Vay nóng Tinvay

Truyện:Không Muốn Cưới Trạch Nữ - Chương 06

Không Muốn Cưới Trạch Nữ
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Trạm Tâm Luân hồn nhiên không biết ý nghĩ đen tối của người đàn ông bên cạnh, tình cờ ngẩng đầu, phát hiện Quản Mục Đông đang ngơ ngẩn nhìn mình, cô mỉm cười hỏi: "Sao anh không ăn?"

"Tôi đang suy nghĩ và tiêu hóa việc cô có hình xăm như thế." Anh ho nhẹ một tiếng, đuổi ý nghĩ tươi đẹp đó ra khỏi đầu: "Cho nên sở thích của cô là hình xăm, rất đặc biệt."

Trạm Tâm Luân nở nụ cười: "Cũng chỉ xăm hai lần mà thôi, chưa thể tính là sở thích được."

"Cho nên sở thích của em thật sự chỉ có ngủ?" Vẻ mặt anh buồn rầu: "Tôi muốn tham gia vào sở thích của em, nhưng ngủ hình như không thể...... Ặc, cùng nhau làm. Bình thường em hay làm gì để giải trí?"

"Đọc sách, xem phim và album nước ngoài, chỉ có điều tôi rất ít khi có thể chỉ đơn thuần hưởng thụ nội dung của phim, bình thường tôi sẽ vừa xem vừa suy nghĩ sắp xếp biên kịch, trợ giúp kĩ xảo viết tiểu thuyết rất nhiều."

"Như vậy quá vất vả, xem những thứ này không phải để thư giãn sao? Tôi có một dàn âm thanh rạp hát tại nhà, lúc rảnh cô có thể tới nhà tôi, chúng ta cùng nhau xem DVD."

Bọn họ thảo luận về phim ảnh, anh thích phim hành động, cô đặc biệt thích thể loại phim viễn tưởng đặc sắc chặt chẽ súc tích, bọn họ đều đã xem bộ phim CSI hấp dẫn gần đây, cô thích CSI Las Vegas, còn anh thích CSI Mi¬ami, bọn họ nói đủ thứ chuyện nói đến những bộ phim thịnh hành lúc nhỏ, thảo luận nhân vật yêu thích, trò chuyện hết sức vui vẻ.

(CSI Las Vegas, CSI Mi¬ami: là các phần khác nhau của CSI)

Quản Mục Đông cảm thán: "Có thể tâm sự với người bằng tuổi mình thật tốt. Tôi có đứa em họ nhỏ hơn tôi 10 tuổi, con bé thích xem phim hoạt hình, tôi chỉ xem có Doremon và phim hoạt hình của Miyazaki Hayao, con bé nói đến quân đội ếch gì đó, tôi hoàn toàn không biết, chỉ có thể cười ngây ngô, sự khác biệt lớn đến mức khiến tôi không biết phải làm sao."

Miyazaki Hayao là đạo diễn phim hoạt hình và là người đồng sáng lập hãng phim hoạt hình Ghibli, là tác giả của rất nhiều phim hoạt hình Nhật Bản (anime) và truyện tranh Nhật Bản (manga) nổi tiếng

Cô cười lớn: "Quân đội keroro ư? Tôi cũng có xem, phim đó thật thú vị!."

"Tóm lại tôi xem không hiểu, quân đội ếch ngoài hành tinh tổ chức xâm lược Địa Cầu thì có cái gì phải sợ? Không phải chỉ là ếch thôi sao, chúng nó dám đến, tôi liền chộp lấy từng con từng con mà mổ xẻ."

Cô cười lớn: "Ừm, anh còn nhớ『MacGyver 』* không?"

*MacGyver là một bộ phim truyền hình hành động của Mỹ (1985-1992) – chủ yếu nói về nhân vật MacGyver dùng kiến thức khoa học và các đồ dùng thông thường để giải quyết tình huống khó một cách thông minh.

"Đương nhiên! Thời gian trước lúc diễn viên đóng vai Peter Thornton *qua đời, lúc tôi nhìn thấy tin đó cũng hơi buồn."

* Peter Thornton là một nhân vật hư cấu trong bộ phim truyền hình MacGyver. Pete là người bạn tốt nhất của Angus MacGyver.

"Diễn viên bây giờ cũng đã già rồi, thời gian trước diễn viên đóng phim cổ trang đột nhiên xuất hiện trong CSI với tư cách khách mời, lúc tôi nhận ra hướng về phía TV mà la hét, mẹ tôi còn bị tôi làm cho giật mình."

"Vậy sao? Tôi không chú ý. Lúc tôi còn nhỏ cực kỳ sùng bái MacGyver, còn vì thế mà muốn học ngành hóa, kết quả sau này lại chọn bác sĩ thú y. Tôi nhớ lúc đó còn có『 The A-Team 』--"

"Ồ, The A-Team!" Cô khẽ kêu lên.

Những lời Quản Mục Đông vừa nói ra bị cắt ngang. Trạm tiểu thư bỗng nhiên thay đổi, gò má cô ửng hồng, đôi mắt sáng rực như những vì sao, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, kích động lại hưng phấn, ừhm...... Rất dễ nhận thấy, đây là bộ phim mà cô thích nhất.

"Tôi rất muốn xem lại bộ phim đó! Tôi mua không được DVD, còn viết thư đến Đài Truyền Hình xin bọn họ chiếu lại, kết quả đương nhiên là không có kết quả."

"Bộ phim này quá cũ rồi, chắc Đài Truyền Hình sợ tỉ lệ người xem không cao. Lúc tôi còn nhỏ cũng rất mê bộ này, mỗi tuần đều ghi lại, mở ra xem đi xem lại."

"Tôi còn nhớ, đội trưởng là Smith*rất tinh thông thuật dịch dung (thuật thay đổi dung mạo của bản thân), đã biến thành『 Tiểu Bạch 』**từ lúc theo tụi bọ chét đến tàu sân bay, 『 Sói xám 』*** là siêu phi công, cái gì có cánh là có thể bay được, tiếc là bị bệnh tâm thần, mỗi lần trước khi bọn họ làm nhiệm vụ, đều phải nghĩ cách để cướp cậu ta ra khỏi bệnh viện tâm thần."

*: Đại tá John "Hannibal" Smith, tiếng trung là「泥巴」(tên dịch qua tiếng trung không hay nên mình để tiếng anh)

**: Vai diễn Templeton Peck, biệt danh là "Faceman", hoặc đơn giản hơn gọi là "Face", dịch sang tiếng trung thì là biệt danh「小白」

***: Murdock, biệt danh "Howling Mad" dịch sang tiếng Trung là「哮狼」

"Woa, trí nhớ của em thật tốt." Anh ca ngợi. Thật thú vị, cứ tưởng cô lý trí điềm tĩnh, thì ra đối với cái mà cô yêu thích thì sẽ hứng thú và nhiệt tình như vậy, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, giống như đứa trẻ đang nói về món đồ chơi mà nó yêu thích, haizz phải như thế nào mới có thể khiến cô đối xử với anh cũng cuồng nhiệt như vậy đây?

Gò má cô ửng đỏ: "Lúc tôi còn nhỏ rất muốn -- thôi, nói ra anh sẽ cười tôi."

"Em nói đi, tôi sẽ không cười." Cô thẹn thùng ư? Đôi mắt cô lấp lánh, ngón tay vô thức vuốt mép bàn, vẻ mặt muốn nói lại ngại, thật đáng yêu.

"Không được, anh nhất định sẽ cười."

"Tôi thề sẽ không cười, nếu không thì phạt tôi phải mời em đi xem phim 10 lần."

Cô cắn môi: "Lúc tôi còn nhỏ luôn muốn-- sau này lớn lên, phải gả cho Tiểu Bạch*."

Phụt! Quản Mục Đông mới vừa uống một hớp sữa đậu nành, thiếu chút nữa phun luôn ra ngoài, bị sặc phải ho khan, vẻ mặt nhăn nhó.

Mặt Trạm Tâm Luân trong nháy mắt đỏ bừng, cúi đầu trách móc: "Anh nói anh sẽ không cười!"

"Tôi đâu có cười." Chỉ là nhịn cười đến mức cơ bụng gần như chuột rút co giật, anh rất vất vả mới có thể kìm lại khóe miệng, chế nhạo nói: "Tôi tưởng em không hề hứng thú với hôn nhân chứ, Trạm tiểu thư."

"Cái này không giống nhau mà, 『 Tiểu Bạch 』 thật sự rất tuấn tú, lại là siêu sao, khi đó tôi mới hơn mười tuổi, con gái tuổi đó ai chẳng mê thần tượng là người tình trong mộng chứ?"

"E hèm, thì ra em thích『 Tiểu Bạch 』loại người phóng khoáng lỗi lạc, có tài ăn nói lưu loát."

"Biết ngay anh sẽ cười tôi." Cô có chút cáu thẹn, quay đầu.

"Làm ơn đi, tôi đâu có cười em" Anh than thở: "Tôi cố gắng nhịn như thế mà, chỉ cười ở trong bụng, như vậy mà em cũng muốn so đo sao?"

Cô trừng anh: "Quả nhiên anh đang cười tôi......"

Bỗng dưng, môi cô ấm áp, bị anh hôn.

