Vay nóng Homecredit

Truyện:Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã - Chương 34

Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã
Trọn bộ 36 chương
Chương 34
Sóng gió
0.00
(0 votes)


Chương (1-36)

Siêu sale Lazada


Như trong tưởng tượng của tôi, anh sững sờ tại chỗ.

Ngơ ngác nhìn tôi, trong mắt tràn ngập phức tạp.

"Tâm Âm......"

"Tuy tỷ lệ rất thấp, nhưng chúng ta đã chuẩn bị tốt rồi. Không phải sao? Cho dù đến giây phút cuối vẫn không thành công. Thì anh và em, cũng có thể vượt qua những năm tháng khổ sở ấy, đúng không?"

Tin tưởng anh, cũng tin tưởng chính mình. Chúng tôi bây giờ thật sự đã chuẩn bị tốt.

"Anh không muốn em có bất cứ nguy hiểm gì." Anh đau lòng nhìn tôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Em cũng không muốn, nhưng em lại càng không muốn để lại tiếc nuối." Kiên định nhìn anh, tôi không có mảy may dao động.

Tuổi không còn nhỏ, tôi càng ngày càng có thể cảm nhận được tâm trạng muốn trẻ con của những người lớn.

Người có yêu nhau đến thế nào, cũng sẽ có một ngày già đi. Hai người cũng không thể nào cùng lúc rời khỏi thế giới này.

Nếu anh đi trước, cũng hoặc là tôi đi trước, thì chúng tôi ở trên thế giới này, thật sự sẽ trở thành một bóng hình cô độc.

Không có bất kỳ người thân nào, cũng không có bất kỳ đời sau cùng dòng máu nào.

Bây giờ ngẫm lại, tôi đều cảm thấy đáng sợ đến muốn khóc.

Dù cho kết quả như thế nào, tôi cũng tuyệt đối không muốn mình có bất cứ tiếc nuối gì.

"Em không có nguy hiểm gì đâu, đã tìm những bác sĩ giỏi nhất. Nếu thật sự không được, họ sẽ báo cho chúng ta biết mà." Hôn anh, tôi dịu dàng nói.

Biết anh không muốn để tôi chịu đựng thống khổ ấy, biết anh không muốn để tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng.

"Anh khuyên em cũng không đổi ý, đúng không?" Anh đau lòng nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ yêu chiều.

"Ừm......" Gật gật đầu, tôi cuộn trong ngực anh.

Không cần lời nói, chúng tôi im lặng.

Tâm tư nặng trĩu đang lan tràn trong lòng.

......

Mỗi một ngày, đối với mỗi người mà nói đều có ý nghĩa khác nhau.

Hôm nay, đối với tôi mà nói là bình thường không có gì đặc sắc.

Nhưng đối với Quý Phong Nhiên mà nói, lại là ngày quan trọng nhất của đời người.

Kết hôn — hẳn là thời khắc cực kỳ quan trọng rồi.

Khi nhận được thiệp mời đám cưới của Quý Phong Nhiên, tôi đã giật mình.

Ngoài việc kinh ngạc vì tốc độ của anh ta ra, càng kinh ngạc hơn vì anh ta lại mời tôi.

Dù sao cũng là người phụ nữ mình từng yêu, cô dâu sẽ thật sự không để ý sao?

Lấy di động ra, tôi gọi điện thoại cho anh ta xác nhận.

"Cô dâu xinh đẹp của anh thật sự không để ý chứ?" Tôi cười hỏi.

"Cô ấy sẽ không để ý đâu. Em có tới không?"

"Có...... Tối nay tôi sẽ đến, đến cùng anh ấy."

"Vậy...... được."

"Gặp lại sau."

Cúp điện thoại, tôi đi vào tòa cao ốc của xí nghiệp Lôi thị. Đón người đàn ông của tôi, chuẩn bị đến hôn lễ của Quý Phong Nhiên.

Ban đầu Lôi Nặc vốn cự tuyệt. Anh vì tôi mà không có thiện cảm gì đối với Quý Phong Nhiên, nói gì cũng không chịu đi. Nhưng trải qua khuyên bảo cộng thêm uy hiếp của tôi, cuối cùng anh cũng quyết định theo tôi đến bữa tiệc.

