Vay nóng Homecredit

Truyện:Không Gặp Không Nên Duyên - Chương 57

Không Gặp Không Nên Duyên
Trọn bộ 86 chương
Chương 57
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)

Siêu sale Lazada


Chia tay cho rồi." Đồng Dĩ Dịch và Tiêu Tiêu đi ra khu di tích, trầm mặc một hồi lâu rồi nói ra. Nếu như chuyện cô vợ chưa cưới trước kia nói là thật, vậy thì dù cho Đoạn Mặc Ngôn có đối xử với cô tốt đến mấy đi nữa, cũng không thể bên nhau được. Hôm nay anh nói trở mặt liền trở mặt, đã nói rõ trong lòng không hề coi trọng cô nhất.

Tiêu Tiêu cười lên, cúi đầu, "Mình không chia tay."

Đồng Dĩ Dịch nhìn cô.

"Ý mình là, trước khi mình chưa nghe anh ấy chính miệng thừa nhận, mình sẽ không chia tay." Tiêu Tiêu nói.

"Vậy mau gọi điện hỏi anh ta cho rõ ràng đi."

Tiêu Tiêu lại cười nữa, thành thật nói: "Mình không dám."

"Cậu đưa đây, mình gọi giúp cậu." Đồng Dĩ Dịch giơ tay ra.

"Cậu đợi mình bình tĩnh chút, mình tự gọi."

Đồng Dĩ Dịch nói: "Tiếu Tiếu, chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi, nếu thật sự như thế, chúng ta cũng không cần nữa, cậu còn có bọn mình."

"Mình biết." Tiêu Tiêu nhìn chiếc kính đen mà Đoạn Mặc Ngôn tặng cho cô ở trên tay, nụ cười lan rộng ra, "Nhất Nhất, nếu như lần này mình vẫn gặp phải người không đâu, thì mình sẽ không yêu đương nữa."

"Đồ ngốc, theo trào lưu mệt mỏi không muốn yêu nữa hả."

Tiêu Tiêu lắc đầu, nhón chân lên khoác vai Đồng Dĩ Dịch, "Đi, đi hát thôi!"

"Được, không câm không về." Đồng Dĩ Dịch cúi người xuống mặc cho cô bá vai.

"Được!" Nụ cười của Tiêu Tiêu không biến mất, "Để mình nghĩ xem hát bài gì...... Ừm, hát bài này được nè......" Cô hắng giọng, "Tôi không có số mệnh đó, ai cũng không yêu tôi......"

"Lăn ra đi!" Đồng Dĩ Dịch đẩy cô ra.

Tiêu Tiêu cười ra tiếng, lại "lăn" trở về khoác lấy cánh tay của cô ấy, tựa như chim nhỏ nép vào người cô ấy, đi về phía trước.

Hôm nay Đoạn Mặc Ngôn không hề gọi điện thoại đến nữa, Tiêu Tiêu và Đồng Dĩ Dịch thật sự hát đến khàn cả giọng mới về trường.

Hôm sau, Tiêu Tiêu đến Thái Nhất xin bộ phận nhân sự đóng dấu vào hồ sơ thực tập, đồng thời giao lại thẻ ra vào, chính thức kết thúc đợt thực tập. Trước đó, cô đi đến quầy tiếp tân, nhưng Lôi Tiểu Trúc không có ở đó, người bên cạnh nói cô ta đã bị sa thải rồi.

Tiêu Tiêu cũng không gặp Đoạn Mặc Ngôn, bởi vì 9 giờ sáng, nếu không đi rước cô thì vẫn chưa đến lúc anh thức dậy.

Đồng Dĩ Dịch ở lại một ngày nữa, sáng thứ ba đã ngồi xe lửa về rồi, Tiêu Tiêu đến trạm xe tiễn cô ấy, nghe cô ấy nói với cô: "Không có cái hố nào là không vượt qua được hết, Tiếu Tiếu, mình với Vi Vi sẽ ở phía sau chống đỡ cho cậu."

Tiêu Tiêu đưa ra một thế chữ V đáng yêu.

Buổi chiều, một mình cô ở trong kí túc xá, hít vào thở ra thật sâu hai lần, rồi gọi vào số di động của Đoạn Mặc Ngôn. Vang hai ba tiếng, đối phương đã bắt máy, "A lô?"

"Là em."

"Ừ."

"Anh có rảnh thì qua đây một chút, đem con Doraemon về đi."

Đối phương dừng lại một chút, "Vứt luôn đi."

Tiêu Tiêu dùng móng tay cạo nắp chai nước, "Nó bự quá, bạn cùng phòng sắp về rồi, em không có chỗ để."

"...... Ừm." Giọng nói trầm thấp lại thay đổi, "Nửa tiếng nữa."

Cúp điện thoại rồi, Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn sang con mèo mập màu xanh đang cười ngây ngô kia, khóe môi cong lên, lộ ra lúm đồng tiền.

Cười một cái, thì sẽ có chuyện tốt thôi.

Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Tiêu vừa luyện nói vừa chờ Đoạn Mặc Ngôn nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng đâu là bạn học nào về trường sang tặng đặc sản, cô mỉm cười mở cửa ra, Đoạn Mặc Ngôn lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt.

"Sao anh......" Một ngày không gặp, gương mặt anh tuấn chợt có chút xa lạ, nhưng đôi mắt đen kia vẫn thâm trầm khiếp người như trước.

"Anh thấy có đàn ông lên đây." Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô chăm chú, đã không còn vẻ hung dữ như hôm đi chơi nữa, ngược lại có vẻ như tâm trạng khá tốt.

Tiêu Tiêu suy nghĩ, chắc là người nhà đưa sinh viên mới đến, cô nhìn anh một lúc, khẽ cười một tiếng, gật đầu, nhường đường cho anh đi vào.

"Đây chính là kí túc xá của tụi em, tuy nhỏ nhưng mà đầy đủ tiện nghi." Trước tiên bản thân cô tự nhìn quét qua hai cái giường, thấy trên giường của cô và Liên Hoan Hoan đều không có vứt bra lung tung, rồi mới nói với anh.

Đoạn Mặc Ngôn nhướn mày nhìn quanh một vòng, căn phòng kí túc xá chia ra sáu chiếc giường hai tầng, bên dưới là bàn học, bên trên là giường nệm, mỗi vị trí giường đều có đặc điểm cá nhân của từng người, Đoạn Mặc Ngôn đi đến chỗ giường treo rất nhiều mô hình nhân vật hoạt hình của Tiêu Tiêu, ngón trỏ lướt qua các loại sách chất thành đống trên bàn học của cô, lại ngẩng đầu lên nhìn giường nệm chật chội, mang theo hương thơm ở phía trên, vùi đầu vào cạnh giường, hít vào một hơi thật sâu.

Tiêu Tiêu thấy thế có chút ngượng ngùng, chợt phát giác ra bản thân và anh đang trai đơn gái chiếc chung một phòng, nhấc chân bước lên cầu thang, kéo con Doraemon chiếm hết cả chiếc giường bên cạnh mình ra, kéo cái đầu của nó đến đầu giường, cô lại nhảy xuống đất, nhón chân giơ hai tay lên kéo nhóc mập kia, "Giúp em với......"

Tiếng nói líu lo của cô im bặt, sau lưng có một cơ thể ấm áp, vững chắc, mang theo sức mạnh không cho kháng cự ép đến, đè cô lên thang leo, vành tai lập tức bị ngậm vào cái miệng ẩm ướt mà liếm mút.

"Anh điên rồi!" Tiêu Tiêu đè thấp giọng quát lên, đồng thơi vịn vào lan can dùng sức đẩy ra ngoài, ở đây là kí túc xá đó!

Đoạn Mặc Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ, dùng lượng sức vừa đủ để khống chế cô, đè cô xuống.

"Ở đây là kí túc xá, anh đừng làm bậy! Sẽ có người đi vào đó, anh đi ra đi!" Tiêu Tiêu thật sự sợ hãi.

Người đàn ông lật người cô lại, không ngừng hôn liên miên lên mặt cô, sau đó chặn lại cái miệng vẫn đang lải nhải của cô, ôm lấy cô, vừa hôn như sói, vừa dịch đến bên cạnh cửa, cạch một cái khóa cửa lại.

Tiêu Tiêu bị đè lên phía sau cánh cửa, sốt ruột giãy giụa lung tung, "Anh không thể cứ như vậy hoài! Không được làm ở đây!"

"Em không lên tiếng là được rồi." Đoạn Mặc Ngôn cắn môi dưới của cô, nói hết một câu lại nặng nề hôn cô, chiếc lưỡi to dày len lỏi vào miệng cô, khuấy đảo khiến cô không lên tiếng được.

Anh không quan tâm gì cả, Tiêu Tiêu cực kỳ tức giận giơ chân đá anh, bị anh bắt được.

"Trở nên hoang dại rồi à?" Trong giọng nói trầm thấp của anh chất chứa nỗi hứng thú đầy máu tanh, anh cúi đầu cắn lên cổ cô một cái, "Anh thích."

......

"Tiêu Tiêu, có trong đó không?" Bên ngoài có người gõ cửa.

Đôi mắt mê man của của Tiêu Tiêu chợt tỉnh táo, thoáng chốc cô cắn vào cánh tay, mới có thể kiềm nén tiếng nói khó chịu của mình không được phát ra.

Đoạn Mặc Ngôn thấy cô cắn chặt quá, kéo tay của cô ra, dâng cánh tay của mình đến bên miệng cô, Tiêu Tiêu cắn thật mạnh vào.

Tiêu Tiêu nức nở một tiếng, trừng anh, gần như cắn cánh tay anh đến chảy cả máu.

Bạn học ở bên ngoài lại gõ cửa hai cái, thấy không có ai đáp lời, nghĩ rằng cô ngủ rồi, rất hiểu ý người khác mà rời khỏi.

Đoạn Mặc Ngôn rút tay ra, bế cô lên, xoay người nhìn trái nhìn phải, vậy mà lại kéo nhóc xanh mập mạp kia xuống, ném trên đất, ngay sau đó đặt Tiêu Tiêu lên.

"Đoạn Mặc Ngôn, anh làm cái gì vậy, anh làm cái gì vậy hả!" Hiểu được ý định của anh, ngay cả ý nghĩ muốn giết anh Tiêu Tiêu cũng có. Cô muốn đứng lên, vẫn bị sức mạnh của anh kiềm chế như trước.

"Đừng mà, đừng mà!"

......

Đợi đến khi mọi thứ khôi phục lại sự yên tĩnh, Đoạn Mặc Ngôn sửa sang lại quần áo của hai người, bế cô ra khỏi con thú bông, mình thì ngồi lên ghế dựa của cô, ôm cô ngồi trên đùi, chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều sau khi cuộc yêu qua đi, cực kỳ dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô.

"Anh có biết ở đây là kí túc xá nữ không? Anh có biết mèo máy là hồi ức tuổi thơ của em không? Anh có biết anh đã hủy hoại thứ gì không hả!" Tiêu Tiêu khó chịu gạt mạnh tay anh ra, dùng hết sức lực toàn thân đấm vào lồng ngực anh. Anh còn làm trên con thú bông, anh còn làm trên con thú bông nữa! Cảm giác đó giống như là có một đứa trẻ ngay trước mặt......

Đoạn Mặc Ngôn không tránh không né, mãi cho đến khi cô đánh mệt rồi, anh mới bắt lấy tay cô, cúi đầu nói bên tai cô một cách dịu dàng đến mức gần như là tàn khốc: "Anh chính là muốn khiến cho tất cả kí ức của em đều biến thành anh hết." Hồi ức có là gì chứ, xé tan nó rồi bắt đầu lại từ đầu thôi.

Mặt của Tiêu Tiêu tức đến đỏ cả lên, không thể tin nổi nhìn anh, "Anh điên rồi......"

"Sau này đừng chọc anh nổi giận nữa, Tiếu Tiếu, chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ đối xử với em thật tốt, cưng chiều em đến tận trời cũng được, sao trên trời cũng có thể hái xuống cho em." Đoạn Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng, vuốt ve cô, sau đó thả cô đứng xuống đất, "Được rồi, em thay đồ đi, anh dẫn em đến trụ sở chơi máy bay."

Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, tốn rất nhiều sức lực, mới miễn cưỡng nhếch khóe môi lên, "Trước khi đi chơi máy bay, chúng ta vẫn nên thảo luận xem, có phải chúng ta nên chia tay hay không."

Đoạn Mặc Ngôn và Tiêu Tiêu im lặng ngồi trên xe, con thú bông bị làm dơ tùy ý nhét vào ghế sau.

Không khí trong xe phảng phất như đang ngưng trệ, hít thở cũng phải tốn sức. Tiêu Tiêu quay đầu ra nhìn một cái cây nhỏ bên ngoài cửa sổ, trong lòng lẫn lộn đủ mùi vị, nhưng một câu cũng không muốn nói.

Gương mặt tuấn tú của Đoạn Mặc Ngôn thì âm trầm đến dọa người.

Hôm nay Tiêu Tiêu gọi điện cho anh, anh cho rằng cô chủ động làm hòa, nghe cô nói muốn anh lấy đồ đã tặng cô về, trong phút chốc cơn tức của anh đã dâng lên, nhưng ngay tức thì nghe được lời giải thích của cô, tâm trạng cực kì tồi tệ của anh lập tức lại trở nên tốt lên. Đi vào phòng kí túc xá của cô, nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô, ngửi thấy mùi hương của cô, thì đột nhiên không thể kiềm chế được nữa. Anh muốn cô, muốn ngay lập tức, khiến cho sau này cô ở trong kí túc xá, cũng sẽ nhớ đến anh từng giờ từng phút. Trong hồi ức của mèo máy có Tống Hiếu Nhiên, thanh mai trúc mã của cô, anh chính là muốn xé nát nó!

Rõ ràng anh đã chú ý làm cho cô ướt rồi mới tiến vào, hoàn toàn không hề làm cô bị đau, vậy mà cô lại nói với anh, cô muốn chia tay với anh?

"...... Có lúc em cảm thấy anh rất thích em, có lúc em lại thấy anh cũng không hề tôn trọng em chút nào, là do em cảm nhận sai rồi sao?" Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc Tiêu Tiêu cũng quay đầu lại, nhìn anh, yếu ớt lên tiếng.

Đôi mắt đen nhìn cô, bờ môi lạnh hơi nhúc nhích, không nói gì.

Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, "Lần đầu tiên gặp nhau, tại sao lại chủ động bắt chuyện với em?"

------

Miemei: - Bắt đầu ngược rồi các nàng êi, cơ mà không nhiều đâu... Có lẽ các bạn thấy anh Đoạn quá điên cuồng, cơ mà vẫn mong các bạn theo dõi để biết lí do của anh ý nhé!!! Đừng bỏ anh ấy tội nghiệp!!! (Tội nghiệp cho ta luôn ý...)

- Ta bù chương cho các nàng hết rồi nha, nếu kịp thì mai sẽ có chương bonus tặng các nàng, không thì các nàng chờ tuần sau nhen... *xách dép chạy*


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-86)