Vay nóng Homecredit

Truyện:Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình - Chương 02

Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình
Trọn bộ 12 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Shopee


Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Dực

"Em nói đi! Em muốn ly hôn, chúng ta liền ly hôn!"

Đây là lần đầu tiên Đổng Hoài Sướng mở miệng nói với cô chuyện ly hôn, La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy mình giống như bị ai đó tát cho một cái.

"Em nguyện ý tiếp tục cuộc sống thế này là bởi vì em không thể rời bỏ anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao?" Cô run rẩy mở miệng. Đối mặt tình yêu của mình, cô kiên cường làm cho người khác không đành lòng.

"Em không thể rời bỏ anh? Em cùng lắm cũng chỉ là muốn quấn người không chịu buông, em nghĩ rằng như vậy sẽ có thể lấy được một chút cảm giác an toàn. Trên thực tế, thứ cảm giác em muốn có bất cứ kẻ nào cũng có thể cho em, em chỉ cần ly hôn với anh, sau đó đơn giản tìm người gả là được. Đầu năm nay sẽ không có quá nhiều đàn ông coi trọng màng trinh đâu!"

Đổng Hoài Sướng càn rỡ nói những câu khiến người khác đau lòng. Nhìn thấy cô cũng hít một hơi tức giận, hắn biết mình nói quá nặng, nhưng nếu như không có cách nào khiến Thanh Nhạc rời đi, vậy cuộc sống tới đây của cô cũng chỉ có thể càng tệ hơn thôi. Hắn không muốn tiếp tục thấy cô có một cuộc sống như thế này nữa!

"Vân Tú có thể nghe anh nói chuyện, nghe anh kể khổ, em cũng vậy có thể mà! Em mới là vợ của anh, anh đã đáp ứng sẽ chăm sóc em thật tốt mà, em thậm chí không cần người chăm sóc, chỉ cần anh quan tâm đến cảm nhận của em, thứ em muốn cũng không nhiều..." Giọng nói của cô yếu ớt, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

Muốn cô cứ như vậy buông tha cho mối tình đầu đời này, cô sao có thể làm được?

"Em nhất định để tâm như vậy sao? Em cho là em xinh đẹp liền đủ hấp dẫn người? Đàn ông muốn không phải là những thứ này, không phải là em điềm đạm đáng yêu diễn trò là có thể lấy được tình cảm. Ít nhất em không chiếm được tình cảm của anh, em cái gì cũng không hiểu! Em căn bản không biết gì về tâm sự của anh..."

"Em làm sao lại không biết? Nếu như em làm bộ như cái gì cũng không biết, anh mới có thể tốt hơn một chút sao? Chẳng lẽ anh muốn cả ngày em đều oán trách chúng ta nghèo đến nỗi ngay cả tiền điện nước cũng trả không nổi, anh mới có thể vui vẻ một chút sao? Em hiểu biết rõ trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn không thể thích ứng, cho nên rất nhiều việc em đều có thể nhịn, chúng ta nhất định sẽ vượt qua mà! Anh không phải là nói với em ba mẹ của anh cũng là tay trắng dựng nghiệp sao? Chỉ cần chúng ta chịu cố gắng, về sau có thể không thua kém họ..."

"Em quá ngây thơ rồi!" Cuộc sống khó khăn đã sớm tiêu diệt ý chí của hắn, hắn hận loại cuộc sống thất bại này.

Hắn biết mình có thể từ bỏ lòng tự trọng, hoặc là đi tìm công việc giao hàng cũng tốt, chỉ cần có thể nuôi sống lẫn nhau là đủ rồi. Thế nhưng loại cuộc sống thế này hắn không chịu được!

Tiền lương ít ỏi kia thậm chí không đủ cho hắn mua một bộ quần áo, hắn không chịu nổi. Ngay cả trở về nhà, thấy cái giường cũ rách, vách tường thấm nước, sàn nhà mục nát, hắn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không?

Cuộc sống như thế hắn làm sao có thể chịu đựng được?

Vậy mà hắn thậm chí còn kéo Thanh Nhạc cùng nhau xuống nước, dùng lời nói mộng ảo khiến cô cho là mình thật có thể chịu khổ, kết quả hắn cái gì cũng làm không được.

Đổng Hoài Sướng quả thật rất hận cuộc sống như thế!

"Anh lại chỉ trích em, thật cho là em sẽ bị lời của anh hù dọa sao?" Thanh Nhạc chăm chú nhìn chồng của mình.

