Ngoại truyện: Mùa xuân (3)
← Ch.91 |
Cô uống quá nhiều.
Các ký giả, tổ diễn kịch và các diễn viên, chỉ cần có người mời cô thì cô sẽ không từ chối.
"Oánh." Cậu thiếu niên tên là Tiểu Đức kia đưa tay muốn cướp ly rượu của cô nhưng mà lại bị cô đè xuống.
"Tửu lượng của em thấp hơn chị, vẫn là để chị uống đi." Cô cười cười, quay về phía các ký giả uống cạn thêm một ly nữa.
Hoàn toàn là khí phách của nữ trung hào kiệt.
Lông mày Giang Thiệu Cạnh nhíu lại thành một đống.
Từ lúc được mời đến đây cho tới bây giờ, biểu cảm của anh vẫn luôn như vậy không có thay đổi.
Mọi người có chút lúng túng, bạn trai mới và bạn trai cũ.
Nhóm truyền thông cũng đã đánh hơi được mùi bát quái, rất nóng lòng muốn biết, ngược lại đương sự của "Cuộc tình tay ba" này lại rất trấn định.
Dĩ nhiên, bạn trai trước đây là chỉ Giang Diệc Hãn.
Giang Diệc Hãn không biến sắc liếc nhìn Giang Thiệu Cạnh một chút, lại nhìn Kỷ Oánh một chút, người khác có thể không có chú ý nhưng anh lại cảm thấy rất rõ ràng là không khí cực kỳ kỳ quái.
Mới vừa rồi có người rất hiểu chuyện muốn mời bọn họ dùng cơm chung, anh đang định lên tiếng từ chối thì không hiểu tại sao Giang Thiệu Cạnh lại gật đầu.
Không phải Giang Thiệu Cạnh ghét nhất việc tham gia các sự kiện náo nhiệt sao? Giang Diệc Hãn nghi ngờ nhìn qua lại giữa hai người bọn họ, thật là cực kỳ quỷ dị, hơn nữa nghe nói Giang Thiệu Cạnh đầu tư đóng phim? Giang Diệc Hãn thiếu chút nữa ngoác mồm kinh ngạc.
"Kỷ Oánh, cô thôi đi!" Đây là lần thứ N cái cậu Tiểu Đức kia đưa tay ra ngăn cản rượu, đến khi Kỷ Oánh say khướt tựa vào đầu vai của đối phương thì rốt cuộc Giang Thiệu Cạnh cũng không nhịn được nữa rồi.
Giọng điệu của anh rất không tốt, các ký giả đều có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà căn bản là anh lười phải che giấu không vui của mình, đứng dậy bước tới trước.
Rõ ràng cả người Kỷ Oánh cương cứng một chút, sau đó bước chân cô của loạng choạng đứng dậy cười khanh khách nói một tiếng: "Các vị, thật xin lỗi, ông chủ của chúng ta tìm tôi có việc."
Sau đó cô quay lưng đi ra khỏi phòng.
Ở khúc quanh chỗ cửa, Giang Thiệu Cạnh đang đứng chờ.
"Tại sao không tìm tôi?" Khi cô tới gần, Giang Thiệu Cạnh không khách khí chỉ trích.
Trên mặt Kỷ Oánh không có nụ cười.
"Không có nhận được tiền của tôi?" Chân mày Giang Thiệu Cạnh nhíu lại.
Cho dù cô "Bỏ bê công việc" hơn hai tháng, nhưng mà anh vẫn đúng hạn trả cho tiền công cho cô.
Mặc dù thật ra thì tiền công này không nhiều lắm, một tháng chỉ mười vạn mà thôi.
Nhưng đây chính là do cô nói, loại Tiểu Minh Tinh giống cô bị người ta bao nuôi thì nhiều lắm cũng chỉ có cái giá này.
"Hay là bây giờ cô nổi tiếng rồi, muốn tăng giá?" Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo trào phúng.
"Nơi này có rất nhiều ký giả, nói chuyện không tiện, tôi với anh lên xe nói đi." Cuối cùng cô cũng mở miệng nhưng lại là câu này.
Đáy mắt Giang Thiệu Cạnh run lên. Cho nên bây giờ cô nổi tiếng rồi, sợ bị người khác biết cô được anh bao nuôi sao?!
Khuôn mặt lạnh lùng, khóe môi mím chặt, anh bước đi không thèm quay đầu lại.
Cô một trước một sau đi theo bước chân anh.
Tại bãi đậu xe VIP, cô lên xe của anh.
"Lần sau đừng như vậy nữa, đừng tại chỗ công cộng công khai nói chuyện với tôi, miễn cho bị người ta biết chúng ta quen biết nhau." Vừa lên xe, cô liền nhàn nhạt mở miệng.
Quả nhiên.
Trái tim của Giang Thiệu Cạnh rất không thoải mái, anh đang muốn lên tiếng lạnh lùng châm biếm.
"Tôi thì không sao cả, dù sao thanh danh của tôi cũng đủ thối nát rồi nhưng mà anh thì không phải, nhất định anh không hy vọng Vãn Vãn nhìn thấy tiếng xấu của chúng ta hay biết chúng ta có quan hệ không hề bình thường chứ?!" Cô tiếp tục mở miệng: "Hơn nữa về sau anh còn phải cưới một thiên kim tiểu thư, loại phiền toái này, nhiều một cái không bằng ít một cái."
Giang Thiệu Cạnh sửng sốt một chút, anh không ngờ cô lại nói chuyện cân nhắc như vậy.
"Tại sao hai tháng này không tìm tôi?" Lúc mở miệng lần nữa thì giọng điệu của anh đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Anh cũng không tìm tôi." Cô lạnh nhạt nói: "Tôi rất hiểu vị trí của mình, cám ơn anh đã cho tôi vai nữ chính, quà chia tay của anh, tôi rất thích." Cô cố ý xuyên tạc ý tứ lúc đó của anh.
Nhưng thứ mà cô không có xuyên tạc chính là sự coi thường vào ngày đó của anh.
Hóa ra bất luận thân thể hai người thân mật như thế nào thì sâu trong nội tâm, cảm giác về những thứ này vẫn sẽ không thay đổi như cũ.
"Tôi không nói muốn chia tay với cô." Giang Thiệu Cạnh vừa lái xe vừa lạnh nhạt nói.
Coi như ban đầu cô là một món đồ chơi nhưng mà anh đối với cô vẫn có một chút tình cảm nhất định.
Môi Kỷ Oánh lạnh lùng nhếch lên: "Vậy thì thật xin lỗi, hiện tại giá trị con người của tôi là loại nước lên thì thuyền lên, tôi muốn quý trọng cánh chim của mình đồng thời cũng muốn rút lui khỏi mối quan hệ này." Cô nương theo sự hiểu lầm vừa rồi của anh.
Ngay cả khi anh bị mù đi nữa thì cũng có thể cảm thấy cô đang tức giận.
"Đi đến nhà của cô hay là nhà của tôi?" Rất kỳ quái, vậy mà anh lại không có trực tiếp đạp cô xuống xe, lập tức quyết định kết thúc mối quan hệ này.
"Cho tôi xuống chỗ ven đường là được rồi." Khuôn mặt Kỷ Oánh giống như bị đóng băng.
Về sau cũng không có chuyện nhà tôi hay nhà anh nữa.
Anh đạp mạnh chân ga, chạy thẳng về phía biệt thự của bản thân.
"Giang Thiệu Cạnh, tôi muốn xuống xe!" Kỷ Oánh đột nhiên kích động, bởi vì anh chưa bao giờ tôn trọng cô.
Cô cứ để cho anh xem thường mình như vậy sao? Trước kia, rõ ràng rất cẩu thả, thậm chí còn cảm thấy chơi rất vui nhưng bây giờ tại sao lại khó chịu như vậy?
"Nếu anh không dừng xe thì tôi sẽ nhảy xuống!" Cô cứng rắn vặn tay lái.
"Két". Anh dừng xe ngay lập tức.
Lúc xe vừa dừng lại thì Kỷ Oánh lập tức xuống xe.
Vị trí mà bọn họ dừng lại vừa lúc là một quán bar đang mở cửa, không có chút do dự, Kỷ Oánh đẩy cửa đi vào.
Giang Thiệu Cạnh vội vàng đuổi theo.
