← Ch.52 | Ch.54 → |
Khi Mạnh Sơ bước ra từ phòng tắm, tóc cô vừa được sấy khô. Mỗi lần tắm xong đều vậy, mái tóc dày và dài khiến cô luôn mất cả tiếng đồng hồ chỉ để làm khô tóc.
Lâu dần, mỗi ngày tắm gội đều mất rất nhiều thời gian.
Vì thế khi vừa bước ra, cô nghe thấy tiếng điện thoại trên đầu giường đang rung lên liên hồi.
Mạnh Sơ bước tới nhấc chiếc điện thoại lên rồi liếc mắt xem thông báo.
Cô tưởng là ai gấp gáp tìm mình, nào ngờ WeChat nhảy tin liên tục như điên.
Hàng loạt tin nhắn đổ về từ đủ mọi phía
Không chỉ đồng nghiệp và đối tác trong công ty, thậm chí cả Tống Vũ Miên cũng nhắn dồn dập.
Tống Vũ Miên: [Sơ Sơ, trong video này là cậu đúng không?]
Kèm theo là một đường link video cô ấy chia sẻ.
Tống Vũ Miên: [Vừa có đứa bạn cùng lớp bất ngờ nhắn hỏi mình, còn hỏi video này có phải cậu không. Mình xem thì đúng là cậu thật. ]
Tống Vũ Miên: [Lượt thích video này điên thật rồi! Đã hơn 500k rồi này. ]
Tống Vũ Miên: [Cậu lên trending rồi, bảo bối ơi, không lẽ cậu thật sự sắp nổi tiếng rồi?]
Tống Vũ Miên: [Bạn yêu sau này giàu sang xin đừng quên nhau nhé]
Lần này, Tống Vũ Miên còn gửi thêm một tấm ảnh chụp màn hình: #Nhà thiết kế robot xinh đẹp nhất#
Hiển thị rằng hashtag này đang đứng đầu bảng xếp hạng.
Mạnh Sơ lướt xem hết chuỗi tin nhắn mà vẫn ngơ ngác như gà mắc tóc, rõ ràng cô chưa từng xem video đó.
Càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Những tin nhắn tiếp theo là hai cuộc gọi video của Tống Vũ Miên liên tiếp gửi đến nhưng đều bị cô bỏ lỡ.
Tống Vũ Miên: [Sơ Sơ, sao không nghe máy vậy?]
Tống Vũ Miên: [Cậu xem chưa?]
Tống Vũ Miên: [Cậu ổn chứ? Sao không trả lời tin nhắn cũng chẳng bắt máy vậy?]
Mạnh Sơ vừa đọc xong tin nhắn của Tống Vũ Miên và chuẩn bị gọi lại thì chợt nhớ, cô đã dành cả buổi tối trong phòng tắm, mải mê với bồn tắm đầy bọt và dòng nước ấm, hoàn toàn cách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài. Nhưng chưa kịp bấm gọi lại thì điện thoại từ Tống Vũ Miên đã đổ chuông lần nữa.
Lần này, Mạnh Sơ lập tức chạm nhận cuộc gọi.
Tống Vũ Miên lập tức tuôn ra một tràng “Cậu đang làm cái quái gì vậy? Suýt nữa làm tớ hết hồn! Không nhắn lại cũng chẳng nghe máy!” Mạnh Sơ vội vàng giải thích: “Tớ vừa tắm xong, cậu biết mà, mỗi lần sấy tóc tớ đều tốn cả tiếng đồng hồ. Điện thoại để trên đầu giường nên chẳng nghe thấy gì hết!” Tống Vũ Miên thở phào một cái đầy nhẹ nhõm. “Thế thì tốt quá! Suýt nữa làm tớ hết hồn! Cứ tưởng cậu gặp chuyện gì, nhắn không rep gọi không nghe. Không lẽ vừa mới nổi tiếng đã vội quăng luôn chị em vào sọt rác rồi sao?” Mạnh Sơ bật cười trước câu nói cuối của cô bạn: “Vậy thì cậu phải biểu hiện thật tốt đấy nhé!” Tống Vũ Miên hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: “Tớ có gì phải sợ đâu, cậu yêu tớ đến thế cơ mà. Ngần ấy năm trôi qua rồi, vị trí của tớ vẫn vững như bàn thạch đấy thôi. ”
Mạnh Sơ bị cô ấy chọc đến bật cười: “Chỉ là tớ không bắt máy một lúc thôi mà, cậu đã lo đến mức này rồi sao?”