Trạm Tâm Luân ngây người, trong nháy mắt tim đập cuồng loạn, cảm thấy môi anh dịu dàng nhấm nháp môi cô, cô cảm nhận được mùi thơm của sữa đậu nành và mè thơm, còn có hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái. Tay anh vòng qua sau thắt lưng cô, ôm cô vào lòng, cô cứng người, thân thể cường tráng của anh khiến cô vừa kích động vừa thẹn thùng, dòng điện tê dại chạy khắp làn da, cô thích anh, ngay cả nụ hôn vô lễ như thế của anh cô cũng rất thích......

Anh lưu luyến không muốn buông cô ra: "Xin lỗi, anh nhịn không được...... Em đáng yêu lắm. Anh rất thích em." Anh khẽ vuốt gò má ửng hồng mềm mại của cô, dịu dàng nói: "Qua lại với anh được không, Tâm Luân?"

Đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô, cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy tên mình nghe rất hay. Anh chăm chú nhìn cô, con ngươi đen nhánh tràn đầy sự dịu dàng say mê, khiến tim cô đập nhanh, rất vui vẻ. Cô có chút xấu hổ, chỉ khẽ gật đầu, nói không nên lời -- cô cũng rất thích anh!

Anh mỉm cười, đang định mở miệng, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, anh vốn định tắt điện thoại không nhận, nhưng thấy dãy số gọi tới, sắc mặt khẽ thay đổi-- là anh Quang.

"Thậy xin lỗi, anh nghe điện thoại một chút."

Cô gật đầu, không hỏi nhiều, nhưng lại buồn bực người nào mà lại gọi cho anh lúc hai giờ sáng?

Quản Mục Đông đi đến trước cửa nghe điện thoại, hạ thấp giọng: "anh Quang, có chuyện gì?"

"Chuyện chỉ có cậu mới có thể làm được. Có thể ra ngoài không?"

Quả nhiên lại là chuyện đó: "Người đó không muốn đi bệnh viện sao?"

"Ừ, không biết nó nghe người anh em nào nói, chúng ta có bác sĩ chuyên xử lý việc này, nên không chịu đi. Tiểu tử này sợ trong nhà biết, nói ông già nó sẽ cắt đứt nguồn kinh tế của nó. Anh không ép cậu, cậu không muốn làm thì thôi."

"...... Các anh đang ở đâu?" Nếu không phải nợ ân tình với anh Quang, anh thật sự không muốn lại nhúng tay vào những chuyện như vậy.

"Đang ở bên ngoài phòng khám của cậu."

"Các anh vào trước đi, đợi em 20 phút, em đang ở bên ngoài với bạn, đưa cô ấy về nhà trước."

"Được." Anh Quang ý vị sâu xa nói: "Thật ra người này, cậu cũng đã gặp rồi, đến đây thì biết."

Quản Mục Đông cúp máy, quay lại chỗ ngồi, áy náy nói với Trạm Tâm Luân: "Anh phải đi rồi, có một chú chó ngã bệnh, nửa đêm nôn mửa suốt, anh đến bệnh viện xem thử."

"Ờ? Vậy anh mau đi đi, những món chưa ăn xong thì gói mang về."

Đôi mắt trong veo của cô nhìn anh, không có một chút sự hoài nghi, khiến anh có cảm giác tội lỗi, trong nháy mắt muốn nói cho cô biết nguyên nhân thực sự. Anh chưa từng nói việc này với bất kỳ người bạn gái nào, họ chỉ biết trên người anh đầy hình xăm thì đã sợ rồi, cô thì sao? Cô không thèm để ý đến hình xăm, cũng có thể sẽ không thèm để ý đến việc anh có dính dáng đến bạn bè trong băng nhóm xã hội đen ư? Anh không dám nói với cô, cũng hối hận, cần gì phải đồng ý chứ? Anh Quang cũng đã nói anh có thể từ chối, hay là lúc đến đó anh nên từ chối......

Anh nhíu mày, không muốn đi, vô thức để lộ ra vẻ mặt không vui.

Trạm Tâm Luân lại cho rằng anh không muốn làm gián đoạn cuộc hẹn mà đi làm việc, vì vậy khuyến khích anh."Đi đi, người chủ của con chó đó, nhất định rất lo lắng, chỉ có thể dựa vào anh. Đổi lại là Cẩu Kỷ nửa đêm bị bệnh, anh có thể chữa bệnh cho nó, em cũng sẽ rất cảm kích."

"Anh nghĩ Cẩu Kỷ chỉ cần cắn anh một cái thật mạnh, ngay lập tức bệnh gì cũng sẽ hết."

Cô cười: "Có em ở đây, nó sẽ không thể cắn anh."

Quản Mục Đông nhờ chủ quán đem thức ăn còn lại gói về, vợ chồng chủ quán nở nụ cười rực rỡ tạm biệt hai người họ, sau đó anh lái xe đưa Trạm Tâm Luân về.

Cô ngồi ở trong xe, nhìn đèn đường thưa thớt bên ngoài cửa sổ, cảnh đường phố thụt lùi lại phía sau. Cứ như vậy mà tách ra sao? Mới vừa xác nhận tâm ý của nhau, cô muốn nán lại bên cạnh anh lâu hơn một chút, nói chuyện với anh nhiều hơn một chút.

Cô hỏi: "Chú chó kia bị bệnh gì thế?"

"Ặc, nghe thấy chủ nó mô tả trong điện thoại, anh cũng không thể đoán được, có thể chỉ là bệnh vặt." Quản Mục Đông cẩn thận trả lời.

"Chữa bệnh cho nó sẽ lâu lắm ư?"

"Chắc sẽ không lâu, nếu không nghiêm trọng, tiêm một mũi là được."

"Ừm. Vậy......" Nói đi, cũng không phải yêu cầu quái gở gì: "Hay là em có thể qua đó với anh?"

Anh liếc nhìn cô một cái, đã đoán được ý định của cô: "Em muốn đi theo anh?"

Mặt cô nóng lên, giả vờ cân nhắc: "Chỉ là đề nghị mà thôi, dù sao em vẫn chưa buồn ngủ lắm."

"Không được, em nên ngủ." Anh cũng không nỡ đưa cô trở về, nhưng không thể để cô đi theo đến phòng khám, bởi vì cái mà anh phải chữa trị không phải là chó: "Không muốn ngủ cũng phải ngủ, như thế mới không tiều tụy như sáng hồi hôm qua, sắc mặt rất tệ."

"Rất xấu đúng không?" Cô vô thức sờ sờ hai má.

"Không phải, là anh nhìn thấy mà đau lòng." Anh một tay lái xe, một tay ôm cô vào lòng: "Em nên ngủ, hồi phục lại tinh thần, cuộc hẹn sau --" cô chợt quát to một tiếng, dọa anh giật mình: "Sao thế?"

"Chúng ta vừa rồi.... trong tiệm...... vợ chồng chủ quán đều đã nhìn thấy......" Tai cô đỏ bừng.

Anh cười to: "Bây giờ em mới nghĩ đến sao? Em đó, có lúc phản ứng rất nhanh khiến anh chống đỡ không kịp, có lúc lại cực kỳ chậm chạp......" Anh nói nhỏ bên tai cô: "Đáng yêu đến mức khiến anh muốn cắn một cái."

Cô nghe xong, xấu hổ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thân thể mềm nhũn nóng bừng hồi lâu.

Anh đưa cô đến trước cửa nhà: "Ngủ ngoan nhé, nhớ phải mơ thấy anh."

Giọng điệu của anh giống như đang nói chuyện với con nít, cô không thích bị xem là con nít, nhưng những lời anh nói, chỉ làm cô cảm thấy ngọt ngào được che chở.

Cô trở về phòng, thay áo ngủ, ngồi trên giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, cả phòng sáng ngời tĩnh lặng. Cô đã từng thích trước khi đi ngủ sẽ hưởng thụ sự yên tĩnh một thân một mình, nhưng tối nay, yên tĩnh biến thành cô đơn, nhắc cô, anh không ở bên cạnh.

Cô tự xưng là người phụ nữ độc lập kiên cường, công việc và cuộc sống đều có kế hoạch, cuộc sống bận rộn phong phú, chỉ riêng công việc là có thể lấp đầy cuộc sống, thỏa mãn trong lòng, viết bằng cả trái tim, thổ lộ tâm tình.

Anh là dòng nước, tưới mát đáy lòng tĩnh lặng của cô, đánh thức ký ức tình yêu, những điều tốt đẹp và vui vẻ, cười đùa với anh, trong nháy mắt liền bị nghiện, rơi vào tình yêu.

Cô có chút sợ hãi, có phải rơi vào tình yêu quá nhanh rồi không? Có phải cô đơn quá lâu, nên dễ dàng bị cảm động? Thời niên thiếu, vì tình yêu phấn đấu quên mình, cô đã từng đau lòng, đã từng khóc cũng đã từng vô cùng hối hận, không nên tiếp tục ngây thơ nữa, cô phải cẩn thận, phải cẩn thận suy xét, phải hiểu rõ anh hơn, không thể kích động......

Cẩu Kỷ đang nằm ở trên gối đột nhiên tỉnh dậy, bò đến làm nũng, đột nhiên kêu to một tiếng "Meo meo", tiếng kêu rất tức giận.

"Làm sao vậy?" Cô ôm lấy mèo yêu, mèo yêu giãy giụa khác thường, không chịu để cho cô ôm.

Có mùi của kẻ địch! Cẩu Kỷ cảnh giác. Có mùi của tên bác sĩ thối!

"Cưng ngửi thấy mùi của bác sĩ Quản phải không?" Tám phần là vậy, cô buồn cười: "Sau này cưng sẽ thường xuyên gặp anh ấy, bởi vì...... chị đang qua lại với anh ấy."

Cái gì?! Đừng! Cẩu Kỷ kêu la thảm thiết. Không muốn không muốn không muốn "meo meo meo meo.... eo " --

"Nhỏ tiếng một chút, cưng sẽ đánh thức tất cả mọi người mất." Cô ôm mèo yêu, nằm xuống. Cô cần phải ngủ, nhưng mắt mở thật to, nhìn ánh trăng chiếu rọi trên sàn nhà, chẳng hề buồn ngủ.

Anh đến bệnh viện chưa? Hi vọng chú chó kia sẽ không gây nhiều phiền toái cho anh, anh muốn cô đừng thức khuya, cô cũng hi vọng anh đừng thức khuya, thức khuya sẽ có hại cho sức khỏe...... Không biết hình xăm của anh tệ đến mức nào? Cô sẽ đi thăm dò thử xem, biết đâu có cách phá hình xăm mà không gây đau đớn......

Nghĩ đến anh, cô dần dần ngẩn ngơ, ngủ thiếp đi.

--- ------ ------ ------ ------

Quản Mục Đông lái xe đến phòng khám, ba giờ sáng có mặt ở trước cửa phòng khám.

Bốn bề vắng lặng, anh vẫn chú ý một chút, xem gần đây có cảnh sát hay không rồi mới đi vào phòng khám.

Trong phòng có 7, 8 người, ai cũng im lặng, anh Quang ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thấy anh đi vào, khẽ gật đầu, chỉ về góc phòng, khẽ nói: "Chính là nó."

Quản Mục Đông nhìn theo, đối phương cũng đang ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau, anh cười: "Là cậu à!" Thật là trùng hợp, lại là tên côn đồ gây rắc rối cho Trạm Tâm Luân vào sáng qua.

"Anh cười cái rắm à?!" Người trẻ tuổi gầm thét, khiến mọi người trừng hắn, hắn lập tức giống như lá cây thiếu nước rũ xuống, hết cách rồi, trong tất cả mọi người ở đây hắn là người có cấp bậc nhỏ nhất.

*****

Anh Quang nói: "Cậu ấy chính là bác sĩ của chúng ta."

"Anh ta?!" Người trẻ tuổi ngạc nhiên nghi ngờ, nhớ tới danh thiếp đã cầm lấy: "Anh không phải là bác sĩ thú y sao?! Mọi người gọi bác sĩ thú y để anh ta lấy đạn ra sao?!" Cậu ta sợ hãi kêu lên, người đàn ông hút thuốc bên cạnh vỗ vào vào gáy hắn ta: "Nhỏ giọng một chút!"

Quản Mục Đông nói: "Lúc tôi còn đi học, có quen biết học trưởng bên khoa ngoại, học cùng anh ấy không ít kiến thức, vết thương đơn giản vẫn có thể xử lý được. Sao cậu lại bị thương?"

Anh Quang lắc đầu: "Cậu ta đi mua thuốc lắc, gặp bạn gái người ta vài lần, đối phương móc súng ra, bắn vào cẳng chân cậu ta."

"Ờ, cậu chơi ma túy à? Cậu có biết lạm dụng rượu và thuốc phiện sẽ ảnh hưởng đến công dụng của thuốc tê không?"

"Anh cho tôi là loại hồ đồ sao! Tôi không nói sẽ cho anh lấy!" Người trẻ tuổi hoảng sợ ôm chân: "Sao mọi người không đưa em đi khám bác sĩ chứ! Anh ta là bác sĩ thú y, khám thú vật đó trời!"

"Cũng đúng, cậu là người, nên để cho bác sĩ chữa bệnh cho người khám." Quản Mục Đông mở tủ, lấy ra dụng cụ phẩu thuật: "Nhưng mà, cậu vơ vét tài sản của phụ nữ, chơi ma túy, giở trò lưu manh, cho rằng nói những lời hung tợn rất có khí thế, người khác sẽ không dám khiêu chiến với cậu, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, theo tôi, cậu còn không bằng thú vật."

Anh mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng: "Nói thật, tôi thà cứu một con chó, cũng không muốn giúp cậu."

Vẻ mặt người trẻ tuổi tái xanh: "Mẹ nó, Lâm Bắc không cho anh khám, được chứ?"

"Ờ, bị tôi mắng nên khó chịu, không muốn tôi chữa trị đúng không? Được thôi, vậy cậu cứ đến bệnh viện, bệnh viện phát hiện vết thương do đạn bắn, sẽ báo cho cảnh sát, cha cậu rồi sẽ biết, đến lúc đó bọn họ sẽ truy cứu làm thế nào mà cậu lại bị thương, phiền toái của cậu sẽ rất lớn."

Người trẻ tuổi sắc mặt càng khó coi hơn, để người này chữa trị, bị mắng đến mức một lời cũng nuốt không trôi; đi bệnh viện, hậu quả khó mà lường được, làm sao bây giờ?

"Còn một cách." Quản Mục Đông khử trùng dao phẫu thuật đặt trước mặt đối phương: "Cậu tự lấy đạn ra, sau đó mọi người sẽ đưa cậu đến bệnh viện."

Tự lấy? Người trẻ tuổi run rẩy cả người: "Vậy ít nhất cũng đưa cho tôi thuốc tê chứ?"

"Chỗ tôi chỉ có loại thuốc tê dành cho thú vật, thuốc tê dành cho thú vật và cho người không giống nhau, hơn nữa cậu chơi thuốc, tôi càng không biết nên cho cậu liều lượng bao nhiêu, ngộ nhỡ hại cậu chết thì rất phiền phức, cho nên không cần thuốc tê. Dù sao cậu chảy máu cũng không nhiều, vẫn có thể kéo dài thêm vài giờ, cậu từ từ cân nhắc." Quản Mục Đông xoay người đi ra ngoài."Quyết định muốn lấy, nhớ cắn thêm vải."

Anh Quang đi theo ra ngoài, quay đầu lại bổ sung: "Để tránh cắn hoặc cắn đứt lưỡi."

"Đó là thứ yếu." Quản Mục Đông lạnh lùng nói: "Chỗ tôi còn có thú nuôi, đừng có khóc lóc kêu cha gọi mẹ đánh thức chúng nó. Cậu từ từ lấy, đừng chết ở phòng khám của tôi, hại chỗ này bị đồn thành ngôi nhà ma, tôi sẽ dẫn thêm người đến bắt đền cha cậu."

Hai người rời khỏi phòng khám, đèn đường chiếu thẳng lên bọn họ, muỗi bay lòng vòng.

"Lâu rồi không thấy cậu dữ tợn như vậy." Anh Quang nhả khói, chậm rãi nói: "Không ngờ tên tiểu tử này vô lễ với vị tiểu thư kia, khiến cậu tức giận như vậy."

"Dọa cậu ta một chút thôi. Đổi lại nếu có người vô lễ với chị dâu, anh có lẽ sẽ ác hơn cả em."

Xem ra vị tiểu thư kia đã lên chức bạn gái rồi. Anh Quang cười nhẹ: "Chúc mừng. Vừa rồi cậu ở cùng cô ấy?"

"Cô ấy vừa làm việc xong, em dẫn cô ấy ra ăn một chút gì đó, lại đưa cô ấy về nhà." Nhắc đến Trạm Tâm Luân, ánh mắt của anh bỗng trở nên dịu dàng.

"Lúc tôi gọi cho cậu, cô ấy không hỏi cái gì sao?"

"Có, em nói là thú cưng của một người chủ bị bệnh, cô ấy không hỏi nhiều. Nhưng em không muốn lừa dối cô ấy nữa." Cho dù cô tin anh, trong lòng anh vẫn cảm thấy tội lỗi, anh thề với chính mình, đây là lần cuối cùng anh nói dối với cô: "Thật có lỗi, sau này nếu mọi người bị thương, đừng đến tìm em nữa."

"Cuối cùng đã xuất hiện một người phụ nữ khiến cho cậu muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn ta." Thật tò mò, vị tiểu thư này rốt cuộc có gì đặc biệt, khiến cậu ta đồng ý vạch rõ ranh giới với anh em?

"Không nghiêm trọng như vậy, mọi người vẫn là bạn bè. Anh cũng vậy, chị dâu vẫn luôn hi vọng anh sẽ không quan tâm đến mấy chuyện giang hồ nữa, chị ấy đã chờ mong nhiều năm như vậy, chừng nào thì anh mới chịu rút lui?"

"Không phải là anh không chịu, có vài anh em không có chỗ để đi, cuối cùng anh không thể bỏ mặc bọn họ, họ đồng ý rời đi thì anh đã đi lâu rồi. Nhớ năm đó, cậu vẫn là một tiểu quỷ vừa gầy vừa yếu--"

Bỗng nhiên cửa mở ra, một người anh em đi ra, sắc mặt nặng nề.

"Anh Quang, tiểu tử kia không dám lấy đạn ra, muốn đi bệnh viện."

"Em đi lấy xe. Giải quyết việc này sớm một chút, rồi về nhà ngủ." Quản Mục Đông đi về phía xe. Nếu không phải tên khốn này đột nhiên trúng đạn, có lẽ bây giờ anh vẫn đang ở trong cửa hàng với người nào đó, được thưởng thức bánh nướng nóng hổi thơm phức, cùng nhau nhớ lại bộ phim cũ, đó là lần ăn cơm khiến anh vui sướng nhất gần đây.

Không biết cô đã ngủ chưa? Có mơ thấy anh không?

--- ------ -----

Trạm Tâm Luân không hề nằm mơ. Cô ngủ rất ngon, ngoại trừ buổi sáng bị mèo yêu đánh thức, cô rời giường cho mèo ăn, rồi lại quay về giường, ngủ thẳng đến giữa trưa, điện thoại reo lên.

Cô mơ mơ màng màng chộp lấy điện thoại."...... Alo?"

"Alo? Tâm Luân? Em đang ngủ sao? Có làm phiền em không?"

Là biên tập! Cô lập tức dụi mắt, che miệng làm thanh cổ họng: "Không phải đâu. Nhận được bản thảo của em rồi sao?" Tối hôm qua cô viết xong, kiểm tra một lần, rồi lập tức gửi mail cho biên tập.

"Có, mới vừa xem xong, chị cảm thấy khá tốt, nhưng không phải lúc đầu chúng ta đã thảo luận về cảm giác ư, vẫn còn thiếu một chút nữa, chị cảm thấy hai nhân vật chính hiểu lầm nhau, tình cảm của Trương Lực có thể mạnh hơn một chút nữa...... Còn có những câu nói của nam chính...... phản ứng của nữ chính......"

"Em thấy hay là viết lại một lần nữa là được." Nghe như vậy gần như phải sửa lại hết, sửa xong cả chuyện cũng đã thay đổi, không bằng bỏ hết làm lại.

"Thật vậy sao? Chị cũng đã suy nghĩ, thật ra thì tình huống này thật sự khá hay, nhưng chỗ phải sửa thật sự hơi nhiều...... xem thử em nghĩ như thế nào."

Cô quyết định muốn đổi. Dù không tình nguyện lắm, cô rất thích đoạn này, nhưng biên tập có suy nghĩ của biên tập, những lời chị ấy nói cô cũng đồng ý, nhưng cô cảm thấy cô không thể nào viết tốt hơn được nữa, nhưng phía sau vẫn còn hai chương, cái này mà viết không xong, không thể tiếp tục viết tiếp...... Haizz, thật là phiền mà.

Người trong nhà đều đã đi ra ngoài, cô làm cho mình một bữa ăn đơn giản, mới ngồi trước máy tính mở bản thảo ra, điện thoại lại đổ chuông.

"Buổi trưa vui vẻ. Đang bận sao?" Là Quản Mục Đông, giọng điệu nghe qua rất vui vẻ.

"Không có, em vừa mới thức dậy."

"Oh, ngủ lâu như vậy, tinh thần nhất định rất tốt. Tối hôm qua có mơ thấy anh không?"

"Không có." Cô mỉm cười, thiếu chút nữa quên mất mình đã có bạn trai rồi."Anh thì sao? Chú chó kia sao rồi?"

"Nó rất khỏe, sau khi được anh dạy dỗ đã ngoan hơn rồi."

"À? Tại sao phải dạy dỗ chó?" Không phải đi chữa bệnh cho chó sao?

"Đừng nói đến nó nữa, muốn ra ngoài ăn trưa không? Trưa nay anh có nhiều thời gian hơn, có thể đi chỗ nào đó xa một chút, em muốn ăn gì? Anh biết rất nhiều quán ăn, em muốn ăn món Trung hay món Tây hay món Thái đều được."

Anh vô cùng hào hứng, đáng tiếc, phải làm anh mất hứng rồi: "Em không thể đi. Biên tập mới vừa gọi điện, bản thảo phải viết lại, em muốn bắt đầu làm việc ngay lập tức, xin lỗi anh."

"Tại sao phải viết lại? Không phải bản thảo viết xong giao cho Nhà Xuất Bản là xong rồi ư?"

"Không phải như vậy, sau khi giao xong, biên tập sẽ xem xét lại bản thảo, nếu cảm thấy không tốt sẽ báo cho em, để em sửa lại."

"Vậy chắc chắn là biên tập lầm, em có tài giỏi như vậy, bản thảo nhất định hoàn mỹ không tỳ vết, là bọn họ không biết thưởng thức."

"Anh vốn chưa từng xem sách của em, sao biết em có tài hay không?" Cô buồn cười, nịnh quá rồi đó.

"Em nói cho anh biết bút danh, anh lập tức tìm đọc."

Cô do dự. Thật sự phải nói cho anh biết sao? Cô có lòng tin với tác phẩm của mình, nhưng ngộ nhỡ anh không thích, cảm thấy không hay thì sao? Bị anh phủ nhận, còn khó chịu hơn bị độc giả phê bình.

"Bút danh của em là.... Cán Nguyệt." Nếu không nói, tám phần anh sẽ hỏi đến cùng, vậy thì cứ để cho anh biết, nói không chừng anh sẽ thích sách của cô! Cô tự an ủi mình.

"Cán Nguyệt.... . Rất có phong cách, rất phù hợp với hình tượng của em, sách nhất định cũng rất hay." Anh khen không ngớt, trong mắt anh, mọi thứ của cô đều là thứ tốt đẹp nhất.

"Được rồi đó, lời khen của anh đều không ảnh hưởng đến việc viết bản thảo."

"Oh, anh nói thật cũng không được sao? Bút danh thật sự rất hay, thật sự rất phong cách, nếu như sách không hay, có thể xuất bản bốn mươi mấy quyển sao?"

"Được rồi, em nói không lại anh."

"Anh còn rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như, tối hôm qua sau khi anh đưa em về nhà, lúc nào cũng nhớ em, hoài nghi có phải anh nằm mơ không, em thật sự đồng ý qua lại với sao? Kết quả ngủ không ngon, cũng không có tinh thần làm việc......" Anh than thở, đáng thương tội nghiệp."Em hại anh thành ra như vậy, kết quả chỉ có anh đang lo được lo mất, em thì vẫn có thể làm việc như bình thường, thật không công bằng."

"Không phải vậy thì sao?" Cô nghe vậy, tim đập rất nhanh, anh rất biết dụ dỗ người khác, quá nguy hiểm.

"Ăn cơm với anh, để anh nhìn thấy em thì anh có thể tập trung làm việc được rồi."

"Thật sự không được, em phải viết bản thảo."

"Ngay cả ăn cơm cũng không được?" Anh gạt bỏ sĩ diện bộc bạch lòng mình như vậy, sao cô vẫn không chịu? "Em chắc phải ăn cơm chứ? Ăn no mới có tinh thần canh tác......"

"Canh tác hả? Cũng không phải là bò." Cô cười.

"Nói nhầm, haizz, bởi vì em không đi ăn cơm với anh, anh quá thất vọng, ngay cả nói cũng nói không xong." Nghe cô cười nhẹ, anh lại không nỡ ép buộc cô, công việc mà, không có cách nào khác."Vậy em phải viết bao lâu? Đổi thành ăn tối được không?"

"Em không thể cho anh thời gian chính xác, viết bản thảo không phải chỉ đơn thuần viết ra là được, còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, biết đâu em có thật nhiều cảm hứng, sẽ viết xong ngay lập tức; cho dù không có cảm hứng, vẫn phải viết, chỉ là sẽ vất vả hơn."

"Vậy anh không làm phiền em nữa, em mau chóng bồi dưỡng cảm hứng, mau viết xong, chúng ta lại hẹn nhau."

Cúp điện thoại, Trạm Tâm Luân thở dài, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Bạn trai cũ, có tài ăn nói lưu loát hùng biện hơn anh, lừa được cô yêu sâu đậm, kết quả anh bắt cá hai tay, cô khóc lóc cầu xin anh quay lại, ngày trước dùng miệng lưỡi ngon ngọt để dụ dỗ cô, lúc chia tay thì chế giễu cô, cười nhạo cô, không chút lưu tình.

Lời nói có thể che giấu được lòng người, cô đã có những kinh nghiệm đau đớn, cô phải tỉnh táo, không thể mê muội, không thể tiến triển quá nhanh, phải chắc chắn rằng anh thật lòng, mới có thể yêu anh.

Nhưng, trên môi vẫn có thể cảm nhận được nụ hôn nhiệt tình của, trong tai dường vẫn còn nghe giọng nói sang sảng của anh, anh vẫn có thể chọc cô cười, đã rất lâu rồi cô không vui vẻ như vậy, ở bên cạnh anh thật vui vẻ, lý trí nhắc nhở cô, nhưng trái tim lại lưu luyến không muốn rời xa anh. Cô đã yêu anh, không thể kháng cự lại......

Cô lại thở dài, ép mình chú ý vào bản thảo. Bản thảo phải bỏ đi một đoạn lớn, trước khi bỏ xem lại điểm mấu chốt một lần nữa, có lẽ sẽ có được cảm hứng...... Cô chỉ mới tưởng tượng được tất cả quá trình liền cảm thấy buồn bực, nếu ra ngoài cùng anh, cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, cho dù là đề tài gì anh đều có thể trò chuyện một cách thú vị đầy bất ngờ, đừng nói là buồn bực, chỉ cần ở bên cạnh anh, tâm tình của cô liền cảm thấy hào hứng phấn khởi......

Cô ép mình nhìn chằm chằm vào bản thảo, đại não đang làm việc, nhưng trái tim lại đang suy nghĩ về anh......


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)