← Ch.119 | Ch.121 → |
Hồi lâu, phó thái y rốt cuộc cũng tìm được tiếng nói của mình, "Nương nương, người, người không phải đã......"
Đã thế nào? Kết hợp với chuyện lúc trước, lại nhìn nét mặt của phó thái y, nàng có chút chắc chắn, "Chẳng lẽ ta đã chết?" Nói ra những lời này, đột nhiên cảm thấy có chút không hợp lẽ thường, nếu nàng đã chết, thì làm sao có thể ở nơi này nói chuyện?
"Đúng, đúng, Lý Thái y cũng xác nhận, người đã về chầu trời......" Phó thái y nơm nớp lo sợ nói, chuyện như vậy, hắn đã sống đến năm mươi tuổi còn là lần đầu gặp phải.
Da đầu nàng có chút tê dại, nàng đã từng chết qua một lần, lần này tại sao lại chết? Chẳng lẽ linh hồn của nàng là bất tử? "Thái y có thể bắt mạch cho ta được không?"
Phó thái y run rẩy đưa tay ra, lấy ra khăn lụa trùm lên cổ tay của Hạ Phù Dung, vừa chạm tới cổ tay của nàng thấy có nhiệt độ, liền bình tĩnh lại rất nhiều.
"Mạch tượng hỗn loạn, máu tuần hoàn không tốt, giống như bị trúng độc." Phó thái y cau mày nói.
Quả nhiên là bị hạ độc! Nói như vậy lúc ấy nàng đã bị độc chết? Vậy nơi nàng mới rời khỏi là...... Lò hỏa táng? Nói vậy thì chỗ cát đá gì đó mà nàng nằm lúc đó không phải là tro cốt sao! Nàng cảm thấy lông tơ toàn thân cũng dựng đứng lên, cảm giác trên người khó chịu, cảm thấy tro cốt còn dính trên quần áo, thậm chí xuyên qua y phục, tiếp xúc đến da thịt......
"Bích Quỳnh các nàng sao thế? Chẳng lẽ cũng bị người hạ độc?"
"Dư phi nương nương xin yên tâm, họ chỉ là không tiếp thu nổi tin tức người về trời mà té xỉu, chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ không có chuyện gì." Nhưng mà bây giờ có thể tin chắc, Dư phi nương nương cũng không có đi về cõi tiên, Lý Thái y cũng là lão thầy thuốc trong cung rồi, sao có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy chứ?
Nàng nhìn Bích Quỳnh, Bích Thanh cùng tiểu Cúc, trong bụng cảm thấy không đành lòng, họ đều là các cô gái hiền lành, đều là người thật sự quan tâm đến nàng.
"Chỉ là vị tiểu Cúc cô nương này......"
Nàng thấy phó thái y có chút khó xử, liền tỏ ý bảo hắn cứ nói đừng ngại.
"Thần kiểm tra tiểu Cúc cô nương thấy mạch tượng vững vàng, hô hấp bình thường, không có triệu chứng của người bởi vì tâm tình kích động mà ngất đi."
Trong chuyện này nàng cũng có chút hoài nghi tiểu Cúc, nàng mất trí nhớ, cùng ta chung sống cũng chẳng qua có vài ngày ngắn ngủn, quan hệ có tốt đến nỗi vì tin tức cái chết của nàng mà ngất đi không?
"Tiểu Cúc, tiểu Cúc ~" nàng lay thân thể tiểu Cúc, nàng cũng không có phản ứng.
Bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là sai người đưa các nàng về Dư Điệp cung, cũng dặn dò phó thái y đừng đem chuyện nàng tỉnh lại nói cho bất luận kẻ nào, còn ủy thác hắn giúp nàng làm một chuyện.
Có lẽ, đây là cơ hội tốt cho nàng trốn chạy.
Nàng mặc trang phục Tướng quân, nghênh ngang ra khỏi hoàng cung. Mặc dù có thân phận tướng quân làm lá chắn, nhưng nàng cũng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, nếu như hôm nay có nhiều người ra vào hoàng cung thì tốt, nhưng ngộ nhỡ hôm nay người ra vào rất ít, mà lại chỉ nhìn thấy nàng đi ra, trước đó đã không thấy nàng tiến cung, rất khó tránh khỏi bị người hoài nghi.
An toàn vượt qua kiểm tra, nàng rất hưng phấn một đường đi đến phủ đệ của Thiện Xá. Lại biết hắn đã vào cung, hiện tại đã qua buổi trưa, lúc này hắn nên trở về phủ mới phải chứ.