Tống Vũ Miên bị vạch trần, lập tức nói: “Tớ chẳng phải vì lo cho cậu sao? Gọi mãi không nghe máy, ai biết cậu đang bận gì chứ?”
Đột nhiên cô ấy im bặt mà không nói thêm lời nào nữa.
Cuối cùng vẫn là Mạnh Sơ chủ động hỏi: “Lại sao nữa vậy?”
Tống Vũ Miên lầm bầm: “Cậu thật sự chỉ đi tắm thôi à? Lâu thế cơ mà. ”
“Ừ, tớ thật sự chỉ đi tắm mà. ” Mạnh Sơ không hiểu lắm, cô chỉ trả lời đơn thuần.
Tống Vũ Miên cố tình kéo dài giọng: “Thế còn bạn trai cậu đâu?”
Đến lúc này Mạnh Sơ mới hiểu ra cô ấy ngập ngừng là vì chuyện gì, cô vội vàng thanh minh: “Anh ấy đi công tác rồi. ”
Tống Vũ Miên cạn lời: “Sao lại đi công tác nữa vậy trời, công việc gì mà bận dữ vậy. ”
Mạnh Sơ: “Công việc quan trọng mà, tớ thì cũng không sao đâu. ”
“Không sao cái gì chứ, tớ thấy có sao đấy! Cậu là của một mình tớ cơ mà, bây giờ đến ôm ôm dính dính cũng không được, thế mà anh ta còn nỡ đi công tác!”
Tống Vũ Miên cuối cùng vẫn không nhịn được mà bộc phát một câu oán trách.
Trước đây cuối tuần nào cô ấy cũng có thể đến nhà Mạnh Sơ, cùng nhau đi dạo, rồi ngủ chung nữa kia mà…
“À đúng rồi, sao tự dưng tớ lại lạc đề dữ vậy nhỉ. Cái hot search đó cậu tính sao? Có định lên tiếng không?” Tống Vũ Miên chợt nhận ra những gì mình vừa nói đã lệch hẳn khỏi mục đích ban đầu khi gọi cuộc điện thoại này, cô vội vàng kéo chủ đề quay lại.
Mạnh Sơ nói: “Tớ còn chưa kịp xem video mà cậu đã gọi điện tới rồi. ”
“Cậu còn chưa xem video á? Tớ nói cho cậu biết nhé, blogger này thật sự siêu siêu siêu giỏi quay luôn ấy! Tuy rằng ban đầu cậu đã rất xinh rồi, nhưng cái cách bạn ấy quay á, đúng kiểu làm cho cậu trở nên mơ mộng hẳn lên luôn. ” Tống Vũ Miên suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Kiểu như… nữ thần mối tình đầu, vừa dịu dàng lại kiên định theo đuổi lý tưởng của mình, khiến người ta chỉ muốn theo đuổi mà không nỡ đánh mất. ”
Mạnh Sơ sững người, rất lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng: “…Tớ thực sự tốt đến thế sao?”
“Cậu chính là như vậy. ”
…..
Trong khi đó, Trình Tân Dữ đang ngồi trong xe, anh lướt điện thoại tìm kiếm cái tên “Thiệu Việt SS” mà người kia vừa tiết lộ cho anh biết.
Chiếc điện thoại của Trình Tân Dữ gần như trống trơn các ứng dụng mạng xã hội. Dù từng trải qua những ngày tháng bị truyền thông săn đuổi nhưng anh vẫn luôn chọn lối sống kín tiếng.
Hồi đỉnh cao danh tiếng, không ít lãnh đạo các nền tảng lớn đích thân tìm đến gặp anh. Họ muốn anh mở tài khoản chính thức, nhưng tất cả đều bị Trình Tân Dữ khéo léo từ chối.
Lúc này anh bấm vào video mới nhất của blogger này, chỉ nửa tiếng trước còn khoảng hơn 400k lượt thích, giờ đã nhảy vọt lên 600k.
