← Ch.43 | Ch.45 → |
Bộ sưu tập cuối cùng cũng có sản phẩm, Nam Hạ bận đến chân không chạm đất.
Ba phong cách thiết kế, ba mươi sáu bộ quần áo, mỗi chi tiết đều phải kiểm tra và ghi nhận, đảm bảo đạt được hiệu quả thiết kế mà cô mong muốn.
Lâm Sâm điều Tô Điềm cùng 2 người trợ lý hỗ trợ Nam Hạ, vậy mà vẫn bận rộn vô cùng.
Trong thời điểm thiết kế các cũng chỉ có một mình tham dự, việc teamwork và ăn ý vẫn còn chưa tốt, rất nhiều việc Nam Hạ phải tự mình làm.
Nam Hạ kiểm tra ba bộ quần áo, phát hiện không ít vấn đề.
Thợ may dùng chất liệu không tốt, đường may không khéo, đường cắt cũng không chăm chút.
Nam Hạ thở dài một hơi, ghi lại từng chi tiết.
Ngẩng đầu lên liền thấy Cố Thâm cùng Trác Nhậm Vũ đi tới.
Chắc là ra ngoài hút thuốc rồi mua cà phê.
Trên người bọn họ còn vương lại mùi thuốc lá thoang thoảng, trên tay Cố Thâm là một ly Starbucks.
Nam Hạ chỉ nhìn Cố Thâm một cái, tiếp tục vùi đầu hoàn thành công việc.
Anh đi tới, lúc đi ngang qua bàn làm việc của cô, Cố Thâm đem ly Starbucks đặt lên bàn.
Anh tận lực không giao tiếp với cô, cũng không nhìn cô, giống như là thuận thế buông tay một cái.
Tô Điềm thấy, nhịn không được oa một tiếng: "Hạ Hạ, Cố tổng thật tốt."
Kể từ khi biết mối quan hệ của bọn họ, mọi nhất cử nhất động của Nam Hạ và Cố Thâm đều khiến mọi người chú ý.
Nhưng Nam Hạ đã quyết tâm hoàn thành bộ sưu tập này xong thì sẽ nghỉ việc, cho nên cũng không quá giữ khoảng cách với Cố Thâm.
Cũng bởi vì....
Đây là khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng bọn họ có thể sớm chiều chung đụng...
Sau cuộc điện thoại hôm qua, cô đã đổi nhẫn kim cương trong tay thành chiếc nhẫn Cartier cô mua.
Vừa vặn thành một bộ nhẫn với anh.
Nam Hạ biết ly Starbucks trên bàn nhất định là sữa nóng.
Cô mỉm cười gật đầu, rất tự nhiên cầm ly sữa nhấp một ngụm: "Tiếp tục công việc thôi."
Tô Điềm chớp mắt nhìn nhẫn trên tay cô: "Hạ Hạ, các cậu mang nhẫn đôi rồi sao?"
Nam Hạ: "Để cậu phát hiện rồi."
Tô Điềm gật đầu: "Càng lúc càng thấy hai người xứng đôi."
Nam Hạ cũng không khách khí: "Tớ cũng thấy vậy."
Tô Điềm:....
*
Rất nhanh đã tới giờ nghỉ trưa, Nam Hạ kiểm tra lại toàn bộ tư liệu một lượt, Cố Thâm đã đi tới.
Nam Hạ ngẩng đầu.
Cố Thâm hỏi: "Ăn trưa thôi?"
Nam Hạ: "Được."
Nam Hạ bỏ qua ánh mắt mọi người, cùng Cố Thâm song song đi ra ngoài.
Hai người vào thang máy.
Cố Thâm: "Muốn ăn gì?"
Nam Hạ: "Ở canteen được rồi, công việc có chút bận rộn, em phải tranh thủ thời gian."
Cố Thâm dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Chắc chắn chưa?"
Nam Hạ gật đầu một cái.
Trong thang máy cũng có những đồng nghiệp khác, không ai dám lên tiếng.
Cố Thâm bình thường cũng hay đến canteen ăn, chỉ không nghĩ tới Nam Hạ thật sự đủ can đảm để hai người cùng nhau đi ăn ở canteen.
Anh bật cười: "Đi."
Hai người vào canteen chuẩn bị xếp hàng lấy cơm.
Trong thoáng chốc, Nam Hạ có chút ảo giác như thời đại học, đã thật lâu cô không cùng Cố Thâm xếp hàng đi lấy cơm thế này.
Lúc học đại học, hai người bọn họ mới vừa xác định quan hệ, vào giờ ăn trưa Nam Hạ sẽ đi giữ chỗ ngồi, Cố Thâm giúp cô đi lấy cơm.
Khẩu vị ăn uống của cô cứ vậy vậy liền bị anh nắm chắc.
Khi đó cô đã nghe không ít lời xì xào: Cố Thâm đối xử với vị Đại tiểu thư kia cũng thật tốt, vừa như người hầu lại như tùy tùng, không biết có thể duy trì được mấy ngày?
Ý tứ thị phi của người kia chính là "Không biết được mấy ngày", như vừa ganh tị vừa chua chát nhưng Nam Hạ lại chú ý tới mấy chữ "vừa như người hầu lại như tùy tùng".
Cô không thích người khác nói Cố Thâm như vậy.
Từ đó về sau, cô liền kiên trì cùng Cố Thâm xếp hàng lấy cơm.
Mới đầu Cố Thâm cũng không quá để ý chuyện này, cho là cô đau lòng anh, còn ôm bả cô nói: "Xếp hàng chen chúc mệt lắm, em tìm chỗ đợi anh là được mà."
Nam Hạ cố chấp: "Em đi cùng với anh."
Cố Thâm cũng để tùy ý cô.
Trần Toàn thấy vậy không nhịn được khinh bỉ: "Hạ Hạ, sao cậu lại có thể đau lòng cái tên hoa hoa công tử Cố Thâm đó chứ. Cứ để cho anh ta lấy cơm cho cậu không phải là tốt hơn sao? Tớ mà tìm được một người bạn gái như cậu, đừng nói là lấy cơm, muốn tớ làm gì tớ đều nguyện ý, thả vào lòng bàn tay mà cưng chiều còn không kịp. Cậu đúng là quá mềm lòng, nghe người khác nói mấy câu liền không chịu được? Còn không bằng tớ mắng hoa hoa công tử mỗi ngày đâu!"
Nam Hạ nghiêm túc nói: "Cho nên về sau cậu cũng không được mắng anh ấy."
Trần Toàn:...
Nam Hạ: "Anh ấy rất tốt, không có chút hoa tâm nào."
Dừng một chút, cô còn nói: "Hơn nữa, lúc nào cũng được cưng chiều cũng không phải là chuyện tốt."
Cố Thâm vì mấy câu này của cô mà ấn tượng rất sâu.
Tự hỏi bản thân mình tìm đâu ra vận khí mà có thể tìm được một người bạn gái tốt như vậy.
Nam Hạ nhớ tới chuyện đi ăn cơm này lại đột nhiên có chút hoài niệm.
Cô vừa mới cầm khay ăn, định đi xếp hàng đã bị Cố Thâm bắt lấy bàn tay.
Tâm Nam Hạ run lên, giương mắt nhìn anh.
Mặc dù hai người đã công khai quan hệ nhưng ở công ty bọn họ cũng không làm ra cử chỉ gì quá thân mật, đột nhiên có hành động lớn mật thế này nhất định là có nguyên do.
Mấy người xung quanh trong chớp mắt như dừng lại, toàn bộ đều chăm chú nhìn động tác của Cố Thâm.
Nam Hạ thậm chí còn nghe được tiếng chụp hình.
Da thịt tiếp xúc với tay anh cũng không tự chủ mà nóng lên.
Cố Thâm hất cằm: "Đi qua kia giữ chỗ đi."
Thanh âm bất kham của anh lại vang lên: "Để anh đi lấy cơm cho em. Một lần là xong."
Dù sao cũng rất ít khi có dịp thế này, lần tiếp theo không biết sẽ là lúc nào.