Vừa vào đến cửa quán bar thì Kỷ Oánh sửng sốt một chút.
Trên sân khấu, mấy người đàn ông đều ăn mặc rất ít, gần như mọi người đều mặc quần lót chữ T.
Kỷ Oánh lập tức biết mình đi nhầm đến nơi nào, chỉ là có quan hệ gì đâu, đã tới rồi thì an tâm ở lại.
Giang Thiệu Cạnh cau mày, nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi ở bên cạnh cô: "Rốt cuộc cô đang giận dỗi cái gì?"
Bọn họ đã ở bên nhau hơn mấy tháng, thỉnh thoảng cô cũng sẽ phát tính phát khí nhưng chưa bao giờ giống lần này, lâu như vậy cũng không liên lạc với anh, lúc gặp anh thì lạnh nhạt như vậy...
"Tôi không có tức giận gì cả, chỉ là trái tim băng giá."
Cô kêu một ly rượu, chung quanh rất ồn ào làm cho anh nóng nảy không dứt.
Tại sao mấy người phụ nữ kia cứ một mực hô to "Cỡi xuống một chút"?
Vì thể hiện mình không có tức giận, chỉ là"Trái tim băng giá" mà thôi nên Kỷ Oánh cũng chạy tới trước sân khấu.
"Cỡi xuống một chút... cỡi xuống một chút!" Cô dùng sức kêu to giống như là đang phát tiết.
Cô điên rồi! Sắc mặt Giang Thiệu Cạnh trầm xuống, bước nhanh về phía trước, dùng một tay kéo cô lại.
Đúng lúc ấy thì đột nhiên một cái quần lót kiểu nam từ trên trời giáng xuống, rớt thẳng lên trên tay anh.
Cô cảm thấy ngạc nhiên ngoài ý muốn.
"Của người nào?" Giang Thiệu Cạnh cứng đờ, nhanh chóng lấy quần lót xuống, trong nháy mắt rống to.
Ném loạn quần lót, rốt cuộc có văn minh hay không hả?!
"Ôi, trời ơi, lại là đàn ông nhặt được!" Chung quanh kêu lên không dứt.
Kỷ Oánh ngước mắt, chỉ thấy một đám người xa lạ bao vây bọn họ.
Hơn nữa có một đám người khác cũng vây quanh một người đàn ông trần truồng.
Tuy rằng "Kiến thức rộng rãi" nhưng Kỷ Oánh cũng rất lúng túng.
"Mới vừa rồi là ai nhặt được quần lót của tôi." Một người đàn ông trần truồng, cơ bắp phát triển lên tiếng nói.
"Có chuyện gì?" Giang Thiệu Cạnh cực kì không vui chắn ở trước mặt cô.
Thật là thói đời bạc bẽo, chẳng lẽ đây lại là quán bar... sao?
"Sờ anh ta... sờ anh ta... sờ anh ta... sờ anh ta!" Bốn phía bắt đầu truyền đến tiếng kêu nóng nảy.
Một đám phụ nữ ồn ào nhào tới.
Cái gì, sờ cái gì? Giang Thiệu Cạnh không hiểu.
Kỷ Oánh lập tức hiểu rõ, cô chậm rãi che môi lại, bả vai rung động, bắt đầu cười to không ngừng.
"Giang... Giang Thiệu Cạnh, anh trúng giải rồi, bọn họ để cho anh sờ cái đó của mãnh nam kia kìa!" Kỷ Oánh đẩy đẩy anh, rất tốt bụng giải thích.
Thật tốt quá! Rốt cuộc lại để cho cô bắt được cơ hội báo thù rồi!
Cô cố ý đi theo một đám người ồn ào: "Sờ anh ta... sờ anh ta... sờ anh ta... sờ anh ta!"
Dưới ánh đèn, một cái gì đó đang đung đưa kịch liệt còn Kỷ Oánh thì nhảy lên nhảy xuống, tích cực giống một đứa bé.
Mà Giang Thiệu Cạnh rốt cuộc cũng có chút hiểu ra, sắc mặt anh xanh mét giống bị nhục nhã vô cùng, rít ra từ trong kẽ răng: "Bệnh...Thần...Kinh!" Để cho anh sờ một đàn ông? Coi như anh bị bệnh thần kinh thì cũng không thể làm ra hành động như vậy được!
