Lại hồn lìa khỏi xác
← Ch.060 | Ch.062 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Hiên Viên Mị hiện lên vài vạch đen, hắn thật sự không hề thích bản thể của hắn, bởi vì thật sự hơi đáng yêu! "Thủy nhi, nàng không muốn biết vì sao ta không phải là nhân loại, lại đi làm Hoàng đế Huyền quốc sao?"
"Chàng nói đi." Nói biến lại cũng giống vậy, đừng tưởng rằng dời lực chú ý đi thì có tác dụng.
"Thật ra thì... Ta cũng coi như một nửa loài người..."
Ặc... Thật phức tạp! Nàng lại yêu một sinh vật kỳ quái người không phải người, yêu không phải yêu!
Hiên Viên Mị ôm nàng tiếp tục nói, "Mẫu phi ta là Yêu Vương đời trước, cũng chính là nữ nhi duy nhất của ông ngoại ta, vốn nên do bà kế thừa Vương vị, nhưng mẫu phi không có tâm tư kia, hơn nữa năng lực chưa đủ, tính tình cũng quá mềm yếu, cho nên ông ngoại liền truyền Vương vị kia cho ta, mà phụ hoàng không biết thân phận của mẫu phi, bởi vì dung mạo mẫu phi xinh đẹp quyến rũ, rất được phụ hoàng sủng ái, đương nhiên phụ hoàng cũng tương đối thiên vị ta, hơn nữa mấy Hoàng tử khác lại có phần bất lực, đấu đi đấu lại, cuối cùng một người cũng không dư lại, cho nên ta liền một cách tự nhiên trở thành Hoàng đế Huyền quốc rồi."
"Như vậy à!" Cho nên hắn là người tài nhiều vất vả, Thủy Nguyệt Linh gật đầu một cái, cười nhìn hắn, "Vậy bây giờ có thể biến về chứ?"
Hiên Viên Mị bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, làm giãy giụa cuối cùng, "Thật sự phải biến về?" di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Thủy Nguyệt Linh gật đầu, đương nhiên phải biến! Hừ hừ, hại nàng ngu ngốc lâu như vậy, không chỉnh hắn một trận sao được?
Hiên Viên Mị biết chạy không thoát, biến liền biến đi! Dù sao nàng cũng không phải chưa từng thấy! Ánh sáng bạc chợt lóe, trên bụng Thủy Nguyệt Linh xuất hiện một con hồ ly nhỏ màu bạc, tròng mắt đỏ như máu nhìn nàng, có phần không cam lòng.
"Ha ha..." Thủy Nguyệt Linh cười vuốt ve đầu hắn, lại kéo lỗ tai, lại nhéo chân nhỏ, hài hước mà cười nói, "Mị, dáng dấp của chàng thật đáng yêu!"
Chỉ thấy đáy mắt tiểu hồ ly lộ ra vẻ cưng chiều, cũng có chút buồn bã dò hỏi, "Thủy nhi, có thể biến về không?"
Thủy Nguyệt Linh ôm hắn vào trong ngực, ác ý nói, "Chàng vẫn cứ như vậy đi!" Ừm... Không biết sáng mai trên long ỷ xuất hiện một con hồ ly, những đại thần kia sẽ có vẻ mặt như thế nào? Nghĩ tới không khỏi bật cười to lên.
Chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên lần nữa, cả người Hiên Viên Mị trần truồng đè trên người nàng, mặt quyến rũ, "Thủy nhi, chơi đã chưa? Chơi đã nên nghỉ ngơi!" Dứt lời, cúi đầu xuống, hung hăng chặn môi nàng lại.
"Ưm ưm..." Thủy Nguyệt Linh mặc cho hắn cởi áo trên người ra, cũng không phản kháng, trong đầu nghĩ chính là, quần áo bị hắn biến đi đâu?
Trên môi truyền đến đau nhói rất nhỏ, Thủy Nguyệt Linh không hiểu nhìn về phía hắn, Hiên Viên Mị hơi bất mãn nói, "Không tập trung." Dứt lời, eo ếch chợt nặng xuống, đâm thật sâu vào trong cơ thể nàng.
Thủy Nguyệt Linh kinh hô thở gấp ra tiếng, nhìn chằm chằm người trên người, "Quả nhiên không phải là người..."
Hiên Viên Mị nhíu mày, chống lên trán nàng, bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng đung đưa thắt lưng, nặng nề va chạm xâm nhập, hơi thở như lửa nóng phun lên trên mặt đối phương, hô hấp giao hòa.
"Ừ..." Thủy Nguyệt Linh đưa tay ôm chặt hắn, khẽ nhếch môi thở dốc, cặp mắt mê ly hìn hai mắt đỏ như máu gần ngay trước mắt, trong lòng bất ngờ lướt qua chút đau thương, trái tim đột nhiên co rút nhanh chóng, cảm giác giống như ban đầu lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt màu máu này.
Hiên Viên Mị mẫn cảm nhận thấy nàng có điều gì không đúng, chợt dừng động tác lại, hô hấp nặng nề hỏi, "Thế nào? Ta làm đau nàng sao?"
Thủy Nguyệt Linh hơi mê man nhìn hắn, Hiên Viên Mị càng thêm lo lắng, "Thủy nhi..." di1enda4nle3qu21ydo0n
Thủy Nguyệt Linh phục hồi tinh thần lại, thở gấp lầm bầm nói, "Mị, ta cảm thấy đời trước chúng ta đã từng quen biết..." Nói xong lại không nhịn được khẽ bật cười, rất kỳ quái vì sao mình đột nhiên lại có ý tưởng kia.
Hiên Viên Mị thở phào nhẹ nhõm, động thân, nghe được nàng bật thốt ra tiếng rên rỉ, cười nói, "Ta cũng cảm thấy vậy, ta khẳng định đời trước đã thiếu nàng!"
Thủy Nguyệt Linh nhíu mày, "Chàng rất không vui lòng? Vậy chàng cút ngay!" Vừa nói liền đưa tay đẩy hắn, nhưng chỉ làm dáng làm vẻ, vốn không dùng sức, tất cả trong mắt đều là ý cười.
"Thủy nhi thật nhẫn tâm!" Ngón tay mập mờ vuốt ve môi nàng, Hiên Viên Mị tà mị cười một tiếng, "Ta sẽ khiến nàng luyến tiếc để ta rời đi..."
Dứt lời, chặn miệng nàng lại, không chút kiêng kỵ mà điên cuồng va chạm, cơ thể quấn lấy, một phòng kiều diễn, trong không khí tràn ngập hơi thở ham muốn nồng đậm, tiếng rên rỉ yêu kiều và tiếng thở thô ráp đứt quãng khiến người ta mặt đỏ tim đập vang vọng trong tẩm điện.
"Vương..." Giọng nói hơi ngượng ngùng của Diệp Tử Phong truyền từ ngoài điện đến, lần này hắn đến vì có chuyện muốn bẩm báo, sau đó còn phải chạy về Yêu tộc, nhưng cố tình gặp lúc hai người giận dỗi, cho nên vẫn không thể chen miệng vào, nhưng lúc này hơi thở tình dục nhàn nhạt trong không khí nói cho hắn biết, hắn tới không đúng lúc, mặc dù bây giờ đã đến lúc lâm triều.
Hiên Viên Mị khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một chút đỏ ửng, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàn, rồi mới đứng dậy khoác một cái áo khoác vào, đi ra ngoài, tùy ý ngồi xuống trên ghế.
Con hồ ly mới ăn uống no đủ tâm tình rất tốt, cho nên ngay cả giọng nói cũng nhu hòa đi không ít, "Xảy ra chuyện gì?"
Nói đến chính sự, lúng túng trên mặt Diệp Tử Phong lập tức biến mất, giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc, "Vương, chúng thuộc hạ phát hiện gần đây Tiên tộc có không ít mờ ám."
Hai mắt hẹp dài của Hiên Viên Mị híp lại, trong mắt mang theo giễu cợt lạnh như băng, "Cũng biết chuyện Lam Phiêu Vũ, Tiên đế khẳng định oán hận trong lòng! Như vậy cũng tốt, cho dù ông ta không tìm Yêu tộc gây phiền phức, bổn tôn cũng không định bỏ qua cho Tiên tộc!" Dám tổn thương Thủy nhi, hắn đã nói sẽ khiến cả Tiên tộc trả giá thật lớn!
Diệp Tử Phong thấy trong lòng Vương đã có cân nhắc, liền không nói thêm lời, sau đó nhớ tới một chuyện tuy lớn mà nhỏ, cau mày nói, "Ly Tâm mất tích!" Dieễn ddàn lee quiy đôn
Hiên Viên Mị nhắm mắt cười lạnh, "Không phải mất tích, hiện giờ chắc ở Nhân tộc!"
Ly Tâm đúng là một nhân vật, dã tâm không nhỏ, cũng có chút thủ đoạn, nhưng có Hiên Viên Mị ở đây, ánh sáng trên người nàng ta liền bị che giấu hoàn toàn.
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ bên cạnh, Hiên Viên Mị trầm ngâm nói, "Ngươi cũng cần chú ý Tiên tộc nhiều chút, lúc cần thiết không cần khách khí, bổn tôn không ngại khai chiến, còn có quan sát Xà tộc một chút có gì mờ ám không!" Không biết vì sao, cho tới bây giờ hắn đều không có ấn tượng tốt gì với Xà tộc!
"Dạ!"
Mà bên trong nội điện, lúc này Thủy nhi đang mặt lạnh đứng ở bên giường, nhìn nữ nhân ngủ say trên giường, nguy hiểm híp mắt, lần này nàng rõ ràng cảm thấy là Thủy Nguyệt Linh đẩy linh hồn nàng ra ngoài cơ thể, mặc dù linh hồn của nàng mạnh mẽ hơn, nhưng dù sao thân thể này cũng là của Thủy Nguyệt Linh, đương nhiên càng thêm phù hợp với nàng ta.
Nàng hơi hoài nghi ban đầu khi linh hồn rời thân thể có phải cũng do Thủy Nguyệt Linh ép nàng ra ngoài hay không, dù sao nàng ngây ngốc đến tốt đẹp, sẽ không vô duyên vô cớ rời khỏi thân thể rồi! Nhưng tại sao linh hồn của nàng lại chạy xa như vậy? Lại ra nước ngoài!
Thủy nhi đang cau mày tự hỏi một loạt chuyện lạ này, lại thấy Hiên Viên Mị lười biếng đi vào, mang theo thỏa mãn sau yêu, càng thêm hấp dẫn mê người.
Nhìn nữ tử ngủ say trên giường lớn, tầm mắt Hiên Viên Mị từ từ quét qua thân thể mềm mại còn mang dấu vết mập mờ kia, ánh mắt dần dần nóng như lửa, từng bước một đi tới giường lớn.
Thủy nhi không nhịn được khẽ nguyền rủa trong lòng, hồ ly háo sắc đáng chết! Nàng quá quen thuộc ánh mắt như thế, mắt thấy Hiên Viên Mị sẽ lập tức hóa thân làm sói, Thủy nhi chỉ có thể gấp đến mức giơ chân!
← Ch. 060 | Ch. 062 → |