[Đêm khuya tình cờ gặp cô kỹ sư đang chăm chỉ kiểm tra robot chó, đây chính là hiện thân của lý tưởng, xin tri ân những ai vẫn tin và theo đuổi ước mơ]
Dòng caption đầy cảm xúc mà blogger đã viết cho đoạn video.
Khi video phát lại, hình ảnh chú robot chó linh hoạt và nhanh nhẹn hiện lên, cùng với đó là góc nghiêng thoáng qua của Mạnh Sơ khiến người xem ngỡ ngàng. Lúc này cô không nhìn vào ống kính, mà vẫn tập trung quan sát chú robot đang thực hiện động tác dưới đất.
Đến cuối video, nụ cười dịu dàng và bình thản của cô mới lộ diện.
Đôi mắt đen huyền ấy dưới ánh đèn vàng mờ, vẫn tỏa ra thứ ánh sáng khiến người ta phải chú ý.
Hiện thân sống động của lý tưởng.
Có lẽ điều khiến cư dân mạng xao xuyến khi lướt phải video này không chỉ là gương mặt xinh đẹp hiếm có của Mạnh Sơ, mà còn là hình ảnh cô tỏa sáng trong hành trình theo đuổi đam mê.
Người ta vẫn bảo xã hội nay quá hời hợt, ai cũng chỉ chạy theo vật chất.
Điều đó đâu có gì sai? Chẳng ai có quyền lên án.
Nhưng khi thứ gì đó nguyên bản hơn xuất hiện, nó sẽ lập tức chạm đến trái tim người xem.
Trên ghế phụ xe, trợ lý Diêu Tranh lén vặn nhỏ volume trên điện thoại về zero. Rồi anh ta cũng bấm vào trang cá nhân blogger đó.
Lúc nãy khi sếp chủ động bắt chuyện với người đàn ông đó và yêu cầu xem điện thoại, Diêu Tranh còn tưởng ông ta đã chụp lén ảnh sếp.
Cũng không trách được, từ khi sếp của anh nổi tiếng, đúng là thường bị nhận ra mỗi khi đi trên đường.
Đặc biệt có đôi khi người ta cũng chẳng nhận ra sếp.
Chỉ đơn giản là thấy đây là một siêu soái ca nên liền vội chụp một tấm ảnh.
Chỉ riêng việc xử lý mấy vụ chụp lén thế này, Diêu Tranh đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.
Những kiểu chụp lén kín đáo thì ngay cả sếp cũng chẳng thèm để ý. Nhưng loại chụp lén mà cứ như muốn dí camera vào tận mặt, Diêu Tranh nhìn cũng thấy phát ngán.
So với Trình Tân Dữ – người phải tải ứng dụng tạm thời thì Diêu Tranh vốn đã có sẵn app short video này trên điện thoại.
Vì thế anh ta lại là người xem được video trước. Phải nói thật, Diêu Tranh xem xong một lần lại bấm mở xem lần nữa, không thể phủ nhận nhan sắc của “bà chủ” quá đỉnh.
Chỉ một lúc sau, Trình Tân Dữ bất ngờ nhận được điện thoại của Tăng Lập Minh.
Tăng Lập Minh hỏi thẳng: “Cậu ở nhà không? Sao tôi gọi cho Mạnh Sơ mãi mà máy cô ấy luôn bận?”
Trình Tân Dữ một tay cầm điện thoại, khuỷu tay tì lên tay vịn của ghế xe. Ghế xe thương mại luôn rộng rãi và thoải mái, ngay cả tay vịn cũng đủ rộng để tựa.
Tay kia anh hơi bóp nhẹ giữa hai lông mày: “Tôi không ở nhà, nhưng sắp về rồi. ”
Tăng Lập Minh: “À này, tôi cho cậu xem một video, thật sự quá bất ngờ luôn. ”
Trình Tân Dữ thản nhiên đáp: “Nếu cậu định nói về video của Mạnh Sơ, tôi nghĩ tôi đã xem rồi. ”
“Wow, lần đầu thấy cậu bắt trend nhanh thế này đấy!” Tăng Lập Minh bật cười lớn, giọng đầy bỡn cợt.
Trình Tân Dữ khẽ hừ lạnh một tiếng, anh bỏ ngoài tai lời trêu đùa của bạn.
Dù Vân Tích Capital của anh luôn đi đầu trong lĩnh vực đầu tư, thậm chí được coi là dẫn dắt xu hướng ngành, nhưng bản thân Trình Tân Dữ chẳng mảy may quan tâm đến mấy thứ trending, stream hay mạng xã hội.
“Nghe này, đợt viral này của Mạnh Sơ đúng thời điểm quá rồi. Cậu đừng có mang mấy cái tật xấu của mình lây sang cô ấy đấy” Tăng Lập Minh chợt nghiêm giọng cảnh báo.
“Tật xấu… của tôi?” Trình Tân Dữ trầm giọng hỏi lại, ánh mắt lạnh thấu xương qua sóng điện thoại.
“Cậu thử nhìn xem, các doanh nhân bây giờ, ai chẳng cố hết sức tạo scandal để câu view. Dĩ nhiên cậu không cần làm thế vì cậu làm trong ngành đầu tư, là người đứng sau hậu trường, chỉ cần để mấy CEO ngoài kia ra sức quảng cáo cho cậu là đủ. Nhưng Mạnh Sơ thì khác, công ty cô ấy là startup non trẻ, hiếm khi có được độ hot như vậy, cô ấy phải tận dụng triệt để. ”
“Vậy cậu gọi điện cho tôi hôm nay là vì sợ tôi sẽ cản trở cô ấy?” Giọng Trình Tân Dữ vẫn bình thản nhưng lại ẩn chứa một tầng ý khó hiểu.
“Cũng không hẳn… Tôi chỉ sợ cô ấy sẽ giống cậu, coi lượt view như kẻ thù. Nhìn cách cô ấy hành xử cũng đủ biết là kiểu người không quan tâm đến danh tiếng rồi. ” Tăng Lập Minh thở dài đầy bất lực.
Trình Tân Dữ có đủ tư cách để phớt lờ sự chú ý từ công chúng. Dù video có viral cỡ nào, dù view có cao bao nhiêu thì anh cũng chẳng mảy may bận tâm. Bởi vốn dĩ anh chưa từng đặt mình vào vòng xoáy ồn ào đó.
Nhưng Mạnh Sơ thì khác.
Sự chú ý bất ngờ từ công chúng này hoàn toàn có thể chuyển hóa thành cơ hội cho Tinh Nguyên.
“Anh yên tâm đi, cô ấy sẽ không như vậy đâu. Cô ấy vốn rất thông minh nên luôn biết điều gì là đúng đắn. ”
Giọng Trình Tân Dữ đầy vẻ thấu hiểu khó tả: “Cô ấy sẽ làm mọi thứ một cách hoàn hảo. ”
Nghe cái giọng điệu ấy của cậu ta, Tăng Lập Minh bất giác chậc chậc vài tiếng đầy ý vị.
“Nửa tháng trước, nếu có ai bảo tôi rằng Trình Tân Dữ là một ‘nô lệ tình yêu’ thì tôi nhất định sẽ bảo họ tỉnh mộng đi. ”
Ấy vậy mà giờ đây, ngay lúc này…
Anh ta đang nghe chính Trình Tân Dữ dùng giọng điệu đầy tự hào ấy để ngợi khen Mạnh Sơ qua điện thoại.
Nghe xem…
———Cô ấy sẽ làm mọi thứ một cách hoàn hảo. *
Sau khi Mạnh Sơ tắt máy cuộc gọi với Tống Vũ Miên, cô lập tức xem video của Thiệu Việt.
Trước đó Thiệu Việt đã quay rất nhiều clip và từng hỏi ý kiến cô rằng sau này cậu ta có thể đăng lên mạng không.
Mạnh Sơ đồng ý, nhưng vì chú chó robot này là sản phẩm mới của Tinh Nguyên chưa ra mắt nên cô đã dặn dò rất kỹ, phải đợi đến khi Tinh Nguyên chính thức công bố sản phẩm mới rồi mới được up video lên mạng. Lúc đó Thiệu Việt đã gật đầu đồng ý ngay. Và anh ta thực sự đã làm đúng như vậy, chỉ đăng đoạn video đó sau khi Tinh Nguyên tung video sản phẩm mới. Chỉ là Mạnh Sơ cũng không ngờ, video đó anh ta lại không làm theo kiểu cắt dựng thông thường của mấy blogger công nghệ, mà ngược lại cắt dựng thật sự khá thu hút. Lúc này, cô mở phần bình luận của video lên.
“Ôi trời, robot chó của Trung Quốc giờ đã tiến bộ đến mức này rồi sao? Tôi hoàn toàn bị con robot chó thu hút, nhưng cho hỏi chị gái trong video là của công ty nào vậy?”
“Thú thật tôi không phải người quá coi trọng ngoại hình, nhưng từ khi chị ấy xuất hiện, thế giới của tôi như bừng sáng vậy. ”
“Lý tưởng thì đẹp đẽ thật, nhưng cô gái thần tiên đang đấu tranh vì lý tưởng còn đẹp hơn gấp bội. ”
“Là con gái nhưng mình cũng muốn biết chị ấy làm ở đâu quá, thực sự siêu lòng rồi. ”
“Công ty này còn tuyển người không? Mình sẵn sàng làm không lương luôn đó. ”
“Đây chắc chắn là nhan sắc đỉnh cao của dân kỹ thuật nữ rồi. ”
“Bình luận ở đây sao thế này, miệng thì nói ủng hộ robot chó nội địa, nhưng cuối cùng toàn khen chị gái. Mình thì khác nhé: Chị gái ơi, làm quen được không!”
Mạnh Sơ lướt xuống phần bình luận, thậm chí bình luận được like nhiều nhất đã lên tới hơn 40 nghìn like.
Không thể tin được!
Sao lại không có một ai trong phần bình luận nhắc tên công ty cô chứ?
Mạnh Sơ đang phân vân không biết có nên tự mình reply lại không, nhưng lại sợ một khi đã bình luận, tài khoản cá nhân sẽ bị cư dân mạng đào bới.
Trông cứ như cô tự đi “cày view” cho mình vậy.
Ngay lập tức, cô nhắn tin cho Tống Vũ Miên trên WeChat:
Mạnh Sơ: [Giao cho cậu một nhiệm vụ. ]
Tống Vũ Miên: [Gì vậy?]
Mạnh Sơ: [Cậu có thể vào phần bình luận video đó reply mọi người tên công ty mình không?]
Mạnh Sơ: [Khoa Học và Công Nghệ Tinh Nguyên. ]
Cô còn đặc biệt ghi rõ tên công ty vì sợ Tống Vũ Miên quên mất.
Tống Vũ Miên: [Hả???]
Tống Vũ Miên: [Dưới đó bao nhiêu người khen cậu, mà cậu chỉ lo quảng cáo cho công ty hả?]
Tống Vũ Miên: [Mạnh Tổng à, tinh thần làm việc của ngài thực sự vô địch thiên ạ đấy. ]
Mạnh Sơ khẽ cười, cô mải mê nhắn tin với Tống Vũ Miên đến mức chẳng nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Cô hoàn toàn không nhận ra cánh cửa phòng đang được mở nhẹ nhàng.
Lúc này cô đang xem tin nhắn phản hồi từ Tống Vũ Miên, một loạt ảnh chụp màn hình cho thấy cô bạn đã nhiệt tình reply dưới phần bình luận:
Khoa Học và Công Nghệ Tinh Nguyên
Mạnh Sơ bấm gửi một tin nhắn voice ngẫu hứng: “Cảm ơn bảo bối nha, cậu đi ngủ sớm đi~”
Vừa dứt lời, một tiếng động khẽ vang lên ngay sau lưng cô.
Mạnh Sơ quay đầu nhìn lại, khi thấy Trình Tân Dữ đứng đó, cô suýt nữa làm rơi cả điện thoại trên tay.
Trình Tân Dữ tựa người vào khung cửa, khóe môi khẽ nhếch lên: “Anh đang ở đây, em gọi ai là bảo bối vậy?”
Giọng nói của anh vang lên khiến Mạnh Sơ bừng tỉnh như thoát khỏi cơn mơ.
Là thật.
Trình Tân Dữ bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô.
Nhận ra điều đó, cô vội vứt chiếc điện thoại lên giường rồi lao thẳng về phía cửa.
Khi cô vòng tay ôm lấy anh, vẻ mặt điềm tĩnh giả tạo của Trình Tân Dữ cuối cùng cũng tan biến. Anh đưa tay đáp lại cái ôm đó, 𝐬ⓘế●† ⓒ●♓●ặ●ⓣ cô vào lòng.
Mạnh Sơ áp má vào lồng ng. ực anh, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Trình Tân Dữ.
Tháng 12 ở Thượng Hải, cái lạnh đã len lỏi khắp nơi. Chiếc áo khoác len mỏng màu đen anh mặc còn vương chút hơi lạnh từ bên ngoài.
Cô ngước lên nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc: “Anh nói mai mới về mà, lại lừa em nữa rồi. ”
Giọng điệu tuy là đang trách móc, nhưng ánh mắt cô lấp lánh niềm vui khó giấu diếm.
Tưởng phải đến ngày mai mới gặp được anh, nào ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt như thế.
Niềm hân hoan sắp trào ra từ đáy mắt cô khiến Trình Tân Dữ cũng không khỏi xúc động.
Anh khẽ nói bằng chất giọng trầm ấm: “Máy bay hạ cánh muộn quá, anh sợ em cứ thức đợi suốt…”
“Nhưng anh xem, em ở nhà cũng có ngủ được đâu, ” Mạnh Sơ lập tức phản bác.
Thức đợi anh thì dù có khuya mấy cô cũng chẳng thấy phiền.
Trình Tân Dữ khẽ cúi mắt nhìn cô, giọng điệu thong thả: “Ừ, ở nhà không ngủ, còn rảnh gọi người khác là bảo bối mà. ”
Mạnh Sơ: “……”
Cô suýt chút nữa choáng váng trước “cái vạ” từ trên trời rơi xuống này.
Nhưng cô vẫn cố nén nụ cười đang muốn bật ra, thì thầm: “Gì chứ, anh ghen với cả Tống Vũ Miên nữa à?”
Cô biết Trình Tân Dữ không phải nghi ngờ gì, chỉ đơn giản là hơi… chạnh lòng vì cái cách xưng hô ngọt ngào đó thôi.
“Một chút, ” Trình Tân Dữ hơi nhướng mày, anh thẳng thắn thừa nhận.
Mạnh Sơ tưởng nghe nhắc đến Tống Vũ Miên anh sẽ đổi chủ đề ngay.
Ngờ đâu anh lại… công khai ghen thật.
Cô chớp mắt ngạc nhiên, liền nghe anh nói bằng giọng điệu bình thản: “Dù sao thì em cũng chưa từng gọi anh như thế bao giờ. ” “….. ”
Mạnh Sơ ngẩng đầu lên, hai tay nâng niu gương mặt anh, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng: “Trình Tân Dữ. ”
Trình Tân Dữ vốn tưởng sẽ nghe được biệt danh nào khác, nào ngờ vẫn là ba chữ trang trọng ấy.
Khóe môi anh khẽ nhếch, anh không hề sốt ruột mà thản nhiên đáp lại ánh nhìn của cô.
Mạnh Sơ vốn nghĩ mánh khóe nhỏ của mình thành công, khiến anh phải cuống quýt.
Ngờ đâu anh lại bình thản quan sát cô với vẻ đầy kiên nhẫn.
“Bảo bảo. ” Cuối cùng cô cũng thốt ra hai từ ấy bằng giọng thì thầm e ấp.
Trình Tân Dữ khẽ hạ tầm mắt nhìn cô. Thật ra hai chữ này nghe thật… trẻ con.
Thời điểm còn chưa ở bên Mạnh Sơ, anh từng vô tình nghe Diêu Tranh gọi bạn gái như vậy qua điện thoại. Có lẽ do bận dự án, Diêu Tranh không giữ lời hứa khiến cô bạn gái giận dỗi và nhất quyết không nghe máy.
Diêu Tranh vất vả lắm mới gọi được, liền vội vàng dỗ dành: “Bảo bảo đừng giận nữa mà…”
Lúc ấy Trình Tân Dữ nghe thấy chỉ hơi nhíu mày.
Làm sao một người đàn ông gần ba mươi có thể dễ dàng thốt ra hai từ ấy như vậy?
Người lớn yêu nhau mà cần phải ấu trĩ đến thế sao?
Nhưng giờ đây, khi chính Mạnh Sơ cất giọng mề*ɱ 〽️*ạ*1 gọi anh như vậy, anh chỉ cảm thấy máu dồn hết về tim. Nhịp đập vốn điềm tĩnh bỗng trở nên hỗn loạn, đập thình thịch trong lồng ng. ực.
“Sao vậy, anh vẫn không vui à?” Mạnh Sơ thấy anh im lặng, tưởng anh vẫn còn bận lòng.
Trình Tân Dữ cong môi: “Em gọi thêm lần nữa đi. ”
Mạnh Sơ: “……”
Sao tự nhiên… nghiện rồi thế này?
Cô cố ý hỏi khích: ” Trình Tổng không cảm thấy rất ấu trĩ à?”
Trình Tân Dữ khẽ cười, giọng trầm ấm: “Trình Tổng không thấy trẻ con, hơn nữa Trình Tổng còn rất thích. ”
Vừa dứt lời, anh đã cúi xuống đánh chiếm đôi môi cô. Giờ đây anh đã thành thạo và say mê việc này đến mức chỉ một động tác khẽ nghiêng đầu đã xâm nhập sâu, quấn lấy đầu lưỡi ɱề·Ⓜ️ 〽️ạ·ı của Mạnh Sơ.
Cô ngẩng cổ lên theo bản năng, chưa kịp định thần đã bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc khiến tâm thần điên đảo.
Khi nụ hôn kết thúc, Mạnh Sơ hiện ra trước mắt Trình Tân Dữ với ánh mắt mơ màng, đôi môi ửng hồng, không phải vẻ rạng rỡ thẳng thắn như trong video, mà là sự զu𝖞ế·𝖓 𝖗·ũ Ⓜ️*ề*m 〽️ạ*ı pha lẫn chút khát khao.
Một Mạnh Sơ như thế này… chỉ riêng anh mới được thấy.
Chỉ riêng ý nghĩ ấy thôi cũng đủ khiến Trình Tân Dữ thỏa mãn tột cùng.
Anh không kìm được mà đặt thêm một nụ hôn lên đôi môi đang thở d. ốc của cô. Hơi thở loạn nhịp dần biến thành bão tố, Mạnh Sơ cảm thấy toàn thân như bùng cháy, cho đến khi nhận ra vạt áo ngủ đang được nhẹ nhàng nâng lên.
Một bàn tay ấm nóng, hơi thô ráp đã luồn vào trong, từng ngón tay như tạo ra những tia lửa điện chạy dọc da thịt.
Vừa tắm xong, dưới lớp áo ngủ mỏng manh là làn da trắng mịn không tì vết của cô.
Làn da ɱ·ề·𝖒 ɱ·ạ·ï ấy dưới bàn tay anh bỗng trở nên nóng bỏng và trơn tru đến lạ thường.
Trước đây họ cũng từng hôn nhau say đắm, nhưng lần *****ên có sự tiếp xúc trực tiếp và thiêu đốt đến thế, khiến trái tim cả hai cùng 𝓇ц-ռ ⓡẩ-🍸.
Mạnh Sơ vốn đang mê muội trong nụ hôn bỗng ngước mắt nhìn anh.
Trình Tân Dữ vừa tiếp tục hôn cô, vừa cởi phăng chiếc áo khoác len đen trên người. Tiếng áo rơi xuống sàn khẽ như một tiếng thở dài.
Nhưng bỗng “cạch” một tiếng, một vật gì đó từ trong áo khoác rơi ra.
Mạnh Sơ quay đầu nhìn xuống, nhưng Trình Tân Dữ đã dùng ngón tay khẽ nâng cằm cô, một cái cắ●n 𝖓●𝒽●ẹ mang tính trừng phạt lên môi cô: “Sao em còn phân tâm hả?”
Nhưng ánh mắt cô vẫn đăm đăm nhìn xuống sàn nhà.
Trình Tân Dữ theo hướng nhìn của cô, phát hiện một hộp baocaosu màu xanh dương nằm lộ liễu trên sàn. Ba chữ “Baocaosu” in đậm ngay giữa hộp, không thể nào giấu diếm được.
Mạnh Sơ ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy chất vấn.
Dưới đôi lông mày rậm cùng ánh mắt đen sâu thẳm của Trình Tân Dữ, giọng anh trầm khàn: “Nếu anh nói… anh cũng vô tình mua nhầm thì em có tin không?”
← Ch. 52 | Ch. 54 → |