7: Bạn Cũ
← Ch.06 | Ch.08 → |
Bữa tối kết thúc, Tần Nhiêu đi vào phòng làm việc, Chu Diệc Châu tự giác không làm phiền, một mình nằm trong chăn xem, không ngờ lại khóc rưng rức.
Cô vùi mặt vào cánh tay, không nhận ra Tần Nhiêu đã vào phòng, còn đứng ở bên giường nhìn một hồi.
Tần Nhiêu cúi người xuống sờ tóc cô: "Mới xem có một tiết mục đã khóc thành thế này, không phải lòng dạ cô sắt đá lắm sao?"
Chu Diệc Châu ngẩng đầu, lông mi hẵng còn ướt: "Tôi cảm động nên mới khóc.
"
Tần Nhiêu bị chọc cười, mu bàn tay quẹt đi nước mắt của cô: "Còn khóc nữa là mắt sẽ sưng lên đấy.
"
Chu Diệc Châu khựng lại, vội vàng hít mũi rồi lau nước mắt, lấy tay quạt quạt hốc mắt, sợ sáng mai mắt mình sẽ sưng to như hạt đào.
"Biết vậy đã không xem.
"
"Sao vậy?" Anh xốc chăn lên rồi nằm ở một bên.
Chu Diệc Châu làm vật lý trị liệu cho mắt: "Tôi muốn luôn thật xinh đẹp khi ở trước mặt anh.
"
Anh nhắm mắt lại, duỗi tay tắt đèn: "Không nhìn thấy.
"
Ánh trăng chậm rãi tràn vào, Chu Diệc Châu ngừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn người nằm bên cạnh, khẽ gọi tên anh.
Qua một lát, anh mới trả lời: "Lại sao vậy?"
Chu Diệc Châu lập tức xoay người, khoá ngồi trên eo anh, cả người phủ xuống: "Anh buồn ngủ à?"
"Ừ, ngày mai còn phải đi làm.
"
Cô "xuỳ" một tiếng.
Tần Nhiêu ngửi thấy mùi không thích hợp, nhắm mắt cười: "Làm gì?"
Chu Diệc Châu lắc ⓜô𝐧_ℊ cọ vào nơi đó của anh, khẽ cắn lên vai anh: "Không được ngủ.
"
Tay Tần Nhiêu sờ đến dưới ⓜô𝖓-🌀 cô, trần trụi không mặc thứ gì cả, trong đêm tối nhìn vào mắt cô: "Ăn chưa no?"
Chu Diệc Châu gật đầu, bò đến bên tai anh: "Ừm, làm gì có ai như anh chứ?"
Tay anh gối sau gáy, vẻ mặt rất là ân cần: "Vậy cho cô mượn dùng đấy, tự mình động đi.
"
Chu Diệc Châu phát huy chữ "mượn" này đến đầm đìa thuần thục, cởi hai cúc áo sơmi, lộ ra bả vai như ngọc cùng bộ 𝖓🌀·ự·c trắng nõn lắc qua lắc lại, bờ môn.g phe phẩy xoay tròn tìm kh_0á_ï 𝐜ả_ɱ, từng tiếng kêu rên cũng tràn ra khoé môi.
Sức lực giữa nam và nữ luôn khác xa nhau, mới được vài phút mà cô đã nằm liệt trong lòng Tần Nhiêu.
Tần Nhiêu 𝐡.ô.𝓃 lên cần cổ thơm tho của cô rồi cười nhạo: "Phải rèn luyện thêm vào.
"
Cô cọ đầu, ngón tay cào 𝓃·gự·↪️ anh làm nũng:"Anh hai ơi, anh giúp em được không?"
Lỗ tai Tần Nhiêu lập tức giật giật, phảng phất như nhớ tới cái gì, giọng nói lại vững vàng: "Giúp thế nào?"
Cô lắc lắc Ⓜ️ô·𝐧·ℊ: "Dùng sức mạnh mẽ cắm nó vào.
"
Tần Nhiêu ấn cần cổ 〽️_ả𝖓_𝖍 κ_ⓗả_𝖓_𝖍 của cô xuống, yết hầu lăn lộn, nghe được tiếng 𝖗_ê_𝖓 𝖗_ỉ càng lớn hơn của Chu Diệc Châu.
"Chu Diệc Châu, cô ⓓâ*ⓜ thật đấy.
"
Chu Diệc Châu 𝖈ắ.𝖓 〽️ô.i, tay đáp lên cánh tay rắn chắc của anh: "Ở trên giường là phải ◗â.〽️ chứ, tôi mà không 𝖉â-ɱ thì sao 🍳_υ_🍸ế_п ⓡ_ũ được anh..."
Giờ Chu Diệc Châu đã trưởng thành, da mặt cũng dày hơn, r*ê*ⓝ r*ỉ thành tiếng gọi anh: "Anh trai ơi, hôm nọ anh giỏi lắm, đêm nay em cũng muốn được anh đóng như đóng cọc, mau mau đến hành hạ người ta đi, nhanh lên..."
Đm, Tần Nhiêu chửi thầm ở trong lòng.
Đột nhiên anh xoay người, tay vẫn véo ở trên cổ cô, giọng nói như bọt sóng chụp đánh vào tai Chu Diệc Châu: "Đêm nay làm 𝐜_ⓗ_ế_✞ cô.
"
Chu Diệc Châu thở phì phò, nụ cười đắc ý khi thực hiện được ý đồ nở trên môi: "Cục cưng, biết nghe lời thật đấy.
"
Tần Nhiêu nhắm hai mắt lại chuyên tâm làm cô, giống như cái miệng nhỏ ở phía dưới không có hạn cuối, càng cắm lại càng vào sâu.
Anh 𝐡u●n●𝖌 𝐡ă𝓃●g che lại cái miệng nhỏ đang không ngừng гê●ⓝ 𝐫●ỉ của cô, gầm nhẹ ở bên tai cô: "Cmn, Chu Diệc Châu, cô thèm bị làm thế à?"
Chu Diệc Châu bị anh làm đến nỗi đỏ mắt, nước mắt lập loè dưới ánh trăng, nhìn thiếu niên mà mình từng thích nhất khi còn trẻ, cô thật lòng nói: "Tần Nhiêu, tôi yêu anh.
"
Giọng nói của cô rầm rì, Tần Nhiêu nghe không rõ, anh nhắm chặt mắt, trong đầu đều là dáng vẻ khi còn là thiếu nữ của cô, nụ cười ngọt ngào lại lộng lẫy, anh càng thêm bực bội, động tác dưới thân cũng trở nên 𝖍_⛎_𝓃_ⓖ ♓ăn_ℊ như muốn trừng phạt cô.
Sáng sớm hôm sau, Tần Nhiêu đã ăn mặc chỉnh tề đứng trong phòng ngủ, Chu Diệc Châu vẫn còn loay hoay trong phòng tắm, khóc không ra nước mắt nhìn đôi mắt đã sưng ⓗ_ú_🅿️ của mình.
Tần Nhiêu gõ cửa nhắc nhở, Chu Diệc Châu lập tức nói: "Ra ngoài cửa đợi tôi đi.
"
Sau đó Chu Diệc Châu lại lấy son môi, kem che khuyết điểm từ trong túi xách ra, xoa xoa một hồi mới vừa lòng ra khỏi phòng tắm.
"Lề mề trong đó làm gì vậy?" Tần Nhiêu nghi hoặc liếc cô một cái.
Chu Diệc Châu sấn đến xỏ giày, nhăn mũi nhìn anh: "Kiểm tra nơi đó, thấy sưng hết cả lên rồi.
"
Tần Nhiêu nhướng mày, trở tay đẩy cửa còn ném lại một câu: "Xứng đáng.
"
Chu Diệc Châu đuổi theo, ôm lấy eo anh từ phía sau: "Đi làm thôi, go go go!"
Tần Nhiêu để mặc cho cô ôm, l❗ế*𝖒 môi ấn thang máy, mãi đến khi gần vào trong xe, Chu Diệc Châu cũng không buông tay khỏi eo anh.
🍳υ@-𝓃 ⓗ-ệ của hai người bây giờ vô cùng vi diệu, chưa nói là đã quay lại, nhưng trước sau cũng đã lăn giường mấy lần, Chu Diệc Châu cảm thấy mối զ𝐮●🅰️●ռ 𝒽●ệ này tạm gọi là bạn giường.
Bạn giường nên tuân thủ quy tắc với nhau, cách office building còn nửa con phố, Chu Diệc Châu đã xuống xe trước.
Hôm nay nhân viên như bàn trước với nhau, ai nấy cũng đi trễ, đến khi Chu Diệc Châu bước vào thang máy thì bên trong đã có mấy người, cô quét mắt một cái là có thể nhìn thấy Tần Nhiêu và một nữ quản lý của Thịnh Thế đang bàn chuyện công việc, anh cũng chưa nhìn cô lấy một cái.
Chu Diệc Châu mới vừa xoay người, Giang Nhiễm Nhiễm từ đâu chạy ào tới, ⓣ-♓-ở 𝐠-ấ-ρ: "Nguy hiểm thật đấy, vừa nhìn thấy cô là đã biết sắp muộn đến nơi rồi, cũng may chạy vào thang máy kịp.
"
Lời này là nói với Chu Diệc Châu, trên trán cô lập tức xuất hiện ba vạch đen, nghe thấy vài tiếng cười thầm của mấy nhân viên công ty khác.
Chu Diệc Châu không để ý đến cô ấy, nhưng Giang Nhiễm Nhiễm vẫn còn hăng hái: "Châu Châu, sao hôm nay cô lại mặc đồ của đàn ông vậy?"
Sắc mặt của cô không chút sứt mẻ, hôm trước cô không thay đồ đã rất đáng nghi, chỉ có thể nói lung tung rằng uống say quá nên quên mất, hôm nay lại không thay quần áo, vậy quả thực chính là đào hố tự chôn.
Chu Diệc Châu cười cười, sửa lại lời cô ấy: "Đây là đồ oversize, đúng là ngốc.
"
Giang Nhiễm Nhiễm quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, không hổ danh là Ⓜ️-ỹ 𝐧-ữ, làn áo sơmi cũng sắp thành váy mà mặc vẫn đẹp như vậy.
Phía sau lại truyền đến tiếng cười của một người phụ nữ, Chu Diệc Châu tai thính, là Tần Nhiêu chọc cười người ta.
"Đêm nay có bạn gái đi cùng chưa? Sếp bảo tôi dành ra chút thời gian để làm party chào mừng cậu đến công ty, cậu thấy đêm nay thế nào?"
Chu Diệc Châu dựng đứng lỗ tai, qua hồi lâu mới nghe thấy Tần Nhiêu trả lời: "Cũng được.
"
Nhưng đáp án này vẫn khiến trái tim Chu Diệc Châu ngứa ngáy.
Chu Địch "ừ" một tiếng: "Nếu có bạn gái thì mang đến cho vui.
"
Chu Diệc Châu cười thầm trong lòng, đúng là nên cảm ơn tính tò mò của cô ta đã giúp cô điều tra Tần Nhiêu.
Khoé miệng Tần Nhiêu gợi lên nụ cười lười nhác: "Đùa cái gì vậy.
"
Chu Địch nhún vai: "Tôi đâu có nói mò đâu, mới có người trong công ty thấy cậu mua giày cao gót mà.
"
Anh giải thích: "Đưa cho một người bạn cũ thôi.
"
Đều nói gần quan được ban lộc, xem ra người bạn cũ này đúng chỉ là bạn thật, Chu Địch e hèm một tiếng.
Vừa đến tầng 15, sắc mặt Chu Diệc Châu tối sầm đi ra khỏi thang máy, tóc dài phất lên trong không trung, cả người đều bị một ngọn lửa nóng rát đè nặng.
Bạn cũ? Cmn ai lại đi 𝐥à-ɱ ✝️-ìп-h với bạn cũ vậy?
Cả một buổi sáng, Chu Diệc Châu cũng không nghỉ ngơi, chỉ nỗ lực vùi đầu vào kế hoạch, nhưng không khỏi nghĩ tới những lời Tần Nhiêu nói, vô hình trung đã rơi vào một cái vòng lẩn quẩn.
Tần Nhiêu dự xong bữa tiệc chào đón liền về chung cư, trên người toàn là mùi rượu, anh 𝒸ở.𝐢 á.o vest ném vào sọt, đi vào phòng tắm, nhìn trên gương xuất hiện một dòng chữ tiếng Anh viết bằng son đỏ, mím môi cười gượng một tiếng.
[Goodnight ~ baby ~]
Sau khi Tần Nhiêu nằm 𝐥ê.𝐧 🌀𝒾.ư.ờ.ռ.g, lướt wechat đến khung thoại của Chu Diệc Châu, lễ phép trả lời lại.
[Goodnight.
]
Qua mười phút, Chu Diệc Châu cũng không trả lời lại, vẫn là tính nết mà anh quen thuộc, có thù tất báo, giận rồi thì nhất định muốn được dỗ dành.
Nhưng ngày hôm sau Tần Nhiêu tỉnh lại, top tin tức cố định của Wechat lại là một sticker khó đỡ mà Chu Diệc Châu gửi tới.
1752 words
------oOo------.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |