Truyện:Không Còn Háo Hức - Chương 37

Không Còn Háo Hức
Trọn bộ 39 chương
Chương 37
Ham muốn tình dục của anh rất mạnh (hh)
0.00
(0 votes)


Chương (1-39)

Edit: Đậu Xanh

Tảng đá lớn trong lòng Thư Khả Du cuối cùng cũng rơi xuống, trong tim dâng trào một dòng nước ấm, cô bị dòng nước ấm này dội cho sóng lòng trào dâng.

Cô ngước mắt nhìn anh, phát hiện anh cũng đang cụp mắt nhìn mình, sự dịu dàng trong đôi mắt ấy khiến cô suýt chút nữa đã đắm chìm vào trong đó, hô hấp dần dần tăng nhanh, đầu óc cũng có chút ⓜ*ê ⓜ*🅰️*ⓝ, như thể cô đã thật sự chìm nổi trong đại dương rộng lớn vậy.

Trong cơ thể thiếu hụt oxy, cô cần phải bám chặt khúc gỗ, hy vọng có người mang đến cho cô bầu không khí tươi mới hơn.

Cô nhón mũi chân tìm đến đôi môi của anh, đôi môi hơi lạnh bị cô ngậm ở trong miệng, cô rê-𝖓 г-ỉ vài tiếng rồi dùng đầu lưỡi ẩm nóng 🦵-i-ế-Ⓜ️ lên môi anh.

Lục Diên vô cùng mừng rỡ vì sự chủ động của cô, cũng biết rõ rằng hình như bản thân sắp hết khổ.

Cô yêu anh, anh có thể chân chính nắm giữ cô.

Thư Khả Du hô*п anh, anh vui mừng tựa vào tường hưởng thụ nụ ♓*ô*𝓃 của cô, ngón tay thuận theo vòng eo trượt xuống, sờ đến bờ 〽️ô_ⓝ_ⓖ tròn trịa kia, năm ngón tay bắt lấy 𝖒ô𝖓_🌀 thịt, anh dịu dàng xoa nắn mang theo ý vị sắc tình.

Thư Khả Du dần có chút mất sức, giận anh không 𝖍-ô-𝐧 lại cô mà lại đi ⓝ_♓é_𝖔 𝐦_ô𝓃_ℊ cô chơi đùa.

Cô buông miệng anh ra, nhìn thấy đuôi mắt của anh giống như đã thấm nhuộm ý xuân, vô cùng mê người, cô lại không nhịn được ♓*ô*𝐧 lên đôi mắt của anh, khàn giọng nói: "Đừng sờ nữa."

"Vậy anh sờ chỗ khác nhé?" Bàn tay của anh thay đổi địa điểm, dời đến chính giữa hai người, chạm vào v/ú của cô. Bầu v/ú phập phồng rất m*ề*Ⓜ️ 𝖒*ạ*ⓘ, anh mới chỉ bóp thôi, trái tim của cô đã giống như bị 💰-1ế-т 𝐜-ⓗặ-т, hô hấp cũng dồn dập hẳn lên.

Cô c*ắ*𝐧 Ⓜ️ô*ℹ️ bảo anh nhẹ hơn.

Lục Diên ừ một tiếng, buông lỏng tay ra trực tiếp cở.𝖎 ⓠ.⛎ầ.𝐧 áo của cô xuống, sau khi cởi sạch lớp áo mỏng tanh của cô, anh tiện tay cầm chiếc áo đó ném xuống nền đất, cô nhíu mày, vừa định nói đừng vứt lung tung, bất chợt cô hét một tiếng...

Cô bị Lục Diên ôm lên.

Anh ôm cô đi đến phòng ngủ, gập eo đặt cô lên trên giường, lúc cô vẫn đang cảm thấy trước mắt mơ hồ, thì anh đã đứng ở nơi đó chậm rãi nhàn nhã ⓒở●𝖎 ⓠ⛎ầ●𝖓 áo.

Cô nhìn đến hai má đỏ ửng, "Không phải... vừa mới làm xong sao?"

Lục Diên chỉ "ừ" rồi cởi thắt lưng, "Ham muốn tình dục của anh tương đối mạnh."

Thư Khả Du bật cười, cô trở mình định bỏ chạy, ánh mắt Lục Diên tối sầm, anh vươn tay kéo bắp đùi của cô, kéo cô vào lòng mình...

Thư Khả Du lại quay trở về tầm mắt của anh.

Anh ôm eo cô để cô xoay người qua, trên người cô chỉ còn lại một bộ đồ lót, da th/ịttrắng nõn lúc này đã ửng lên màu hồng nhạt, vừa ái muội vừa duyên dáng.

Đến cả đôi mắt của cô khi nhìn vào anh cũng loáng thoáng mang theo vẻ ⓠ●𝐮●🍸ế●𝖓 г●ũ.

Lục Diên bỗng dưng cảm thấy khát khô, muốn uống nước, anh áp người xuống, khuỷu tay chống ở bên người cô, sau khi nuốt một ngụm nước bọt thì cúi xuống ♓*ô*𝓃 cô.

Đầu lưỡi ռóռ-ℊ 🅱ỏп-ɢ linh hoạt như một con rắn, 𝐱●â●Ⓜ️ n●♓ậ●p vào khoang miệng ẩm nóng mang theo hương thơm của cô, cô nức nở một tiếng, đầu lưỡi bị anh ngậm chặt, sau đó mơ màng cùng anh triền miên.

Anh đè ép cô, động tác thô lỗ lại dịu dàng, ngón tay men theo đầu vai nhẵn bóng của cô chạy dọc xuống dưới, đi đến sau lưng tháo khuy áo lót của cô ra, một tay khác đi 𝖈.ở.❗ q.υ.ầ.𝓃 lót của cô.

Rất nhanh trong lúc mơ màng, Thư Khả Du đã bị anh lột sạch.

Ngón tay anh mang theo 𝐦_𝐚 ⓛ_ự_c, chạm đến chỗ nào, chỗ đó sẽ trở nên mềm nhũn.

Cô phát ra tiếng r·ê·𝐧 𝖗·ỉ khó chịu, nhưng phía dưới lại gắt gao k_ẹ_p 🌜hặ_𝖙 ngón tay của anh. Lục Diên một bên ăn v/ú của cô, một bên dùng ngón tay chơi đùa cô.

Đầu ngón tay tìm đến hạt đậu nhỏ bên trong vách thịt, vân vân vê vê, Thư Khả Du hóa thành một vũng nước mềm oặt dưới tay anh. Anh há miệng ngậm lấy th/ịtmềm bên trong miệng, cắn ɱ_ú_t vang lên tiếng nước, tiếng ⓡê_𝖓 r_ỉ của Thư Khả Du càng lúc càng lớn, như thể bị làn sóng xô đẩy lên cao, càng đẩy càng cao.

Ngón tay ↪️ắ●〽️ ✔️●à●𝐨 h/uyệt nhỏ của cô, khi c_ắ_m 𝖛à_ⓞ ba ngón, chỗ đó của cô bị banh rộng ra, trong mắt mang theo tia óng ánh.

Anh ở ngay phía trên nhìn chăm chú vào gương mặt của cô, nhìn đôi mắt cô bởi vì sảng khoái mà đỏ ửng, nhìn gương mặt của cô đỏ lựng, nhìn cô chau mày tủi thân lại không thể không xấu hổ mà 𝐫·ê·ռ 𝓇·ỉ.

Ⓣ𝖍â-ռ tⓗ-ể của cô bị anh nắm giữ trong lòng bàn tay, anh nhanh chóng di động ngón tay của mình, khiến cô vừa sảng khoái vừa đau khổ.

Cuối cùng, trong một tiếng thét lớn cô đã đạt đến cao trào.

Cả người cô toàn là mồ hôi, óng ánh rực rỡ, chóp mũi ửng đỏ, h*ơ*ï ✝️h*ở ԁ*ồ*𝖓 🅓*ậ*𝖕.

Lục Diên nảy lên tâm tư ức ♓.ℹ️.ế.𝖕 cô, trước tiên dịu dàng hô*n lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô, vào lúc cô đáng thương đòi ⓗô𝐧*, anh lại ngẩng cằm lên, lật người cô lại, tách mở bắp đùi trắng nõn đẫy đà của cô, lập tức xông vào.

"A.... ." Thư Khả Du bất chợt giống như bị cắm hỏng, cô khó chịu, cả người căng thẳng.

"💲-ư-ớռ-🌀 không? Ⓢ·ư·ớ·𝐧·🌀 hơn ngón tay đúng không?" Lục Diên xoa nắn 〽️_ô_ⓝ_🌀 cô, chậm rãi hỏi.

Cô xoay đầu nhìn anh, khóe mắt ướ-✞ á-𝐭, trên mặt ửng đỏ, khoé miệng do tự mình cắn đến bật m-á-ц, giống như một đứa trẻ đáng thương bị ngược đãi.

Lục Diên cúi đầu 𝒽*ô*𝓃 cô, đầu lưỡi từng chút ⅼ*i*ế*𝐦 láp môi cô: "Yêu anh không?"

Thân dưới 𝐫.ú.т r.𝖆 lại mạnh mẽ ⓒ·ắ·ⓜ ν·à·⭕.

"A.... ưm..." Thư Khả Du hít ngược một hơi, cô mất sức không còn hứng thú cùng anh ♓ô·𝐧 hít nữa, bên dưới quá trướng...

Lục Diên ⓝ*ằ*𝐦 đ*è trên người cô, ngón tay vân vê đầu v/ú của cô, trong lúc cắm rút anh không quên để lại từng nụ 𝒽ô*ռ trên lưng cô.

Thư Khả Du bị anh cắm cho toàn thân tê dại, đặc biệt là phía dưới, 𝐤.♓🅾️.á.𝖎 ↪️ả.𝖒 chất chồng lên nhau, sau đó lại giống như pháo hoa nổ bừng trong đầu cô.

Sau cùng anh lại bắn ra bên trong cô.

Anh mở rộng đùi cô, vách th/ịtmàu mỡ xinh đẹp bị căng ra, trong miệng nhỏ chậm rãi chảy dịch thể màu trắng, cô hít thở kịch liệt, miệng nhỏ một khép một mở, t/inh d/ịch thuận theo vách th/ịtchảy ra ngoài.

Lục Diên nhìn vùng đất màu đỏ kia, đôi mắt cũng trở nên đỏ bừng.

Anh tiến đến bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng, khàn giọng hỏi: "Em có yêu anh không?"

Rõ ràng vừa nãy vẫn còn giống như một vị lãnh đạo chơi đùa t♓*â*п ⓣ♓*ể của cô, vậy mà lúc hỏi đến những vấn đề này, anh lại cẩn thận dè dặt tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy.

Thư Khả Du nhỏ giọng đáp: "Yêu."

Lúc này Lục Diên mới cảm thấy yên tâm, anh lại đặt xuống trán cô một nụ ♓ô*ռ*.

Chương (1-39)