Vay nóng Homecredit

Truyện:Không Thể Ngừng Yêu (Lục Xu) - Chương 07

Không Thể Ngừng Yêu (Lục Xu)
Trọn bộ 43 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Siêu sale Shopee


"Người khác đều nói cô đáng thương nhưng chỉ có cô biết giờ phút này chính mình cảm thấy hạnh phúc biết bao, nhiều năm qua, rốt cuộc cô cũng có cơ hội ở bên cạnh anh, cho dù không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng chỉ cần có thể ở lại bên anh một giây, cô cũng cảm thấy biết ơn, bất kể anh đối xử lạnh nhạt với cô ra sao hay anh châm chọc mỉa mai cô như thế nào, họa chăng trái tim anh đang ở bên người con gái khác. Thì cô vẫn thầm nghĩ muốn chăm sóc cho anh, thậm chí không thèm nghĩ đến nguyên nhân hay màng đến kết quả"

Chu Gia Trạch ở nhà an phận vài ngày, thừa dịp bọn họ không chú ý đến mình lại lén đi ra ngoài, chỉ là lần này anh đứng ở dưới lầu của Thẩm gia gọi tên của Thẩm Tâm Dịch, cuối cùng khi anh kêu đến khàn cả giọng thì mẹ của Thẩm Tâm Dịch mới xuất hiện bảo anh rời khỏi, sau này đừng đến Thẩm gia nữa, Thẩm Tâm Dịch cũng không có ở nhà. Chu Gia Trạch đào gốc bới rễ, lúc này bà mới nói cho anh biết Thẩm Tâm Dịch cảm thấy rất phiền và mệt mỏi với đoạn tình cảm này cho nên đã ra nước ngoài du học, tạm thời sẽ không trở về, nếu như anh muốn biết tình hình của cô cũng có thể, nhưng cô cũng từng nói qua, nếu như Chu Gia Trạch đuổi theo, cô sẽ lập tức bỏ đi ngay

Chu Gia Trạch lộ ra nét mặt cực kì bi thương, từ khi nào anh đã làm cô cảm thấy mệt mỏi? Bọn họ ở bên nhau 4 năm, mỗi lần anh nghe người khác nói thời gian bọn họ ở bên nhau quá dài, tình cảm sẽ không mới mẻ nhưng mỗi lần anh đều phủ nhận, anh cảm thấy ở bên Thẩm Tâm Dịch rất tốt, rất thoải mái, hóa ra đó chỉ là cảm nhận của riêng anh, cô mệt mỏi và cũng cảm thấy phiền

Thẩm mẹ nhìn Chu Gia Trạch lắc đầu, thật sự là tạo nghiệp chướng, một người con trai tốt như vậy: "Gia Trạch, cho Tâm Dịch một chút không gian tự do đi, đều tốt cho cả hai bên. Cháu cũng biết nó là một người rất quyết đoán, một khi đã quyết định chuyện gì thì đã suy nghĩ rất tường tận"

Bà suy nghĩ một chút đưa ra đòn sát thủ: "Lần trước cháu đính hôn, Tâm Dịch còn chuẩn bị quà, nếu như nó thật sự muốn làm hòa với cháu thì nhất định sẽ quay lại giành lấy cháu chứ không phải là chúc phúc cho cháu. Đừng lãng phí thời gian trên người Tâm Dịch nữa, nó đã quyết định chuyện gì sẽ không hối hận đâu"

Chu Gia Trạch sững sờ tại chỗ, anh cho rằng cô sẽ ghen, kết quả cô lại muốn chúc phúc cho anh... Anh giống như là một tên ngốc, cho rằng tình cảm của bọn họ sâu đậm, nhưng một người khác lại cảm thấy đoạn tình cảm này đã nguội lạnh như băng, còn anh cuối cùng hiểu được bao nhiêu?

"Lúc cô ấy đi có lời nào muốn nói với cháu không?"

Thẩm mẹ lắc đầu: "Nó muốn đi đến một nơi không có cháu"

Cô ấy muốn đi đến một nơi không có anh...

Anh nghĩ vạn tên xuyên tim, cảm giác cũng chỉ có thế, trước đây cô từng nói rõ: "Cuộc sống của em không thể không có anh, em nghĩ mình nhất định sẽ không rời xa anh"

Nhưng bây giờ cô lại đi đến một nơi không có Chu Gia Trạch anh... Cuối cùng là đàn ông có mới nới cũ hay là phụ nữ dễ dàng thay đổi?

Anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể mình đều đau đớn dữ dội, ngực giống như bị đâm vào, đau, đau quá... Giống như có người cầm châm không ngừng đâm vào trái tim anh

Giờ phút này, dường như anh mới hiểu được người con gái kia không cần anh, không phải giận dỗi mà rõ ràng không cần anh và không muốn tha thứ cho anh

Sau khi Chu Gia Trạch trở về, không ngừng cầm rượu rót vào miệng, anh không rõ chia tay có mùi vị gì, không ăn cơm, không lên bàn ăn mỗi ngày, chỉ biết mượn rượu giải sầu. Dáng vẻ của anh suy sụp như vậy làm cho Chu Trị An tức giận, cầm roi đánh anh, dùng chân đá anh, nhưng Chu Gia Trạch vẫn bày ra bộ dạng bất cần mặc cho người ta đánh anh mắng anh thế nào anh đều nghe không lọt tai, vẫn tiếp tục uống rượu

Chu Trị An tức giận kịch liệt, Nghê Vân cũng không có ngăn lại, nhưng cuối cùng bà lại nhào vào bên người Chu Gia Trạch, trong đôi mắt đều là nước mắt, bà nhìn chồng của mình chằm chằm: "Chúng ta đã mất đi Gia Minh, chẳng lẽ ông muốn chúng ta mất thêm Gia Trạch sao?"

Không phải vạn bất đắc dĩ, cái tên Chu Gia Minh sẽ không xuất hiện ở Chu gia

Khuôn mặt Chu Trị An tràn đầy phẫn nộ, trong nháy mắt lại trở nên thương tâm, ông vứt roi, xoay người rời đi, bà nội Chu đứng ở ngoài cửa nghe thấy tên Chu Gia Minh, nước mắt cũng rơi như mưa

Ở Chu gia, người được cưng chiều nhất không phải là đứa con lớn Chu Gia Dực, cũng không phải con trai nhỏ Chu Gia Trạch hay con gái út Chu Gia Dao, mà là Chu Gia Minh hằng năm đều ở bên ngoài du lịch, mỗi lần anh đến thành phố nào đều sẽ mua đặc sản của nơi ấy gửi về bằng đường bưu điện, cũng chuẩn bị quà cho mỗi người trong nhà. Bà nội nhận được quà của anh sẽ cười đến không khép miệng lại. Chu Trị An và Nghê Vân nhận được quà, tâm trạng cả ngày sẽ rất tốt, Chu Gia Dực và Chu Gia Trạch nhận được quà cũng không khỏi mỉm cười

Chỉ là một người biết mang ấm áp đến cho người nhà như thế lại ra đi rất sớm. Năm đó Chu Gia Minh qua đời, bầu không khí của Chu gia trở nên u ám, bọn họ mượn cớ dời trụ sở về Lâm thị, thực chất là không dám ở thành phố ấy, không dám đối mặt với tất cả. Chỉ cần nghĩ tới Gia Minh đã mất thì họ sẽ tuyệt vọng vô cùng

Chung quy, con người đều phải nhìn về phía trước, cuối cùng họ cũng quyết định trở về quê hương của ông nội, cũng muốn mượn cơ hội này để thay đổi bầu không khí trong nhà. Mọi người trong nhà rất ít khi nhắc đến Chu Gia Minh, vì đó là nỗi đau chung trong lòng họ

Nghê Vân ôm Chu Gia Trạch không ngừng khóc, sau khi khóc xong lại dùng tay đánh Chu Gia Trạch: "Tại sao con lại không nên người như vậy, mẹ đã mất đi anh hai của con, không thể chịu đựng lại mất đi con"

Sắc mặt Chu Gia Trạch đỏ bừng, trong tay anh cầm bình rượu, muốn tiếp tục uống lại nhìn nước mắt trên khuôn mặt mẹ mình, sau đó dừng lại

Chu Gia Trạch ở nhà làm cho Chu Trị An cảm thấy phiền, anh rõ ràng không muốn về nhà, dù sao ở bên ngoài anh cũng có chỗ ở, chỉ là anh cũng không trở lại chỗ ở của mình, ở nơi ấy không có người khuyên anh đừng uống quá nhiều, bọn họ chỉ muốn anh uống thiệt nhiều

Anh cũng không quan tâm người nào vây quanh anh, chỉ cần uống rượu với anh đều là người tốt. Mỗi ngày anh đều uống đến say khướt, có khi gặp được người của Chu Trị An sẽ có lòng đưa anh về nhà, Chu Trị An đương nhiên tức giận, đến cùng khi ông quá tức giận cũng bảo người khác mặc kệ anh sống chết, cũng không cho người chở anh về nữa

"Đến, tiếp tục uống" Chu Gia Trạch đã trở thành khách quen của nơi này, trước kia những người vây quanh anh đều biết anh là người không say không về, bây giờ cũng không dám trêu chọc anh để tránh phải giải quyết hậu quả. Tính toán nhiều không có lời, hơn nữa dù là soái ca, cũng là soái ca say rượu, soái ca lôi thôi lếch thếch.