Lý do, hẳn là để xác nhận một chút xem Quý Phong Nhiên đã thật sự hết hi vọng với tôi hay chưa.

Suôn sẻ không trở ngại đi vào địa điểm mà Lôi thị mới chuyển đến, chấn động cùng huy hoàng, lại lần nữa làm cho tôi giật mình.

Hai năm nay, thành quả anh đạt được có lẽ tôi không rõ ràng lắm. Nhưng tòa cao ốc cao đến dọa người này, cũng đủ nói cho tôi biết rất nhiều.

Không hề trở ngại đi thẳng vào thang máy, tôi có chút kinh ngạc.

Hiện nay, đến cả tiểu thư tiếp tân chưa bao giờ gặp mặt cũng nhận ra tôi sao?

Nghi hoặc đi vào tầng lầu riêng của Lôi Nặc, tôi tìm kiếm.

Trợ lý đã đứng ở đó nghênh đón từ sớm, sau khi lễ phép chào hỏi liền dẫn tôi đi vào văn phòng của anh.

Anh đang nói chuyện điện thoại, nhìn tôi cười cười, ra hiệu cho tôi tùy tiện ngồi.

Ngồi trên sô pha, khi nhìn anh nói bằng tiếng Pháp mà tôi nghe không hiểu, bỗng nhiên cảm thấy anh rất gợi cảm.

Anh trong công việc, là thế này sao?

Con ngươi đen sắc bén, hiển lộ sự khôn khéo. Trên trán tỏa ra uy nghiêm, làm cho người ta vô cùng tin phục. Một sự kiêu ngạo vương giả vây xung quanh anh.

Anh, thật sự rất có sức hút.

Người đàn ông chững chạc như thế, quả nhiên sẽ dễ dàng khiến phụ nữ tan chảy.

"Em đã đến rồi." Cúp điện thoại, anh đi về phía tôi.

Ngồi thật mạnh xuống sô pha, anh ngồi sát bên tôi. Tập kích mặt tôi bằng một nụ hôn.

"Được rồi." Cười kéo anh ngồi vững, tôi vỗ vỗ mặt anh."Anh chuẩn bị xong hết chưa?"

"Dùng bữa trưa rồi hãy đi nhé?" Anh chơi xấu tựa lên vai tôi, bàn tay to còn không an phận sờ khối tròn trước ngực tôi.

"Chúng ta đã muộn rồi." Kéo tay xấu xa của anh xuống, tôi trừng mắt liếc anh một cái.

Thật sự là lúc nào cũng háo sắc! Dạo gần đây lại càng chỉ cần vừa tới gần tôi, tay chân liền bắt đầu lập tức không an phận.

"Ài......"

Nặng nề thở dài, anh giả vờ nặng trĩu.

"Được rồi mà!" Kéo anh đứng lên, tôi mới không chịu thua bộ dạng kia của anh.

Vuốt tấm lưng rắn chắc của anh, tôi muốn anh nhanh chóng mặc áo khoác vào.

"Em muốn xem phòng nghỉ mới của anh không?" Xoay người lại, anh vòng ôm tôi vào trong ngực, mị hoặc đề nghị.

Người đàn ông hư hỏng này!

Lại muốn rồi!

"Không được!" Một câu cự tuyệt, tôi không cho anh cơ hội nào.

Nụ cười tà ác lập tức lộ ra, như là căn bản không nghe thấy cự tuyệt của tôi vậy. Anh bế tôi lên, liền đi vào phòng nghỉ.

Cạch một tiếng, đóng cửa phòng. Anh chuẩn xác tìm được giường lớn, đè lên tôi cùng ngã vào.

"Này -!" Tôi kháng nghị, đẩy anh thật mạnh.

Tầm mắt lách qua thân thể anh, dừng trên mặt tường kia.

Lòng, phút chốc tan chảy.

"Làm sao vậy?" Phỏng chừng là ý thức được sự cứng đờ của tôi, anh không còn đùa giỡn nữa. Vẻ mặt lo lắng hỏi, theo tầm mắt của tôi nhìn đi qua.

