← Ch.65 | Ch.67 → |
Giữa những cơn gió lạnh đầu xuân vẫn còn thổi rít trên đường phố Thượng Hải tháng Hai, Mạnh Sơ đứng yên tại chỗ nhìn Trình Tân Dữ.
Anh vốn không phải người hay nói nhiều. Nhưng lúc này anh cứ thế đứng trước mặt cô, từng câu từng chữ bóc tách bản thân mình, cũng bóc tách cả quá khứ giữa hai người họ.
Mạnh Sơ từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng duy chỉ không nghĩ tới người đó lại là anh. Người mà năm ấy cô đã liều mình cứu lại chính là anh.
Ký ức về chuyện ấy vốn mơ hồ trong đầu Mạnh Sơ, giờ phút này bỗng trở nên rõ ràng. Như một tấm kính đã lâu không được lau chùi. Khi được lau sạch lại, mọi thứ bỗng hiện ra rõ ràng đến lạ.
Khi Từ Thanh Doanh đổ bệnh, Mạnh Sơ liền không nhận tiền sinh hoạt từ bà nữa. Dù mẹ vẫn luôn nói không sao, trong nhà vẫn còn tiền. Nhưng Mạnh Sơ vẫn không do dự mà bắt đầu đi làm thêm.
Ban đầu Từ Thanh Doanh còn khuyên cô hãy yên tâm học đại học, đừng vội vã đi làm. Nhưng đời không ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Bệnh tình của Từ Thanh Doanh khiến họ trở tay không kịp.
Vì mẹ nằm viện nên Mạnh Sơ xin phép thầy cô cho ở ngoài ký túc xá vào buổi tối.
Cô tranh thủ khoảng thời gian đó để đi làm thêm. Để có thể thuận tiện quay lại bệnh viện chăm sóc mẹ bất cứ lúc nào, Mạnh Sơ nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chọn làm tài xế dịch vụ, vì đây là công việc tự do và linh hoạt.
Hơn nữa thu nhập cũng tạm ổn.
Chỉ là một cô gái làm nghề tài xế thuê, gặp phải mấy người say rượu cũng không tránh khỏi bị buông lời trêu ghẹo. Có người thậm chí còn cố tình ngồi vào ghế phụ bên cạnh cô.
Quãng thời gian ấy Mạnh Sơ thật sự đã chịu đủ mọi ấm ức, thế nhưng cô chỉ có thể 𝓃𝖌h.𝐢.ế.𝓃 г.ă.𝐧.🌀 chịu đựng. Hằng ngày cô chạy giữa trường học và bệnh viện, buổi tối lại phải tranh thủ thời gian đi làm tài xế thuê. Thường xuyên bận rộn đến tận một, hai giờ sáng.
Mỗi lần như vậy Mạnh Sơ đều cảm thấy mình như sắp sụp đổ, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng gượng qua.
Cho đến hôm đó cô đưa một khách hàng về nhà. Lúc đầu mọi chuyện vẫn ổn, nhưng khi đến nơi, xe vừa dừng lại, đối phương bỗng nắm lấy tay cô, nói: “Cô gái nhỏ, làm tài xế thuê cũng vất vả nhỉ. Thế này đi, tôi cho cô ba ngàn, cô theo tôi về nhà một chuyến đi. ”
Những lời lẽ trơ trẽn đó khiến Mạnh Sơ lập tức buồn nôn đến mức muốn ói. Cô giật phắt tay ra: “Cút!”
“Cô cẩn thận đấy nếu không tôi sẽ khiếu nại cô!” đối phương lập tức giận dữ hét lên.
Mạnh Sơ nhìn thẳng vào hắn: “Tôi mới là người sẽ khiếu nại ông. Còn ông, nhìn lại mình đi! Lớn tuổi rồi mà không biết xấu hổ. Ba ngàn của ông thì để dành mà mua thuốc đi!”
Đây là lần *****ên Mạnh Sơ tức đến mức chửi người như vậy, còn nguyền rủa đối phương 𝐜_𝖍_ế_𝐭 đi cho xong.