Cô không chỉ yêu hắn, mà cô cũng tin tưởng Đổng Hoài Sướng yêu mình. Hắn chỉ là bị cuộc sống làm cho có chút nổi giận mà thôi, mặc dù hắn hơi khắt khe nhưng trong lòng của hắn còn yêu cô.

"Anh muốn dọa em chạy phải không? Anh cảm thấy em không có cách nào cùng anh sống qua cuộc sống khổ sở này, phải không?"

Cô từng bước một đi về phía hắn, bất kể trên người hắn có mang theo mùi rượu dọa người hay không, bất kể trên mặt hắn có tức giận hay không, bất kể hắn đã không còn là người khi xưa mình muốn gả, cô chỉ muốn biết suy đoán của mình có chính xác hay không.

"Còn nữa... anh cho là chỉ cần dọa em chạy, chỉ cần do em rời đi trước, anh có thể có một lý do không có một bộ quần áo để trở lại nơi đó phải không?"

Cô nghĩ rằng điều suy đoán cuối cùng của mình là chính xác.

Những ngày gần đây, mỗi một câu Đổng Hoài Sướng nói với cô đều giống như hi vọng cô nghe xong liền thét lên chạy trốn, cơn giận của hắn giống như muốn hù dọa cô mà tạo nên, bằng không hắn vì sao phải cố tình tìm lý do gây sự trách cứ cô? Hắn không phải là vẫn luôn rất thích tính cách của cô sao?

"Em đừng nghĩ rằng mình quá quan trọng! Em không phải là cái gì ràng buộc trên người anh, em căn bản cũng không có năng lực nắm trong tay ý nghĩ của anh, em chỉ là muốn tìm lý do để cho mình tốt hơn một chút, nhìn chồng mình cùng người khác ở chung một chỗ, điều này làm cho em rất khó nhịn? Em tại sao không chịu buông tha?"

"Em không muốn buông tha anh!"

"Như vậy thì tùy em, anh không quan tâm em nghĩ như thế nào" Đổng Hoài Sướng cầm áo khoác vừa cởi xuống không lâu lên, lần nữa đi tới cửa.

"Không phải anh vừa mới trở về sao? Anh lại đi đâu?" Mắt thấy hắn lại muốn rời đi, Thanh Nhạc vượt lên ngăn trước mặt hắn, hỏi.

"Em không có tư cách vặn hỏi anh!"

"Hoài Sướng... anh không cần dùng thái độ đó với em" Cô dường như muốn cầu xin hắn "Không phải là em đã làm sai điều gì? Anh để cho em cảm thấy thật là khổ sở... em không muốn anh đến chỗ Vân Tú, anh biết rõ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì mà... Làm sao anh nhẫn tâm tổn thương em như vậy chứ?"

"Anh chỉ muốn ra khỏi cửa, chính là tổn thương em sao? Anh muốn đi đâu thì đi đó, đều không phải chuyện của em. Nếu như em không thoải mái, chúng ta ly hôn đi! Em giả bộ đáng thương như vậy, chẳng lẽ anh lại phải ở nhà chăm sóc em sao? Em nói xong chưa? Nhìn xem cái gia đình này, phòng thì nát, đây là cái mà em gọi là nhà à? Đổi lại, nhà của Vân Tú so nơi này tốt hơn gấp trăm lần, anh tình nguyện đi ngủ nhờ cô ấy, cũng không cần ở chỗ này!" Hắn hất tay cô ra, hung hăng nói.

"Anh cố ý muốn thương tổn em? Hay là anh thật thích cô ấy?"

Cô so với Vân Tú kém hơn ở điểm nào? Nếu như Đổng Hoài Sướng yêu mọi thứ của cô ấy hơn cô thì không nói, Vân Tú vẫn luôn không phải là người hắn để ý... hơn nữa cô ấy còn là bạn tốt của cô, tại sao hắn biết rõ điều này, vẫn còn muốn cùng Vân Tú có dính dáng không rõ ràng chứ?

Trừ phi hắn là cố ý làm cô tổn thương, nếu không Thanh Nhạc nghĩ như thế nào cũng không ra tại sao Đổng Hoài Sướng thích Vân Tú?

"Bởi vì cô ấy không giống em, không bao giờ đem chuyện có yêu hay không đặt ở cửa miệng, loại tình yêu này đối với cô ấy là quá mức rồi, anh theo cô ấy ở chung một chỗ không có áp lực, cô ấy thậm chí không biết dùng yêu để ép anh, sẽ không bao giờ dùng lời nói dối lừa gạt mình!"

