← Ch.127 | Ch.129 → |
Lần lượt sau đó, Tu Hồng Miễn lại cưới thêm Lệ phi, Tiết phi, Vinh phi, ... tuy cưới các nàng nhưng hắn vẫn không cưng chiều các nàng như cũ, Thái hậu không nhìn nổi nữa, liền đi tìm Tu Hồng Miễn, nói cho hắn biết sự lợi hại trong quan hệ hôn nhân chính trị của hoàng gia, cũng phân tích thế cục lúc đó một lần cho hắn rõ. Tu Hồng Miễn cân nhắc suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng cũng đồng ý với quan điểm của Thái hậu. Mặc dù hắn ban mưa móc cho các phi tần đều như nhau, nhưng vẫn nghiêng về Như Hoa nhiều hơn, vì thế chọc cho các phi tần khác sinh lòng ghen tỵ, tính tình Như Hoa vô cùng đơn thuần, đơn thuần lại ngây thơ, cho nên thường bị phi tần hậu cung lén lút khi dễ, làm cho nàng khổ mà không thể nói, chuyện này càng làm cho người luôn luôn nở nụ cười đáng yêu như nàng càng thêm phiền não, nụ cười của nàng cũng càng ngày càng ít. Tu Hồng Miễn cũng phát hiện số lần nàng cười càng ngày càng ít, càng thêm trìu mến yêu thương nàng, tuy nhiên điều đó lại làm cho Như Hoa càng bị phi tần khác tính kế. Như hoa vốn đã mất đi ca ca nên chỉ gượng cười vui vẻ sống, nay lại thêm cuộc sống hậu cung như thế, làm cho tâm tình của nàng càng thêm buồn bã, từ đó, nàng không hề cười nữa. Vì thế mà Tu Hồng Miễn hầu như trắng đêm không ngủ, chỉ hi vọng có thể tìm được vật có thể làm cho nàng cười trở lại, sau đó, hắn nghe nói nàng thích một loại hoa gọi là "hàm ưu", hắn liền ra lệnh cho cả nước đi tìm, treo giải thưởng năm ngàn lượng, nhưng không có tin tức, cuối cùng hắn tăng tiền thưởng lên tới một triệu lượng hoàng kim, làm cho các nước rầm rộ đua nhau tìm kiếm hàm ưu. Cho dù là như vậy, nhưng vẫn không có tin tức. Thái hậu thấy Tu Hồng Miễn ngày đêm vì cưng chiều Như Hoa muốn làm nàng vui mà bỏ bê triều chánh, bà liền thầm hạ quyết tâm xử tử nàng, nhưng Tu Hồng Miễn bảo vệ Như Hoa rất tốt, bà không có cơ hội hạ độc. Thái hậu không có cách nào, rốt cuộc có một ngày bà nhân lúc Tu Hồng Miễn lâm triều thì cho triệu kiến Như Hoa, ban cho nàng một ly rượu độc. Sau khi Tu Hồng Miễn hạ triều hắn phát hiện thi thể Như Hoa đã lạnh băng, dưới cơn tức giận hắn cầm kiếm xông vào cung Yến Ninh, nhưng nửa đường bị Hạ Hách Na Hoài An cản lại, lấy tính mệnh của ông ra uy hiếp, mới ngăn được Tu Hồng Miễn. Vì chuyện này Thái hậu cố ý đến phủ Hạ Hách Na ngỏ ý cảm ơn, bà gặp được Hạ Hách Na Phù Dung lúc ấy đã gần đến tuổi cặp kê, bà cùng nàng tán gẫu vài câu, liền cảm thấy thật là yêu thích cô bé này. Sau khi hồi cung, Thái hậu phát hiện bà có chút nhớ nhung tiểu cô nương, sau đó bà ra ám hiệu với Hạ Hách Na Hoài An, Hạ Hách Na Hoài An liền tự tiến cử đem Hạ Hách Na Phù Dung gả vào trong cung hầu hạ Tu Hồng Miễn, bởi vì Hạ Hách Na Hoài An cúc cung tận tụy, Tu Hồng Miễn không chút suy nghĩ liền đồng ý.
Sau khi ta biết được những chuyện này, ta chỉ cười cười, Tu Hồng Miễn vì nụ cười của Như Hoa mà không tiếc dùng mọi cách, nếu so sánh với nhau, hắn xuất ra một chút nhân lực tìm ta thì chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Ta trở về cung Dư Điệp, Tu Hồng Miễn đang đi tới đi lui ở bên trong, thấy ta trở về, hắn liền nắm tay ta quát."Nàng đi đâu!"
Trong lòng ta khẽ run, sau đó ta nghiêm mặt nói."Buông ta ra!"
Tu Hồng Miễn sững sờ, nhưng không buông ra."Nàng làm sao vậy?"
"Không sao cả, buông ta ra!" Ta nói xong dùng lực một chút, thừa dịp hắn không chú ý rút tay lại.
"Rốt cuộc nàng sao thế! Nàng có biết ta vì nàng......"
"Nực cười! Vì ta cái gì?! Hôm nay ngươi có thể vì ta, ngày mai cũng có thể vì người khác! Ta là ai! Chớ giả bộ thâm tình ở trước mặt ta!"
Tu Hồng Miễn nhìn ta, hắn không nói gì, chỉ nhìn ta.
Ta không tự chủ dời ánh mắt sang nơi khác, vẻ mặt hắn sao lại như bị tổn thương? Rõ ràng người bị tổn thương nhất chính là ta mới đúng!
"Về sau nàng sẽ rõ." Tu Hồng Miễn khẽ thở dài.
Hiểu rõ? Hiểu rõ ngươi làm hoàng đế có những chuyện không thể không làm? Chẳng lẽ ngươi vẫn cứ tiếp tục gởi gắm tình cảm với Như Hoa qua bóng dáng giống nàng?
Buổi chiều Tu Hồng Miễn có chuyện phải làm, nhưng lại để Cảnh Nhân ở lại, đột nhiên ta phát hiện bản thân hình như mất đi một thứ được gọi là tự do.
Bên ngoài có người truyền lời, nói Thiện Xá tới. Ta đột nhiên nhớ đến sau khi ta vào cung, đã quên nói cho Thiện Xá biết. Thấy vẻ mặt tràn đầy lửa giận của hắn, ta cảm thấy đuối lý."Thật xin lỗi, ta......"
"Nữ nhân, chẳng lẽ ngươi luôn luôn không nói một tiếng liền biến mất sao!"
Ta hơi ngạc nhiên, luôn luôn? Ta đã từng làm như vậy lúc nào thế?
← Ch. 127 | Ch. 129 → |