May mà cô đang ngồi ở ghế lái nên lập tức tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi bỏ chạy. Tên kia dường như vẫn còn ngồi trong xe chửi rủa loạn lên.
Mạnh Sơ ban đầu đã định rời đi nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại, giận dữ mắng thêm một câu: “Đồ khốn, đi 𝒸_♓_ế_🌴 đi!”
Sau đó cô không dừng lại một giây nào mà cắm đầu chạy về phía trước. Chỉ là khi Mạnh Sơ càng chạy, nỗi tủi thân trong lòng lại càng dâng lên mãnh liệt.
Cô không hiểu vì sao một người tốt như mẹ mình lại mắc phải căn bệnh như thế, còn những kẻ cặn bã như vậy lại có thể sống nhàn hạ. Thế giới này thật sự quá bất công.
Bao nhiêu ngày qua, tất cả những cảm xúc mà Mạnh Sơ cố gắng kìm nén đã dồn đến bờ vực sụp đổ. Nhưng cô vẫn cố gắng nhịn mà không dám khóc. Cô sợ nếu mình khóc thì sẽ không còn đủ sức để tiếp tục gắng gượng nữa.
Cứ như vậy Mạnh Sơ bước đi không ngừng. Cô không biết mình đã đi bao lâu, cũng không rõ xung quanh là nơi nào, chỉ biết mình đang lạc lõng và bơ vơ bước đi giữa lòng Thượng Hải.
Cho đến khi cô đi tới một con đường hơi hẻo lánh, ngoài mấy ngọn đèn đường le lói thì chẳng còn ai khác. Ban đầu Mạnh Sơ cũng chẳng mấy để tâm, cho đến khi cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy một cây cầu ở phía xa. Trên đầu cầu có một bóng người đang ngồi. Người đó chống tay xuống đất, có vẻ như đang chuẩn bị nhảy xuống.
Mạnh Sơ lúc đó vì đã chạy một quãng và đi quá lâu, đôi chân mệt mỏi gần như không bước nổi nữa. Vậy mà khi trông thấy cảnh ấy, cô không biết lấy đâu ra sức lực mà đột ngột lao về phía trước.
Ngay khoảnh khắc người kia định “nhảy xuống”, Mạnh Sơ từ phía sau lao tới, ôm chặt lấy eo anh ta: “Đừng, đừng làm chuyện dại dột! Dù có chuyện gì buồn cũng đừng như thế này…” Mạnh Sơ ôm chặt lấy người kia, sợ rằng chỉ cần buông tay ra thì anh ta sẽ thực sự nhảy xuống.
Người bị ôm lấy cũng sững người, có vẻ anh ta cũng không ngờ đến tình huống bất ngờ này, liền đứng cứng đờ trên thành cầu.
Lúc này Mạnh Sơ không còn để ý gì đến chuyện nam nữ khác biệt nữa, cô vừa 𝖘1ế_† 𝒸hặ_𝐭 vòng tay ôm lấy eo anh ta, vừa nói: “Anh đừng nhảy… tôi từ tối đến giờ còn chưa ăn gì, nếu anh nhảy xuống thì tôi thật sự không kéo nổi anh đâu. ”
Nói đến đây, cô gái vốn vẫn đang cố gắng kìm nén cuối cùng cũng bật khóc. Cô như muốn trút hết mọi uất ức đã dồn nén suốt bao ngày: “Xin anh đừng 𝒸𝐡ế*ⓣ… chỉ cần chúng ta còn sống, thì mọi chuyện đều còn có hy vọng mà. ”
Giọng nói nghẹn ngào của cô gái như mang theo cả sự г-𝖚-𝖓 𝖗-ẩ-ÿ và bất lực, dường như thật sự lay động được người đang định nhảy cầu kia.
Chỉ nghe thấy người kia vẫn quay lưng về phía cô, khẽ thở dài một tiếng: “Được rồi, cô buông ra trước đi, tôi xuống. ”
Nghe thấy câu nói này, Mạnh Sơ vui mừng chưa được bao lâu thì lập tức nghe thấy đối phương bảo mình “buông ra”, khiến cô hoảng hốt khóc to hơn: “Không được! Tôi không thể buông! Lỡ như tôi vừa buông tay là anh nhảy luôn thì sao?”
Cô không dám mạo hiểm. Cô sợ nếu người trước mặt mình thực sự rơi xuống, thì cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho chính mình.
“Xin anh đấy… xin anh…” Mạnh Sơ vừa ôm chặt lấy anh, vừa nghẹn ngào cầu xin.
Lúc này người ngồi trên đầu cầu vẫn bất động. Anh cảm nhận được sau lưng mình dường như ướt một mảng, đó là nước mắt của cô gái thấm vào áo anh.
“Thật đấy, không có gì là không vượt qua được cả. Anh nhìn tôi mà xem, tôi cũng thảm lắm… Mẹ tôi bị bệnh, mỗi ngày tôi vừa phải đi học, vừa phải vào viện chăm bà, lại còn phải đi làm kiếm tiền. Kết quả là toàn gặp phải mấy kẻ tồi tệ. ” Cô gái ôm chặt lấy anh, vừa bật khóc vừa dốc hết lòng mình kể ra những chuyện khổ sở của bản thân.
“Nhưng tôi vẫn đang cố gắng sống tiếp, bởi vì chỉ cần cố gắng thì chúng ta sẽ vượt qua được tất cả…” Mạnh Sơ cũng không biết những lời mình nói ra có tác dụng gì hay không. Đây là lần *****ên cô gặp phải một chuyện như thế này.
Chỉ là cô cảm thấy cô phải cứu người này. Cô muốn bình tĩnh để an ủi đối phương, nhưng lại không thể nào giữ được bình tĩnh.
“Tôi xin anh… đừng 𝖈.𝖍ế.t… đừng mà, đừng c·ⓗế·𝐭…”
Trong đêm khuya trên đầu cây cầu, tiếng cầu xin nghẹn ngào của thiếu nữ vang lên lặp đi lặp lại, rõ ràng giữa họ chẳng có mối 🍳υ🔼●𝖓 𝖍●ệ gì, vậy mà cô lại chân thành đến mức ấy, chỉ mong người trước mặt có thể tiếp tục sống.
Khoảnh khắc ấy sự lương thiện trong con người cô sáng lên rực rỡ giữa bóng đêm.
“Được rồi… tôi sẽ không 𝒸●ⓗ●ế●𝐭. Tôi sẽ cố gắng sống tiếp. ” Người bị cô ôm chặt cuối cùng cũng khẽ lên tiếng.
Mạnh Sơ sững người, chỉ nghe thấy người kia lại lên tiếng: “Vậy phải làm sao cô mới tin là tôi không c𝐡*ế*t nữa?”
Vừa rồi anh bảo cô buông tay, cô lại không dám.
Ngay giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp của người trên cầu vang lên: “Được thôi. ”
Mạnh Sơ cẩn thận buông ra một tay, đưa tới, còn tay kia vẫn nắm chặt lấy vạt áo của anh, dù biết có thể không có tác dụng gì nhưng cô vẫn không dám buông.
Khi một bàn tay thon dài và trắng trẻo siết lấy tay cô, cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay khiến đôi tay lạnh buốt của Mạnh Sơ như được sưởi ấm. Khoảnh khắc đó không giống như cô đang cứu người, mà giống như chính người trước mặt đang truyền hơi ấm cho cô.
Ngay sau đó, người đàn ông nắm chặt tay cô rồi từ từ bước xuống khỏi thành cầu. Ngay lúc anh xuống được mặt đất, toàn thân Mạnh Sơ như mất hết sức lực, cô ngồi bệt xuống mép cầu, tựa người vào lan can.
Cô ⓣⓗ·ở 𝖍·ổ·𝓃 𝒽·ể·ⓝ, không phải vì thể lực cạn kiệt mà là vì vừa trải qua một trận bão cảm xúc quá lớn.
Khi ngẩng đầu nhìn người vừa được mình kéo lại từ bờ vực, cô thấy anh mặc một chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu. Lúc này khuôn mặt anh bị bóng tối và chiếc mũ che khuất gần hết, chỉ nhìn thấy phần từ mũi trở xuống.
Thế nhưng chỉ một cái liếc nhìn lướt qua, cũng đủ khiến người ta cảm thấy kinh diễm.
“Anh đẹp trai thế này mà cũng muốn c𝖍ế.✝️ sao?” Mạnh Sơ ngẩng lên nhìn anh rồi khẽ nói.
Người đối diện vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô mà không nói một lời.
Mạnh Sơ điều chỉnh lại hơi thở, rồi chống tay vào thành cầu để đứng dậy. Cô thật sự đã quá mệt, quá đói, đúng như lời cô nói khi nãy, lúc này đã là nửa đêm vậy mà bữa tối cô vẫn chưa kịp ăn.
Có lẽ vì cảm xúc dao động quá lớn, cũng có thể vì cả buổi chưa có gì vào bụng, nên khi vừa đứng dậy, trước mắt cô bỗng tối sầm, suýt nữa thì ngã quỵ.
“Đừng động đậy. ” Người trước mặt phản ứng cực nhanh, vội bước tới đỡ lấy cô.
“Cô ngồi tạm ở đây đã, đừng nhúc nhích. ” Anh đỡ cô ngồi xuống mép cầu, rồi lập tức rời đi.
Mạnh Sơ ngồi đó, sau khi nghỉ ngơi mấy phút mới cảm thấy cơn choáng vì hạ đường huyết bắt đầu dịu xuống.
Đúng lúc này người vừa rời đi lại quay về. Anh mang theo một túi đầy đồ, chạy trở lại bên cạnh cô rồi nửa quỳ xuống. Anh lấy trong túi ra một thanh sô-cô-la, bóc vỏ rồi đưa tới trước miệng cô.
Mạnh Sơ chớp mắt, không ngờ rằng chỉ trong chớp mắt cô lại từ người đi cứu người biến thành người được cứu. Nhưng cô vẫn há miệng cắn một miếng sô-cô-la.
Hương vị ngọt ngào thoảng chút đắng tan ra trong miệng, chẳng bao lâu cô đã ăn hết cả thanh.
Ngay sau đó, đối phương lại đưa thêm một chiếc bánh sandwich đã bóc sẵn, thậm chí còn giúp cô mở cả chai nước ngọt.
Cứ như vậy, Mạnh Sơ ăn hết sô-cô-la, sandwich, rồi uống cạn cả lon nước. Cái bụng đang đói đến choáng váng ban nãy, lúc này đã được lấp đầy.
“Cảm ơn anh. ” Mạnh Sơ khẽ nói.
Người đàn ông đang quỳ một gối bên cạnh cô nhìn cô chăm chú, bỗng nhẹ nhàng bật cười: “Phải là tôi cảm ơn cô mới đúng, dù sao cô cũng vừa cứu tôi một mạng. ”
Mạnh Sơ hơi ngượng, lí nhí đáp: “Không có gì đâu… ai thấy cũng sẽ làm như vậy thôi. ”
Nói xong câu đó, cô lại nhìn anh rồi dè dặt hỏi: “Giờ tâm trạng của anh đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừm, khá hơn nhiều rồi. ”
Thế nhưng Mạnh Sơ vẫn như chưa yên tâm, cô nói tiếp: “Anh đã gặp chuyện gì vậy? Có thể kể cho tôi nghe mà, chúng ta là người hoàn toàn xa lạ, anh cứ coi tôi như cái thùng rác cảm xúc đi. ”
“Anh cứ trút hết mọi chuyện buồn bực ra, biết đâu rồi sẽ không còn nghĩ quẩn nữa. ”
Nghe những lời ấy, người đàn ông vốn đang quỳ một gối bỗng lui người ra sau, cũng giống như Mạnh Sơ, dựa vào lan can cầu mà ngồi xuống, không ai để tâm mặt đất có bẩn hay không. Sau khi đã đi qua ranh giới giữa sống và 🌜𝖍ế●𝖙, những thứ như vậy dường như không còn quan trọng nữa.