Trong đám người đã có giọng nói bất mãn, giống như đang oán trách anh phá hỏng quy tắc trò chơi.
Kỷ Oánh mắt tinh, đã nhìn thấy mấy người có bộ dạng vãm vỡ đang nhìn về phía này.
Hỏng bét! Có mấy nơi sẽ có hắc đạo chống lưng, thật sự không thể chọc vào được! Cô vội vàng ngăn trước mặt anh, sợ anh không thích làm lại bị người ta đập chết, cười cười nói: "Để tôi sờ thay anh đi." Không phải là sờ sờ một cây gậy và hai cái trứng thôi sao, chút gan dạ sáng suốt này thì cô vẫn có.
Nói xong, Kỷ Oánh nhắm mắt, nhanh chóng lấy tay sờ cái thứ tượng trưng cho phái nam của mãnh nam kia.
Nhưng mà tay của cô bị bắt được đúng lúc, mở mắt lần nữa, Giang Thiệu Cạnh xanh mặt, vẻ mặt có chút cuồng nộ.
"Loại đàn ông này mà cô cũng dám sờ, không sợ bị bệnh sao?" Anh nói lời ác độc, không chỉ có cô mà mấy người xung quanh cũng hít một hơi khí lạnh.
"Cô không thể thu liễm một chút cho tôi được sao, đừng lẳng lơ giống như mấy người phụ nữ này có được hay không hả?" Anh tức giận gầm nhẹ lần nữa.
Vừa nghĩ tới vừa rồi vậy mà cô thật sự dám đưa tay ra, anh cảm thấy cực kì tức giận.
Lần này âm thanh hít khí càng thêm dồn dập.
Kỷ Oánh vội vàng che lại môi anh lại, bởi vì cô thật sự rất lo lắng anh sẽ phơi thây ở đây.
Cô cười khan: "Ha ha, chúng ta đi thôi!"
Nhưng mấy người phụ nữ còn lại không nghĩ vậy.
"Chúng tôi nhất trí chọn anh ta trở thành người đàn ông khiến cho mọi người nổi lên ảo tưởng tối nay!" Mọi người trăm miệng một lời.
Kỷ Oánh cứng lưỡi. Người đàn ông khiến cho mọi người nổi lên ảo tưởng? Phải là người đàn ông để cho mọi người đè bẹp dí mới đúng chứ?
Cô muốn kéo anh đi nhưng vài tên bảo vệ có hình thể cao to kia thật sự làm cho người ta rất có cảm giác bị áp bức, quả thật là cô không dám cứng đối cứng.
"Bầu phiếu gì vậy?" Cố tình Giang Thiệu Cạnh vẫn còn ở trạng thái mơ hồ.
Tiên sinh, anh đang bị người ta nhục nhã đó.
Mắt Kỷ Oánh trợn trắng, cam chịu nhận mệnh chỉ chỉ sân khấu: "Anh đi lên đi." Nếu anh không đi đoán chừng tối nay hai người bọn họ cũng đừng mong thoát được nơi này.
Trên sân khấu lại không có ai, bảo anh đi lên đó làm gì?
Chân mày Giang Thiệu Cạnh nhíu chặt lại: "Được!" Nghĩ đến việc tối nay muốn dụ dỗ cô, có lẽ anh nên nhẫn nhịn một chút.
Giang Thiệu Cạnh lên sân khấu, nào biết mấy người phụ nữ kia lại bắt đầu điên cuồng ra giá.
"5000." Có người sờ tay anh.
"8000." Có người sờ mặt anh.
"Một vạn." Có người vuốt tóc anh.
"1, 5 vạn!" Có người còn muốn đưa tay sờ bắp đùi của anh nữa.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
"Ba vạn!" Tất cả mọi người đều muốn có được anh, muốn hung hăng giẫm nát anh ở dưới lòng bàn chân, tận tình lăng nhục.
Giang Thiệu Cạnh cảm thấy có cái gì không đúng.
"4 vạn mốt."
"4 vạn ba!"
Đây một tiếng, kia một tiếng giống như mấy người này đang mua bán thịt heo, Giang Thiệu Cạnh cảm thấy cực kì nhục nhã trước nay chưa có.
