Nắng hạn gặp mưa
← Ch.64 | Ch.66 → |
Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Đoàn Chi Dực đè trên người Vệ Lam, cơ thể dán sát vào cô, chỉ có nửa thân trên là hơi nâng lên. Hai tay anh giữ lấy mặt cô, nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới. Biểu cảm lạnh lùng thờ ơ như mọi ngày, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng xem qua điệu cười khá ngây ngô.
Vệ Lam bị anh nhìn đến ngượng, biến thành mất tự nhiên, đưa tay đẩy anh một phen: “Anh không lạnh à?”
Lúc này mặc dù đã sắp cuối xuân, nhưng ban đêm vẫn còn hơi lạnh, huống hồ anh còn đang cởi trần.
Đoàn Chi Dực lại không trả lời vấn đề của cô, chỉ tiếp tục nhìn cô không nhúc nhích, rồi sau đó trên mặt vốn đang cười, dần dần có vẻ khó hiểu, muốn nói lại thôi.
Vệ Lam thấy lạ, muốn hỏi anh bị sao vậy? Anh lại xị mặt ra, dáng vẻ như cực kỳ mất tự nhiên, ấp úng nói ra từng chữ một: “Anh, yêu, em.”
“Ờ.” Vệ Lam thở hắt ra, hóa ra là chuyện này. Tuy rằng cũng là câu nói quan trọng, nhưng bởi vì cô đã sớm nhận thức được điều đó, đương nhiên không hề bị kích động hay hưng phấn bởi lời thổ lộ này.
Đoàn Chi Dực thấy phản ứng của cô, hình như ngẩn ra, rồi nhấn mạnh lại: “Anh yêu em.”
“Ừm.” Vệ Lam lại gật đầu, tỏ vẻ đã chấp nhận lời nói của anh.
“Anh yêu em!” Lúc này, Đoàn Chi Dực đề cao tiếng nói, biểu cảm vốn không tự nhiên, giờ đã nhuốm vẻ giận.
Vệ Lam bỗng nhiên bị sự nóng nảy không biết từ đâu tới của anh làm cho không hiểu gì cả, cô mở to mắt nhìn người ở trước mặt, cũng nâng cao giọng đáp: “Em biết rồi!”
Vậy mà, khóe mắt Đoàn Chi Dực lại sắp rách ra, lỗ mũi chỉ kém chưa phụt ra lửa giận, từ trên người cô trở mình leo xuống, nằm xuống giường đưa lưng về phía cô, vừa nhìn chính là tư thế tức giận.
Vệ Lam nhìn cái ót của anh, hoàn toàn không biết anh tức giận cái gì, đúng là không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô nhíu mày chăm chú suy nghĩ, lát sau, bỗng nhiên đầu óc sáng ra, khóe miệng cong lên, cười cười, nhích sát lại tấm lưng trần của anh từ phía sau, mặt dán vào sau cổ anh, hai tay từ bên hông anh tiến lên, ôm lấy anh, khẽ nói vào tai anh, rõ ràng từng chữ: “Em, cũng, yêu, anh.”
Cô vốn tưởng rằng đây là sự thật, nói ra cũng là chuyện đương nhiên, không ngờ, sau khi nói ra từ chính miệng mình mới phát hiện có chút ngượng ngùng, chỉ vài chữ đơn giản, lại khiến tai cô dần nóng lên. Khó trách hồi nãy anh lại có phản ứng kỳ lạ như vậy.
Sau khi cô dứt lời, cơ thể Đoàn Chi Dực căng cứng, vốn đang hít thở bình thường, đột nhiên trở nên dồn dập, anh xoay mạnh người, kéo Vệ Lam vào trong lòng mình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhuốm đỏ của cô: “Em nói lại lần nữa xem.”
Vệ Lam cụp mắt xuống, nở nụ cười, rồi sau đó khẽ mấp máy môi: “Em, yêu, a..n…”
Âm cuối cùng còn chưa dứt, đôi môi hơi hé mở của cô đã bị Đoàn Chi Dực mạnh mẽ phủ kín.
Anh hôn rất mạnh, khẽ cắn mút cánh môi mềm mại như xa cách đã lâu, rồi sau đó trực tiếp luồn đầu lưỡi vào trong miệng Vệ Lam, thăm dò mỗi một vị trí mà anh từng lướt qua.
Chiếc hôn nóng bỏng và ướt át, làm cho cả hai đều nóng lên. Đợi đến khi thở không nổi nữa, Đoàn Chi Dực mới dời môi đi một chút, men theo sườn mặt nhẵn bóng của Vệ Lam, trượt xuống dưới, lướt qua chiếc cổ mềm mại ấm áp, khi gặp phải vải vóc chướng ngại, anh đã sớm mất kiên nhẫn, giơ tay cởi bỏ áo ngủ vướng víu trên người cô, phủ lên nơi non mềm đầy đặn giấu bên trong đó.
“A!” Vệ Lam bị cơn đau gọi tâm tư trở về, cau mày, tức giận đánh anh mấy cái, “Đừng cắn, anh biến thành cẩu rồi sao?”
Đoàn Chi Dực nhả món ngon đang thưởng thức trong miệng ra, cũng thoáng tỉnh táo lại chút ít. Vừa rồi anh quá kích động, đầu óc lộn xộn, trong nhận thức mơ hồ ấy, chỉ ước gì nuốt hết cả người dưới thân vào bụng. Lúc nghĩ như vậy, ai ngờ anh cũng làm thật. ( >”< anh biến thái qué!)
Nhìn thấy dấu răng in trên đỉnh hồng, chính anh cũng hoảng sợ, chột dạ vội vàng nới lỏng vòng ôm, rồi sau đó bò lên trên, hôn lấy khuôn mặt sắp nổi giận của Vệ Lam, hôn cho đến khi cô nhũn ra như nước, anh mới đột ngột kéo quần cô xuống, cơ thể mạnh mẽ đi vào.
Một khi cơ thể được kết hợp, sự tự kìm chế khó khăn lắm mới tìm lại được của Đoàn Chi Dực lại lập tức bị ném tới Java.
Thời gian nửa năm, lại lần nữa nếm được cảm giác thỏa mãn thế này, anh làm sao có thể nhịn được chứ. Chỉ vài cái mà đã bắt đầu nóng rực, khuôn mặt tuấn tú đều bắt đầu trở nên dữ tợn.
Lâu rồi Vệ Lam không trải qua chuyện này, cảm thấy hơi đau, nhưng sự va chạm giữa hai chân khiến tiếng thở dốc nặng nề dần hóa thành rên khẽ. Nhưng mới rên rỉ vài tiếng, lại mơ màng nhớ đến ba mẹ ở bên cạnh, nhất thời vừa thẹn vừa giận, đẩy người đang vận động trên người mình, đè thấp giọng: “Anh nhẹ chút nhẹ chút, ba mẹ em ở sát bên.”
Người đàn ông bị dục vọng che mờ lý trí, làm sao còn nghe lọt tai được gì, chỉ thấy cô có suy nghĩ khác, bèn dùng hết sức lực đè trên người cô, mạnh mẽ ngậm lấy môi cô, phần dưới còn dùng thêm sức giống như trừng phạt cô.
Giường Vệ Lam là chiếc giưỡng cũ dùng mười mấy nắm, chịu đựng sức ép như vậy, không qua bao lâu, liền phát ra tiếng động cọt kẹt, như là sắp sụp xuống. Cô nghe thấy liền hết hồn, vừa xấu hổ vừa thẹn, nhưng bị anh ngăn miệng đè thân, ngoại trừ cơ thể căng thẳng co rút, không thể làm gì khác hơn.
Đến lúc sau, Đoàn Chi Dực lại thúc mạnh thêm vài cái, đầu óc Vệ Lam đã sắp trống rỗng, mơ mơ màng màng đợi anh tấn công lần cuối. Không ngờ, anh lại đột ngột rút mạnh ra, rên lên một tiếng, bắn hết ra bên ngoài.
Đầu óc Vệ Lam bần thần hồi lâu, lát sau mới có lại phản ứng, đẩy đẩy người đang ôm lấy cô thở gấp nói: “Không sao, bây giờ chúng ta muốn có em bé cũng được mà.”
Đoàn Chi Dực im lặng một hồi, vuốt ve mặt cô: “Chúng ta không cần em bé được không? Anh không muốn có em bé.”
“Sao vậy?” Vệ Lam hoài nghi, cô còn nhớ rõ bộ dạng kích động của Đoàn Chi Dực vào nửa năm trước lúc cô mang thai.
“Dù sao cũng là không muốn.”
Vệ Lam nhíu mày, nhìn thấy khuôn mặt sa sầm vừa ửng đỏ vừa nghiêm túc của anh, suy nghĩ một lát, thử hỏi dò: “Không phải là anh bị ám ảnh bởi vì lần mất con trước đó chứ?”
Đoàn Chi Dực im lặng.
Vệ Lam nhìn ra, im lặng chính là đúng vậy.
Cô nhích thân người lên trên, ôm anh vào lòng, định làm một chị gái tri kỷ xoa dịu tâm hồn bị thương của anh: “Lần đó là chuyện ngoài ý muốn thôi, anh đừng để tâm. Anh không thích em bé sao? Nhưng em lại rất thích, em còn muốn thay tã cho con, cho con bú sữa…”
Cô còn chưa nói xong tâm tư của mình, liền có cảm giác một chỗ trên người bị ngậm ướt nhẹp, thậm chí Đoàn Chi Dực còn rất không biết xấu hổ mà phát ra mấy âm thanh cắn mút, rồi sau đó xấu xa nói: “Là bú sữa giống thế này đúng không?” (Mợ ơi, tha cho tui, bớt bớt lại đi anh chị >”<;-)
Vệ Lam liền thấy nản, thẹn quá hóa giận, dùng sức cào mấy cái lên người anh, hổn hển quát: “Sao anh lại lưu manh như vậy hả?”
Đoàn Chi Dực lại không chút chột dạ, nghiêm túc nhắc nhở cô: “Em nhỏ tiếng thôi, ba mẹ còn ở sát bên đó!”
Nói xong, lại tiếp tục giở trò lưu manh.
Nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, hai người gần như làm loạn cả buổi tối, đủ loại tiếng động mờ ám vang lên trong căn phòng nhỏ.
← Ch. 64 | Ch. 66 → |