"Anh......"

"Đẹp không?" Anh trầm thấp nói.

"Tại sao...... lại...... phóng lớn bức ảnh như vậy?" Cảm động nhìn anh, trong lòng tôi chua xót.

Một bức ảnh không biết chụp từ khi nào, phóng lớn gấp mấy lần, dán lên trên tường.

Nhìn chính mình rõ ràng như thế, tôi lại không thể nói gì.

Bức ảnh này, đến cùng đã làm bạn với anh bao nhiêu lâu rồi?

Vành mắt phiếm hồng, trong lòng tôi rất nặng nề.

"Không nên để em đến đây, đỡ phải mỗi lần em phát hiện được vài thứ đều khóc lóc ầm ĩ." Anh sủng nịch nói xong, dịu dàng hôn tôi, ôm chặt lấy tôi, kéo tôi về giường.

"Hôm nào chúng ta đi chụp ảnh cưới nhé." Cuộn trong lòng anh, tôi chậm chạp lên tiếng.

"Ừ......" Anh nở nụ cười, phụ họa theo tôi, hôn lên tóc tôi.

Giai đoạn đầu của hôn nhân, thật sự là vội vã. Đến nay chúng tôi ngay cả tấm ảnh chụp chung cũng không có, quả thật cần vài thứ để làm bằng chứng cho hạnh phúc ngọt ngào này.

Chủ động hôn lên môi anh, tôi nhìn kỹ anh.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc này, ngay cả một đường nét cũng không buông tha.

"Em đừng nhìn như vậy nữa, tự chủ của anh có hạn đấy." Anh cười khổ lên tiếng, trong mắt lộ ra dục vọng.

"Em muốn anh......"

Tình cảm mãnh liệt không nên bị cấm đoán, tôi muốn yêu anh, anh muốn yêu tôi, không gì có thể ngăn cản chúng tôi.

Điên cuồng cởi quần áo trên người đối phương, chúng tôi kích động hôn nồng nhiệt lẫn nhau.

Ấn điều khiển từ xa, rèm cửa sổ tự động hạ xuống. Giống như đêm tối đã đến vậy, mọi thứ đều tối tăm mất hồn.

Trần trụi nhìn lẫn nhau, tôi nhào vào lòng anh, ôm anh như gấu túi.

Vật dục vọng thẳng cứng để ở nơi mềm mại, gian nan đi vào. Sự ướt át của tôi, đang đợi sự cuồng dã của anh.

Thở gấp, tôi bám chặt trên người anh, hai chân quấn lấy thắt lưng anh, cánh tay vòng ở cổ anh.

Khoái cảm, nhanh chóng kéo đến.

Anh giữ mông của tôi, đẩy đưa lên xuống. Chúng tôi điên cuồng rên rỉ thành tiếng.

Sự kích thích của tư thế đứng này, làm cho chúng tôi vô cùng kích động.

Hung hăng hôn đối phương, hưởng thụ độ nóng dâng lên nhanh chóng trong cơ thể.

Cảm xúc mãnh liệt, quá mức mê người.

Làm tình, cũng quá mức trêu người......

Sau một lúc lâu, anh cuối cùng cũng hoàn toàn phóng của mình ra. Mà tôi, đã sớm tan rã không biết đạt tới cao trào lần thứ bao nhiêu rồi.

Mềm nhũn tê liệt trên người anh, tôi mặc anh sắp đặt.

Đi vào phòng tắm, giúp tôi tắm rửa, lau khô, sấy tóc, mặc quần áo.

Một loạt động tác anh đều rất vụng về. Nhưng lẳng lặng nhìn anh, trong lòng tôi lại sinh ra hạnh phúc vô hạn.

Thỏa mãn, đã không đủ để biểu đạt cảm nhận trong lòng tôi.

Vui thích qua đi, dưới sự kiên trì của tôi. Rời khỏi địa bàn của anh, chúng tôi đi tới hiện trường hôn lễ của Quý Phong Nhiên.

Không khoẻ giữa hai chân cùng mỏi nhừ ở đùi, khiến tôi đi lại có chút tập tễnh. Anh liền 'hảo tâm' bế tôi, đi thẳng đến khách sạn.

Hôn lễ ngoài trời, đối với bản thân và gia đình Quý Phong Nhiên mà nói cũng không tính là xa hoa. Nhưng phần mộng ảo tốt đẹp đúng là không che dấu được. Cô dâu, nhất định đã đóng góp rất nhiều ý kiến của mình rồi. Màu hồng nhạt như trong cổ tích kia, thật đúng là đâu đâu cũng thấy.

Tôi không khỏi nhớ tới hôn lễ giản đơn của mình, tùy tiện cùng tùy ý.

"Tâm Âm!" Quý Phong Nhiên mặc lễ phục, cười nhìn tôi, lại nhìn Lôi Nặc.

"Chúc mừng anh." Tôi thật lòng chúc phúc, nhìn cô dâu xinh đẹp bên cạnh anh ta.

Cô ấy gượng gạo cười cười, hiển nhiên không phải bộ dáng quá dễ chịu. Liền giống như người đàn ông sắc mặt không tốt cho lắm bên cạnh tôi vậy.

"À...... hai người cứ bận việc của mình đi, chúng tôi cũng tùy tiện đi xem một chút." Mỉm cười nói với đôi tân nhân xong, tôi cùng Lôi Nặc đi vào đám người.

Người tỏa sáng như anh đến nơi nào cũng trở thành tiêu điểm, cho dù ở hôn lễ của người khác cũng không chút ngoại lệ.

Lườm anh một cái, tôi lại bắt đầu oán giận người đàn ông vĩ đại này.

"Tâm Âm." Niếp Phong đi tới trước mặt.

"Anh cũng đến rồi sao." Tôi nhìn anh ấy cười cười, lại nhìn Lôi Nặc.

Ngoài ý muốn, lần này mặt anh lại không hề âm u. Còn nhìn nhau gật đầu với Niếp Phong.

"Hai người?"

"Thời gian em không ở đây, rất nhiều chuyện đã thay đổi." Lôi Nặc xoa xoa đầu tôi, sủng nịch nói.

"Anh ta đã biết." Niếp Phong cười nói với tôi, mày rậm hơi hơi nhướng lên.

"Ý anh là, anh và Vince?" Tôi nhìn Niếp Phong, lại nhìn Lôi Nặc.

"Ừ. Ông xã của em còn hung hăng đánh anh một trận." Niếp Phong nhìn tôi cười.

"Đánh anh?" Tôi híp mắt.

"Ừ...... em hỏi anh ta đi." Vỗ vỗ bả vai tôi, Niếp Phong phóng khoáng rời khỏi.

Nghiêng người nhìn Lôi Nặc, hai tay tôi khoanh trước ngực chờ anh mở miệng.

Người ta lại giống như không có việc gì, nhún nhún vai.

"Tại sao lại đánh người?"

"Anh ta thật sự đáng đánh."

"Vì sao?"

"Thích đàn ông còn dám để em bị lỡ lâu như vậy, anh không thể chịu được." Anh trầm thấp mở miệng, vẻ mặt chuyển sang nghiêm túc.

"Anh ấy cũng không muốn, không phải sao." Nhìn bóng dáng Niếp Phong, tôi sâu kín nói.

"Hiểu thì có thể hiểu. Nhưng nghĩ đến những thứ anh ta bắt em chịu đựng, anh liền không khống chế được."

"Nặc......" Dịu dàng nhìn anh, tôi rất cảm động vì sự để tâm của anh.

"Nhưng nghĩ lại, nếu không nhờ vậy, em và anh cũng không thể gặp được nhau, càng không thể có ngày hôm nay." Anh thâm tình nhìn tôi, trong mắt lộ ra phức tạp.

"Anh có để ý không?" Tôi khó khăn mở miệng.

"Cái gì?" Anh không hiểu lắm.

"Quá khứ của em." Chậm chạp nói ra miệng, tôi nhìn thẳng anh.