Anh muốn xuống sân khấu nhưng mà mới xuống được nữa chừng thì bị hai người bảo vệ giữ lại.
Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo nhìn chằm chằm cảnh này, không thể tin được trên thế giới lại có chỗ điên cuồng như vậy.
"Mười vạn." Thở dài, Kỷ Oánh ra giá.
Tiếng ra giá ngừng lại.
"Mười vạn này dùng để mời mọi người uống rượu, người đàn ông của tôi tôi sẽ giữ lấy." Cho nên "chị em trong động bàn tơ" này cũng có thể dừng tay được rồi.
Đốt tiền xong, Kỷ Oánh thuận lợi lên sân khấu, nắm lấy tay của anh.
Cô muốn nhanh chóng dẫn anh rời đi.
"Tôi không cần dựa vào phụ nữ!" Anh thật sự muốn xông vào giết hết đám người vừa mới đùa giỡn anh lúc nãy!
"Nhớ khi còn bé, lúc tôi mới đến cô nhi viện thì bị một đám con nít bắt nạt, chính anh là người đã khuyên tôi tránh voi chẳng xấu mặt nào, quân tử báo thù mười năm chưa muộn." Kỷ Oánh than thở, khuyên anh đừng nên gây chuyện rắc rối nữa.
Giang Thiệu Cạnh cứng đờ.
Cô nhi viện?
"Mặc dù tôi chỉ ở trong cô nhi viện bảy ngày đã được cha mẹ của Tiểu Đức nhận nuôi nhưng anh đã để lại cho tôi ấn tượng rất là sâu sắc, là một Giang Thiệu Cạnh rất sợ cô độc." Kỷ Oánh khẽ mỉm cười, nói ra một bí mật lớn.
Anh kinh ngạc đến ngây cả người.
Buổi tối cô vẫn đi cùng anh về nhà.
Bởi vì cô thật sự rất lo lắng anh sẽ bị người ta "nửa đường mưu sát".
Vừa vào nhà, cô đã bị kéo vào trong một lồng ngực rộng rãi.
Ngay sau đó môi của cô bị bịt lại.
Kỷ Oánh ngẩn người.
Giang Thiệu Cạnh rất ít khi hôn cô, mỗi lần đều là do cô uy hiếp và cưỡng bức thì anh mới miễn cưỡng làm qua quít cho xong.
Khi lưỡi của anh xâm vào trong khoang miệng thì cả người Kỷ Oánh lập tức mềm nhũn, đôi tay không tiếng động vòng chắc cổ của anh.
Trong hai tháng này, cô chưa từng chủ động đi tìm anh, người bị hành hạ không chỉ có mình anh mà còn có cả chính cô.
Cô thuận theo giống như thôi tình dược tốt nhất, Giang Thiệu Cạnh hôn cô, tinh tế, từ từ.
Mặc dù đây không là lần đầu tiên hai người hôn môi nhưng mà lần này lại mang ý nghĩa nghiêm túc của nụ hôn đầu.
Tối nay rung động quá nhiều, những cảm giác rung động không khỏi làm cho tim anh nóng lên.
Mới vừa rồi cô nói với anh đừng để cho truyền thông biết được chuyện của hai người mà mỗi lý do cô đưa ra đều là vì anh.
Còn nữa, thì ra bọn họ là người quen cũ.
Giang Thiệu Cạnh rất sợ cô độc.
Một câu nói này gõ vào tim của anh.
Đột nhiên lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người cô, điều này làm cho anh không cách nào kìm chế được.
Bàn tay to lớn của anh không ngừng vân vê nhào nặn ở nơi tròn trịa mềm mại của cô, đến cuối cùng, rốt cuộc anh thật sự không thể nhịn được nữa, thở hổn hển, đè ở trên người cô.
Hai tay của anh rất bận rộn, một cái tay thô bạo cởi nội y của cô, một cái tay khác luồn vào trong quần lót, dùng sức kéo quần của cô xuống.
"Anh... anh còn chưa có đeo bao..." Cô còn chưa dứt lời thì đã bị anh hung hăng chặn lại.
Toàn thân cô cảm thấy như có dòng điện chạy qua, bởi vì anh đã dùng sức đẩy... vào trong cơ thể mình.
Kỷ Oánh liều mạng cắn răng, cố gắng để cho mình không kêu thành tiếng nhưng mà cô không làm được, cô bị từng đợt từng đợt... đánh sâu vào khiến cho cơ thể lẫn tâm hồn, sắp sửa không thể chống đỡ được nữa.
Anh đoạt lấy, thưởng thức thân thể mê người của cô, cảm giác thỏa mãn khi chinh phục cô tràn ngập trong lồng ngực, lại suy nghĩ một chút, hình như trước đây anh chưa từng có cảm giác vui thích như thế này——
Đó là cảm giác mùa xuân sắp tới.
...
Anh không biết đây có được xem như là yêu đương hay không.
Dù sao có lúc anh đang làm việc thì đột nhiên rất muốn nghe giọng nói của cô, sau đó từ mỗi tuần một lần biến thành ngày ngày gặp gỡ.
Thời gian nghỉ trưa, Giang Thiệu Cạnh cầm điện thoại di động nhấn gọi cô nhiều lần, nhưng mà vẫn là trạng thái im lặng không có người nghe.
Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Điện thoại di động vang lên, anh vội vàng cầm máy nhưng khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì cảm thấy rất thất vọng.
"Lại chuyện gì nữa?" Thật đáng ghét, là Giang Diệc Hãn.
Giang Diệc Hãn loanh quanh nửa ngày, ấp a ấp úng, Giang Thiệu Cạnh ở bên kia điện thoại cười lạnh không ngừng.
Hừ, lại là đến dò thăm tin tức, xem thử lúc nào thì anh và Kỷ Oánh sẽ tu thành chánh quả, anh sẽ dễ dàng để cho nó biết như vậy sao?! Hừ, đừng tưởng rằng anh không biết một tháng trước nó và Vãn Vãn đã len lút đi lãnh giấy hôn thú!
Nếu muốn "cưới ẩn" thì cứ tự nhiên, anh chính là cố ý giả bộ mình không biết, thề phải hành hạ chết bọn họ!
Lãng phí mười phút cùng em trai vòng vèo loanh quanh, Giang Thiệu Cạnh đứng dậy, cầm lấy áo vest đi ra ngoài.
Studio quay phim.
Liên tục NG, đạo diễn gần như sắp phát điên.
"Tiểu Đức, em đừng coi chị là chị của em nữa mà phải coi chị như là người tình, cảnh này em phải diễn mình đối với chị vừa yêu vừa hận, cho nên em phải điên cuồng cưỡng hôn chị, phải diễn tả đau đớn của mình nhưng nhất định cũng phải làm cho chị cảm thấy đau khổ rối rắm, vì vậy lúc diễn cảnh hôn phải điên cuồng, mạnh mẽ!" Cô một lần lại một lần kiên nhẫn hướng dẫn Tiểu Đức nhập vai.
Cô chỉ có một đứa em trai, trước khi ba mẹ mất thì cô đã đồng ý với hai người cho dù có khổ sở mệt mỏi đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ chăm sóc tốt cho em trai.
Trở thành minh tinh mơ ước của Tiểu Đức cho nên người làm chị như cô nhất định phải tác thành cho mơ ước của nó.
Vẻ mặt Tiểu Đức lúng túng gật đầu, chỉ có thể ra lệnh cho mình tập trung, nếu không muốn chị phải khó xử còn mình lúng túng thì không thể NG nữa!
...
Giang Thiệu Cạnh vừa đến studio liền nhìn thấy được cảnh hôn nhau kịch liệt.
Điều này làm cho sắc mặt của anh đại biến.
Trong phòng nghỉ ngơi, anh lạnh lùng buồn bực không lên tiếng khiến Kỷ Oánh có chút chột dạ
"Đang tức giận?" Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Anh nặng nề đặt ly cà phê xuống: "Anh đi làm việc."
Ặc, vừa mới tới đã lập tức đi ngay?
Kỷ Oánh đuổi theo: "Này, cậu ấy là em trai của em, đừng nóng giận!" Cô nhẹ giọng cầu xin tha thứ.
Bây giờ quần áo cô mặc càng ngày càng theo xu hướng bảo thủ chỉ vì một lí do đơn giản là Giang Thiệu Cạnh không thích, hơn nữa ham muốn chiếm giữ cô càng ngày càng mạnh.