Hắn tự tay dùng sức nắm tay Thanh Nhạc, không chút thương hương tiếc ngọc.

"Phải để anh nói thêm những lời đau lòng, em mới chịu tin tưởng tình yêu của em chỉ là một chuyện đáng cười sao? Em cứ muốn khăng khăng không chịu như vậy sao? Trừ lừa gạt bản thân mình cùng mọi người, còn muốn anh cũng tin tưởng tình yêu chân thành sẽ chiến thắng sao? Em tỉnh lại đi! Những điều này chỉ có thể lừa gạt chính em, chớ hy vọng xa vời anh cũng sẽ cùng em diễn nốt đoạn kịch này!"

Nói xong lời muốn nói, hắn đẩy cô sang bên cạnh, kéo cửa ra, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, chỉ để lại Thanh Nhạc ngã ngồi trên mặt đất, thật lâu không có cách nào phục hồi lại tinh thần.

Lúc đầu Thanh Nhạc cũng không ngờ đến Đổng Hoài Sướng sẽ cùng Vân Tú có quan hệ. Khi muốn kết nối mối quan hệ này, còn có rất nhiều bạn tốt chúc phúc cho cô, cho dù tất cả mọi người hâm mộ cô có một người bạn trai đẹp trai lại mê người, nhưng lúc mọi người phát hiện, Thanh Nhạc nghiêm túc muốn gả cho người này thì đều lộ ra vẻ mặt xem thường.

Đổng Hoài Sướng tính khí không tốt, nhìn thấy người mình không thích thì sắc mặt càng không tốt. Hắn giao tiếp không khéo, lại càng không biết nịnh nọt người ta, hắn cho là ở giữa hắc bạch sẽ không có giải đất màu xám tro...

Loại đàn ông này tuyệt đối mang theo mười phần nguy hiểm, mà khi một người đàn ông cứng rắn như vậy gặp được một người nhu mĩ như Thanh Nhạc, mọi người cũng nhận ra tên kia thật không thể chăm sóc cho Thanh Nhạc.

"Gả cho hắn? Em điên rồi sao? Người nhà không thể nào tiếp nhận hắn! Nếu như hắn thật sự xuất thân từ gia đình giàu có, em có nghĩ tới loại người như vậy có thể lo cho em hay không? Hắn không làm ra tiền, muốn hắn tay trắng lập nghiệp, hắn có thể sao? Em bị ma nhập rồi à?" Tất cả mọi người đều khuyên cô như vậy.

"Là yêu!" La Thanh Nhạc cười ngọt ngào nói.

Trong mắt cô không thấy được cái khác, tất cả khuyết điểm của Đổng Hoài Sướng đều được cô coi là ưu điểm. Cho dù có tỳ vết nào, ở trong mắt cô tất cả đều là hoàn mỹ.

Hắn đối đãi cô không nói được một chút lời ngon tiếng ngọt, nhưng chỉ cần hắn ở bên cạnh thì lòng của cô mỗi ngày đều cảm thấy ngọt ngào.

La Thanh Nhạc cũng không hiểu mình rốt cuộc là có phải gặp ma không, đàn ông như vậy rốt cuộc có cái gì tốt? Ngoại trừ lớn lên đẹp trai một chút ra, thì không có tiền, đối với tương lai một chút kế hoạch cũng không có. Người đàn ông này rốt cuộc có thể cho cô hạnh phúc gì?

Cô hỏi lại mình nhiều lần, sau lại chỉ cho mình một đáp án duy nhất... Bất kể hắn có thể cho cô hạnh phúc gì, cô chỉ biết có thể cùng Đổng Hoài Sướng ở chung một chỗ, cũng đã cảm giác mình hạnh phúc rồi!

Chỉ cần nhìn khuôn mặt phách lối kia, còn có nụ cười của hắn, mỗi một động tác của Đổng Hoài Sướng đều hấp dẫn ánh mắt cô. Cô cảm thấy như vậy chính là yêu, ít nhất cô cảm thấy tình yêu cũng tồn tại, cho dù loại ý nghĩ này là cực kỳ hoang đường lại không thiết thực, nhưng cô đều không có biện pháp bỏ đi.

Khi Đổng Hoài Sướng nói cho cô biết muốn cùng cô kết hôn, cô cũng mỉm cười gật đầu, không có bất kỳ quá trình cầu hôn nào, đây chỉ là quyết định của hắn, mà cô lại đồng ý vô điều kiện.

Hiện tại, tất cả đều nói cho cô biết... cô sai lầm rồi!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-12)