Chua xót
← Ch.37 | Ch.39 → |
"Anh buông em ra!" An Nhiên đánh loạn lên lưng của anh, "Anh điên rồi, hơn nửa đêm đem Lâm Lâm ôm đi đâu?"
Âm thanh của cô ở trong hành lang tạo thành hồi âm, cả tầng tòa lầu đèn đang tắt cũng "Bành bạch" mà mở ra. Có người nghe được tiếng động liền mở cửa, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh của Nam Tịch Tuyệt, lập tức rụt trở về, đem cửa đóng chặt lại.
Dép bị An Nhiên đá sạch, một đôi chân lộ ở bên ngoài, cảm giác khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên trên, cả người lạnh thấu. Đợi Nam Tịch Tuyệt mang cô về nhà vứt xuống trên ghế sô pha, cả người run rẩy.
"Anh đã cho người ta mang Lâm Lâm về thành phố S rồi, muốn gặp bảo bối hãy đi cùng anh." Nam Tịch Tuyệt bởi vì cô đánh, "Anh bảo đảm bảo bối không có việc gì, chỉ cần em ngoan ngoãn."
An Nhiên nắm lấy cánh tay của anh, tức giận nói: "Anh đây là bắt cóc, uy hiếp! Em tại sao phải đi theo anh, đem con gái của em trả lại cho em, thả Tô Nam ra, anh có phải là người hay không, anh có biết hay không Tô Nam vì em và Lâm Lâm đã hy sinh bao nhiêu, anh còn dám tổn thương anh ấy. Anh thật không phải là người!"
Nam Tịch Tuyệt không đánh lại, cũng không nói lại. Cởi quần áo đã ướt đẫm của An Nhiên ra.
"Cầm thú, đừng đụng vào em!" âm thanh tức giận An Nhiên kêu lên, cô co ro thân thể không để cho Nam Tịch Tuyệt cởi quần áo của cô.
Nam Tịch Tuyệt cứng rắn cởi xuống cho cô, nhìn đầu tóc cô xốc xếch, mặt đầy nước mắt ở trong góc ghế sa lon run lẩy bẩy, vừa tức lại đau lòng, "Tới đây, anh hiện tại không đụng vào em. Trước đi tắm, thay quần áo, rồi ngày mai anh sẽ dẫn em đi gặp Lâm Lâm."
An Nhiên đẩy bàn tay đang duỗi của anh ra, "Tránh ra, đây là nhà em, không cần anh!" Cô từ trên ghế salon xuống, lung tung lau nước mắt trên mặt, bỗng nhiên quay lại, "Anh đừng coi em như đứa trẻ dụ dỗ, em không đi theo anh, trước trưa mai em muốn nhìn thấy Lâm Lâm cùng Tô Nam an toàn trở về!"
Nam Tịch Tuyệt không lên tiếng, im lặng ngồi ở đó, từ trong túi lấy ra bao thuốc, An Nhiên nhanh bước đoạt lấy của anh ném qua một bên. Anh cũng không giận, ôm lấy hai cánh tay, rất nghiêm túc nhìn tới cô.
An Nhiên sắp bị anh làm cho tức nổ phổi, ngực kịch liệt phập phòng.
Nam Tịch Tuyệt chằm chằm nhìn cô một lát, lại lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Không lạnh sao?"
An Nhiên cúi đầu nhìn một chút chỉ còn dư một cái quần lót nhỏ trên thân thể, mặt cau có, ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt anh mà đi qua, cô vào phòng tắm, vừa oán giận không cam lòng, mở cửa nhô đầu ra, "Nam Tịch Tuyệt, hai người bọn họ nếu có việc gì, em liền chết cho anh xem, anh đem thi thể của em mà mang về!"
An nhiên ở trong phòng tắm ngây người thật lâu không ra ngoài, Nam Tịch Tuyệt chỉ nghe bên trong có tiếng nước chảy, anh có chút bận tâm, liền gõ cửa, "Tiểu Nhiên, xong chưa?"
Không có tiếng trả lời.
"Anh vào đây......" Nam Tịch Tuyệt thử đẩy cánh cửa, phát hiện cửa không khóa. Anh liếc mắt nhìn thấy An Nhiên đang ôm đầu gối ngồi ở trong bồn tắm.
Phòng tắm diện tích không lớn lắm, An Nhiên bình thường thích tắm, sau cố ý dời đi tìm ngôi nhà mới có phòng tắm lớn, căn bản cả phòng tắm chiếm hai phần ba.
Cô vẫn mở nước không ngừng, bồn tắm nước cũng tràn ra, trong phòng tắm nổi một tầng hơi nước màu trắng.
Nam Tịch Tuyệt đến bên người cô, mới nghe được cô đè nén tiếng nức nở, bị tiếng nước chảy che giấu hơn phân nửa. Anh ngồi xuống, vuốt ve tóc cô còn ướt không ngừng lay động bả vai.
An Nhiên không ngẩng đầu, ôm đầu gối xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía anh, nghẹn ngào nói: "Đừng đụng vào em." Cùng anh ở chung một chỗ, khóc thì nhiều, mà cười rất ít, khổ cực như vậy, mà còn không bỏ được.
Nam Tịch Tuyệt ôm cô vào trong lòng ngực mình, an ủi: "Đừng khóc. Lâm Lâm là con gái của chúng ta, anh sẽ không để cho bảo bối có chuyện, em phải tin tưởng anh."
Bị anh dụ dỗ, tiếng khóc An Nhiên ngược lại lớn hơn, cô uốn éo người không muốn cho anh ôm, "Ai tin anh, tin anh đều là kẻ ngu. Nói không giữ lời tiểu Cẩu!"
Bị cô mắng cái gì anh cũng nhận, chỉ là anh không bao giờ muốn nhìn thấy cô và Tô Nam có bất kỳ liên hệ cùng tiếp xúc nữa, cho dù là một cái ánh mắt cũng không thể!
"Anh không phải ỷ vào anh ấy có thể nhịn, mà tới khi dễ người. Ai mà thèm anh, ai muốn đi theo anh!" An Nhiên càng nói càng đau lòng, cúi đầu nhìn đến cánh tay anh thu hẹp ở trước ngực cô, đã đưa lên miệng cắn. Cô cắn được rất hung, lúc buông ra thì có một vòng dấu răng có túa máu, Nam Tịch Tuyệt một tiếng cũng không kêu.
An Nhiên lại cắn một cái, trên cánh tay bắp thịt của anh cũng căng thẳng, cô liền lại nghẹn ngào nức nở khóc lên.
Cô khóc thật lâu, càng về sau cũng không biết là bởi vì lo lắng an nguy Lâm Lâm và Tô Nam, hay khóc vì mấy năm uất ức cùng khó cực.
Nam Tịch Tuyệt lấy vòi hoa sen xuống, đứng ở phía sau gội đầu cho cô, cô ngồi ở trong bồn tắm khóc không ngừng. Sau lại anh bế cô ra ngoài, lau khô, nhét vào trong chăn làm ấm. Ánh mắt của cô sưng cơ bản không mở ra được, cắn góc chăn nhỏ giọng nức nở.
Nam Tịch Tuyệt vỗ nhè nhẹ dụ dỗ cô, cô mệt mỏi dần dần ngủ mất.
Ngày thứ hai An Nhiên liền phát hiện thân thể không được tốt, tay chân lạnh lẽo. Cô sờ trên người, thăm dò cái trán một chút, một mảnh nóng bỏng. Cô biết mình đã sốt lên, ngồi dậy đi đến trên tủ đầu giường lấy cốc nước, vươn tay ra cảm giác không giống tay của mình.
Cô uống một ngụm nước vào trong bụng mới thoáng chút dễ chịu hơn.
Cả đêm mưa đi qua, bây giờ ngoài trời thoáng đãng. Cô cũng không biết mấy giờ rồi, chỉ là nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao, bầu trời trong xanh, chỉ có vài đám mây thật mỏng lơ lửng trên không trung.
Ánh mặt trời chiếu vào thậm chí có chút chói mắt, An Nhiên đưa lưng về phía ánh sáng lần nữa nằm xuống, đầu có cảm giác càng ngày cành nặng nề. Cô đưa cái tay từ trong chăn ra, sờ đến bên cạnh còn nếp nhăn trên giường, anh đã đi nơi nào?
Lúc Nam Tịch Tuyệt trở lại, An Nhiên đã ngủ, mặt của cô trắng bệch, đôi môi cơ hồ không có huyết sắc. Anh kêu cô, chạm phải thân thể cô nóng bỏng, cũng biết không đúng, "Tiểu Nhiên, tỉnh lại."
An Nhiên chỉ giật giật không tỉnh.
Anh đem cô che phủ cực kỳ chặt chẽ, mang vào bệnh viện. Lần thứ hai tỉnh, An Nhiên một thân mồ hôi, trên người nhẹ nhõm rất nhiều, người cũng dần dần tỉnh táo.
Canh giữ một bên Nam Tịch Tuyệt nhìn cô tỉnh, đưa tay vào trong chăn bắt lấy cái tay khác của cô, siết thật chặt, "Còn khó chịu sao?"
An Nhiên lắc đầu một cái.
Nam Tịch Tuyệt đứng dậy, cầm khăn lông nóng lau mồ hôi trên trán cho cô. An Nhiên quay đầu đi, không muốn nhìn anh. Anh biết trong lòng cô vẫn còn giận anh, dịu dàng dụ dỗ nói: "Dưỡng bệnh cho tốt, anh bảo đảm Tô Nam không có việc gì."
An Nhiên nhắm hai mắt lại, xem bộ dáng là còn muốn ngủ. Nam Tịch Tuyệt đưa tay vào trong chăn, sờ sờ tay chân của cô đã ấm áp lại; sờ trên người, nhiệt độ cũng đi xuống, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cô ngủ, anh rón rén đi ra phòng bệnh, gọi điện thoại hỏi tình hình Lâm Lâm bên kia, lại phân phó người coi chừng tốt Tô Nam, đừng để cho anh ta gây ra phiền toái.
An Nhiên tỉnh ngủ lúc trời còn chưa sáng, kim tiêm sớm đã rút, tay dán băng đang bị Nam Tịch Tuyệt nắm trong lòng bàn tay. Cô giật giật, rất đau, có lẽ là mạch máu kia sưng lên. Mạch máu trên tay cô rất nhỏ, phải dùng kim tiêm nhỏ nhất, truyền nước tốc độ nhanh cũng bị thương. Ấn vào nơi bị tiêm, tiêm thế này mấy ngày cũng không tiêu xuống.
Đây không phải là lần đầu ngã bệnh, nhưng lần trước cũng đã qua mấy năm rồi, lần thứ nhất đều anh ở cùng với cô.
Nam Tịch Tuyệt đem tay cô nhét ở phía dưới chăn, cho cô ăn chút cháo Bát Bảo đã được giữ nhiệt, "Đói bụng không, ăn lót bụng trước....... Em cảm không nhẹ, tối nay ở lại nơi này, sáng ngày mốt là có thể tốt lên rồi."
Anh vừa nói xong, An Nhiên đã vén chăn lên cầm lấy quần áo ở đuôi giường mặc, "Em không sao, không cần thiết nằm viện, trở về thôi." Sau khi Khâu Thiếu Trạch chết, bệnh viện trở thành một trong những nơi cô ghét nhất. Ở chỗ này, cô nghĩ đến ba mẹ cô cãi vả, cô liều mạng sinh hạ bảo bối sau khổ sở cùng tịch mịch.
Cô cố ý muốn đi, Nam Tịch Tuyệt cũng không cản cô. Hai người ra khỏi bệnh viện, bên ngoài đã trời đã tối. Nam Tịch Tuyệt gọi xe, An Nhiên khoát tay cũng không đợi anh, "Muốn ngồi xe chính anh ngồi đi, em muốn đi một chút."
Nam Tịch Tuyệt liền đi theo phía sau cô.
An Nhiên nhìn cái bóng thật dài của anh, liền cố ý đạp lên. Cô mới vừa hạ sốt, thân thể chưa khỏe, đi một đoạn ngắn đường đã một thân đổ mồ hôi, bị gió lạnh thổi, liền hắt xì hơi. Một thương tổn này, khí nóng giống như chạy theo, cô lắc lư, quả thật không đứng vững.
Nam Tịch Tuyệt đi vòng qua phía trước cô, đưa lưng về phía cô ngồi xuống, "Anh cõng em."
An Nhiên lên lưng, ôm cổ anh, hai tay anh cầm khuỷu chân của cô. Cõng cô từ từ đi.
An Nhiên đem cổ áo của anh lật xuống một chút, dùng gương mặt dán sát vào cổ của anh, cọ xát. Loại nũng nịu mờ ám này khiến tâm tình Nam Tịch Tuyệt lập tức dễ chịu hơn.
Sau khi trở về, Nam Tịch Tuyệt đem cháo hâm nóng cho cô ăn... , An Nhiên nếm thử một miếng, trong miệng thật sự không có vị, không chịu ăn, cô cầm chén vừa đẩy tới, nói: "Em muốn ăn củ cải trắng muối."
Nam Tịch Tuyệt đi đến chỗ cô bưng ra một bàn. Nghĩ đến An Nhiên liền bắt đầu chảy nước miếng, cô thử nếm một miếng, thoải mái nheo mắt lại, mùi vị thật sự rất ngon! Lần này trên bàn có củ cải trắng muối, cô lại ăn hơn phân nửa chén cháo.
Nhìn cô chịu ăn cơm, Nam Tịch Tuyệt rốt cuộc yên tâm. Anh sáng sớm đi ra ngoài mua sữa đậu nành bánh bao bánh tiêu nóng về. Nhìn cô ăn được ngon, anh mới ý thức được mình cũng cực đói.
An Nhiên an tĩnh nhìn anh miệng to ăn cơm, ăn canh, đột nhiên nói: "Em với anh cùng trở về."
Nam Tịch Tuyệt suýt bị bánh bao thịt làm nghẹn, anh uống sữa đậu nành nuốt xuống, mong đợi nhìn tới cô, "Thật?"
An Nhiên gật đầu một cái. Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, an nguy của Lâm Lâm cô ngược lại yên tâm. Chỉ là Tô Nam...... Bị cha mẹ của Tô Nam phát hiện anh vô cớ mất tích, nếu lại tra ra bị người trói đi, nhất định sẽ nổi lên sóng gió. Hơn nữa cô cũng không thể để cho Tô Nam vô duyên vô cớ chịu loại uất ức này.
Cô hiện tại, không có biện pháp cùng Nam Tịch Tuyệt phản kháng.
Tay cô chỉ trên bàn cơm xẹt qua xẹt lại, nghiêm túc nhìn anh, "Anh phải lập tức thả Tô Nam ra."
Nụ cười trên mặt Nam Tịch Tuyệt cứng lại, anh lại cầm cái bánh bao, uống một ngụm sữa hơn nửa đi xuống, trong lòng là không nói ra được buồn bực. Anh không phải có ý buộc cô đồng ý. Nhưng cô vì nam nhân kia mới cùng anh trở về, trong lòng anh chính là hàng nghìn hàng vạn không thoải mái. Nghĩ tới đây, anh liền không ăn được, đem đồ còn dư lại bỏ vào sọt rác, "Về đến bên kia anh liền thả người."
An Nhiên gật đầu một cái, "Một lời đã định."
Cô mệt chết đi, nằm dài trên giường lại ngủ không được.
Nam Tịch Tuyệt tắm rửa ra ngoài, khăn tắm lớn vây quanh che kín nửa người dưới, mở rương hành lý của anh dựng ở góc tường tìm áo ngủ.
An Nhiên nhìn anh một cái, dời đi ánh mắt, người này thật là không đem mình là người ngoài, ngày hôm qua cướp người đi không nói, còn thuận tiện làm cho người ta đem rương hành lý của anh mang theo tới đây.