"Tôi uống với anh" Nhâm Niệm đi đến bên người anh, cầm ly rượu lên uống cạn. Mấy ngày nay cô vẫn luôn lo lắng cho anh, vẫn luôn đi theo anh đến nơi này sợ anh xảy ra chuyện gì, mãi đến khi có người đưa anh về, nếu không có ai đưa anh về, cô sẽ đưa anh đến khách sạn, sau khi giải quyết xong tất cả mới trở về. Bà nội Chu cũng phát hiện gần đây rất trễ cô mới về nhà, cô chỉ qua loa giải thích, dạo này công việc bận quá, mỗi ngày đều cần phải tăng ca

Giờ phút này Chu Gia Trạch cũng không hề say, nhìn cô một cái: "Cô xứng sao?"

Lúc anh nói trong ánh mắt mang theo một tia giễu cợt. Cô chỉ nhìn anh không nói gì

"Anh đẹp trai, tìm người uống rượu thì tôi uống với anh" Một cô gái đi tới, thuận thế đẩy Nhâm Niệm qua một bên

Chu Gia Trạch cười với người đẹp kia: "Được, chỉ có điều phải nói trước, không say không về"

Nhâm Niệm ngồi ở một bên xoa chỗ bị đụng trúng, đột nhiên cô phát hiện ánh mắt của anh quét qua cô mang theo một tia chán ghét, làm cho cô phát hoảng, cô lập tức tránh đi, đến một chỗ anh không nhìn thấy, không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của anh

Chu Gia Trạch và người con gái đẹp kia không ngừng uống rượu, chỉ là người phụ nữ kia xem như rất có bản lĩnh, sau khi chuốc say Chu Gia Trạch vẫn còn thanh tỉnh, cô ta cũng nghe nói người đàn ông này cũng không tệ, không khỏi nổi lên tâm tư muốn mang Chu Gia Trạch đi

Chỉ là tay của cô ta vừa mới chạm vào quần áo của Chu Gia Trạch thì Nhâm Niệm đã xuất hiện, cô đứng ở trước người của Chu Gia Trạch, một người con gái trói gà không chặt nhưng hết lần này đến lần khác muốn bảo vệ người mà mình yêu thương. Thật là một cô gái quật cường

"Ai, anh ta rất chán ghét cô" Người con gái xinh đẹp chỉ chỉ vào Chu Gia Trạch nói sự thật: "Không bằng cô hỏi anh ta một chút, có bằng lòng đi theo tôi không, hay là đi theo cô"

"Cô không thể mang anh ấy đi"

"Này, cô cho cô là gì của anh ta, dựa vào cái gì mà quản anh ta..."

"Cô không thể mang anh ấy đi"

"Cô có bị bệnh hay không?"

"Cô không thể mang anh ấy đi"

...

Người con gái đẹp rốt cuộc cũng nhận ra, bất luận cô ta có tốn bao nhiêu lời, thì cô gái trước mặt chỉ có một câu: "Cô không thể mang anh ấy đi"

"Tôi thật sự chịu thua cô rồi"

Người phụ nữ bất đắc dĩ lắc đầu, kỳ thật không phải vì cô ta cảm thấy cô gái trước mặt khó chơi, mà là nhìn thấy bộ dạng quật cường cố chấp của cô, đột nhiên như nhìn thấy bản thân lúc còn trẻ, cũng cố chấp như vậy, khăng khăng yêu một người, cho dù anh ta vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với cô ta, chỉ là trong lòng cô khi đó không thể nghĩ nhiều như vậy, cũng rốt cuộc không thể quay về thời gian đó được. Con người một khi đã có cái nhìn thực tế, thì những đoạn tình yêu đơn thuần đã qua cũng trở thành quá khứ

Sau khi người phụ nữ trước mặt đi rồi, cô mới nâng Chu Gia Trạch dậy. Anh ta rất nặng, cô hoàn toàn không có đủ sức đỡ anh. Trong quán bar, trong khoảng thời gian này, người phục vụ cũng nhận ra Nhâm Niệm, nhìn thấy cô đỡ Chu Gia Trạch khó khăn như vậy cũng ra tay giúp đỡ. Chỉ là không ngừng cảm thán, loại thiếu gia nhà giàu như Chu Gia Trạch bọn anh cũng thấy nhiều, thật sự không nên lãng phí thời gian trên người bọn họ, cho dù họ nhất thời nhớ được lòng tốt của bạn nhưng cũng sẽ không lâu dài, bởi vì cảm động trong nhất thời không bằng tìm người đàn ông tốt khác mà gả

