Vay nóng Homecredit

Truyện:Không Thịt Không Vui - Chương 023

Không Thịt Không Vui
Trọn bộ 168 chương
Chương 023
0.00
(0 votes)


Chương (1-168)

Siêu sale Shopee


Từ lúc Lý Bồi Cổ lấy chiếc áo vest khoác lên đùi tôi qua nữa tiếng sau, rốt cuộc cũng đến sòng bạc.

Đó là câu lạc bộ ở khu phồn hoa, thường ngày đều là người không giàu cũng quý mới có thể vào.

Lý Bồi Cổ mở cửa xe cho tôi, vươn tay, giống như một quý ông mời tôi xuống xe.

Tôi trong giờ phút này, giống như là cô bé lọ lem mới từ trên xe bí đỏ bước xuống.

Còn là cô bé lọ lem với một bên đùi mang theo khẩu súng lục với lực sat thương nghiêm trọng.

Nòng súng kia chạm vào nơi nhạy cãm của tôi, thật không thoải mái, nghĩ đưa tay đi gãi gãi, nhưng tư thế như vậy quá dễ dàng đưa tới hiểu lầm cho người khác, người khác còn tưởng rằng tôi là cô gái xấu xa.

Mặc dù, xác thực tôi là người như thế.

Người hầu bàn lễ phép dẫn chúng tôi đến tầng cao nhất, dọc theo đường đi thấy, đều là vật xa xỉ phồn hoa, thảm tơ tằm, đèn treo lớn khảm kim cương, cửa gỗ tử đàn, ngay cả tay nắm cửa đều làm bằng vàng.

Đúng là đốt tiền nha.

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiên lên trong đầu tôi.

Cái này nếu cầm đi xây trường tiểu học tình thương, vậy thì nền giáo dục cùng với phái triển nhân tài nước ta sẽ tiến xa hơn cả hai nước Anh và Mỹ rồi, chứ đừng nói đến cái Smecta kia.

Nơi chúng tôi cần đến, là đại sảnh cuối cùng, vừa vào cửa liền nhìn thấy một bàn thủy tinh lớn nằm giữa sảnh, mà bên cạnh bàn, ngồi mấy vị lão già có tiền bụng to phề phệ.

Dĩ nhiên, mỗi người bên cạnh đều có một người đẹp trên mặt trang điểm thật dày.

Những người đẹp kia ăn mặc cũng rất mát mẻ, quả thật chính là hận không thể chỉ bikini, này váy, ngắn đến ngay cả quần chữ "T" là cái gì màu sắc đều có thể nhìn thấy cả, quần áo kia, thấp đến mức ngay cả áo gực màu gì cũng có thề biết được.

Trong đó còn có một, ngay cả áo ngực cũng không mặc, trực tiếp để cho hình dáng hai Tiểu Anh Đào lộ ra dưới mí mắt của mọi người.

Khó trách Lý Bồi Cổ luôn đối với tôi không có hứng thú, thì ra là bọn họ thích người khác ăn mặc ít như vậy.

Tôi vội vàng cúi đầu, phía trên là không có gì cần thiết phải sửa sang lại, thế nhưng váy, thật sự là quá dài.

Vì vậy, tôi vội vàng đưa tay, đem váy nâng nâng nâng nâng nâng nâng nâng nâng.

Nhưng nhắc tới bắp đùi thì tôi lại chợt tỉnh ngộ ra không được để lộ ra súng.

Vì vậy, tôi vội vàng buông tay, đem váy lại để để để để để để để.

Nữa ngẩng đầu, phát hiện trong đại sảnh tất cả mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi.

Tại loại thời khắc này, tôi cảm thấy được mình có phần nhất định phải nói chút gì để giải thích hành động khác thường của mình.

Vì vậy, tôi lên tiếng: "Thật ngại quá, nhắc tới một nửa mới nhớ tới, sáng nay đi ra ngoài quá vội vàng, quên mặc quần lót rồi." (Bonei: Amen! Còn cái lý do nào kinh dị hơn nữa không hả chị à)

Mọi người ngã xuống đất, không dậy nổi.

Chỉ còn mình tôi đứng, mà ngạo nghễ.

Mà Lý Bồi Cổ, im lặng, im lặng.

"Anh Lý, anh tìm được ở đâu một người thú vị như vậy thế?"

Giọng nói của đàn ông truyền đến từ phía sau lưng, tinh tế nhẹ nhàng, giống như là sợi tơ, làm cho mọi người bên dưới bừng tỉnh, sẽ làm cho người nghe thả lỏng, nhưng nghe cẩn thận, rồi lại sẽ phát hiện, sơi tơ yếu ớt mềm mai kia đang ở nơi cần cổ mình, chỉ cần hắn hơi chút lôi kéo, trước mặt bạn, chính là hít thở không thông.

Tôi xoay người đầu tiên, nhìn thấy hắn.

Gương mặt dài gày nhỏ, sống mũi thẳng cao, cặp mắt dài hẹp hơi nhếch lên.

Người này nhìn cũng được, cười một tiếng, mắt xếch tựa như híp thành một đường ngang.

Hắn luôn luôn cười, giống như ánh mắt là vẫn luôn không có mở ra.

Trang phục của hắn cũng rất quái dị, mặc một bộ đường trang trường bào(1), phía trên hoa văn phức tạp, lại có loại hoa lệ trầm lặng, chất vải rất có rất hàm xúc, xen kẻ ỡ giữa, là sợi tơ dút bằng vàng.

Tay trái của hắn, cầm một tẩu thuốc dài nhỏ tinh tế(2).

Hấp dẫn nhất được tôi đấy, chính là cái khối ngọc bên trên tẩu thuốc.

Dì Bích cũng có nghiên cứu về ngọc thạch, mưa dầm thấm đất, tôi đối với lĩnh vực này cũng hiểu biết biệt một vài thứ.

Sắc màu xanh non, sáng bóng rõ nét, độ trong suốt cao, không hề tỳ vết, là món hiếm thấy.

Hẳn là gia trên trời.

Mà giá của ngọc hôm nay, liền bị hắn rãnh rỗi rỗi rãnh khảm vào sung quan tẩu thuốc như vậy, giống như đây chẳng qua là một chỉ là dụng cụ xinh đẹp.

Tôi bây giờ mới hiểu được, đây mới chính là kẻ đốt tiền chân chính.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-168)