Nam Tịch Tuyệt ở trước mặt cô thay áo ngủ. An Nhiên vùi ở trong chăn, mặt kìm nén đến đỏ bừng. Anh nhiều tuổi rùi mà vóc người còn là tốt như vậy, cái mông vểnh lên, hai chân thẳng tắp cao to. Lúc anh cài nút nút áo đối diện cô, mấy khối cơ bụng cũng là thấy rất rõ ràng. Anh giống như bền chắc hơn so trước kia......
"Em muốn cùng Lâm Lâm nói chuyện." An Nhiên nhìn anh tới đây ngồi, có chút khẩn trương.
Nam Tịch Tuyệt suy nghĩ một chút, nhìn mặt của An Nhiên căng thẳng, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bên kia.
An Nhiên vừa nghe đến âm thanh Lâm Lâm liền vội vàng ngồi xán lại.
Lâm Lâm nghe rất hưng phấn, "Mẹ, mẹ có biết con ở trong một tòa thành! Chờ con hoàn thành nhiệm vụ, có thể về nhà thăm mẹ." Cô bé cười rất vui vẻ, An Nhiên nghe không hiểu ra sao, cô nghi ngờ nhìn Nam Tịch Tuyệt, anh nhún nhún vai.
"Bảo bối, ở bên kia chơi tốt, mẹ lập tức đi ngay đón con về nhà."
Âm thanh mềm mại của Lâm Lâm truyền đến, "Lâm Lâm cũng muốn mẹ. Mẹ con hiện tại ở trong lâu đài như của công chúa, còn có một phòng ốc chocolate, tựa như "Lucy đi tây thiên" cùng một dạng....... Đúng rồi, nhớ nói một tiếng với ba, Lâm Lâm thật thích ba."
Nghe con gái vui mừng như thế, không khóc náo, lòng của An Nhiên để xuống hơn phân nửa. Sau khi để điện thoại xuống, Nam Tịch Tuyệt hỏi: "Lâm Lâm nói cái gì?"
An Nhiên do dự một chút, vẫn là nói cho anh: "Bảo bối nói rất thích anh."
Nam Tịch Tuyệt ôm cô vào trong ngực, "Lâm Lâm tại sao nhận ra anh được?"
An nhiên ở trong ngực anh nằm một lát, nói: "Cho anh xem cái rương bảo bối của Lâm Lâm."
Cô đi sang phòng Lâm Lâm lấy hộp bảo bối của con gái. Là một cái rương làm bằng gỗ rất tinh xảo, phía trên trừ điêu khắc hoa văn, còn có một khóa nhỏ nặng trĩu, khóa có hình một cái đầu thỏ trắng.
"Đây là em tặng cho con bé lúc một tuổi chẳn. Sau lại con gái có đồ gì tốt liền cất vào bên trong, hiện tại cũng biết dùng khóa như thế nào, bình thường chìa khóa cái rương này đều mang trên cổ của con bé không chịu bỏ xuống." An Nhiên đem rương nhỏ mở ra, cho anh nhìn đồ vật bên trong.
Nam Tịch Tuyệt dịch người tựa vào đầu giường, ánh mắt dịu dàng.
Trong có viên đạn thủy tinh trong suốt, có Baby mặc quần áo, còn có đóa hoa Tiểu Hồng, còn có chút vật ly kỳ cổ quái xem ra giống như là có chút món đồ chơi đượcháo dỡ xuống. Phía dưới cùng có một xấp hình.
An Nhiên đem những hình này bày ra. Nam Tịch Tuyệt kinh ngạc nhìn: phần lớn là anh và An Nhiên chụp chung, lúc anh chừng hai mươi, An Nhiên còn là một học sinh cấp 3. Khi đó, khuôn mặt cô còn mang theo chút Bé Mập, nụ cười thật rất rực rỡ, rất đẹp. Hôm nay An Nhiên, cho dù lúc mặt mày mỉm cười cũng không lau đi nhàn nhạt sầu bi.