Giang Thiệu Cạnh chưa bao giờ nói thích cô nhưng mà cô có thể nhận thấy được tiếng bước chân của mùa xuân đang tới gần.
"Đúng là anh đang tức giận, tức giận bởi vì đã nửa năm trôi mà qua tại sao bụng của em một chút động tĩnh cũng không có?" Mặt anh không thay đổi, mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Cô đã đồng ý với anh một khi mang thai thì sẽ không đóng phim nữa! Mà chỉ cần cô không đóng phim thì loại chuyện như vậy cũng sẽ không xảy ra!
Đối với cô thì Tiểu Đức chỉ là công việc mà thôi, anh không tức giận, thật sự không tức giận!
"Nếu như em không sinh được thì nói sớm một chút, anh sẽ tính chuyện khác!" Anh gầm nhẹ.
Nghe vậy, Kỷ Oánh từ từ buông cánh tay của anh ra, lạnh lùng hỏi: "Tính chuyện khác gì?"
Cho nên ý của anh là cô đang lãng phí thời gian của anh?
Cô cảm thấy mình thật khờ, cô không phải là vợ của anh, thậm chí ngay cả bạn gái của anh cũng không phải, anh muốn cô sinh con trai cho anh cô liền không nói hai lời mà gật đầu.
Thấy sắc mặt của cô nghiêm túc, giọng nói của Giang Thiệu Cạnh lập tức mềm xuống: "Anh.... sẽ dẫn em đi chữa vô sinh."
Nghe anh nói xong, sắc mặt Kỷ Oánh lập tức thay đổi trở lại: "Đây chính là tính toán khác mà anh nói?" Trên mặt cô đầy tươi cười.
Anh cứng ngắc gật đầu.
Ông trời có thể làm chứng, thật ra thì tính toán khác mà anh vừa nói...
Anh cũng không muốn tưới thêm dầu vào lửa, bây giờ, anh đã thông minh hơn rất nhiều.
Kỷ Oánh ôm cổ của anh, hôn một cái thật kêu.
"Nói cho anh biết một tin tức tốt..." Ánh mắt của cô có thẹn thùng.
Hả?.
Nhịp tim Giang Thiệu Cạnh tăng nhanh.
"Nhưng trước khi nói thì anh phải đồng ý trước với em một chuyện." Vẻ mặt cô có chút nghiêm túc.
Vì Tiểu Đức, cô đã dấu diếm tin tức tốt này gần hai tháng, mắt thấy phim cũng gần xong rồi, rốt cuộc cô đã có thể tìm thấy lối ra của hạnh phúc cho nên quyết định công khai tin tức tốt này với anh.
Đồng ý cái gì? Kết, kết hôn sao? Chuyện này anh phải suy nghĩ lại ——
Hôn nhân của anh dùng để trao đổi lợi ích mà cô thì lại không thể mang lại lợi ích gì cho anh.
Hơn nữa nếu như anh kết hôn thì đó không phải là quá lợi cho Giang Diệc Hãn và Vãn Vãn hay sao?
Chuyện này anh càng phải suy nghĩ kĩ ——
Nhưng mà... nhưng mà nếu cô lấy bảo bảo ra uy hiếp thì anh phải làm sao đây? Anh cũng không thể để cho con trai mình làm con riêng được. Ngộ nhỡ cô giận dữ đưa con trai anh vào cô nhi viện thì làm thế nào bây giờ? Không được anh không thể để cho con trai mình trở thành Giang Thiệu Cạnh thứ hai được! Anh...anh... anh nhất định phải đồng ý!
Nếu không bọn họ dứt khoát "cưới ẩn" luôn đi, như vậy vừa hành hạ Giang Diệc Hãn vừa không chọc giận cô.
Chủ ý này quá tuyệt vời!
"Anh không được kêu nó là Đại Bảo!" Kỷ Oánh chỉ chỉ cái bụng bằng phẳng của chính mình, thận trọng thanh minh.
Anh đồng ý, ba chữ vừa ra đến giữa chừng thì bị Giang Thiệu Cạnh cứng rắn nuốt xuống.
← Ch. 91 |