Mỗi lần Nhâm Niệm nghe người khác khuyên bảo đều chỉ biết cười cười, người khuyên bảo biết nét mặt của cô cũng biết cô nghe không vào cho nên dần dà cũng không khuyên nữa

Sau khi ngồi lên taxi, cô nói lời cảm ơn với người phục vụ lúc nãy, mới đỡ Chu Gia Trạch lên, cô biết rất nhiều tài xế taxi không đồng ý chở người say rượu, bởi vì lo lắng họ sẽ nôn mửa trên xe của mình cho nên mỗi lần như vậy cô đều chuẩn bị vài cái túi, để phòng anh muốn nôn ở trên xe

Người khác đều nói cô đáng thương nhưng chỉ có cô biết giờ phút này chính mình cảm thấy hạnh phúc biết bao, nhiều năm qua, rốt cuộc cô cũng có cơ hội ở bên cạnh anh, cho dù không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng chỉ cần có thể ở lại bên anh một giây, cô cũng cảm thấy biết ơn, bất kể anh đối xử lạnh nhạt với cô ra sao, hay anh châm chọc mỉa mai cô như thế nào, họa chăng trái tim anh đang ở bên người con gái khác. Thì cô vẫn thầm nghĩ muốn chăm sóc cho anh, thậm chí không thèm nghĩ đến nguyên nhân hay màng đến kết quả.

Chỗ Chu Gia Trạch ở lầu 3, khu chung cư này có chút cổ xưa, không có thang máy, sở dĩ anh lựa chọn ở lại chỗ này, vì hoàn cảnh nơi này cũng không tệ, giao thông cũng thuận tiện, thứ hai là vì Thẩm Tâm Dịch từng nói, cô thích những căn nhà có hàng hiên dài, như vậy có thể dựa vào tiếng bước chân để suy đoán có phải đối phương đã về nhà hay không? Chờ mong cũng là một loại hạnh phúc

Nhâm Niệm muốn từng bước nâng anh đến lầu 3, nhưng anh rất nặng, sức nặng của hơn một nửa thân thể đều dồn lên người cô, cô đi rất vất vả, mỗi lần đưa anh đi lên một bước thì quần áo đều ướt đẫm

Sau khi đến chỗ lầu 3, cô đem chìa khóa giấu ở góc tường mở cửa sau đó đỡ Chu Gia Trạch lên giường, cởi quần áo đầy mùi rượu của anh ra, sau đó dùng nước lau thân thể cho anh, sau đó giặt bộ quần áo đầy mùi rượu, phơi khô, dọn dẹp phòng khách, làm xong hết tất cả, cô mới rời khỏi

Cô để chìa khóa ở góc tường sau đó chậm rãi xuống lầu, trước đây, một mình cô không dám đi ra đường, bây giờ lại trễ như vậy vẫn còn ở bên ngoài

Cái chìa khóa giấu ở góc tường không thể lộ ra ánh sáng, giống như sự tồn tại của cô, vào một đêm nào đấy sau khi cô đưa anh trở về, cô đã trộm chìa khóa về đánh riêng cho mình một chiếc, lúc đó đã quá muộn, chỗ đánh chìa khóa cũng không còn làm việc, cô phải ở đó không ngừng gõ cửa, thậm chí khóc không ngừng

Chủ tiệm hùng hổ mở cửa vốn định mắng cô một trận, nhưng mà nhìn thấy mặt cô đầy nước mắt cũng không nói được gì. Nhâm Niệm cũng cảm thấy mình không nên nên đã trả tiền gấp đôi cho chủ tiệm, chủ tiệm lại lắc đầu, một đồng cũng không nhận, nói cô đã gấp như vậy nhất định là vì có chuyện xảy ra, xem như ông làm việc tốt thôi

Gió đêm thổi qua quần áo ướt đẫm mồ hôi, cả người đều lạnh cóng, giờ phút này cô nhớ đến trước kia, mẹ cô từng giải thích ý nghĩa tên của cô cho cô nghe, tên của cô là Nhâm Niêm, ý là cha mẹ rất thương yêu cô, nhưng mà sau này đọc không suông miệng cho lắm, cho nên đổi thành Nhâm Niệm, nghe rất giống như bị phụ tình

Thì ra, có rất nhiều thứ cũng có ý nghĩa sâu sắc như vậy...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-43)