"Những thứ này là em từ nơi Khâu Thiểu Trạch tìm được một phần nhỏ, Lâm Lâm đem giấu tới nơi này. Em vừa bắt đầu còn nghi ngờ thế nào vô duyên vô cớ ít đi nhiều như vậy. Lúc bảo bối bắt đầu nhận thức, em không muốn làm cho bảo bối cho rằng mình là đứa trẻ không có ba, thì cho bảo bối xem, bảo bối chưa từng thấy anh, thật là từ trong lòng nhận anh, đem những hình này làm bảo bối."
An Nhiên nói cho anh một ít chuyện của Lâm Lâm, khóe miệng không tự chủ giơ lên, con gái bảo bối của cô thật là một tiểu thiên sứ.
Nam Tịch Tuyệt lắng nghe, một chữ không lọt ghi tận đáy lòng. Anh vuốt ve tấm hình đêm giáng sinh, ánh mắt chuyển tới trên cổ An Nhiên trống không.
An Nhiên nhìn anh đột nhiên đi lật rương hành lý của anh, từ bên trong lấy ra cái hộp dài nhỏ đi tới. Tâm cô giật mình, phải.... .
Nam Tịch Tuyệt đem cái hộp mở ra, rõ ràng dây chuyền đã bị cô nhét vào quầy rượu T. Lúc An nhiên hát ở quầy rượu T, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải người không đứng đắn quấy rầy, có lần một người đàn ông trung niên thừa dịp không có người chạy đến phòng hóa trang của cô, động tay động chân, lúc đang lôi kéo An Nhiên dây chuyền ngăn đứt ra. Cô đem người đàn ông kia ra đánh một hồi, hung hăng đá mệnh căn của hắn. Chờ hắn che thân dưới người liền chạy thoát ra, An Nhiên sờ chỗ cổ bị siết đỏ, liếc nhìn dây chuyền rơi trên mặt đất, nhấc chân đá nó qua một bên.
Cũng chính sau chuyện kia, lần nào cô đi hát Tô Nam cũng sẽ đi theo che chở cho cô. Sau Tần tiểu Mạn đến thành phố S tìm công việc, An Nhiên cố kỵ an toàn của Tiểu Mạn dặn dò không cần tự chính mình đi vào bên trong quán rượu T. Ba mẹ Tô Nam biết sự tồn tại của Lâm Lâm, gửi vé máy bay cho hai người bọn họ, để cho bọn họ lập tức trở về. Đến thành phố C, để bọn họ nhận Lâm Lâm, An Nhiên liền đem con gái ở lại cùng với ba mẹ Tô Nam, đi theo Tô Nam lại trở về thành phố S thu dọn đồ đạc.
Trước khi rời thành phố S, An Nhiên muốn cùng Tần tiểu Mạn cáo biệt, không ngờ chính Cố lãng đi theo Tần tiểu Mạn cùng đến trạm xe lửa tiễn hai người bọn họ. Nhớ tới Tần tiểu Mạn, An Nhiên quyết định, lần sau gặp nhất định phải che cái miệng của cô ấy lại, đừng cho cô ấy nói lung tung, bị Cố Lãng dụ dỗ tìm không ra đông tây nam bắc.
"Anh ở đó quán rượu tìm được." Nam Tịch Tuyệt định đeo lên cho cô, An Nhiên tránh được.
Trên cổ tay dây chuyền của anh vẫn sáng chói như cũ, cùng sợi dây chuyền này hoà lẫn. Chỉ là, hai sợi dây này, lần nữa liên tiếp không dậy nổi những thiếu sót đứt gãy năm tháng này.
An Nhiên đem lấy lại hình, cười ngẩng đầu nói: "Lâm Lâm so với lúc em nhỏ hơn hiểu chuyện nhiều......"
Nam Tịch Tuyệt nghiêng người qua, cúi đầu hôn lên cô.
Cô muốn tránh, bị anh giữ gáy lại, tránh thoát không ra. Anh đè ép cô, hai người liền ngã xuống.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |