Lại chẩn đoán, không có hỉ mạch
← Ch.166 | Ch.168 → |
"Trương Mặc, ngươi mau nói cho ta biết a!"
Phiêu Tuyết liên tục hoài nghi là mình đã nghe lầm, nhào tới kéo áo Trương Mặc, đôi mắt dù không nhìn rõ nhưng trong đầu thì vẫn cố chấp khát vọng, giống như cỏ nhỏ héo úa đã lâu lại được nhìn đến ánh sáng, tìm lại được ánh sáng để sinh sôi.
Phiêu Tuyết thấy Trương Mặc không nói, hai mắt nàng nhìn chằm chằm giống như đang cầu xin một đáp án, mang theo chút bất an: "Trương Mặc... Tại sao ngươi không nói?"
Trong đầu Trương Mặc vẫn trống rỗng, một lúc lâu mới tỉnh lại hỏi Du y: "Ngươi, vừa nói thật?"
"Ta... Mạch quá yếu, các ngươi tìm cao minh khác đi... Ta cáo từ."
Vừa dứt lời, cặp chân Du y đã như dẫm phải lửa, chạy trốn còn nhanh hơn chuột đồng. "Hắc hắc, làm gì mà chạy nhanh như vậy?"
Bạch Ngọc chớp chớp mắt, có chút không kịp phản ứng. Phiêu Tuyết cũng đang tự chìm đắm trong thế giới của mình: "Có hài tử! Ha ha, Trương Mặc, ta nghe thấy rồi, hắn nói ta có hài tử!"
Phiêu Tuyết nắm chặt tay Trương Mặc, khóe mắt cũng cong cong, mặc dù mắt nàng đã gần như không còn nhìn rõ nhưng trong mắt Trương Mặc, đôi mắt ấy vẫn sinh động giống như chứa đựng cảnh ngày hè. Tất cả những sinh động, nhiệt tình kia, tất cả đều như chưa từng biến mất, tất cả vẫn ở trong Phiêu Tuyết, cho dù lúc này đã vào thu nhưng Trương Mặc vẫn nhìn thấy cảnh hè trong mắt nàng. Bạch Ngọc nhìn thấy Phiêu Tuyết vui vẻ như vậy lúc này mới kịp hiểu ra có tin vui là như thế nào.
"Cái gì? Bang chủ....
Có tiểu bang chủ rồi?"
"A, không đúng, phải là tiểu hoàng đế mới đúng... A..."
Bạch Ngọc lập tức che cái miệng nhanh nhảu của mình. Phiêu Tuyết cũng vui đến mức che miệng khanh khách cười, tiếng cười kia lanh lảnh như chuông bạc động lòng người.
Trương Mặc càng nghe trong lòng càng rầu rĩ. "Chúng ta lại tìm lang trung tới bắt mạch đi."
Hiếm khi nào Trương Mặc lại im lặng như thế, trong bình tĩnh còn mang một chút bất lực như không thể nào bơi qua được con sông chảy xiết. "Bắt mạch? Vì sao còn phải bắt mạch? Trương Mặc công tử, ngươi sợ chẩn đoán sai sao?"
Bạch Ngọc khó hiểu, dường như mãi mãi không giải thích được loại chuyện này. Phiêu Tuyết ngừng tiếng cười, nghiêm túc nhìn Trương Mặc: "Ta không muốn tìm lang trung nữa, cho dù không có hài tử ta cũng tình nguyện bi giam trong chuyện này."
Cặp mắt Phiêu Tuyết vẫn cười đến mức cong cong, giống như được làm mẹ là hạnh phúc lớn nhất trên đời. "Điệp Ngữ..."
Trong giọng nói Trương Mặc có ngàn vạn lần bất đắc dĩ, chỉ sợ trong đầu Phiêu Tuyết đã chấp nhận chuyện này. Trương Mặc tình nguyện coi như không nghe thấy lời của Du y giang hồ kia, giọng nói hắn khàn khàn: "Nếu Du y kia chẩn đoán sai, ta thà khiến ngọc vỡ cũng không bỏ qua cho hắn."
Nếu thật sự y đoán sai, đó chính là hại Phiêu Tuyết. Vừa có được lại mất đi, đó là một việc hết sức tàn nhẫn. Trương Mặc không tự chủ được mà đặt tay lên vai Phiêu Tuyết, dịu dàng an ủi: "Không có chuyện gì... Sẽ tìm lang trung tới khám lại, nếu thật sự có, chúng ta cẩn thận chăm sóc thai nhi không phải tốt hơn sao?"
Hắn có gắng thuyết phục nàng.
"Hơn nữa bây giờ thân thể ngươi không tốt, cho nên Du y mới có thể nói mạch không yên, khó xác định, chúng ta tiếp tục kiểm tra, được không?"
Nói đến hài tử Phiêu Tuyết mới ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Bạch Ngọc nghe thấy Phiêu Tuyết đồng ý liền vội vàng dùng khinh công nhảy khỏi cửa: "Ta lại đi bắt tên đại đệ tử thần y cốc tới!"
Vừa dứt lời, người đã không thấy đâu.
Bạch Điệp đã đi ra ngoài làm việc, những việc còn lại đành phải để Bạch Ngọc làm. Tâm tình Phiêu Tuyết bây giờ như ngập trong nắng tháng ba, ở cạnh Trương Mặc lại càng lộ ra vẻ lo lắng của hắn. Nếu... Nếu không có thai thì sao? "Bây giờ thân thể ngươi không tốt, đừng nhảy nhót như thế, bình ổn lại tâm trạng cũng tốt với đứa trẻ trong bụng..."
Lông mày Trương Mặc nhíu lại thật chặt. "Đúng vậy, ta không cười nữa."
Phiêu Tuyết nghe Trương Mặc nói vậy lập tức che miệng, nhưng trên mặt vẫn không dấu được ý cười nồng đậm, một tầng lại một tầng, sung sướng đến mức làm mờ mắt những người nhìn tới. Phiêu Tuyết vui vẻ chậm chạp trở lại phòng mình, Trương Mặc cũng đi theo, lúc này mới phát hiện lư hương bị đánh đổ nằm trên bàn, tro bụi rơi trên giường mềm. Tầm mắt trở về trên tay Phiêu Tuyết mới phát hiện trên mu bàn tay trắng như ngọc của nàng có mấy vết đỏ, một số còn nổi lên bọng nước.
Hắn đau lòng, trực tiếp đi lên cầm tay Phiêu Tuyết: "Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Ngươi như thế này hoàn toàn không giống trước kia!"
Phiêu Tuyết rút tay về, cười khúc khích: "Không có chuyện gì, ta không sao."
Nàng vờ như không có chuyện gì, nhìn ánh sáng lấp láng ngoài cửa sổ: "Ngươi nói xem vì sao Bạch Ngọc còn chưa dẫn người về?"
"Tới đây, tới đây."
Phiêu Tuyết vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến giọng nói Bạch Ngọc, chỉ thấy Bạch Ngọc vừa nói vừa đẩy một nam tử yếu ớt mặc áo trắng vào. "Đi vào!"
Bạch Ngọc ném công tử kia lên mặt đất, bạch y công tử nho nhã đứng dậy từ mặt đất, hơi bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc. "Ta đã nói y thuật ta không tốt, ngươi lại bắt ta tới đây làm gì? Lão bà điên này!"
"Ít nói nhảm đi, mau bắt mạch cho bang chủ của chúng ta!"
Bạch Ngọc lại tùy tiện đạp một cái lên mông Sở Nguyệt Lương. Sở Nguyệt Lương hung dữ quay đầu liếc Bạch Ngọc, sau đó tự giác tới trước mặt Phiêu Tuyết. Phiêu Tuyết im lặng nhìn hai người, có thể tưởng tượng được sự quẫn bách của công tử áo trắng này. Sở Nguyệt Lương lại quay đầu hung hắng liếc Bạch Ngọc một cái nữa rồi mới cầm lấy cổ tay Phiêu Tuyết, bắt mạch cho nàng. Lông mày hắn nhíu lại thật chặt, sau đó giật mình quơ quơ tay trước mặt Phiêu Tuyết mấy cái giống như đang xác định Phiêu Tuyết có nhìn thấy gì hay không. Bạch Ngọc đúng nhìn phía sau rất khó chịu, đi lên đạp một cước, người không ngã nhưng áo choàng lại đen thêm một vết.
"Hôm qua không phải mới gặp sao? Ngươi biết rõ bang chủ chúng ta không nhìn thấy, ngươi còn làm cái trò hề gì?"
"Ngươi!"
Sở Nguyệt Lương không nhịn được nữa mà bộc phát, trên mặt đã có chút tức giận. "Không phải bảo ta xem mắt cho nàng thì lại bắt ta tới làm gì?"
Sở Nguyệt Lương tức giận mắng Trương Mặc và Bạch Ngọc. "Xin công tử xem giúp cho cô nương nhà chúng ta có thai hay không."
Thát độ của Trương Mặc tốt hơn của Bạch Ngọc nhiều. Đại đệ tử của thần y cốc này nghe xong liền cúi đầu chẩn đoán cho Phiêu Tuyết. Một lúc lâu. Hắn ngẩng đầu lên. "Không có hỉ mạch."
Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.
← Ch. 166 | Ch. 168 → |