Người đàn ông đầu tiên không phải là anh, ngoài anh ra cũng từng yêu một người đàn ông khác. Anh sẽ không có khả năng không để bụng chứ.

Yêu càng sâu, ý muốn chiếm hữu cũng sẽ càng mạnh.

Đến cả tôi, khi nghĩ đến anh cũng từng cuồng dã như vậy mà làm chuyện thân mật với Kỉ Lan, trong lòng cũng sẽ dâng lên từng trận chua chát.

Giống như là một vết sẹo mãi mãi cũng không khỏi hẳn, không chạm vào sẽ không đau, vừa chạm vào, liền đau đến tận xương.

"Ai chưa từng có quá khứ." Anh trầm thấp mở miệng, thản nhiên nói.

Ôm bả vai của tôi, ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi.

"Quan trọng là chúng ta đã yêu nhau, hơn nữa còn rất hạnh phúc." Giọng nói kiên định, anh đang nói lên tâm ý của mình với tôi.

"Kiếp trước rốt cuộc em đã làm những gì mà có được người đàn ông tốt như anh nhỉ." Giữ lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, tôi cảm động nói.

"Anh không tốt như vậy đâu." Anh tự giễu cười cười, con ngươi đen khóa chặt tôi.

"Với em mà nói anh là tuyệt nhất!" Hôn lên mặt anh, tôi dùng ánh mắt gần như tham lam nhìn anh. Như là muốn chứa anh ở trong mắt vậy.

"Đồ ngốc!" Anh bật cười thành tiếng, sủng nịch búng mặt tôi.

Mỉm cười ngọt ngào ôm chặt anh, chúng tôi ở giữa hôn lễ trình diễn thân mật.

"La tiểu thư?" Một giọng nam từ phía sau truyền đến, tôi và Lôi Nặc đồng thời xoay người.

"Hiệu trưởng Nghiêm!" Kinh ngạc nhìn Nghiêm Triển Đông, tôi cực kỳ bất ngờ.

"Chào Lôi tiên sinh." Anh ta mỉm cười gật đầu với tôi, rồi nhìn Lôi Nặc. Lễ phép lại quý phái.

"Hai người là bạn cô dâu hay chú rể?" Anh ta tiếp tục hỏi.

"Chú rể. Còn anh?" Tôi cười đáp lại.

"Có chút giao tình với chú rể, nhưng cũng không tính là quen thuộc."

"Gần đây thật đúng là có duyên với cậu." Lôi Nặc ở bên cạnh không lên tiếng cũng đã mở miệng. Lạnh lùng, không có độ ấm.

"Đúng vậy, không ngờ Lôi tiên sinh và anh họ là bạn bè tốt như vậy." Nghiêm Triển Đông lễ phép cười.

"Ừm." Lạnh nhạt hừ một tiếng, Lôi Nặc đánh giá người ta.

"Vậy...... hai vị cứ tự nhiên nhé." Nghiêm Triển Đông thức thời, sau khi lễ phép tỏ ý liền mang theo mỉm cười bỏ đi.

"Anh rất có thành kiến với hiệu trưởng Nghiêm sao?" Tôi nâng mắt nhìn Lôi Nặc, hỏi.

"Không có." Mày kiếm vẫn vậy, anh không hề gì mà nói.

"Thái độ đối đãi với người khác của anh thật đúng là cần nâng cao thêm." Tôi không nhịn được nói anh.

"Anh đối đãi với người ngoài luôn luôn như thế." Anh không chút phật lòng.

"Bỏ đi. Anh quen với anh họ anh ta sao?"

"Là Nghiêm Thiên Triệt, em cũng từng gặp rồi."

"Thế giới này có phải quá nhỏ rồi hay không!"

"Ừ. Khắp nơi đều là đàn ông có ý với em!" Anh phụ họa theo, vẻ mặt khó chịu nhìn nhìn xung quanh.

"Ha ha......" Tôi bật cười thành tiếng, tràn ngập tình yêu nhìn anh.

Đàn ông ghen tuông, quả thật rất đáng yêu.

"Đi thôi, không phải vừa rồi em bảo đói bụng à." Anh kéo tôi muốn rời khỏi hiện trường.

