làm gì vậy.
Làm cô.
Còn có nội dung nào thô tục hơn thế này nữa sao?
Nếu đây là câu chuyện của người khác, Khương Đường nhất định sẽ trợn trắng hai mắt cười nhạo một câu "Cũ rích". Chẳng qua giờ phút này, câu chuyện kia lại xảy ra với bản thân mình, cô lại bị ⓚí·𝖈·♓ 🌴·♓í𝒸·♓ đến mức càng dâng lên nhiều 𝐝ụ*c ✔️*ọ𝓃*🌀 hơn nữa, bụng nhỏ trướng đến mức gần như co rút đau đớn.
Quả nhiên tình dục càng trì hoãn thì lại càng khiến người ta phóng đãng mê người.
Ngón tay thô dài đẩy quần lót ướt đẫm ra, lòng bàn tay ⓒ.ọ ⓧá.t qua lại hai cánh thịt non mềm ướt dính. Cây gậy giữa háng Tiêu Tắc đã trướng đến mức sắp 𝓃●ổ 𝖙●𝐮𝓃●ⓖ, nhưng anh rất thích vẻ mặt của cô bây giờ.
Rõ ràng toàn thân đều đã động dục nhưng vẫn không chịu từ bỏ giãy giụa, hết lần này đến lần khác càng giãy giụa càng chìm sâu.
Cô nhíu mày lại, đôi mắt lấp lóe, đều là chứng minh cho sự chó cùng rứt giậu của mình.
dương v*t hưng phấn không ngừng r⛎_n 𝐫_ẩ_🍸, kiềm chế biến thành một loại ngon miệng khác, ⓚh●🅾️á●ï 🌜ả●𝖒 tinh thần thậm chí còn vượt qua cả †♓â●𝐧 т●𝒽●ể.
Cảm giác thô trướng kia vòng qua chỗ nho nhỏ đảo quanh tránh nặng tìm nhẹ, Khương Đường gần như sụp đổ, liều mạng khống chế xúc động muốn tự tay giúp anh tách hai môi â.Ⓜ️ h.ộ ra. Cô muốn anh sờ thẳng vào miệng huyệt của mình, muốn anh ↪️●ắ●𝐦 ѵà●o bên trong cho đỡ ngứa một chút...
Cô hơi nhếch môi trừng anh.
Như giận dỗi như làm nũng, ánh mắt ⓠц𝐲ế-ⓝ 𝐫-ũ không ngừng liếc một cái.
Ý cười trên mặt Tiêu Tắc biến mất, gương mặt thon gầy hơi hóp lại vì hàm răng nghiến chặt, giữa đườռ.g 𝖈.🔴𝐧.ɢ phập phồng, biểu hiện dịu dàng hoàn toàn hóa thành bột phấn.
Thấy sắc mặt anh thay đổi, Khương Đường mơ hồ biết được tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, lồng ռ𝖌_ự_𝖈 chậm rãi phập phồng, hô hấp 𝓃ó·ⓝ·ɢ ⓑỏ𝖓·𝖌 đến mức gần như ✝️ⓗ*ℹ️ê*⛎ 𝒸ⓗ*á*𝖞 xoang mũi của mình.
Ngón tay thô ráp đẩy môi â-m 𝐡-ộ non mềm ra, theo dòng nước đang chảy tràn trề nhẹ nhàng gẩy một cái, đầu ngón tay đã bị chất lỏng trong suốt phủ lên, lôi kéo ra sợi chỉ màu bạc 𝖉_â_𝐦 mĩ. Chẳng qua anh chỉ vỗ nhẹ mấy cái, tiếng nước vang dội đã truyền vào tai hai người.
Người đàn ông gặm cắn xương quai xanh của cô hỏi: "Chị, muốn tôi ↪️ắ-ɱ 𝖛-à-0 sao?"
Khương Đường nhắm mắt lại, tận sâu trong cổ họng mập mờ mấy giây, cuối cùng nói: "Ừm."
Quá sa đọa rồi.
"Ừm là sao."
Anh biết rõ còn cố hỏi, cô biết thừa.
Nuốt nước bọt xuống, nhỏ giọng nói thêm: "Muốn cậu ↪️ắ●𝖒 νà●0 tôi."
Rút cắm mãnh liệt trong dự đoán cũng không hề xảy ra, thậm chí ngay cả ngón tay đang sờ miệng huyệt cô cũng mất tập trung. Khương Đường nghi ngờ, đang định cúi đầu xuống nhìn, đột nhiên có thứ gì đó đập "Bốp" một tiếng thật mạnh lên bắp đùi cô.
"A!"
Nơi mẫn cảm nhất bị tấn công, Khương Đường bị dọa cho nhảy dựng, toàn thân 𝖗_υ_𝐧 𝓇_ẩ_y, âm thanh ngọt ngào đứt đoạn thừa cơ tràn ra khỏi môi.
Sau khi sợ hãi trôi qua, cảm xúc trên đùi dần trở nên rõ ràng hơn, là một vật hình trụ thô dài.
Cho dù không nhìn cũng có thể đoán được thứ kia to và cứng đến mức độ nào, nếu không làm sao trong nháy mắt khi bắn ra lại có thể làm cô đau như vậy.
Hai tay người đàn ông ấn lên cánh 〽️ô●п●𝐠 cô gái, sau khi xoa nắn thật mạnh hai cái, ôm chặt lấy cô di chuyển từ trước ra sau. Miệng huyệt dán sát vào côn th*t cọ qua cọ lại, không phân biệt được ai nóng hơn ai, nhanh chóng cọ đến mức dương v*t người đàn ông nước chảy đầm đìa.
Khương Đường gục lên bả vai đối phương 𝖙_♓_ở 🅓ố_𝐜, trong mắt hơi nước mờ mịt. Khi tách ra nhìn thấy hầu kết người đàn ông trước mặt đang nhô ra chuyển động lên xuống, đột nhiên cô cảm thấy 𝖌ợ*𝐢 𝖈ả*𝐦 đến không kiềm chế nổi.
Tận sâu trong bụng dưới 𝓇⛎●ⓝ 𝓇ẩ●🍸, huyệt nhỏ cũng 𝖗·𝖚·n ⓡẩ·𝓎 theo, một lần ɱú·t lấy quy đầu đang di chuyển.
"A..."
Nóng quá.
Khương Đường càng 𝐫*⛎*𝐧 𝐫ẩ*y dữ dội hơn, huyệt nhỏ cũng bắt chước cô, m●ú●🌴 càng ngày càng mạnh, giống như lôi kéo quy đầu ⓒ.ắ.𝖒 ✅à.𝑜.
"A... Không được... Không, không có bao..."
Giọng nói ngọt ngào phối hợp với hơi 𝖙♓.ở ɢấ.𝐩 gáp, không có chút sức thuyết phục nào.
Ngay cả bản thân Khương Đường cũng không biết rốt cuộc mình muốn anh 𝒸ắ*ⓜ ⓥà*🔴 hay không muốn. Cô thậm chí cũng không tính là quen biết người đàn ông này, không biết anh đã từng ngủ với bao nhiêu người, hôm nay đã tắm chưa, có bệnh lung tung gì không, không đeo bao quá nguy hiểm... Cô chưa từng có hành động không đeo bao...
Nhưng ✝️*𝒽â*ⓝ т*𝐡*ể lại thành thật hơn lý trí, d*m thủy tràn trề chảy ra, không kiềm chế được giội xuống, tưới thẳng lên quy đầu người đàn ông.
Tiêu Tắc nhìn thấy rõ sự khó xử của cô, trong mắt ngưng tụ thành một lớp băng, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Chê dương v*t của tôi bẩn sao?"
dương v*t... ?!
Từ ngữ này vượt ra ngoài phạm vi của Khương Đường, bình thường mặc dù cô vẫn thường nói chuyện đen tối với Quách Thắng Nam, nhưng vẫn chỉ giới hạn ở việc tìm đàn ông, chưa từng đạt đến trình độ này.
Cô chỉ cảm thấy giống như tai mình đang bị người ta 𝖈.ưỡ.п.ⓖ 𝐛ứ.🌜 vậy, nhưng mà còn sa đọa hơn chính là, huyệt nhỏ của cô lại càng ướt hơn nữa...
Thậm chí quy đầu đang chặn ở miệng huyệt cũng không có cách nào ngăn được chất lỏng mãnh liệt tràn ra, d*m thủy ngọt ngào chảy dọc theo bắp đùi cô, chảy xuôi xuống theo dương v*t của người đàn ông.
Mùi vị mờ ám tràn ngập căn phòng, mỗi lần hô hấp vô cùng κ●í●𝖈●𝐡 ⓣⓗ●íc●ⓗ.
Tiêu Tắc ấn chặt cánh 𝖒·ôⓝ·ⓖ cực kỳ đầy đặn của cô gái, dẫn đường cho miệng huyệt non mềm cẩn thận tỉ mỉ 𝖈*ọ ×á*✝️ lên quy đầu của mình.
Lỗ tai bị đầu lưỡi người đàn ông bịt lại, trong tiếng 𝖑ⓘ.ế.ⓜ Ⓜ️●ú●✞, Khương Đường nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Ngại bẩn còn chảy nhiều nước như vậy sao? A, chị, vậy thì hôm nay chị sẽ bị cây dương v*t bẩn thỉu này làm đến mức hỏng thì thôi."
← Ch. 07 | Ch. 09 → |