Thích khách
← Ch.076 | Ch.078 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Hôm nay là ngày cuối cùng của bữa tiệc, Hiên Viên đế và Lăng đế mấy ngày không thấy bóng người cuối cùng cũng xuất hiện, chỉ có điều không khí giữa hai người dường như có phần không đúng, cho dù là quốc quân tất cả nước nhỏ hay đại thần Diệp quốc đều không dám nhiều lời, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ gây ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.
Thượng Quan Lăng đè chuyện Thủy Nguyệt Linh lại, cũng không tiết lộ ra ngoài, nhưng từ vừa bắt đầu chúng thần Diệp quốc đã bất mãn với Thủy Nguyệt Linh, dù sao Thủy Nguyệt Linh đã từng bị đưa cho Hiên Viên đế, danh thanh này không dễ nghe, hơn nữa còn là nữ tử của thần tử phản bội, những thứ này trước không nói tới, mặc dù nàng ta trong sạch, có gia thế tốt đẹp, cũng không phải một mình độc bá bệ hạ, kể từ sau khi nàng ta đến, bệ hạ liền chưa từng đi qua chỗ của các phi tần khác, chuyện phi tần ở hậu cung liên quan đến thế lực triều đình, vốn nên ân huệ cùng hưởng, hiện giờ như vậy, phần lớn người đã tương đối bất mãn, nếu không phải hôm nay quốc quân các quốc gia vẫn còn ở đây, bọn họ đã sớm làm áp lực tập thể rồi.
Mặc dù bọn họ cũng nghe nói Thủy Nguyệt Linh đã từng nhận được độc sủng của Hiên Viên đế, nhưng mà đây là Diệp quốc, không phải Huyền quốc, bệ hạ của bọn hắn là Thượng Quan Lăng, mà không phải là Hiên Viên Mị, chuyện liên quan đến hạnh phúc của nữ nhi mình, quan trọng nhất là chuyện liên quan đến quyền thế của mình, bọn họ sẽ không cho phép xuất hiện chuyện như vậy.
Hôm nay thấy Thủy Nguyệt Linh chưa tới, trong lòng các vị đại thần có suy đoán riêng, cũng nhất trí hi vọng nàng ta đã bị thất sủng rồi.
Thượng Quan Lăng liếc nhìn hai người vẫn thân mật thắm thiết, như không có chuyện gì xảy ra, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh, Thủy nhi giống như vô ý liếc hắn một cái, nhẹ giọng cười nói, "Mị, chàng có vẻ bị người nhớ thương."
Hiên Viên Mị lười biếng ôm nàng, thờ ơ nói, "Người nhớ thương ta luôn luôn không ít!" Hơi nhíu mày, đến bây giờ Ly Tâm vẫn không có hành động gì, không biết đang mưu đồ những thứ gì ở đây.
Thủy nhi nhíu mày không nói, liếc nhìn Âu Dương Mặc có phần lòng không yên, xem ra sức ảnh hưởng của nữ nhân kia đối với hắn thật sự rất lớn, lại nhìn về phía nữ nhân đứng sau hắn, dáng dấp không phải đặc biệt đẹp, nhưng cũng coi như giai nhân thanh tú, vô cùng đáng nhìn lại, tròng mắt trong suốt chuyển động, tò mò nhìn đông nhìn tây, dáng vẻ linh động khéo léo, hi vọng nàng ta có thể làm ra lựa chọn chính xác!
Điện Thái Hòa, Thủy Nguyệt Linh lẳng lặng nằm ở trên giường, trong mắt trừ hận vẫn là hận, đều do nữ nhân kia, nếu như không phải do nàng ta, sao nàng sẽ thành như vậy? Nàng nhất định phải báo thù, không tiếc bất cứ giá nào! Nghĩ như vậy, trên người lại đau ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng vẫn ũ không cách nào làm cho ý hận trong lòng nàng giảm bớt một phần.
"Thủy Nguyệt Linh..."
Thủy Nguyệt Linh ngước mắt nhìn, lại nhìn thấy Lăng Mạn Điệp, phía sau nàng ta còn có một người toàn thân đen thui đi theo, che mặt không nhìn thấy tướng mạo, nhìn Lăng Mạn Điệp dần đi tới bên giường, Thủy Nguyệt Linh cảm thấy sợ hãi một trận.
Đấu đá lục đục trong hậu cung, sao Lăng Thiên lại không biết? Cho nên sau khi Lăng Mạn Điệp phong hậu, ông liền phái ra một ảnh tử xuất sắc bảo vệ Lăng Mạn Điệp, nếu nói chỉ là ảnh tử, cũng không thể thần không biết quỷ không hay mà mang theo Lăng Mạn Điệp tiến vào điện Thái Hòa như vậy, quan trọng nhất là, tổng quản của điện Thái Hòa này từng nhận ân huệ của Lăng Mạn Điệp, đó là một người cố chấp, tính mạng của hắn do Lăng Mạn Điệp cứu, cho nên mặc dù mất tính mạng, hắn cũng muốn báo đáp ân tình của Lăng Mạn Điệp. diee ndda fnleeq uysd doon
Bị tầm mắt quỷ dị của Lăng Mạn Điệp liếc nhìn, Thủy Nguyệt Linh rất muốn tránh ra, nhưng là nàng lại không cách nào nhúc nhích, âm thanh run rẩy hỏi, "Ngươi... Ngươi định làm cái gì?"
Lăng Mạn Điệp nhìn dáng vẻ thê thảm của nàng ta không khỏi bật cười, "Thủy Nguyệt Linh, đây chính là báo ứng, ngươi hại chết hài tử của ta, làm hại ta không thể sinh con, đây chính là báo ứng của ngươi! Chỉ có điều như vậy còn là chưa đủ, ta muốn ngươi chết, ta sẽ không để cho ngươi chiếm cứ sủng ái của hắn như vậy, tại sao ngươi lại lấy được sủng ái của hắn, mặc dù ta không chiếm được, ta cũng sẽ không để cho ngươi đồ đê tiện này chiếm được!"
Nhìn vẻ mặt hơi điên cuồng của nàng ta, trong lòng Thủy Nguyệt Linh rét lạnh từng cơn, vội vàng phủi sạch quan hệ, "Không phải do ta, không phải do ta, là nữ nhân đó, là nữ nhân đó hại ngươi!"
Lăng Mạn Điệp hơi bình tĩnh một chút, híp mắt nhìn nàng ta, hỏi, "Có ý gì?"
Thủy Nguyệt Linh e ngại trong lòng, nếu Lăng Mạn Điệp đổ hết mọi chuyện lên đầu nàng, nàng nhất định sẽ bị nàng ta hành hạ đến rất thảm, cho nên không dám giấu giếm, thành thật nói rõ ràng chuyện về Thủy nhi.
Lăng Mạn Điệp nghe xong, không nói gì, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn Thủy Nguyệt Linh, dường như đang suy nghĩ có nên tin tưởng nàng ta không, nhưng trên thực tế trong lòng nàng đã là sóng lớn mãnh liệt, chuyện như vậy mặc dù quỷ dị, nhưng nàng lại không thể không tin, kể từ đó rất nhiều chuyện đều có thể giải thích rõ.
Thủy Nguyệt Linh cho rằng nàng ta không tin, lại vội vàng nói, "Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, ta có thể nói cho ngươi biết thế lực của nàng ta."
Tia sáng trong mắt Lăng Mạn Điệp chớp lóe, gật đầu một cái, Thủy Nguyệt Linh vui vẻ trong lòng, nói toàn bộ phân bố thế lực của Thủy nhi cho nàng ta.
Lăng Mạn Điệp trầm mặc không nói, qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn nàng ta cười nói, "Cám ơn ngươi nói cho ta biết nhiều như vậy, ta sẽ tìm nữ nhân kia báo thù, cũng coi như thay ngươi báo thù, vậy ngươi ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt!"
Thủy Nguyệt Linh cả kinh, "Ngươi đã đáp ứng bỏ qua cho ta mà!"
Lăng Mạn Điệp châm chọc cười nói, "Ta đáp ứng khi nào? Ngươi cho rằng ta sẽ giữ lại ngươi độc hưởng sủng ái của hắn sao?" Khinh miệt nhìn nàng ta một cái, nháy mắt ra hiệu với người phía sau.
Nhìn người áo đen kia tiến tới gần, tất cả trong mắt Thủy Nguyệt Linh đều là hoảng sợ, "Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, Lăng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"A..." Lăng Mạn Điệp cười nhạo nàng ta khờ khạo, "Tại sao sẽ không bỏ qua ta? Đó là do nữ nhân kia giết chết ngươi, hắn muốn báo thù cho ngươi cũng có thể đi tìm nữ nhân kia mới đúng!" di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Một tia sáng lạnh thoáng qua, trong nháy mắt Thủy Nguyệt Linh trợn to mắt, trong đầu cuối cùng hiểu được, Lăng Mạn Điệp muốn giết nàng giá họa cho nữ nhân kia.
Lăng Mạn Điệp nhàn nhạt liếc nhìn thi thể trên giường, xoay người rời đi, kế một hòn đá hạ hai con chim này, nàng đã sớm dùng tương đối thuận tay.
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Thủy nhi lười biếng nhìn vũ cơ trong sân lắc vòng eo ra sức biểu diễn, trong mắt lóe lên tia sáng, há mồm ngậm trái vải đút tới khóe miệng, trong mắt lóe lên nụ cười nghịch ngợm, cái lưỡi nhanh chóng liếm ngón tay bên miệng, cảm thấy người sau lưng cứng ngắc, nụ cười trong mắt sâu hơn.
Đúng vào lúc này, biến cố xảy ra, người múa đầu trong sân trong nháy mắt nhảy lên, sợi tơ trong tay bén nhọn bắn về phía Thượng Quan Lăng, bởi vì tràn ngập linh lực, sợi tơ mềm mại trong nháy mắt hóa thành lưỡi dao sắc bén, phát ra tiếng vang "Vèo vèo
"Bảo vệ bệ hạ!"
Thị vệ nhanh chóng xúm lại, lại bị những vũ cơ khác ngăn trở, lúc này, người phía sau Âu Dương Mặc cũng nhảy lên trong nháy mắt, xông thẳng về phía ghế rồng, khí thế bén nhọn trên người tản mát ra, một chút cũng không có dáng vẻ khéo léo như trước.
Tay Âu Dương Mặc cầm ly rượu trong nháy mắt thắt chặt, trong mắt xuất hiện một tia đau lòng và thất vọng, cũng nhìn về phía ghế rồng theo, người do hắn mang tới, tự hắn sẽ phụ trách.
Thủy nhi thở dài một tiếng, lập tức liền nghe được sau lưng hừ lạnh một tiếng, lại không khỏi cười khẽ ra tiếng, xoay người hôn lên môi mỏng mím chặt kia.
Nhìn người chặn mình lại, trong mắt Hàm Vi lộ ra vẻ phức tạp, xuống tay không hề lưu tình chút nào, Âu Dương Mặc cũng ra nhiều chiêu tàn nhẫn, thật giống như khoảnh khắc khi nàng làm ra lựa chọn kia, nàng liền không hề liên quan đến hắn nữa, sau khi tình gãy, giống như người lạ, hắn lúc này chỉ làm một thần tử, ngăn cản thích khách ám sát Hoàng đế, không hơn.
Thấy rõ biến hóa trong mắt hắn, trong lòng Hàm Vi Thơi hốt hoảng, còn có chút đau đớn, trong mắt hắn đã không có sự tồn tại của nàng rồi.
Công lực của Âu Dương Mặc vốn không kém, hơn nữa lòng Hàm Vi loạn, rất nhanh liền chế trụ nàng, thích khách khác cũng đều bị tóm chặt, người múa đầu đó vốn không phải là đối thủ của Thượng Quan Lăng, bằng không Hàm Vi cũng sẽ không trăm cay ngàn đắng lăn lộn đi vào, Âu Dương Mặc coi như dịu dàng lấy thuốc độc trong miệng Hàm Vi ra, mà những người khác đều bị bị bẻ cằm.
Hàm Vi nhìn về phía Âu Dương Mặc, theo kế hoạch của bọn họ, nàng có khả năng ám sát thành công rất lớn, nhưng không nghĩ tới phản ứng của Âu Dương Mặc nhanh như vậy, nhìn như vậy, hắn nhất định đã sớm điều tra ra thân phận của nàng rồi, nhưng tại sao hắn còn phải mang nàng vào cung đây? di1enda4nle3qu21ydo0n
Âu Dương Mặc lại không nhìn về phía nàng một lần, giống như đang tự hỏi điều gì, lúc này Thủy nhi mới đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, vỗ vỗ vai hắn bày tỏ an ủi.
Hàm Vi hơi thù địch nhìn về phía Thủy nhi, trong lòng suy đoán bọn họ có quan hệ như thế nào, dáng vẻ của nàng ta giống như rất quan tâm đến hắn.
Hiên Viên Mị không vui kéo Thủy nhi vào trong lòng, Thủy nhi bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng hắn, Âu Dương Mặc nhìn về phía nàng, cười cười, "Mỹ nhân, nàng yên tâm, ta không sao, ta một đại nam nhân chẳng lẽ còn kém nàng sao?"
Thượng Quan Lăng nhìn trao đổi qua lại giữa bọn họ, nhíu nhíu mày, cảm giác dường như có thứ gì đó bị hắn bỏ quên.
Thủy nhi hất cằm chỉ về phía Hàm Vi, hỏi, "Ngươi định xử lý nàng ta như thế nào?" Mặc dù hắn đã làm ra lựa chọn, nhưng bây giờ vẫn không có cách nào nhìn nàng ta chết đi!
Âu Dương Mặc liếc nhìn Hàm Vi, quay đầu nhìn Thượng Quan Lăng, trong mắt là nghiêm túc trước nay chưa từng có, "Lăng, có thể thả nàng ta không?"
Thượng Quan Lăng nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu một cái, ý bảo thị vệ để Hàm Vi rời đi.
Hàm Vi không nghĩ tới Âu Dương Mặc còn có thể cứu nàng, sững sờ đứng đó cũng không đi, lầm bầm há mồm, "Mặc..."
Âu Dương Mặc nhàn nhạt liếc nàng một cái, thần sắc phức tạp chợt lóe lên trong mắt, thở dài một tiếng, "Ngươi đi đi!"
Hàm Vi vẫn không nhúc nhích, hỏi nghi vấn trong lòng ra lời, "Tại sao muốn dẫn ta vào cung?"
Âu Dương Mặc thật bình tĩnh, không nhìn ra một tia kích động, "Ta chỉ cho ngươi cơ hội lựa chọn một lần!"
Sắc mặt Hàm Vi trắng nhợt, lui lại hai bước, đưa mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, đau lòng một trận, cho nàng cơ hội lựa chọn một lần, nhưng nàng lại không bắt được, cho nên nhất định phải bỏ lỡ hắn, lúc này mới phát hiện vị trí của hắn ở trong lòng nàng đã quan trọng đến như vậy. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Nhưng mà, dường như quá muộn, nhìn Âu Dương Mặc hoàn toàn loại bỏ nàng ra khỏi tính mạng của hắn, không hề liếc nhìn nàng một lần nào nữa, mặt Hàm Vi tái nhợt mấp máy môi, lại cái gì cũng không nói ra được, xoay người rời đi từng bước một, đi đến hơi chậm, có lẽ trong lòng vẫn còn chờ đợi Âu Dương Mặc có thể gọi nàng lại.
Hiên Viên Mị hí mắt nhìn bóng lưng hơi lảo đảo như vậy, đột nhiên có phần hiểu được tại sao Thủy nhi lại trở thành bạn bè với Âu Dương Mặc!
Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, lúc này một tiểu thái giám vội vàng chạy tới "Rầm" một tiếng quỳ xuống trước Thượng Quan Lăng, "Bệ hạ... Vương phi đã xảy ra chuyện..."
Đã xảy ra chuyện? Thủy nhi híp híp mắt, người nghĩ tới đầu tiên trong đầu chính là Lăng Mạn Điệp.
Thượng Quan Lăng nghe vậy, vội vàng lao về phía điện Thái Hòa, Thủy nhi liếc nhìn Âu Dương Mặc, thấy hắn không có chuyện gì quá lớn, mới ngẩng mắt nhìn Hiên Viên Mị, "Mị, chúng ta cũng đi xem một chút."
Hiên Viên Mị gật đầu, ôm nàng từ từ đi tới điện Thái Hòa, còn sót lại một đám quốc quân suy đoán lung tung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà chúng thần Diệp quốc thì ước gì Thủy Nguyệt Linh chết mới đúng, nhưng nhìn mới vừa trong nháy mắt trên người Thượng Quan Lăng tản mát ra sát khí, bọn họ cũng không dám theo sau nhìn đến tận cùng.
Đi tới chỗ núi giả, Thủy nhi đột nhiên dừng bước lại, "Hàn."
Bóng dáng Độc Cô Hàn lóe lên xuất hiện ở trước mặt họ, nhìn Hiên Viên Mị một cái, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, sau đó nghiêm túc nói, "Chủ tử, có người trúng bẫy rập!"
Mắt Thủy nhi híp lại, trong mắt xẹt qua ánh sáng nguy hiểm, cười lạnh nói, "Không tệ, động tác thật nhanh!"
Ban đầu nghĩ đến Thủy Nguyệt Linh quá mức rõ ràng phân bổ thế lực của nàng, nàng liền để Độc Cô Hàn điều chỉnh, nàng tự nhiên sẽ không để cho mình cứ hoàn toàn lộ ra như vậy, để cho kẻ địch thấy rất rõ ràng, hơn nữa nàng cũng ngờ tới, có lẽ có một ngày Thủy Nguyệt Linh sẽ tiết lộ thế lực của nàng ra ngoài, cho nên thuận tay bày mấy bẫy rập, dám đánh chủ ý tới nàng, tự nhiên phải trả một chút giá cao.
Thủy Nguyệt Linh muốn chiếm sủng ái của Thượng Quan Lăng, tự nhiên sợ Thượng Quan Lăng biết minh và nàng không phải cùng một người, không phải vạn bất đắc dĩ nàng ta chắc chắn sẽ không nói chuyện của nàng ra, bây giờ Thủy Nguyệt Linh gặp chuyện không may, nàng đã hoài nghi là Lăng Mạn Điệp gây nên, nếu thật là Lăng Mạn Điệp, nàng ta nhất định sẽ tính chuyện hại chết con nàng ta ở trên đầu Thủy Nguyệt Linh, sẽ không dễ dàng bỏ qua Thủy Nguyệt Linh, như thế xem ra Thủy Nguyệt Linh nhất định lấy chuyện của nàng ra, muốn giữ được mình.
Lúc này chỉ sợ Thủy Nguyệt Linh đã chết đi! Lăng Mạn Điệp chẳng lẽ còn sẽ giữ nàng ta lại tố cáo với Thượng Quan Lăng sao? Nhưng mà vừa mới rõ ràng thế lực của nàng, nhanh như vậy đã ra tay, thật đủ nhanh chóng! Là muốn đánh nàng một phát trở tay không kịp? Công lao của Lăng Thiên sợ rằng không nhỏ đi?
Sau khi Độc Cô Hàn rời đi, Thủy nhi lôi kéo Hiên Viên Mị đi tới điện Thái Hòa, vừa mới đi vào, liền thấy một thái giám khóc lóc nức nở nhào tới cạnh chân nàng, kêu, "Nương nương, người nhất định phải cứu nô tài..."
← Ch. 076 | Ch. 078 → |