"Ăn chút gì đã rồi hãy đi." Giữ người anh đang muốn đi lại, tôi kéo anh ngồi vào chỗ.

Nào có ai tham dự hôn lễ mà mới hiện thân có năm phút đã đi về chứ!

Chúng tôi dùng bữa. Nhìn cô dâu chú rể qua lại trong đám người, để mọi người chúc phúc cho đôi tân nhân.

Thuận tiện cũng cảm thán đời người.

Tình thế thật sự không thích hợp ở lâu, tôi bị ánh mắt cực nóng kia của cô dâu mới sít sao nhìn chằm chằm, quả thực là khó chịu. Sau khi vội vàng cáo từ, chúng tôi liền rời khỏi.

Ngồi trên xe, chạy trên đường cái.

"Anh đưa em đi đâu vậy?" Nhìn con đường xa lạ này, tôi hỏi anh.

Tuy rằng mù đường, nhưng đường về nhà tôi vẫn nhận biết được.

"Em sẽ biết ngay thôi." Anh nháy nháy mắt với tôi, mị hoặc cười.

"Thần thần bí bí." Liếc anh một cái, tôi nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ.

Đến vùng ngoại thành hoang vu này, là muốn đi đâu chứ!

Ô tô dần dần chạy vào một con đường nhỏ, toàn bộ căn nhà lớn màu lam nhạt cách thứ châu Âu dần dần hiển lộ ra.

"Đến rồi." Lôi Nặc dừng xe, nói với tôi.

Anh tháo dây an toàn của mình, cũng giúp tôi đang buồn bực tháo ra.

"Nơi này......" Đỡ lấy tay anh vươn tới, tôi đi xuống xe.

Theo phía sau anh, đi vào sân trong vắng vẻ.

"Chào Lôi tiên sinh, Lôi thái thái." Một ông lão tóc hoa râm, cung kính đi ra nghênh đón chúng tôi.

Xem chừng, cực kỳ giống quản gia.

"Ừm." Lôi Nặc đơn giản lên tiếng trả lời, dẫn tôi đi vào.

Tôi toàn tâm toàn ý cho rằng tới để chiêm ngưỡng nhà nên hoàn toàn không hề chuẩn bị tư tưởng gì.

Đến khi bước vào phòng khách, nhìn thấy người trước mắt, tôi liền ngây ngẩn cả người.

"Tâm Âm......"

Giọng nói này là cỡ nào quen thuộc, lại cỡ nào xa lạ.

"Con à......"

Lại một giọng nói làm tôi chấn động truyền vào tai.

"Ba...... Mẹ......"

Chậm chạp lên tiếng, trong lòng tôi như bị người ta hung hăng đánh một cái, vô cùng đau đớn.

Người mẹ ngày xưa thuỳ mị có thừa, cùng người cha tràn trề sinh lực đã không còn tồn tại nữa.

Trước mặt tôi bây giờ là hai người già nua tiều tụy xa lạ.

"Hai người......"

Sao lại thế này?!

Sự đả kích của việc mất đi chức vị thật sự to lớn đến thế ư? Được mất, thật sự quan trọng đến vậy à?

"Ngồi xuống trước đã." Lôi Nặc kéo tôi ngồi xuống sô pha.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tôi xoay người nhìn anh, lại nhìn ba mẹ trước mắt.

"Sau khi về hưu, ở trên bắt đầu điều tra trong nhà. Vất vả một khoảng thời gian rất dài cuối cùng mới bảo vệ được danh dự. Nhưng tiền bạc trong nhà cũng tiêu tan hết toàn bộ. Ba con bệnh nặng một trận, bây giờ vẫn chưa khỏe hẳn." Mẹ chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt ủ rũ.

Ba thì chỉ ngồi một bên, không nói một tiếng.

"Vậy làm sao hai người lại ở nơi này?"

"Là Lôi Nặc sắp xếp." Mẹ yếu ớt nói.

"Còn anh và chị thì sao ạ?"

"Bản thân khó bảo toàn. Một đứa thì phá sản, cònc một đứa thì bị vứt bỏ."

Ai oán nói xong, mẹ bắt đầu rơi lệ. Ba cũng thở dài thật mạnh.

Lẽ nào đây chính là cái gọi là chó bị chết chủ?

Nghe thấy tất cả, nhìn thấy tất cả này, trong lòng tôi chỉ có đau lòng, không có đồng tình.

"Sức khỏe ba rốt cuộc thế nào rồi ạ?" Tôi hỏi ba.

"Tim không tốt lắm thôi, không có gì đáng ngại." Ba thản nhiên mở miệng.

Tuy nói như thế, nhưng nhìn sắc mặt trầm trọng của mẹ và bộ dáng tiều tụy của ba, tôi cũng biết tình hình không được ổn lắm.

"Nếu có việc gì cần cứ gọi điện cho con." Viết xuống số điện thoại của mình, tôi đứng dậy đi ra sân.

Không biết phải nói gì, cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với họ.

Lôi Nặc đi ra theo, ôm lấy tôi từ đằng sau.

"Anh không nhất thiết phải làm những việc này." Tựa lên người anh, tôi nhẹ giọng nói.

"Có thế nào cũng là cha mẹ, trong lòng cho dù có oán hận thì không bỏ xuống được vẫn là không bỏ xuống được." Hôn lên tóc tôi, anh nói nhỏ.

"Em thiếu anh nhiều lắm." Xoay người lại, tôi thâm tình nhìn anh.

Bên trong cơ thể to lớn rắn chắc này, lại chứa một linh hồn tinh tế tỉ mỉ. Vì em, anh thật sự hao tâm tổn trí rồi.

"Nói linh tinh!" Anh như trừng phạt mà gõ đầu tôi, sủng nịch cười.

"Vào thôi, trò chuyện với họ đàng hoàng." Buông tôi ra, anh cổ vũ nhìn tôi.

Do dự nhìn anh, lại nhìn ngôi nhà kia, tôi bước đi.

Vừa quay đầu nhìn anh, vừa đi vào.

Chuyện cần giải quyết, sớm hay muộn cũng phải giải quyết.

Cần đối mặt, cũng phải đối mặt.

Cùng họ nói chuyện thẳng thắn rõ ràng, tôi đã biết được mọi chuyện xảy ra hai năm nay.

Không có đánh giá, cũng không có xúc động, chúng tôi chỉ lẳng lặng nói chuyện với nhau, chia sẻ về thời gian qua.

Rất khuya, vào sau khi cùng họ ăn bữa tối, chúng tôi lái xe rời khỏi.

Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lòng tôi cũng bình tĩnh như thế. Cũng chính đến giờ phút này, tôi mới phát hiện hóa ra ba mẹ vẫn luôn là tảng đá trong lòng.

Hiện tại, cuối cùng cũng có thể hạ xuống đất.

"Ba không có việc gì chứ anh?" Tôi hỏi Lôi Nặc.

"Một trận trúng gió, tim cũng không tốt lắm. Nhưng nếu chú ý một chút sẽ không có vấn đề gì. Anh đã mời bác sĩ rồi, em không cần lo lắng quá."

"Cám ơn anh." Cảm kích nhìn anh, trong lòng tôi ấm áp.

"Em chuẩn bị tốt chưa?" Anh bỗng nhiên hỏi.

"Chuyện gì?"

"Ngày mai là bắt đầu rồi." Anh giảm bớt tốc độ xe, liếc nhìn tôi một cái.

"Vâng! Em chuẩn bị tốt rồi!" Cười nhìn anh, tôi hết sức kiên định.

"Được! Vậy sáng mai chúng ta sẽ đến bệnh viện." Anh cũng cười, vui mừng nở nụ cười.

"Ừm!"

Mang thai một đứa con, cũng không cần khó khăn như vậy chứ. Ông trời, van xin ông lúc này đây nhất định phải phù hộ chúng con thành công!

Hạnh phúc có được không dễ dàng này, con nhất định sẽ vô cùng trân trọng!

Chỉ cầu xin ông, đừng thử thách chúng con nữa......


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-36)