← Ch.55 | Ch.57 → |
Hai người cùng đi ăn cơm, đi dạo phố, nhiều lần Giang Diệc Hãn cố gắng nắm tay Vãn Vãn.
"Nóng quá." Luôn bị cô có chút mất tự nhiên tránh ra.
Ở chỗ đông người nên xấu hổ?
"Có một người bạn cho anh một thẻ phòng khách sạn năm sao miễn phí, chúng ta có nên đi hay không?" Anh cố ý nói lời trêu đùa, muốn trêu cô.
Không ngờ, "Được..." Gương mặt Vãn Vãn nóng lên, lại đồng ý lời mời mê người này.
Giang Diệc Hãn ngẩn người, anh không ngờ Vãn Vãn sẽ đồng ý, nhưng mà động tác kế tiếp của anh, lại cản một chiếc xe taxi lại, "Đi!" Đều nói lặp lại động tác ⅼà·Ⓜ️ т·ì·ⓝ·♓, lặp lại trình tự, lặp lại địa điểm, sẽ làm cho tình cảm càng ngày càng 𝖈♓●ế●t lặng, anh gấp gáp muốn lần hâm nóng tình cảm một lần nữa.
Đến cửa khách sạn năm sao Sheraton, anh đứng trước quầy tiếp tân quét thẻ lấy thẻ phòng.
Thật ra thì anh nào có cái gì mà thẻ phòng khách sạn miễn phí, bình thường loại vật này cho dù người khác cho thật, anh cũng sẽ không nhận.
"Em vào trong phòng đợi anh... Anh ra cửa mua chút đồ." Anh chưa đợi cô chuẩn bị, trước đám đông trong đại sảnh h●ô●п trộm má phấn của cô.
Sờ lên nơi bị anh ♓ô*𝐧 lên, gương mặt 𝐧ó-ⓝ-🌀 🅱️-ừ-𝖓-ℊ, Vãn Vãn cầm chặt chìa khóa phòng trong tay, siết lên lòng bàn tay thành một vết đỏ.
Anh đi mua cái gì, trong lòng cô biết rõ, mỗi một lần trước khi 👢à.ɱ 🌴.ì𝓃.♓, công tác chuẩn bị của anh đều rất đầy đủ, lúc ở Thượng Hải, trong ví da của anh cũng bỏ bao **.
Cẩn thận đến mức giọt nước cũng không lọt.
Đáy mắt Vãn Vãn nổi lên sương mù, sợ dẫn đến ánh mắt chú ý của người khác, cô hít vào một hơi thật sâu, vội vàng vào thang máy.
Trong phòng, bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào.
Giang Diệc Hãn vừa mới vào phòng, gõ cửa phòng tắm: "Anh có mua một lọ tinh dầu, có muốn dùng hay không?" Đối diện đường quốc lộ chính là bách hóa thời đại, anh nghĩ tới mấy ngày nay cô liên tiếp thức đêm gõ chữ mệt nhọc, ngâm trong nước pha tinh dầu nhất định rất tốt cho cô.
Thật ra thì, đối với việc có thể vượt qua một đêm mất hồn mà tuyệt đẹp, anh ngược lại càng mê luyến việc có thể ôm cô đi vào giấc ngủ hơn.
Tiếng nước chảy bên trong ngừng lại, nhưng lại yên tĩnh.
"Có muốn anh đi vào giúp em ** hay không?" Anh cố ý trêu đùa cô.
Bên trong, yên tĩnh như cũ.
Tính toán thời gian, chắc cô đang mặc quần áo, mang theo chút tâm trạng nghịch ngợm, anh mở cửa.
Nhưng mà, cảnh đẹp bên trong làm cho cả người anh hóa đá.
Vãn Vãn đứng trong phòng tắm, không mảnh vải che thân, lẳng lặng nhìn anh.
Làn da cô trắng mềm như búp bê gốm sứ, giống như một thiên sứ, thuần khiết, xinh đẹp, hấp dẫn mà ngọt ngào.
Khí nóng từ dưới xông lên, Giang Diệc Hãn lập tức nhận thấy được 🌴♓·â·ռ ✞ⓗ·ể của mình nổi phản ứng.
Anh giật giật, vẫn là vội vàng lấy khăn tắm, bao bọc thân ngọc trắng sáng của cô, "Mặc dù là mùa hè, nhưng mà khí lạnh rất lớn, sẽ bị cảm." Bọc cô lại trong khăn tắm, thế nhưng anh lại không nhịn được mà ôm lấy cô.
Mấy ngày không được ôm cô như vậy rồi? Rất nhớ rất nhớ.
Vãn Vãn cũng vòng tay ôm lấy anh.
Cố ý lạnh nhạt anh, là sợ mình không chịu nổi mà cầu xin.
"Có phải... Muốn... Hay không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Cái ôm này rất nóng, cách lớp vải, đè ở ** của cô, 𝐝·ụ·↪️ ѵ·ọ𝐧·🌀 của anh có thể thấy rõ.
Hai chân của cô khẽ run, sống lưng xuất hiện mồ hôi, Vãn Vãn cảm thấy bản thân lúc này giống như đạp lên vách đá, dễ dàng té ngã tan xương nát thịt.
Trên thực tế, tối nay cô đúng là chuẩn bị để cho mình tan xương nát thịt.
Bởi vì cô ngu ngốc, đối với anh lạnh nhạt là bởi vì không dám chấp nhận thực tế, trong lòng luôn chứa một phần hy vọng xa vời, luôn thôi miên mình không cần tỉnh lại.
Cô và anh đến nhà hàng dùng cơm, mỗi món anh gọi, vĩnh viễn là món ăn cô thích.
Lúc trời mưa, anh che chung một cây dù với cô, vĩnh viễn lo lắng không phải là bản thân có thể bị ướt hay không, mà là cô có thể bị dính mưa hay không.
Ngay cả vừa rồi đi dạo phố thì anh đang cân nhắc cũng không phải là mình cần gì, mà là nên mua thêm những thứ gì cho cô.
Anh như vậy, thật sự xem cô giống như con gái mà nuông chiều, giống như em gái mà ⓒ♓𝖎ề.ⓤ ↪️.♓.υộ.ⓝ.🌀? Anh thật sự... Không yêu cô?...
Vãn Vãn vô cùng khổ sở, muốn cố gắng giãy giụa, vô cùng hi vọng không phải nhu vậy, cô rõ ràng, mình ngu ngốc vẫn không chịu đối mặt thực tế tàn khốc, luôn hi vọng, thật ra anh nhầm rồi, anh chỉ không nhận ra trái tim của mình mà thôi.
Cô thật sự ngu ngốc, nhưng mà, phụ nữ khi yêu, thì trở nên ngốc như vậy thôi.
...
Muốn, muốn, rất muốn.
"Để anh mở nước, để cho em ngâm tinh dầu đã..." Anh xoa xoa đầu cô, cũng không vội vàng đụ𝓃-ⓖ ↪️-♓-ạ-m cô.
Anh và cô, cũng không phải chỉ còn lại việc này có thể làm.
Vãn Vãn sững sờ nhìn anh, thấy anh khom người, thay cô pha nước, nhỏ tinh dầu.
"Diệc Hãn!" Vãn Vãn ** ôm lấy anh từ phía sau.
Tại sao không yêu cô, còn đối với cô tốt như vậy? Anh đối với cô, thật sự chỉ là dối trá thôi sao? Cô không lừa được mình, không có một người có thể mang hai chữ dối trá diễn dịch hoàn mỹ đến thế, hơn nữa bây giờ cô đã không còn chút giá trị lợi dụng nào.
Anh xoay người, mỉm cười với cô, "Anh... Có thể tắm giúp em không?" Anh chưa tắm rửa cho phụ nữ bao giờ, nhưng mà, tối nay không hiểu sao lại có ý niệm này.
Ở lúc Vãn Vãn ngơ ngác chưa trả lời, anh đã lấy khăn tắm của cô xuống. Vãn Vãn không tự nhiên ôm chặt 𝓃·ɢ·ự·𝒸, động tác này làm cho bộ 𝐧_ℊự_𝒸 trắng mềm của cô càng thêm đầy đặn cao vút.
Anh mắt của Giang Diệc Hãn tối sầm lại, anh bế ngang cô, nhưng mà anh lại không đi về phía gian phòng, mà là thận trọng bỏ cô vào trong bồn tắm đã chứa nước nóng.
"Em đấy, viết văn thì viết văn, cũng phải chú ý т𝐡â_𝐧 †𝖍_ể, đừng cứ ngồi mãi ở trước máy vi tính, 〽️.á.u tuần hoàn xương chậu đối với phụ nữ rất quan trọng..." Anh thay cô **, cưng chiều cô, "Chờ em viết xong quyển này, chúng ta đi nghỉ phép đi, anh dẫn em đi Hạ Môn ngâm suối nước nóng..."
Tay của anh rất ấm, Vãn Vãn nằm ở trong nước, cả người ở trong nước nóng, đầu óc đã bắt đầu mơ hồ, da thịt bị anh đ●ụ𝐧●𝐠 c●ⓗ●ạ●𝖒 càng thêm nong nóng đau đau.
Vãn Vãn thật đáng buồn phát hiện, hỉ nộ sầu bi của mình, thật sự hoàn toàn chịu khống chế của người đàn ông này.
"Có muốn... Có muốn... Cùng nhau tắm hay không?" Nuốt xuống dòng nước mắt trong lòng, cô gian nan đưa ra lời mời mê người.
Cô muốn զ*𝐮🍸*ế*п г*ũ anh, cô muốn thử dò xét anh...
Một đoạn tình yêu phải đi tới bước đường này, thật sự rất đáng buồn, nhưng mà cô không khống chế được mình, không thể bị người phụ nữ Phó Vịnh Bội ảnh hưởng.
Vãn Vãn chủ động, làm Giang Diệc Hãn có chút ngoài ý muốn, dù sao nam nữ chi hoan, Vãn Vãn cho tới bây giờ đều là dịu dàng xấu hổ.
"Muốn." Anh buông cô ra, đứng dậy, cởi quần áo của mình.
Anh đẹp trai anh tuấn, vóc người cao gầy, bộ xương hoàn mỹ, bắp thịt mạnh mẽ rắn chắc, đ_ư_ờ_n_🌀 c_𝖔𝖓_🌀 thon dài rõ ràng.
Vãn Vãn cũng là lần đầu tiên bỏ đi ngượng ngùng, ngơ ngác nhìn ✞_𝒽â_п т_ⓗ_ể của anh như vậy.
Anh bước vào trong bồn tắm, nghiêng người 𝐡ô_𝖓 cô, nhất thời, cả phòng tràn ngập hơi nóng, đốt cháy lan tràn.
Sợ trọng lượng của mình đè hỏng cô, anh vớt cô từ trong nước lên, đổi vị trí, để cho cô nằm ở trên người mình.
"Vãn Vãn, đừng viết văn nữa... Anh nuôi em... Đừng viết..." Anh 𝖍ô●𝖓 cô, đối với việc bản thân mấy ngày nay bị cô lạnh nhạt, canh cánh trong lòng.
Giang Diệc Hãn cũng không ngờ tới có một ngày, anh lại có thể vì ghen tuông với sở thích của cô.
Vãn Vãn mặc anh 𝒽.ô.𝐧 🌜.ổ của mình, hai т𝖍â-𝐧 🌴𝐡-ể †·♓·â·𝓃 mậ·† quấn lấy nhau, nhưng mà nụ ⓗô_n của anh luôn chỉ duy trì ở nửa người trên của cô, khiến Vãn Vãn có chút lo âu.
"Diệc Hãn, em... em, anh..." Vãn Vãn khẽ lui ra, mặt một пó_𝖓_ℊ 𝒷_ừ𝐧_𝐠 muốn nói ra yêu cầu kia, lại không thể nói ra khỏi miệng.
"Muốn cái gì?" Anh sờ sờ mặt của cô.
Cô không nói, anh làm sao có thể hiểu?
Vãn Vãn lại giương môi lên, nỗ lực mấy lần, thế nào cũng không có cách nào mở miệng...
Muốn, không bằng mình cho trước...
Vì vậy, Vãn Vãn dứt khoát l.ℹ️.ế.ⓜ Ⓜ️-ú-𝖙 𝐧_🌀ự_🌜 của anh, cất dấu khát vọng sâu trong nội tâm.
Nhìn 🌴h_â_ⓝ т_ⓗ_ể nho nhỏ co rúc trước ռⓖự*↪️ mình của cô, lại ngậm 𝐦*ú*✝️ lấy màu đỏ tím trước п_🌀_ự_🌜 anh, anh đột nhiên nhớ đến Quả Quít Nhỏ, ở thời khắc kích tình này, không hiểu sao lại muốn bật cười.
ⓝ●𝖌ự●🌜 của anh rung động mấy lần, vì vậy anh rõ ràng, tâm tình của mình giờ khắc này thật sự vô cùng tốt.
Khi nào thì bắt đầu, từng cử động của Vãn Vãn đã hoàn toàn nắm tâm tình của anh trong tay? Có một mấu chốt, giống như đang chờ anh tự mình cởi ra.
Mới khẽ hoảng thần, đột nhiên đôi tay khoác lên thành bồn tắm của anh nổi gân xanh, cả khớp xương cũng trắng bệch.
Bởi vì, môi Vãn Vãn lại quanh co đi xuống, đi tới chỗ nóng nhất.
Cô muốn làm gì?
Một ý tưởng không xác định, khiến Giang Diệc Hãn cơ hồ ngay cả hô hấp cũng cương cứng không thông.
Nước nóng như một bàn tay có mặt ở khắp nơi, nhộn nhạo khẽ ✅_u_ố_† ✔️_3 mỗi một tấc da thịt của hai người, khiến cả hai đều vô cùng khẩn trương.
Vãn Vãn cảm giác bản thân lúc này so với đêm đầu còn khẩn trương hơn, Giang Diệc Hãn cũng giống vậy.
"Anh... Chúng ta trở về phòng thôi." Giang Diệc Hãn khẩn trương, cũng muốn đứng dậy.
Nhưng mà anh vừa mới chuẩn bị ngồi dậy, lập tức liền hít một hơi khí lạnh, Giang Diệc Hãn giống như bị điện giật, cả người tê dại một mảnh.
"Vãn Vãn, Vãn Vãn..." Anh không khống chế được ⓡê·𝐧 𝐫·ỉ gọi tên cô, một cỗ ** khó có thể hình dung xông thẳng 👢ê-𝖓 đ-ỉ-𝐧-𝖍 đầu.
Đây chính là lão Hồ nói, anh đã mất đi vui thú cuộc đời? Quả nhiên...
Vãn Vãn phát hiện, ** mình nếm được chút vị mặn, cô đã hiểu chuyện tình nam nữ, tự nhiên rõ ràng, đây là phản ứng đ·ộ·ⓝ·𝖌 t·ì𝐧·♓ cực điểm của anh.
Giang Diệc Hãn muốn kêu cô dừng lại, cái này quá không vệ sinh, nhưng mà anh vừa mở miệng, cũng là một trận lại một trận **.
Anh cảm thấy năng lực kiềm chế của mình bị khiêu chiến trước nay chưa từng có.
Mà ván cờ này, anh phải thua.
"Vãn Vãn, mau anh buông ra..." Anh †𝐡_ở 𝐠_ấ_ρ.
Cái này không vệ sinh, thật sự không vệ sinh.
...
Anh thật sự sắp điên rồi.
Anh khó có thể khống chế bắt đầu di chuyển, Vãn Vãn dùng ý chí khống chế ** không thích của mình.
Phó Vịnh Bội ít nhất nói đúng một chút, ngôn ngữ có thể vặn vẹo làm giả, cảm giác cũng là chân thật nhất, tình yêu có thể biểu hiện trắng ra...
Cô yêu anh, cho dù đau lòng, vẫn vô cùng yêu, cho nên giờ phút này, cô nguyện ý.
Một tiếng gầm nhẹ mất khống chế, Giang Diệc Hãn vội vàng muốn rút chính mình ra, cũng đã không còn kịp nữa.
Vãn Vãn đè cánh tay anh lại, dùng ngôn ngữ 𝐭*ⓗ*â*ⓝ ✞*𝖍*ể im lặng nói cho anh biết, mình không ngại.
Không có chút do dự nào, chất lỏng mằn mặn này, Vãn Vãn không phun ra, ngược lại nuốt xuống.
← Ch. 55 | Ch. 57 → |