“Là vì gia đình tôi đã sắp đặt một chuyện mà tôi không hề muốn…” Giọng anh trầm thấp nhưng dễ nghe, vang lên từ tốn trong đêm khuya.
Mạnh Sơ không cần suy nghĩ liền nói ngay: “Vậy thì từ chối đi. ”
Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng chuyện đó lại rất quan trọng với người nhà tôi. ”
“Nhưng chính anh mới là người quan trọng nhất. ” Mạnh Sơ nhìn anh rồi nghiêm túc nói.
Giống như bố của cô vậy. Thật ra Mạnh Sơ biết ông đã hối hận, nhưng trên đời này điều hiếm có nhất chính là “thuốc hối hận”.
Cô không biết người trước mặt cần phải làm chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của anh rõ ràng là không cam lòng. Mà kết cục của sự không cam lòng đó chính là tương lai sẽ hối hận.
“Nếu đó là việc anh không thích, ” Mạnh Sơ nói chậm rãi, “vậy thì sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận thôi. ”
Mạnh Sơ nghiêng đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh mình: “Nếu đã biết trước sẽ hối hận, vậy thì đừng làm. ”
“Đừng làm những chuyện khiến chính bản thân anh phải hối hận. ”
…..
Mạnh Sơ nhìn Trình Tân Dữ, cô bỗng hỏi: “Lần đó… không phải là lần *****ên chúng ta gặp nhau, đúng không?”
“Ừ, không phải. ” Trình Tân Dữ chậm rãi gật đầu.
Lúc này, Mạnh Sơ càng thêm chắc chắn.
Trình Tân Dữ khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn rơi xuống người cô: “Khi anh quay đầu lại và thấy người ôm anh là em… trái tim tôi từ giây phút đó đã không thể bình tĩnh trở lại nữa. ”
Anh nói ra những lời ấy một cách thẳng thắn và rõ ràng.
Có lẽ Mạnh Sơ hoàn toàn không biết, khoảnh khắc anh nhìn thấy cô lúc đó, trong lòng anh đã chấn động đến mức nào. Thậm chí đến chính anh cũng không thể dùng lời để diễn tả được cảm giác ấy.
Cô bé mà anh từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại, vậy mà vào một đêm khuya lại xuất hiện, tưởng nhầm rằng anh muốn tự sát, rồi dang tay ôm chặt lấy anh không buông.
Lúc đó, khi nghe cô vừa khóc vừa cầu xin mình đừng ⓒ♓-ế-т, Trình Tân Dữ đã nghĩ hóa ra thế giới này vẫn còn tràn đầy lòng tốt.
Rõ ràng chỉ là hai người xa lạ, vậy mà cô lại quan tâm đến sự sống 🌜.𝖍.ế.𝐭 của anh đến thế.
Nhưng chính khoảnh khắc anh nắm tay cô bước xuống, khi quay đầu nhìn thấy gương mặt cô, trái tim anh đập mạnh đến mức tưởng chừng như muốn nhảy khỏi lồng ng. ực.
Và cũng chính vào giây phút ấy… anh đã hạ quyết tâm.
“Chiều nay ở nhà, em đã đọc quyển sách do mẹ anh viết rồi bất ngờ nhìn thấy một lá bùa bình an, ” Mạnh Sơ đến giờ vẫn thấy chuyện đó thật kỳ diệu.
Lúc này Trình Tân Dữ mới hiểu vì sao khi nãy cô lại hỏi, liệu đó có phải lần đầu họ gặp nhau hay không.
“Em nhìn thấy rồi à?”
Mạnh Sơ nhẹ nhàng gật đầu: “Em thấy lá bùa đó giống hệt cái em đã xin cho mẹ em. Mỗi năm bùa bình an ở Nam Thừa Tự đều khác nhau, nên em mới chắc chắn đó chính là lá bùa em từng đưa cho ‘anh trai xa lạ’ năm ấy. ”
Trình Tân Dữ hơi nhướng mày: “Anh trai xa lạ?”
Mạnh Sơ chưa bao giờ gọi anh là “anh trai” cả. Má cô bất giác ửng hồng, dù gì thì với tuổi của cô bây giờ, gọi một người con trai là “anh trai” cũng có chút ngại ngùng.
Đột nhiên Mạnh Sơ nói: “Thật ra… khi đó anh vốn không hề có ý định tự sát, đúng không?”
Nếu là người khác, có lẽ cô còn chưa dám chắc. Nhưng bây giờ khi biết người đó là Trình Tân Dữ, Mạnh Sơ mới nhận ra thì ra năm đó mình đã hiểu lầm một chuyện lớn đến mức nào.
“Nhưng cho dù là vậy, em vẫn là người đã cứu lấy cuộc đời anh. ” Trình Tân Dữ khẽ cười, anh nói ra lời ấy mà không chút do dự.
Mạnh Sơ nghe anh nói cũng dần hiểu được ý anh muốn truyền tải.
Khi đó anh không yêu Tô Tĩnh Lan, có lẽ chỉ vì áp lực từ gia đình mà bị ép phải đính hôn với cô ta. Thậm chí lúc ấy sức khỏe của mẹ anh rất yếu, có lẽ chuyện đính hôn cũng vì điều này mà phải vội vã sắp xếp.
Một bên là người mẹ sắp rời xa nhân thế, bên kia lại là tương lai của chính anh.
Anh đính hôn, có lẽ chỉ để mẹ ra đi không còn nuối tiếc… nhưng lại phải đánh đổi bằng chính cuộc đời mình, trói buộc với một người mà anh không yêu.
Mạnh Sơ hoàn toàn có thể hiểu được sự mờ mịt và bế tắc của anh khi ấy.
Giờ phút này cô cũng bất chợt nhớ lại, năm đó người anh trai xa lạ mà cô tặng lá bùa bình an, mẹ của anh ấy… cuối cùng vẫn không qua khỏi.
“Lúc đó chắc anh đau lòng lắm nhỉ?” Mạnh Sơ nói xong, vẫn không kìm được mà đưa tay ôm lấy anh.
Trình Tân Dữ nhìn người đang rúc trong lòng mình, rõ ràng mọi chuyện đều là việc của anh…Vậy mà cô lại luôn cảm thông và đau lòng thay anh còn nhiều hơn cả bản thân anh.
“Ừ, lúc ấy thật sự rất đau lòng. ” Anh khẽ nói, “Nhưng may mà anh đã nghe lời em… đã chọn con đường đúng. ”
Mạnh Sơ khẽ hít mũi, cuối cùng cũng cảm thấy mình được xoa dịu.
Trình Tân Dữ ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vu. ốt ve lưng cô, khẽ cười nói: “Sao lần nào em cũng đau lòng hơn cả anh vậy? Mọi chuyện đều qua rồi mà. ”
Mạnh Sơ vẫn còn thấy nghẹn ngào trong lòng.
“Nhưng may là bây giờ… anh cũng đã trả được món nợ cứu mạng năm đó rồi. ” Trình Tân Dữ hơi buông cô ra, trong đáy mắt ánh lên nụ cười, anh cố tình trêu chọc cô.
Mạnh Sơ ngơ ngác nhìn anh.
Chỉ nghe Trình Tân Dữ chậm rãi nói: “Ân cứu mạng… thì lấy thân báo đáp. ”
“Anh đem cả bản thân mình tặng cho em rồi đấy. ”
← Ch. 65 | Ch. 67 → |