← Ch.06 | Ch.08 → |
Mộ Tây cũng thật đói bụng, cô mong chờ nhìn Lục Nhược: "Tôi muốn ăn cháo thịt."
Lục Nhược cầm lấy di động bắt đầu gọi cơm, tắt điện thoại rồi nói với Mộ Tây: "Mười phút nữa đến nơi. Chờ đi. Ăn no rồi buổi tối theo tôi đi đón máy bay, sau đó em có thể vinh quang về hưu."
"Anh muốn sa thải tôi?" Mộ Tây liên tục lắc đầu: "Không được, không được tôi còn chưa tìm công việc khác!"
"Cái gì công việc khác?" Lục Nhược trừng mắt nhìn cô.
Mộ Tây phát hiện mình lỡ lời, phẫn nỗ cúi đầu.
"Em cò muốn hai lòng?" Lục Nhược bừng tỉnh, lập tức đắc ý: "Muốn bỏ của chạy lấy người còn phải xem tôi có đồng ý hay không."
"Dù sao tôi cũng sẽ bỏ!" Mộ Tây không ôm hy vọng hỏi: "Xem ra hai nhà chúng ta giao tình cũng không nhỏ, anh không bằng giúp tôi giới thiệu công việc mới được sao?"
Lục Nhược không phụ kì vọng kiên quyết cự tuyệt: "Không có cửa đâu, em chẳng những muốn làm lái xe? Làm thư ký của tôi không phải tốt hơn sao?"
Trước tình cảnh trước mắt Mộ Tây không tình nguyện gật gật đầu, có phần tiền lương vẫn lấy như vậy không sai.
Lục Nhược tự mình pha tách cà phê, nhấp một ngụm, không thể lý giải hỏi: "Em còn muốn tìm việc khác?"
"Tôi muốn tự lực cánh sinh, anh hiểu hay không?"
"Tự lực cánh sinh?" Lục Nhược cười nhạo nói: "Em sợ sau khi trở lại lòng bàn tay bố mình rồi không thoát được đúng không?"
"Ai cần anh lo!" Mộ Tây ngoan cố cãi.
10 phút trôi qua, 20 phút trôi qua, người giao cháo vẫn chưa thấy tới, bụng Mộ Tây bắt đầu kháng nghị: "Anh thử gọi lại giục người ta xem!" Cô đói lả nằm dài trên sô pha.
Lục Nhược thấy sắc mặt cô trắng bệch sự là rất đáng thương, liền lấy điện thoại gọi, người đưa cháo nhận được điện thoại, vội vàng phân bua: "Lục thiếu gia đường tắc quá, chắc phải chờ thêm nửa tiếng nữa!"
Còn muốn chờ thêm nửa tiếng nữa, đây là muốn giết người! Mộ Tây vẻ mặt đau khổ nhìn Lục Nhược thôi đành tự vào bếp tìm cái gì rồi tự thân vận động vậy.
Nhìn phòng bếp trống không, Mộ Tây muốn ngất lịm tại chỗ: "Bình thường anh ăn uống như thế nào vậy?"
Lục Nhược sợ cô ngất xỉu cũng phải đi theo, ánh mắt đảo qua căn phòng bếp sạch bóng nhún nhún vai nói: "Ăn ở bên ngoài thôi, thỉnh thoảng sang nhà Nhị ca ăn chực. Không sao đâu, tôi nhớ hình như trong tủ lạnh có đồ ăn mà!". Nói xong anh đi ra mở cửa tủ lạnh.
"Có cái gì ăn được cứ đem ra đi, cái gì cũng được hết!"Mộ Tây đói muốn ngất xỉu.
Lục Nhược bỏ ra hai cái gói gì đó, còn có một quả trứng gà không biết đã ở trong đó bao lâu rồi, đưa hai gói mì ăn liền cho Mộ Tây: "Ăn tạm cái này chống đói đi vậy!"
Mộ Tây khóc hết nước mắt đón lấy hai gói mì ăn liền trong tay Lục Nhược: "Anh có thể đốt bỏ căn nhà vô dụng này đi là vừa!"
Lục Nhược nhìn tủ bếp đã muốn phủ một lớp bụi dày nói: "Nó vô dụng đấy nhưng vẫn còn dùng được!"
Mộ Tây với tờ giấy lau lau nước mũi, không biết phải làm sao để sử dụng phòng bếp nhà anh đây: "Anh giúp tôi dọn dẹp nó một chút đi!"
Một lúc sau, trong chiếc nồi nhỏ đặt trên bếp nước cũng đã sôi liu riu. Mộ Tây đập quả trứng gà vào, hỏi Lục Nhược đứng ngây ngốc ở bên cạnh: "Có hai gói mình tôi ăn không hết anh ăn cùng tôi đi!"
Lục Nhược chưa ăn cơm trưa, tự xoa xoa bụng mình nói: "Ăn đi."
"Ăn thì nói là ăn, không ăn thì nói không ăn, đi đi cái gì?" Mộ Tây gắt gỏng, nhìn trứng gà trong xoong đông thành đóa hoa, nước miếng trong miệng tiết ra không ngừng: "Còn nữa, mì ăn trong bát anh xem bát đũa để đâu đi!"
Lục Nhược không nói gì, anh không quen ăn loại thức ăn này. Bất quá khi đó, "cô ấy" (là cái cô ấy ấy đó-chi tiết đọc ngoại truyện ở Nhà bên có sói) thấy trong nhà anh không có một cái gì mới quen tính mua hai gói đem đến. Loại đồ ăn này không có chất dinh dưỡng lại lại không tốt cho sức khỏe như là loại đồ ăn cô ấy thích nhất, anh cũng không hiểu nguyên nhân tại sao. Sau này anh thỉnh thoảng lại tự mua hai gói bỏ vào nhưng luôn mặc kệ chúng mốc meo trong tủ không bao giờ động vào.
"Anh giúp tôi lấy hai cái bát ra đi!" Mộ Tây kiễng kiễng bàn chân lấy bát.
Cô vẫn mặc bộ lễ phục ngày hôm qua, trên thân khoác một chiếc áo khoác, bởi vì ghét đuôi váy lôi thôi nên đem nhất kiện vắt lên trên tạp dề buộc ngang hông, đôi chân thon dài ẩn hiện dưới làn váy mỏng trông thật quyến rũ. Nếu nó quấn ngang hông anh thì hẳn thật tuyệt, Lục Nhược hơi hơi cúi đầu nghĩ như vậy.
"Anh tìm cái gì vậy? Tôi có cần phải đứng im không?"
Lục Nhược âm trầm đứng ở một bên, nhìn cô đem thứ trong nồi đổ vào hai chiếc bát. Mắt nhìn hai bát ước lượng Lục Nhược tối mặt mở miệng: "Vì sao bát của tôi lại ít mì hơn?"
"Nhưng bát của anh có nhiều trứng hơn!"Mộ Tây cảm thấy rất bất mãn, có mỗi một cái trứng gà cô đã cho anh hết rồi còn gì nữa, cô đâu có hẹp hòi vậy đâu!
"Tôi không cần nhiều trứng gà, tôi muốn ăn nhiều mì hơn!" Lục Nhược không khoan nhượng.
Mộ Tây nghĩ chắc cháo thịt cũng sắp đến rồi, nhẫn nhịn san mì từ bát mình sang cho anh.
"Cái gì đây vậy? Thật là chẳng có vị gì cả!" Lục Nhược phán liền buông đũa xuống, nhìn Mộ Tây ăn rất ngon lành nói: "Ăn ngon đến vậy sao?"
Anh nhìn mì trong bát mình lâu lắm, lại thấy cô liên tục đem mì thổi thổi húp húp. Mộ Tây tuy trong bát ít mì hơn nhưng lại có cái trứng gà trông rất là ngon mắt, thấy mì của cô trông ngon hơn lại có mùi thơm hơn.
Mộ Tây ăn no, lắc lư cái đầu, trong bụng có đồ nóng, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.
Lục Nhược đem đũa khua khua vào bát của Mộ Tây, lấy mất cái trứng gà. Ăn xong lại đem bát của mình đẩy về phía Mộ Tây: "Đổi đi, của em ngon hơn!"
"Tôi không cần!"Đem bát của anh đẩy ra, "Đáng ghét!"
"Không đổi tôi liền cắt bỏ tiền lương của em!"
Mộ Tây rưng rưng ăn nốt bát của Lục Nhược. Bố, con biết sai rồi, con nên nghe lời bố ra nước ngoài vài năm mạ vàng lại, để bây giờ không lưu lạc đến mức bị người ta bắt nạt. Thật là tự làm tự chịu, chỉ trách cô không nghe lời, thế giới này thật là tàn nhẫn, cô thật là đáng thương!
Một giờ sau, người giao cháo cũng đến nơi, Mộ Tây còn đang no chết bỏ, đẩy ra không buồn ăn. Lục Nhược không khách khí ăn luôn, lại còn lấy giọng lãnh đạo ra nói: "Đi thay quần áo đi tối nay còn phải đi gặp bố mẹ tôi nữa"
"Anh đi ra sân bay thì liên quan gì đến cha mẹ anh vậy?" Mộ Tây khó hiểu hỏi.
Lục Nhược cúi đầu quấy cháo, âm vực lạnh đi mấy độ nói: "Chị tôi trở về, ba mẹ ta đương nhiên đi đón rồi!"
"Ách" Mộ Tây rơi oạch một cái "Là mẹ của San San tiểu bảo bối sao? Ha Ha, Phu nhân của Âu Dương học trưởng chắc cũng phải thật đẹp!"
"Vì sao lại nói vậy?" Lục Nhược sắc giọng đặt câu hỏi.
Mộ Tây nhăn nhăn mặt trả lời: "Âu Dương học trưởng của chúng tôi là giảng viên đại học, vừa có tài lại đẹp trai có gì không đúng nào"
Lục Nhược giận đến quăng cả thìa đi.
Mộ Tây nhìn anh nổi cơn tam bành bất mãn than thở nói: "Hẹp hòi!"
**
Chạng vạng, Lục Nhược không biết từ nơi nào kiếm ra một cái váy nhất quyết bắt cô thay, Mộ Tây kiên quyết không chịu.
"Em không định mặc lễ phục này đi sân bay."
Mộ Tây lấy tay che váy không thay: "Tôi không đổi cũng không đi gặp cha mẹ của anh!"
"Vì sao không thay?" Lục Nhược nắm chiếc váy trong tay "Đây là thiết kế mới nhất em mặc lên chắc chắn rất hợp."
"Theo anh thì vì sao chứ?"Mộ Tây đỏ mặt hỏi ngược lại.
Lục Nhược thấy tay cô vẫn che trước ngực rốt cục cũng hiểu ra vấn đề, chỉ tay vào cô nói: "Tôi quên mất, bên trong em không mặc áo lót."
"Anh còn dám nói!" Mộ Tây thật muốn bóp chết Lục Nhược, anh cái gì cũng đã xem hết lại còn giả bộ ngây thơ.
Sau Mộ Tây cũng nhất quyết không thay bỏ lễ phục ra, váy của cô bị Lục Nhược một phát xé bỏ đuôi váy thành váy ngắn, cũng may cô có mang theo áo khoác mặc vào trông cũng không đến nỗi nào, .
Mộ Tây quăng một phát chiếc chân váy vào thùng rác, vỗ vỗ tay nói: "Em có cài gì mà không chịu, phía dưới có của hàng quần ào xuống mua một bộ là được tôi sẽ trả tiền!"
"Không bằng anh đem tiền đó trả cho tôi xem như tiền lương là được!" Cô tuy rất thích đồ miễn phí nhưng nội y lại là thứ quá tư mật không muốn bị người khác nhìn thấy.
**
"Em nên biết điều cư xử cho cẩn thận!" Trên đường ra sân bay, Lục Nhược đang lái xe cũng không quên dặn dò Mộ Tây: "Em là bạn gái của tôi."
Mộ Tây vẫn không muốn thừa nhận: "Dựa vào cái gì mà anh nói vậy?"
"Làm bạn gái tôi, cả tôi và em đều không bị hai bên gia đình thúc giục" Lục Nhược giải thích.
"Hai tháng sau chẳng phải vẫn như cũ sao? Chẳng được tích sự gì!"
"Cái đó không liên quan!" Lục Nhược nhẹ giọng.
"A! Chị Mộ Tây!" Âu Dương San vừa thấy bóng dáng Mộ Tây kêu lên, buông tay bố mình lập tức chạy lại phía cô.
Mộ Tây ôm lấy đứa nhỏ trong lòng thổn thức, tiểu cô nương sở dĩ ghét cô chẳng qua tưởng cô có ý với bố mình, nay biết chỉ là hiểu lầm liền cởi bỏ khoảng cách thân thiết với Mộ Tây, thế mới thấy cô nhỏ ngay từ đầu đã rất thích cô, bất quá do lo sợ mất ba mới đối với cô hung dữ như vậy. Đúng là suy nghĩ của trẻ con.
Lục Nhược nhéo má Âu Dương san, chỉ chỉ Mộ Tây nói: " Phải kêu cô là a di.. hay mợ cũng được"
Mộ Tây nhìn anh đầy căm tức.
Âu Dương San không vui, cánh tay cô quàng vào cổ Mộ Tây làm nũng: "Chị Mộ Tây còn trẻ, sao cậu lại bảo con gọi như vậy?"
"San San tiểu bảo bối thật là ngoan nha!" Mộ Tây thơm cô nhỏ một cái, đắc ý nói.
Âu Dương san ngồi trên người cô không có ý xuống, Mộ Tây đành phải ôm cô đi tới chỗ Lục cha Lục mẹ. Cô câu nệ cười: "Lục thúc, A di vẫn khỏe chứ ạ?"
Lục mẹ vừa nhìn thấy cô, liếc mắt một cái trông thật vừa lòng. Nghe Lục cha nói là con gái của lão bằng hữu, liền càng thêm thích thú, lôi kéo tay cô nói: "A Tây đi cùng ta, chúng ta cùng nhau nói chuyện". Cô nhìn Lục cha liếc mắt một cái: "Để cho thân thiết chúng ta gọi cháu là Tiểu Mộ đi."
"Vâng cứ thuận theo ý dì đi ạ!" Mộ Tây thực sảng khoái đáp.
Lục mẹ thấy tính tình cô hồn nhiên lại càng thêm yên lòng. Thấy Lục Nhược từng này tuổi mà vẫn chưa kết hôn bà cũng thật sốt ruột. Năm bà cùng Lục cha chia tay, mỗi người một nơi hơn hai mươi năm không có gặp mặt lại không một lần trở lại thăm con. Sau cùng Lục cha sum họp lại, bà đem hết lòng thương yêu đứa con trai này, nó cũng thật nghe lời lại hiếu thuận với bà nhưng luôn giữ khoảng cách không muốn lại gần.
"San San lại đây với ba đi để bà và a di nói chuyện." Âu Dương Triệt dỗ con gái đang trên người Mộ Tây làm nũng.
Âu Dương san theo trên người Mộ Tây đi xuống, chạy về phía bố, Âu Dương Triệt đem cô nhóc nâng lên cao làm nó cười khanh khách. Mộ Tây nghe nó nói: "Bố mẹ trở về chúng ta không ra nước ngoài nữa được không? Con thích ở nơi này, con không thích ra nước ngoài"
Âu Dương Triệt không nói gì. Âu Dương san có chút mất hứng: "San San đi rồi sẽ không được gặp Cố Hiểu Manh nữa, San San không muốn đi!"
"Tiểu sắc nữ." Lục Nhược thấp giọng nói.
"Cố Hiểu Manh là ai?" Mộ Tây tò mò hỏi.
"Là con trai Nhị ca. Tuổi còn nhỏ, tính tình lãnh khốc, không giống Nhị ca chút nào!"
"A! Mẹ ơi ở đây, ở đây!" Âu Dương san nhìn về phía một người phụ nữ vẫy tay cánh tay
← Ch. 06 | Ch. 08 → |