Làm cho cô mang thai (hh)
← Ch.33 | Ch.35 → |
Lục Diên lại cười, anh càng hô_п sâu hơn, vừa 𝐡_ô_ⓝ vừa 𝐬·ờ 💰🔴ạ·𝖓·ⓖ, bàn tay lộn xộn ѵ_𝐮_ố_𝖙 v_𝑒 trên tấm lưng nhẵn bóng của cô, một tay khác ép cô về phía trước, cho đến khi phía dưới của cô chạm đến cây gậy kia.
Cô liên tục ⓡ*u*𝐧 𝖗*ẩ*ÿ, ♓ô.𝖓 mô.𝒾 không được chuyên tâm lắm. Tay của anh khuấy động thân dưới, vén quần lót của cô ra, sau khi vân vê lớp vải vài vòng để tạo không gian cho lối vào. Ngón giữa của anh hơi cong lại, đi vào trong vách th/ịttìm âm đế, khắp bàn tay anh đều là nước, anh vừa ⓗ●⛎𝖓●🌀 ♓ă●ռ●ⓖ xoa nắn hạt hoa nhỏ vài vòng, vòng eo của cô run lên từng nhịp, lập tức mềm nhũn như bông.
Anh mỉm cười, giống như đang chế giễu cô vô dụng.
Thư Khả Du 𝐩ⓗ·á·𝐭 𝖗·𝐚 â·ⓜ ⓣ·𝒽·@𝓃·h tức giận, sau đó lại nuốt ngược trở về...
Cô bị lấp đầy.
Anh tiến vào rất nhanh, lại rất sâu. Q/uy đ/ầu chọc vào lối vào của cô, bàn tay to nặng nề đè cô xuống, rồi hợp lại với nhau.
Miệng h/uyệt bị vật cứng của anh banh rộng ra, chỗ đó chỉ từng làm qua một lần, tất nhiên vẫn chưa thể thích ứng được kích thước của anh, cô nhíu mày, nước mắt cũng bị chèn ép đến chảy ra. Anh tiến gần 𝐡.ô.n cô, lại chậm rãi đè cô xuống, cho đến khi cô hoàn toàn tiếp nhận anh.
Vách th/ịt ấm áp cắn hút vật cứng, anh bị kẹp vừa đau vừa 𝖘●ư●ớ●п●ⓖ, chính là loại κ-♓-⭕á-❗ 𝒸ả-〽️ ấy, loại ⓚ_♓𝑜_á_𝒾 cả_ɱ khiến anh khát vọng, khiến anh muốn chiếm hữu cô.
Anh để cô vòng tay qua cổ mình, nhẹ nhàng đâ.〽️ chọc vài cái, hô hấp và tiếng rê·п r·ỉ của cô cũng bị đâ*Ⓜ️ cho vô thức bật ra, anh cười cười cắn vành tai của cô, đầu lưỡi ⓛℹ️ế-Ⓜ️ láp vài cái trên bầu má cô, " 💰.ướn.𝐠 không?"
Thư Khả Du không trả lời, cô chỉ vùi mặt vào trong hõm cổ của anh hít thở dồn dập, bụng nhỏ bị đ_â_〽️ chọc từng nhịp, 𝒸ả●Ⓜ️ ⓖ1●á●↪️ 🌴●ê 𝖉ạ●𝐢 từ dưới bụng chạy dọc khắp toàn thân, nơi trái tim không biết vì sao dường như cũng bắt đầu 𝐫⛎-n 𝐫ẩ-𝓎 kịch liệt.
Anh thấy cô không trả lời, cũng không vội, chẳng qua lực đạo càng lúc càng mạnh, dồn ép cô phải dùng những tiếng rên từ khóe miệng kia để đáp trả anh, những tiếng kêu vỡ vụn rối loạn, nhưng lại êm tai mê người.
Nơi 🌀-𝐢-𝐚-🔴 ♓ợ-🅿️ dính nhớp không thôi, ɱ*á*⛎ huyết đi hết xuống phía dưới, trong lần đầu tiên anh tiến vào và 𝓇ú*ⓣ 𝐫*𝒶, Thư Khả Du đã cảm nhận được cơn 🎋h⭕á-𝐢 cả-𝖒 bùng nổ lại lâu dài. Thần trí của cô gần như đã hòa tan, nằm gọn trong tay anh, bị anh cầm nắm khống chế.
Anh chỉ cần động một cái, thì càng đi sâu vào nơi nội tâm của cô hơn, trong lần 🌀_ⓘ_🔼_𝖔 ♓ợ_ⓟ ướ-✞ á-✞ kịch liệt này cô rõ ràng nhận thức được tình yêu của mình dành cho anh...
Yêu anh, rất yêu anh, yêu anh yêu đến mức muốn cuộn tròn trong lòng anh, ô·ɱ ấ·𝐩, ♓ô*п hít, cắn 𝐦-ú-т, 🦵·à·𝖒 ⓣ·ì·п·♓ với anh.
Mồ hôi và cơ bắp căng chặt của anh, cũng có thể khiến trái tim của cô mềm nhũn phát cuồng, trong lúc bị anh chiếm hữu cô chợt cảm thấy ngưỡng mộ sùng bái †hâ*𝖓 𝐭*𝐡*ể của anh, cô như một đóa hoa thố ti [1] đang phụ thuộc vào anh, tuy rằng cô hết mực nói với bản thân rằng đừng trầm luân, nhưng cuối cùng vẫn là chung một kết quả.
[1] Hoa thố ti
Mỗi khi cô gặp anh, thì giống như bị mất đi lý trí, chỉ biết bổ nhào về phía anh tựa như chú bướm đêm bay vào ngọn lửa.
Lục Diên không biết cô đang nghĩ gì, nhưng trong từng đợt đâ●𝐦 xuyên này, anh đã cảm nhận được tình yêu của cô, cô mềm nhũn như bông ngoan ngãn nghe lời, lại giống như một viên ngọc trắng bị anh nắm trong lòng bàn tay, anh ⓥ-υố-✝️ 𝐯-𝐞 cô ♓ô_𝖓 cô, cô sẽ 𝒸𝐡ả_γ ռư_ớ_𝐜 sẽ kêu lên, sau đó đón nhận hết mọi thứ, anh lại tìm về được cảm giác của nhiều năm trước.
Tình cảm rực cháy đang chảy trong ɱá.⛎ thịt, anh lặng lẽ cảm nhận sự dịu dàng của cô, sau đó lại dùng động tác kịch liệt đáp trả lại cô.
Anh đứng lên, đè cô lên bàn mà đâ-m chọc.
Tấm gương trong phòng thử đồ rất lớn, kết thành mảng to dán trên vách tường, anh và cô đứng chung một chỗ, dáng vẻ liên kết lại với nhau cứ như thế trần trụi đập vào mắt của hai người. Cảm xúc dâng trào trong lồng п_𝐠ự_↪️, trên người anh giống như có sức lực dùng mãi không cạn, đâ.m cô, chọc cô, cắn vành tai cô rồi tỉ mỉ 𝐥𝖎_ế_𝐦 〽️_ú_т.
Chóp mũi của cô ửng đỏ, đuôi mắt nhuộm lên sắc đỏ của tình dục, da th/ịtẩm ướt có mùi hoa đào nhàn nhạt, bầu v/ú đầy đặn dập dờn trong không khí, đầu v/ú nhảy bật lên, Lục Diên càng nhìn càng say ngất.
Là say v/ú.
Khóe miệng anh chứa ý cười, dùng sức đâ·𝐦 cô.
Cô d/âm đãng kêu rên, hoàn toàn quên mất bản thân mình trước đó đã kháng cự cái việc 👢ê.ⓝ 🌀.ℹ️.ư.ờռ.ɢ này đến cỡ nào, "Ưm... a... ưm..."
Lục Diên đặt mô𝐧_ⓖ của cô trong lòng bàn tay, cắm rút tận sâu trong hoa tâm, có lúc chạm đến âm đế, cô sẽ kêu rên khiến lỗ tai của anh mềm nhũn. Anh vừa xoa v/ú của cô, vừa hỏi, " Có thích không?"
"Ừ..." Thư Khả Du vô thức trả lời anh, 👢_ⓘ_п_𝖍 ♓_ồ_𝐧 cô nằm trong lòng bàn tay của anh, một khi anh đâ·〽️ v·à·𝐨, 𝐥-i-n-h hồ-𝐧 của cô như thể sắp bay ra khỏi 🌴*𝐡â*𝖓 ✞*h*ể, anh lại lui về sau, cô sẽ siết ngược trở về.
"Nhỏ tiếng chút." Lục Diên cười nhạo, "Em mà kêu lớn hơn nữa, mọi người sẽ biết em d/âm đãng thế nào."
Cô không nghe rõ, tiếng 𝓇_ê_ⓝ r_ỉ thốt ra liên miên, Lục Diên có chút bất lực vươn tay ra bịt miệng cô lại, "Chỉ có thể kêu cho anh nghe."
Trong lúc ý loạn tình mê, Thư Khả Du ngậm lấy vật thể bên miệng, rồi 👢ïế●m láp ngón tay của anh trông như em bé đang cắn 𝐦_ú_✝️ núm v/ú giả. Lục Diên cảm thấy được lấy lòng, anh càng thêm ra sức làm cô, cuối cùng trong một tiếng than thở của cô, anh đã 𝖇ắ●𝖓 🌴●𝖎●п●𝐡.
Anh không 𝓇ú●† 𝖗●a ngoài, mà bắn hết toàn bộ vào trong tiểu h/uyệt của Thư Khả Du.
Anh có ý đồ riêng, anh muốn làm cho cô mang thai, sau đó có thể danh chính ngôn thuận mà cưới cô, chiếm hữu cô.
← Ch. 33 | Ch. 35 → |