Đoan Nguyệt Ký (1)
← Ch.63 | Ch.65 → |
Mai Đoan Nguyệt này, tình cảm cực kì nhạt, cho dù là đối với phụ thân ruột, nãi nãi, nương chưa từng từng có ký ức, hoặc là ba tỷ tỷ khác phụ của bản thân nàng, đối với nàng mà nói cũng không khác nhau gì, cũng chỉ là một cái thân xác ngoài thân của mình thôi.
Nàng luôn mặc quần áo bình thường, bước đi ở trên lề đường phố, thấy trên đường có bất kỳ chuyện bất bình gì, trước hết luôn là trốn vào trong đám người, trên đời này quá nhiều người xui xẻo, chỉ cần không phải nàng thì tốt rồi.
Đối với nàng mà nói, trên đời này chỉ có một thứ có sức hấp dẫn vô cùng vô tận, đó chính là gỗ Tê Phượng. Nàng không phải là dòng chính nữ, không thể học "Tám đao Kinh Hồng", mặc dù đối với nhiệt tình này giống như chín tầng mây rơi xuống suối, nói liên miên, nàng vẫn là chuyển qua đi dựng lầu. Chỉ hơn hai mươi tuổi lại lão luyện như tuổi lập gia đình, trên người vĩnh viễn mang theo một cây thước đo, từ đó ở bên ngoài không còn đồ vật theo bên mình.
Vì vậy, ở Mai gia, ở Phong thành, Tứ tiểu thư này không đáng chú ý giống như một con nhện giăng lưới ở trong góc cầu thang.
Khi Mai Đoan Nguyệt hai mươi hai tuổi, ba tỷ tỷ trong nhà đều cưới phu, nàng tiếp nhận Ám Hương Các, cộng thêm Hoành Chi hiên lúc trước, mỗi ngày còn phải luyện tập "Tám đao Kinh Hồng" mà Mai Sóc phá hủy quy củ dạy nàng. Nàng bận rộn rất vui vẻ, coi như trên tay bị cắt rất nhiều vết thương, vẫn làm không biết mệt như cũ.
Nàng đi khắp ở giữa vật liệu gỗ, căn bản không có thời gian lo lắng chuyện lớn cả đời của mình, nhưng Trình Ly không nhìn nổi, "Trước cuối năm, con phải cưới một người đàn ông trở lại cho ta."
Mai Đoan Nguyệt bị ông ngăn ở cổng tò vò trước viện Ngọc Long uyển, vỗ vỗ bụi bậm rải đầy trên người, "Phụ thân quyết định là được rồi."
"Ta quyết định? Con sẽ không có ý kiến?"
"Không đâu, đều như nhau."
Nàng dần dần đi xa, Trình Ly thở ra một hơi, cuối cùng là làm sao ông sinh ra được đứa con gái như vậy?
Ngày hôm sau, một môi công (người làm mai) tới Mai gia, Mai Kỳ nghe nói ông muốn làm mai mối cho Mai Đoan Nguyệt, ngược lại rất ủng hộ. Thượng Quan Phức cũng rất quen thuộc với những hiệu người làm mai này, đặc biệt mời người nổi danh nhất đến. Phong thành có hiệu Nhất Tuyến Khiên, mỗi người môi ông ra ngoài đều ánh mắt sắc bén, nghe nói liếc nhìn ra được những nhân duyên nào có thể lâu dài mãi mãi, những người nào trời sinh là không kết duyên được. Trình Ly lấy ngày sinh tháng đẻ của Mai Đoan Nguyệt ra.
"Tứ tiểu thư này là Mệnh Bàn...... Khó khăn." Môi công này lắc đầu liên tục, Trình Ly kinh ngạc luống cuống, "Chẳng lẽ nàng sẽ độc thân cả đời, không cưới được đàn ông?"
"Không phải, không phải, ta không có nói như vậy. Nhị chính quân chớ vội, ta là nói Mệnh Bàn của Tứ tiểu thư, mệnh chủ Thất Sát, lời bình chính là bốn chữ."
"Vậy bốn chữ?"
"Vô tâm, vô tình."
"Đây là ý gì?"
"Chính là con người nàng cái gì cũng không quan tâm, đường tình cảm cực yếu, lại nói, ngược lại rất là có Phật duyên."
"Không được, tại sao con gái của ta có thể xuất gia." Trình Ly thiếu chút nữa đổ ly trà trên bàn ra ngoài, đầy kích động, móng tay dài lại cắm ở trên ly trà rắc rắc gảy lìa một cái.
"Không xuất gia, không xuất gia. Vậy thì chúng ta chọn một công tử thích hợp."
Nhìn cả buổi trưa, Trình Ly phát hiện ông thật sự là một chút tính toán cũng không có đối với yêu thích của con gái, thật vất vả chọn ra được mấy người mình vừa mắt. Ngày đó, Mai Đoan Nguyệt trở lại sân trước cổng tò vò, lại bị ông ngăn lại, "Ta mặc kệ con chọn như thế nào, thế nào con cũng phải chọn ra một loại hình mong muốn."
Mai Đoan Nguyệt nhìn ông, một lúc lâu.
Thật ra thì, nói thật nếu muốn Mai Đoan Nguyệt chọn ra một người có chút đặc biệt đối với nàng, vậy chính là Mai Sóc. Nàng có cảm xúc nóng bỏng mãnh liệt đối với điêu khắc gỗ Tê Phượng, khiến cho nàng yêu ai yêu cả đường đi, nàng sùng bái Mai Sóc, cho nên, nàng nói: "Vậy thì giống như Tam tỷ phu vậy."
Trên căn bản, Trình Ly chưa từng tiếp xúc với Lâm Xước, vì vậy ông chạy đi hỏi Thượng Quan Phức. Thượng Quan Phức bảo ông lấy những chàng trai đã chọn ra cho hắn xem qua, đều nhìn qua cặn kẽ tài liệu từng người một, lắc đầu liên tục, "Không có người nào giống cả. Nếu như nhất định muốn thì người này, tiểu công tử Viên gia, không phải nói rất ngoan ngoãn sao?"
Trình Ly tự mình cầm sang xem qua, năm nay mười bảy tuổi, khéo tay vẽ tranh đẹp, gia thế không tồi, "Vậy thì người này đi."
Vì vậy hôn sự của Tứ tiểu thư gõ nhịp định án, tiếp đó, đặt ba đạo sính, ba đạo lễ thư đều là Mai Kỳ quyết định làm, đối với Mai Đoan Nguyệt mà nói rốt cuộc chỉ có một bước, bái đường, động phòng cần nàng đến hoàn thành.
***
Hôn sự của Mai Sóc là tự mình làm ở Tây Hà, Mai Triều lại là ở Phượng Dương, lúc Mai Kỳ thành hôn, Lâm Xước vừa mới sinh xong, cũng không thể tới đây, chỉ có hôn sự của Mai Đoan Nguyệt, ngược lại người một nhà tụ hợp toàn bộ.
Lâm Xước ôm cục cưng Mai Bạn lên một tuổi, thê chủ mình hiển nhiên hào hứng bừng bừng muốn đi náo động phòng, thật ra thì hắn cũng rất tò mò vì vậy hắn kéo kéo tay áo Mai Sóc, "A Sóc, ta có thể đi không?"
"Dĩ nhiên, cùng đi." Không đợi Mai Sóc trả lời, Mai Triều đã bước ra bước chân, Tô Cẩm lớn bụng, có điều một chút này không ảnh hưởng hắn đưa ra mưu ma chước quỷ.
Mai Đoan Nguyệt bị ngăn ở cửa tân phòng, "Lão Tứ à."
"Nhị tỷ."
"Thân là tỷ tỷ, ta cảm thấy ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, một lát phải làm cái gì, ta nghĩ ngươi cũng không biết rõ ràng."
"Ta biết rõ."
"Ngươi biết? Làm sao ngươi có thể biết? Ngươi đến cả câu lan cũng chưa từng tới?" Nàng vừa dứt lời, trên cổ tay đã bị người bấm một cái dấu xanh, "Thế nào, đến câu lan hình như khiến nàng rất tự hào?"
"Không có không có, ta chỉ là bàn việc." Mai Triều rất không có cốt khí cúi thấp người xuống chân chó bóp hai vai cho hắn, "Đừng tức giận đừng tức giận, cẩn thận bụng của chàng." Chỉ nghe Mai Đoan Nguyệt nói: "Trước đó, đại tỷ tặng ta một thứ."
"Là cái gì?" Mấy người đồng loạt hỏi.
"Xuân Cung Đồ, một bộ đầy đủ, 36 cuốn." Nàng đẩy Mai Triều ra muốn đi vào, một tay Mai Sóc đè xuống cửa tân phòng, "Lão Tứ, vội vã như vậy làm gì?"
"Tam tỷ."
"Ta nghe nói, ngươi nói với phụ thân ngươi muốn tìm người đàn ông giống như Tiểu Quai nhà ta, phải hay không?"
"Vâng." Nàng nói chuyện đương nhiên, Mai Sóc nghiến răng, "Vậy không bằng chúng ta tới thử xem một chút tốt lắm."
"Thử cái gì?"
"Thử một chút người bên trong của ngươi kia rốt cuộc giống hay không?" Nàng khẽ nâng cằm lên, mắt liếc nhìn nàng ấy. Mai Đoan Nguyệt thờ ơ nhún nhún vai, Mai Kỳ đứng ở phía sau cùng lắc đầu, Thượng Quan Phức dựa vào trước người của nàng, cười không ngớt, "Ngươi nói nàng ấy muốn thử thế nào?"
"Không biết."
"Mặc thúc." Mai Sóc cất cao giọng kêu, xem ra vừa bắt đầu nàng chính là có chuẩn bị mà đến.
Mai Đoan Nguyệt nhìn theo tầm mắt của nàng, hôm nay Tần Mặc với nàng cùng đi đón người, mặc một bộ áo đỏ lúc này còn chưa có thay đổi, trong tay cầm theo một cái làn, cũng không biết bên trong chứa cái gì.
"Đây là cái gì?"
"Đây không phải là đưa cho ngươi." Tần Mặc cười nói với nàng: "Tránh ra, ta đi vào, các ngươi ai cũng không cho nhìn lén." Ông đẩy cửa ra lại lập tức khép lại, mấy người canh giữ ở cửa, ngay cả bản thân Lâm Xước cũng đang hỏi nàng, "Bên trong là cái gì?"
Mai Sóc ôm vai hắn, vừa vặn đụng phải cục cưng Mai Bạn trong ngực hắn, cho là nương muốn chơi với bé, mở đôi tay ra. Mai Sóc ôm lấy bé để cho bé ngồi ở trên vai mình, hai cái chân nhỏ ngắn đá hai bên trên bả vai, tay nhỏ bé gõ đầu nương giống như là đánh trống vậy, "Ôi chao, quỷ nhỏ này, con đánh ta."
Tiếng nói nàng chưa dứt, thì nghe được tiếng Tần Mặc truyền tới, "Tứ thiếu quân, ta đưa bữa ăn khuya tới cho ngươi."
"Bữa ăn khuya?" Giọng nam có chút thấp, có chút giống như là cố ý đè thấp.
"Vâng, ta chuẩn bị hơn nhiều chút, ngươi tới xem một chút, muốn ăn loại nào?"
"Rốt cuộc là cái gì?" Mai Triều kéo nàng một cái, Mai Sóc lắc đầu không nói, trong phòng nhất thời im lặng, chỉ nghe được tiếng chàng trai kia, "Ta nên gọi ông như thế nào?"
"Gọi ta là Mặc thúc được rồi."
"Mặc thúc, hương vị này không tệ, là làm từ cái gì?" Một đợt tiếng rôm rốp giòn giã truyền đến, Mai Sóc trợn to mắt, xoa đầu Lâm Xước, "Ta thật đúng là không ngờ, cõi đời này trừ chàng ra còn có người ăn được thứ này. Có điều tầng tiếp theo, ta cũng không tin hắn nuốt xuống được."
"Rốt cuộc là cái gì?" Mai Triều muốn bộc phát, Tô Cẩm kéo kéo nàng, chỉ chỉ bên trong, ý bảo nàng không nên ồn ào, nàng im bặt một tiếng. Ngược lại, Lâm Xước có chút vỡ lẽ như chợt hiểu ra.
"Tứ thiếu quân, thứ này như thế nào?" Tầng thứ hai của hộp đựng thức ăn xem ra cũng bị mở ra, có vài tiếng bồn bàn đụng nhau, tiếp đó hình như là chàng trai kia đang hút thứ gì.
Ánh mắt của Mai Sóc trừng lên càng lớn hơn, "Còn có một thứ cuối cùng, còn có một thứ."
"Mặc thúc, bữa ăn khuya của nhà thúc đúng là rất đặc biệt, ta thật đúng là chưa từng thấy ở nơi khác."
"Tứ thiếu quân, thích là tốt rồi, thích là tốt rồi." Giọng nói của Tần Mặc thật là đè nén, dường như đang kiềm nén gì đó, thật lâu, rốt cuộc ông xách theo làn ra ngoài, cắn răng, "Tam Thiếu, ngươi không nói với ta, sao tầng cuối cùng này lại là......" Dáng vẻ ông giống như là buồn nôn muốn ói, Mai Triều rốt cuộc không nhịn nổi, "Rốt cuộc là cái gì?"
"Tự ngươi nhìn, hắn ăn mỗi dạng một chút, còn có nhiều."
Mấy người đồng loạt cùng nhau đi lên, Mai Đoan Nguyệt cũng tò mò đi đến gần. Tầng đầu tiên mở ra, trong một chậu bày rất nhiều nhộng cắt ra một nửa, mặt vỏ biến thành đen, mặt cắt chiên vàng óng ánh, nhưng vẫn là mềm nhũn dinh dính giống như là sợi bông màu vàng sẫm giầm nát. Trên mặt mấy người thoáng đổi sắc, ngược lại không có phản ứng gì lớn, Lâm Xước cười nói: "Là lòng đỏ trứng nhộng nè."
Tầng thứ hai để lộ lại là một chén canh, trong canh có một ít sợi tàu hũ ky, còn có một chút thịt giống như là bị người nhai qua, nhìn kỹ một chút nữa, thậm chí có khá giống như là thứ nôn mửa, dập dờn chút bọt thịt màu trắng vô cùng giống như là nước miếng, "Oẹ." Tô Cẩm mới nhìn một cái, quay đầu đi đã bắt đầu nôn ọe, Mai Triều luống cuống tay chân nửa ôm hắn, "Cẩm Nhi, bảo bối, sao thế?"
Hắn khoát khoát tay, nàng không dám để cho hắn nhìn tiếp nữa, thời kỳ nôn nghén mới qua cũng không nên làm ra sai lầm gì.
Mai Triều dẫn Tô Cẩm rời đi, Lâm Xước nháy mắt mấy cái, "Canh lưỡi dê, lúc ta có thai Bạn Nhi muốn ăn, sau đó thì......" Hắn lắc đầu liên tục, "Ăn không vô."
Tần Mặc nghiêng đầu, mở ra tầng thứ ba, Thượng Quan Phức lại gần hơn một chút, nhíu chặt lông mày, quay mặt sang, "Thật buồn nôn." Vốn đã đủ buồn nôn, còn có một thứ, không có đầu vậy chính là bị người bên trong ăn, nghĩ đến có người cắn đầu nhai rồi ăn xuống, hắn cũng muốn ói ra.
"A Sóc, ta mới không thích ăn ba ba ruộng, không ăn." Hắn lắc đầu, cục cưng Mai Bạn đá chân ở đầu vai Mai Sóc, mãnh liệt phụ họa phụ thân mình, lắc lư đầu nhỏ, "Ta biết, ta chính là bảo người ta làm như vậy, không ngờ hắn sẽ, sẽ chịu đựng đến cuối cùng, không ngờ thật sự là ăn rồi."
Thứ ba ba ruộng này hết sức giống như con gián, chất giòn, vị thối, chỉ có xào chung với ớt mới có thể che đậy đi mùi thúi này.
Mai Kỳ cũng dẫn Thượng Quan Phức rời đi, thật sự là bị buồn nôn đủ rồi. Cửa chỉ còn lại có Mai Sóc, Lâm Xước, cục cưng Mai Bạn và Mai Đoan Nguyệt, Tần Mặc cũng xách hộp đựng thức ăn lên rời đi, "Lão tứ, ngươi, ặc, cẩn thận một chút."
Mai Đoan Nguyệt nghi ngờ không hiểu nhìn nàng một cái, nàng gãi gãi đầu, cũng không ngăn cản nàng ấy nữa, dẫn theo Lâm Xước, Mai Bạn ngồi ở đầu vai, xoay người đi ra. Chàng trai này có thể nuốt cả những thứ đồ này vào bụng, lão Tứ ơi lão Tứ, làm sao ngươi sẽ là đối thủ của hắn?
***
Ngoài cửa rốt cuộc yên tĩnh, Mai Đoan Nguyệt sải bước đi vào tân phòng, chàng trai trên người mặc giá y đỏ đang ngồi ngay ngắn ở trên giường, khăn đỏ che phủ. Đây là khăn voan chỉ có thê chủ mới có quyền lấy xuống, dù cho vừa nãy Tần Mặc đi vào, hắn cũng chỉ là ăn trong lúc phủ khăn đỏ.
Mai Đoan Nguyệt cầm lấy cây khều trên bàn, tiện tay vén khăn đỏ lên, cũng không nhìn, xoay người đi tới rót hai ly rượu trên bàn, đối với nàng mà nói chỉ cần đi qua cái màn này, làm chuyện nên làm là được rồi. Nàng bưng hai ly rượu xoay người, thì thấy chàng trai trên giường lẳng lơ cười một tiếng với nàng, mắt phượng hếch lên, sóng thu dịu dàng.
Nàng chỉ cảm thấy tóc gáy trên người dựng lên, nàng rất ít, rất ít khi sẽ có cảm giác mãnh liệt như vậy, vậy mà người đàn ông này chính là làm cho nàng không rét mà run.
"Sao ngươi lại ở đây?" Coi như chưa từng nói mấy câu, cũng coi như từng thấy, chàng trai này căn bản không phải là tiểu công tử Viên gia gì đó, coi như ánh nến mờ nhạt, nàng cũng còn nhận ra được, hắn là Trình Lăng, chắc chắn không thể nghi ngờ.
Người là nàng cưới về từ Viên gia, lúc đi ra đã che phủ khăn đỏ, cũng không chú ý, xem ra lúc ở Viên gia, chú rễ đã bị chuyển bao rồi.
"Người ta không muốn gả cho ngươi, tìm đến cái chết, ta bèn làm người tốt một lần, miễn cưỡng thay hắn gả đi. Dù nói thế nào thì cứu một mạng người, ta cũng tích chút âm đức."
Mai Đoan Nguyệt tự mình uống cạn một ly rượu, đưa một ly khác cho hắn, đối với nàng mà nói, cưới người nào cũng không có khác nhau, dù sao đều là đàn ông, cho nên hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới muốn đi ra ngoài gọi người, nói chuyện tân lang này sai rồi.
Trình Lăng híp mắt nhận lấy ly rượu uống rượu cạn, "Thê chủ."
Nàng gật đầu một cái, đi tới bên giường bắt đầu cởi quần áo, cởi giày vớ, cởi đến chỉ còn lại áo đơn, cũng không quan tâm hắn, kéo chăn qua, ngã đầu liền muốn ngủ, "Tối nay ta mệt chết đi, tự ngươi xem rồi làm."
Trình Lăng trợn to mắt nhìn người bên cạnh, "Tự ngươi ngủ?"
"Buổi tối ta sợ lạnh, đừng kéo chăn của ta."
Còn đề phòng hắn giành chăn?
Trình Lăng ngồi ở đầu giường, trơ mắt trợn to nửa đêm, rốt cuộc cắn răng, Mai Đoan Nguyệt, nếu không giải quyết được ngươi, ta sẽ không gọi là Trình Lăng.
Mục đích của Trình công tử vào Mai gia, bởi vì gặp phải Tứ tiểu thư quay đầu giội xuống một chậu nước lạnh không thương tiếc gì, bắt đầu hoàn toàn biến dạng.
***
Biện pháp nhanh nhất trị chắc một người phụ nữ là cái gì? Người xưa nói có hai loại, một là bắt được dạ dày của nàng, một là bắt được dục vọng của nàng.
Bản thân Trình Lăng rõ ràng con đường thứ nhất đối với hắn mà nói là không thể thực hiện được, cho nên hắn lựa chọn phía sau.
← Ch. 63 | Ch. 65 → |