Nam Hạ ngước nhìn lên, đáy mắt trong suốt, thanh âm có chút nũng nịu: "Một lần làm sao đủ?"
Khuôn mặt thanh thuần tinh khiết cộng thêm cái giọng điệu mềm mại này...
Cố Thâm quả thực không nhịn được lập tức muốn hôn cô.
Nhưng xung quanh đông người như vậy, anh chỉ có thể ra sức khắc chế.
Cố Thâm nghiến răng, cười cười: "Em muốn mấy lần liền là mấy lần, được chưa?"
Nam Hạ không dám chọc giận anh nữa, đi đến một góc tìm chỗ ngồi, một lúc sau Cố Thâm đem theo hai khay ăn đi tới.
Anh lấy cho cô một ít cơm trắng, một phần rau cải xào, một phần canh gà hầm nấm hương, còn có một hũ sữa chua nha đam.
Lượng cơm này nói ít nhưng so ra vẫn nhiều so với sức ăn của cô.
"Gần đây công việc rất bận rộn, em ăn nhiều một chút cũng không sao.", Cố Thâm nhìn cô, "Quá gầy, sợ em chịu không nổi."
"...."
Nam Hạ vô thức liếc nhìn xung quanh.
Cố Thâm nhíu mày: "Sợ cái gì? Không phải mới vừa rồi lá gan thật lớn sao?"
Bất quá ở một góc này cũng không có ai, Nam Hạ lớn mật: "Cảm thấy không chịu nổi thì đừng làm."
Giọng nói của cô là nửa đùa nửa thật.
Cố Thâm để đũa xuống, bắt chéo chân: "Làm sao có thể để bạn gái của mình như vậy được? Không phải trách nhiệm của bạn trai là nuôi cưng bạn gái đến mập mạp đáng yêu sao?"
Nam Hạ không dừng đũa: "Vậy mà còn có bạn trai nào đó ngại bạn gái gầy cơ đấy."
Cố Thâm nhịn không được nhéo nhéo má cô.
Nam Hạ hơi né tránh, không thoát được khỏi ma trảo cũng đành thuận theo: "Nhanh ăn đi, đừng quấy em bán mạng kiếm tiền cho bạn trai em."
Cố Thâm nở nụ cười.
Nam Hạ đẩy phần cơm vốn chỉ được cô sớt một nửa, đưa cho Cố Thâm.
Cố Thâm nghiêm giọng: "Ăn ít như vậy buổi chiều sẽ bị đói."
Nam Hạ: "Nhưng em thật sự ăn không nổi nữa."
Cô sầu khổ nhíu mi.
Cố Thâm không có cách nào, đành nhận lấy: "Vậy buổi chiều anh sẽ đặt cho em một phần canh gà vậy."
Rốt cuộc cũng không cần vì cô mà vung tiền đặt canh gà cho cả bộ phận thiết kế rồi.
Hơn nữa canh gà đặt số lượng lớn ở các nhà hàng cũng không tốt bằng canh gà được các cửa tiệm truyền thống hầm.
Nam Hạ cũng cảm giác mình nên bồi bổ: "Được."
Hệ thống sưởi trong tòa nhà có chút nóng, Cố Thâm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng còn cảm thấy nóng, anh tháo bớt một nút cổ áo.
Ăn trưa xong, hai người đi ra ngoài.
Lúc này cũng đã có không ít người dùng xong bữa trưa, lối đi có chút đông đúc.
Hai người không có cách nào đi cùng nhau, Cố Thâm đành lùi về sau một bước, đi sau lưng Nam Hạ.
Lúc Nam Hạ vừa quẹo ra cửa, trước mặt có người đi lướt qua, suýt chút nữa đụng ngã cô.
Cô biết Cố Thâm ở sau lưng, vô thức lùi ra sau.
Cố Thâm vươn tay tới, đem cô ôm vào lòng.
Xác định cô không có việc gì mới buông tay.
Nam Hạ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra người trước mặt là Trịnh Viễn.
Trịnh Viễn nhìn qua, thần sắc ảm đạm: "Ngại quá, Hạ Hạ, Cố tổng."
Nam Hạ: "Không sao."
Cố Thâm chỉ nhìn một cái, không nói gì.
*
Hai người sóng vai trở lại bộ phận thiết kế, lại thu được không ít ánh nhìn.
Nam Hạ cũng không quá để ý, trực tiếp bắt tay vào làm việc.
Một lát sau Tô Điềm trở lại, mập mờ cười cười nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Cố tổng cũng thật cưng chiều cậu nha, còn đích thân lấy cơm cho cậu."
Chỉ có một lát như vậy mà Tô Điềm đã biết, thật không hổ là người chuyện gì cũng biết.
Nam Hạ cúi đầu ừ một tiếng, tiếp tục xử lý công việc.
*****
Nam Hạ đã mất một tuần để kiểm tra hơn 30 chiếc quần áo, sau đó mới gởi cho bộ phận chế tác làm lại toàn bộ.
Chỉnh sửa thêm mấy lần, qua hơn nửa tháng, bộ sưu tập cuối cùng cũng đạt được hiệu quả mà cô mong muốn, trừ chiếc sơ mi trắng của "Ordinary girl".
Áo sơ mi trắng là một trang phục cơ bản, phù hợp với hầu hết tất cả các sự kiện, mỗi cô gái đều sẽ có ít nhất một chiếc.
Để làm một trang phục thường mặc, lại là đồ xuân hè, đối với phương diện thoải mái cùng tính thông khí có yêu cầu rất cao.
Bộ phận chế tác đổi chất liệu vải mấy lần cũng không đáp ứng được yêu cầu của Nam Hạ.
Cuối cùng Nam Hạ đành phải tự mình đến xưởng may, tự mình chọn vải lụa dâu tằm.
Đại diện phòng chế tác nói: "Tôi biết loại vải này rất tốt nhưng thành phẩm của chúng ta không gánh nổi rồi. Chất liệu này là chuẩn bị cho dòng sản phẩm cao cấp, nếu đem may cho sơ mi lần này thì giá thành phải hơn một nghìn rồi."
Nam Hạ gật đầu, lại hỏi: "Có bất kỳ chất liệu nào là hỗn hợp lụa, bông và lanh không? Có thể thay thế được."
Đại diện phòng chế tác suy nghĩ một chút: "Khẳng định trên thị trường sẽ có nhưng trong kho công ty thì không có loại này đâu."
Nam Hạ: "Để tôi đi xem, tìm thử một chút."
Đối phương cũng biết thân phận cô: "Không cần, để cho nhân viên phòng tôi đi một chuyến là được."
Nam Hạ nói: "Không cần, từ khi về nước đến giờ tôi cũng không có thời gian tìm hiểu thị trường vải trong nước, nhân tiện thu thập được thêm kiến thức."
Cố Thâm biết chuyện, nói muốn đi cùng cô.
Nam Hạ nói không cần.
Cố Thâm cà lơ phất phơ nói: "Không phải là anh xem nhẹ em, nhưng đến chợ vải phải biết mặc cả, em biết không?"
Nam Hạ đương nhiên sẽ không.
Không thể làm gì khác hơn, đành để anh đi cùng cô.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đến chợ vải, trước kia Nam Khải đều thực hiện lựa chọn chất liệu đầu vào rất tốt, bộ phận thu mua đều là những người rất xuất sắc, chưa bao giờ cô phải tự mình đi tìm thế này.
Chợ vải có đến mấy trăm quầy hàng, vừa đông người vừa nóng nực.
Nam Hạ cố tình đi từ sớm, đi hết quầy này đến quầy khác vẫn không tìm được loại vải cô muốn.
Tới gần trưa, Cố Thâm dẫn cô đến một cửa hàng mì vịt tiềm gần đó tùy tiện ăn một chút, sau đó hai người lại cùng nhau đi tìm vải.
Đến hơn 5 giờ chiều Nam Hạ rốt cuộc cũng tìm được chất vải mong muốn, 12% tơ tằm, 30% sợi nilong, 48% bông, và phần còn lại là sợi vải và các loại tương tự.
Nhẹ, thấm mồ hôi, thoải mái, không dễ nhàu và quan trọng nhất là đáp ứng được yêu cầu về giá thành.
Nam Hạ gật đầu: "Cái này đi."
Cố Thâm nói được, nhưng không thảo luận về giá cả ngay tại chỗ, anh ta lấy danh thiếp của chủ quầy hàng, chụp ảnh và gửi cho Lý Khả, để cô ấy tìm người thích hợp nói chuyện.
Nam Hạ lúc này mới phát hiện mình bị anh lừa: "Không phải anh nói anh trả giá giúp em sao?"
Cố Thâm không hề xấu hổ khi bị vạch trần, thản nhiên nói: "Mua vải không phải cũng cần lấy danh thiếp à?"
Nam Hạ: "Anh nghĩ em sẽ không cầm danh thiếp sao?"
Cố Thâm mỉm cười ôm thắt lưng cô, dài miệng nói bậy: "Sợ em sẽ quên nên mới cố ý đi theo giúp em."
"..."
Nam Hạ không đáp.
Nhưng cô cũng biết Cố Thâm sợ một mình cô đi tới nơi hỗn loạn thế này không tốt cho nên mới cố ý giành thời gian đi cùng cô. Cô ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: "Vậy làm phiền anh rồi."
Cố Thâm trừng mắt nhìn cô: "Nói gì đó?"
Anh rất không thích cô nói với anh những lời khách khí thế này.
Nam Hạ ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy phải giải thích một chút.
Cô nói: "Anh đối tốt với em em đều biết nhưng em không muốn đem chuyện anh đối tốt với em biến thành chuyện đương nhiên. Ý là... Những lời này nói ra không phải là em khách khí với anh, chỉ là muốn biểu đạt cảm kích của em đối với anh thôi."
Cô nói xong, chớp mi cong, nhìn anh.
Cố Thâm lúc này mới nở nụ cười, vòng tay siết lấy hông cô, cúi đầu nói: "Thật cảm kích anh?"
Nam Hạ dùng sức gật đầu.
Thanh âm của anh không hề có chút đứng đắn nào: "Vậy lần sau có thể thay đổi phương thức cảm kích không?"
Anh đem khuôn mặt tuấn tú cùng ánh nhìn đầy ám muội dán vào gò má cô, ám chỉ hết sức rõ ràng.
Xung quanh ồn ào hỗn loạn như dần tan biến...
Nam Hạ chỉ có thể nghe tiếng hít thở của anh, phảng phất như được phóng đại mấy chục lần.
Cô nhón chân lên, nhẹ nhàng mà hôn khóe môi Cố Thâm một cái.
Cố Thâm hài lòng mỹ mãn, mỉm cười ôm lấy bả vai cô rời khỏi khu chợ.
Về đến nhà, Nam Hạ mệt đến độ không muốn đi tắm rửa.
Đây là những trải nghiệm cô chưa từng có được.
Cô cũng biết, kì thực bất kì ai làm nhà thiết kế đều phải trải qua chuyện chọn lựa chất liệu vải thế này, thậm chí có không ít người đã quen thuộc với việc chọn lựa vải vóc cùng chất liệu đến nhiều nă, .
Nam Khải là xòe rộng cánh mà che chở cô, để cho cô có thể an an ổn ổn trưởng thành.
Nghĩ đến Nam Khải, Nam Hạ lại cảm thấy trong lòng có điểm chua xót.
Cố Thâm đẩy cửa tiến vào: "Anh chuẩn bị xong nước nóng rồi, đi ngâm nước nóng một chút sẽ thoải mái hơn."
Nam Hạ dạ một tiếng, lại không có động tác.
Cố Thâm nhìn cô: "Hay để anh ôm em đi."
Nam Hạ rất nhanh đứng dậy: "Để em tự làm."
Cô tắm rửa hơn hai mươi phút, sấy khô tóc, trở lại phòng ngủ, trong chốc lát Cố Thâm cũng đã tắm xong.
Anh ngồi xuống cạnh cô, vươn tay nắm lấy chân nhỏ của Nam Hạ, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Có phải chỗ này cảm thấy đau nhức không?"
Lòng bàn tay anh ấm áp, bóp trên bắp chân cô, độ mạnh yếu vừa vặn.
Nam Hạ nghiêng đầu nhìn anh.
Vẫn là bộ dạng phóng khoáng không chút nghiêm chỉnh quen thuộc.
Đuôi mắt phượng hẹp dài lộ ra nét bất kham không chịu gò bó.
Hành vi lại cực độ nghiêm túc.
Nam Hạ gật đầu: "Là chỗ đó."
Cố Thâm rất kiên trì, chậm rãi thay cô giảm bớt đau nhức, vừa xoa bóp vừa giống như tùy ý hỏi: "Chuyện công việc định thế nào?"
Nam Hạ nói: "Em còn chưa nghĩ ra, anh thấy thế nào?"
Cho dù không có chuyện của Nam Khải, chỉ là chuyện giữa cô và anh thì chuyện rời khỏi Khuynh Thành cũng là chuyện sớm muộn.
Cố Thâm đương nhiên sẽ không làm khó cô, định thay cô sắp xếp một chút.
Anh hỏi: "Em có mục tiêu thế nào?"
Về phương diện này, Nam Hạ rất rõ ràng: "Đương nhiên là muốn trở thành một nhà thiết kế độc lập."
Lúc đầu có Nam Khải chống đỡ, chuyện này rất dễ dàng.
Nhưng hiện tại cô cũng không có nhiều nguồn lực đến vậy, "Chưa nói đến chuyện không có điều kiện, kinh nghiệm chọn lựa chất liệu cùng nguyên vật liệu đầu vào của em cũng không tốt. Em dự định sẽ tích lũy thêm kinh nghiệm về lĩnh vực này, sau đó sẽ tham gia một vài cuộc thi trong nước, tìm thêm trải nghiệm. Đại khái là vậy..."
Cố Thâm lắng nghe, cũng không phát biểu ý kiến gì.
Bỗng nhiên anh lại nói: "Được rồi. Mà này, ở trong tủ quần áo có một bộ đồ mới, em thử một chút xem sao."
Nam Hạ: "Hả?"
Cố Thâm đứng lên mở tủ quần áo, lấy ra cho cô xem.
Hai mắt Nam Hạ tỏa sáng: "Đây không phải là set đồ Thu Đông bản giới hạn của Chanel sao?"
Cô biết rất rõ các tác phẩm xuất sắc đến từ các nhãn hiệu nổi tiếng.
Cố Thâm gật đầu: "Lần trước đi xem show, tiện tay đặt."
Các sản phẩm phiên bản giới hạn của Chanel đều là thủ công, may tay theo số đo của từng cá nhân, từ lúc đặt đến lúc nhận được sản phẩm phải tốn ít nhất hai tháng, sao có thể nói là tiện tay?
Hơn nữa show Chanel diễn ra lúc gần cuối tháng 10, lúc đó cô còn chưa về nước.
Nói cách khác, khi đó anh đã muốn mua cho cô rồi?
Khi đó, đừng nói tới chuyện hợp lại, ngay cả chạm mặt bọn họ tưởng chừng cũng không thể nữa rồi...
Thì ra, anh vẫn luôn đặt cô trong lòng...
Nam Hạ hỏi: "Sao anh biết số đo của em?"
Cố Thâm liếc cô một lượt từ trên xuống dưới: "Nhìn ra."
"...."
Anh nói, "Đi thử đi, xem xem anh nhìn có đúng không."
Đúng là số đo của cô là anh nhìn ra được thật, chỉ phải trao đổi với Lý Khả một chút thôi.
Nam Hạ mang dép xuống giường, thuận tay cởϊ áσ choàng tắm lại không hề nhớ ra bên trong cô hoàn toàn không mặc gì.
Cố Thâm nhanh chóng phản ứng: "Anh ra ngoài trước."
Anh đóng cửa, đi ra ngoài đợi cho đến khi Nam Hạ gọi anh một tiếng.
Bộ váy retro xanh ngọc mát mắt ôm trọn những đường cong tinh tế uyển chuyển của cô, làm nổi bật làm da trắng hồng nõn nà.
Cổ áo rất thấp, lộ ra một mảng lớn trước ngực, tà váy xẻ cao để lộ đôi chân ngọc trắng nõn thẳng tắp.
Hầu kết Cố Thâm không nhịn được mà lăn lộn.
Nam Hạ bị ánh mắt nóng rực kia nhìn tới không được tự nhiên, nói: "Hay để em mặc thêm một cái áo bên trong hoặc áo khoác ngoài..."
"Không cần.", Cố Thâm ngắt lời cô, chậm rãi đi tới, đưa tay vén tóc cô.
Phía sau lập tức xuất hiện một mảng lưng trắng ngần.
Cố Thâm không dám nhìn lâu, dời mắt: "Hình như có chút rộng, bất quá phối thêm một chiếc áo bên trong hẳn sẽ vừa vặn hơn?"
Nam Hạ nhìn qua gương: "Rất đẹp."
Cố Thâm: "Đây là khen mắt nhìn của anh tốt?"
Nam Hạ gật đầu, khuôn mặt nóng lên: "Vậy anh ra ngoài đi, để em thay quần áo."
Cố Thâm ừ một tiếng, lại không có động tác gì.
Nam Hạ đẩy anh: "Mau đi ra đi."
Cố Thâm thuận thế nắm lấy cổ tay cô, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm.
Nam Hạ không kịp phản ứng.
Một giây kế tiếp, tay khe khẽ vuốt ve xương quai xanh trơn bóng của cô, chậm rãi di chuyển xuống.
Đáy lòng Nam Hạ hồi hộp muốn chết, nhưng lại không biết nên phản ứng thế nào, chỉ vô thức níu lấy áo anh.
Anh giống như sợ mình sẽ dọa cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi.
Nam Hạ căn bản không biết sự tình thế nào đã bị anh đặt trên giường, đèn cũng đã tắt.
Cố Thâm nhẹ nhàng lướt qua nơi da thịt no đủ từ trước đến giờ chưa từng có người chạm qua của cô, thân thể Nam Hạ không tự chủ được mà run lên.
Anh thấp giọng nói bên tai cô: "So với anh nghĩ còn lớn hơn rất nhiều."
Nam Hạ nhịn không được đá một cước, Cố Thâm dễ dàng tránh đi.
Anh tự tay cởi từng nút áo trên người mình, kéo tay cô đặt vào nơi nào đó đã sớm hùng dũng, dạy cô cử động.
"Giúp anh một chút được không?"
Nam Hạ từ từ nhắm hai mắt, tay cũng run rẩy.
Một lúc lâu sau, tay Nam Hạ đã tê rần, anh rốt cuộc cũng buông tha cô, cả người phóng thích, nằm xuống bên cạnh cô, thở dài một hơi.
Khuôn mặt Nam Hạ nóng bừng, đứng dậy bật đèn, chạy vội đi rửa tay.
Y phục trên người cũng bị anh làm xộc xệch nhăn nhúm rồi.
Nam Hạ trở về phòng chọn một bộ đồ khác, nhắc Cố Thâm đi tắm.
Anh ngoan ngoãn đáp ứng, trực tiếp đứng dậy.
Cả người không một mảnh vải....
Nam Hạ nhắm mắt lại, quyết định mặc kệ anh.
Cố Thâm rất nhanh trở lại, tắt đèn, ôm lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Mau ngủ đi thôi, hôm nay em mệt rồi."
"...."
Là ai làm cô mệt vậy?
*
Ủa tui hỏi này hơi bị nghiêm túc:))
Có bà nào đã từng có ý định drop truyện này vì mãi k có H k nhỉ? Tự nhiên tui hơi bị thắc mắc luôn:))
Đừng bỏ tui mng ơi:)) Tác giả cho thịt thì tui edit có thịt, chứ đừng chờ hoài không có H mà bỏ tui:))
Tui tủi thân á:))
P. s: Chương sau Cố ca xử lý tình địch chuẩn lắm quý dị:)) Quý dị đoán xem như nào?
← Ch. 43 | Ch. 45 → |