Nàng được người làm trong phủ của hắn cung kính mời ngồi chờ ở đại sảnh, bọn họ đã phái người đi thông báo cho Thiện Xá rồi.
Không đợi bao lâu, liền nhìn thấy Thiện Xá thở hồng hộc chạy vọt vào. Nắm cánh tay của nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, giống như xác định nàng thật sự không có gì, mới thở một hơi nhẹ nhõm nói: "Ngươi thật không có việc gì là tốt rồi, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi lắm hay không!"
Nàng bị hắn nắm như vậy, sững sờ nhìn hắn, hắn lo lắng cho nàng sao?
Thiện Xá cảm thấy bản thân thất lễ, lập tức buông tay của nàng ra, "Ta cho là ta lại mất đi một Tam đệ rồi."
Thấy vẻ mặt hắn có chút không được tự nhiên, nàng nhích tới gần hắn, nhìn hắn nói: "Ngươi không phải là thích ta chứ?"
Cằm Thiện Xá thiếu chút nữa rơi xuống đất, tại sao lại có nữ nhân da mặt có thể dày như vậy chứ? Nghĩ như vậy, liền kéo kéo mặt của Hạ Phù Dung, "Đây là da mặt gì thế, sao lại dày quá vậy?"
Nàng vuốt ve tay hắn một cái, cố ý nhăn nhó nói, "Người ta là thục nữ danh chánh ngôn thuận ~ da mặt mỏng lắm! Đừng đụng ta à ~ coi chừng ta gả cho ngươi!"
Thiện Xá bị nàng chọc cười ha ha, "Tiểu sinh thế nhưng lại sợ ngài ~nhìn cách ăn mặc cùng giọng điệu của ngài bây giờ, còn không biết là muốn gả cho ta hay là lấy ta nữa ~"
Lúc này nàng mới nhớ được bản thân đang mặc quân trang, liền cũng hào phóng cười một tiếng, "Vậy thì cưới ngươi thôi!"
Thiện Xá để cho nàng trước không cần trở về phủ tướng quân, trước hắn vì nàng tìm cớ nói Hạ Phù Dung mang cha mẹ đi xa, nếu như bây giờ đột nhiên xuất hiện, chắc chắn làm cho người ta hoài nghi. Liền tại mua một phủ trạch cách phủ đệ của hắn không xa, bên trong an bài rất nhiều người làm, cũng vì nàng đặt rất nhiều quần áo mới, dĩ nhiên, phần lớn đều là quần áo của nữ nhi, còn dặn dò nàng không được liên lạc cùng người trong hoàng cung, có chuyện gì hắn sẽ giúp nàng chuyển đạt. Chẳng biết tại sao, hành động này của Thiện Xá, khiến cho trong đầu nàng không tự chủ xuất hiện bốn chữ, "Kim Ốc Tàng Kiều".
Ăn cơm hai người bọn họ đều đi chung với nhau, có lúc hắn tới chỗ của nàng, có lúc nàng đi cái kia. A Hu đối với Thiện Xá thái độ tốt vô cùng, để cho nàng rất là khiếp sợ, nó mặc dù không cho phép Thiện Xá ôm nó, lại cho phép Thiện Xá sờ nó, cái này làm nàng nghĩ thật lâu cũng không nghĩ thông. Đột nhiên cảm giác nàng và Thiện Xá có cái gì đó không được hợp lý cho lắm, bởi vì hắn và Tu Hồng Miễn là huynh đệ, ta là lão bà của Tu Hồng Miễn, nhưng bây giờ hắn sau lưng Tu Hồng Miễn ở bên ngoài mua cho nàng căn nhà, hai người bọn nàng còn mỗi ngày cùng nhau ăn cơm......
Lắc đầu, gần đây rất hay suy nghĩ lung tung.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần bá đi mở cửa, nghe nói là tìm nàng. Hạ Phù Dung có chút kỳ quái, hiện nay thân phận cùng địa chỉ của nàng chưa nói với bất luận kẻ nào, trước thân phận tướng quân đã đi ra ngoài du ngoạn, mà thân phận Dư phi nương nương đã chết, là ai sẽ tìm được tới nơi đây?
Đi tới đại sảnh, nhìn thấy người nọ thì ta thiếu chút nữa hù dọa đến mắc bệnh tim. Tu Hồng Miễn!?!
Hắn làm sao sẽ biết nàng ở nơi này? Chẳng lẽ Thiện Xá bán đứng nàng? Không thể nào a, hắn không thể nào làm như vậy! Nàng chỉ là nhìn hắn, không nói được tiếng nào.
Tu Hồng Miễn hơi cong môi một cái, "Ái phi của trẫm, còn nhớ rõ trẫm sao? Ngày đó nước hồ có chút lạnh a ~"
Hạ Phù Dung cả người bị Tu Hồng Miễn chộp được ấn vào trong xe ngựa, thẳng tắp lái về phía hoàng cung đi.
Từ đầu đến bây giờ, Tu Hồng Miễn cầm lấy cánh tay nàng cũng chưa có buông ra qua, cho đến trở về Dư Điệp cung, hắn vẫn không có buông ra.
Bích Quỳnh họ nhìn thấy nàng trở lại rất là hưng phấn, lại bị ánh mắt của Tu Hồng Miễn dọa sợ đến không dám mở miệng, chỉ đành phải phẫn nộ lui đi ra ngoài.
Rụt một cái tay, hắn cũng không muốn để ý, "Hoàng thượng, có thể hay không buông tay ngài ra? Ta... cánh tay của ta rất đau."
Tu Hồng Miễn híp híp mắt, "Nữ nhân, ngươi biết ta tìm ngươi bao lâu sao!"
Hạ Phù Dung muốn đối với hắn cười, giật giật khóe miệng, lại phát hiện cười không nổi, bộ dáng của hắn thật rất khủng bố, "Ta hiểu biết rõ sai lầm rồi." Ở dưới cường thế của hắn, nàng chỉ có thể tỏ ra yếu đuối.
"Nói! Làm sao ngươi lại xuất hiện bên hồ tại nơi đó?"
Hình như Tu Hồng Miễn chỉ biết là nàng chính là cô gái bên hồ kia, cũng không biết nguyên do."Ta có thể nói, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện!"
Mặt Tu Hồng Miễn tràn đầy nguy hiểm nhìn nàng, "Ngươi dám cùng trẫm nói điều kiện?"
Dù sao nói cũng là chết, Hạ Phù Dung bất chấp tất cả, "Ta chỉ nghĩ nói cho ngươi biết, ta xuất ra hiện ra tại đó là bởi vì phát sinh một chuyện vô cùng thần kỳ, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện kia của ta ta liền nói cho ngươi biết, nếu không, ngươi cả đời dẽ không bao giờ biết, mặc kệ ngươi điều tra thế nào."
Hạ Phù Dung trước khoe khoang một phen, khiến Tu Hồng Miễn đối với việc tại sao nàng lại xuất hiện tại nơi đó cảm thấy hứng thú, như vậy nàng mới có khả năng sống sót.
Hắn nhíu mày, "Được, trẫm đồng ý với ngươi."
Trong lòng Hạ Phù Dung không khỏi sùng bái tài trí của mình một cái, mạng nhỏ bảo vệ."Ta muốn một khối Kim Bài Miễn Tử!"
Hắn nhìn nàng một lúc lâu, sáng tỏ mà khẽ cười một tiếng, thì ra là gây đại họa, "Thật là một nữ nhân nghịch ngợm."
Hạ Phù Dung cả người nổi da gà cũng nổi lên n tầng, hắn có thể đừng có đùa giỡn như vậy được không."Ta rất hiểu rõ ngươi, cho nên ngươi không phải giả bộ trước mặt ta."
Hắn nhíu nhíu mày, nhưng không có tiếp tục truy cứu chỉ hỏi sự kiện kia, "Ngươi là thế nào xuất hiện tại bên hồ?"
"Vì giúp ngươi a."
"Giúp trẫm?"
Hạ Phù Dung gật đầu một cái, "Vì đi giúp ngươi giám thị động thái của Kiền Sở Vương, cho nên xuất hiện tại nơi đó."
Tu Hồng Miễn suy nghĩ một chút, nhớ đến lúc ấy ẩn phục tại trong quân doanh trừ Tam đệ, còn có một nội quỷ, "Ngoài Trì Tô tướng quân chẳng lẽ ngươi chính là nội gián kia?"
Hạ Phù Dung lắc đầu một cái, "Ta là chính là nội gián Trì Tô Tướng quân."
Bộ mặt hắn có chút cứng ngắc, làm như không thể nào tiếp thu được sự thật này. Miễn Tử Kim Bài chỉ có một, nàng phải lợi dụng cơ hội lần này, đem tội chết của nàng xóa bỏ hết.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |