Kẹo trong phòng vu bà
← Ch.004 | Ch.006 → |
Sáng sớm gió nhẹ thổi, vài tia nắng rơi nhẹ nhàng xuống, mọi vật trong rừng dần sáng lên. Màu vàng thiển rực rỡ nhảy lên, cuối cùng đọng lại trên đỉnh cây cao. Màu xanh dày rậm rạp của rừng cây không chút khe hở, tầng tầng lớp lớp phiến lá phảng phất như thể chảy ra nước. Trong rừng truyền đến tiếng chim hót uyển chuyển, phá vỡ im lặng.
Lâm Linh bị cái đuôi A hoa làm cho thức tỉnh chợt nhớ lại tối hôm qua mình cứ vậy thiếp đi, không khỏi hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy A hoa vẫn tốt, nàng thở nhẹ một hơi.
Kỳ quái, chẳng lẽ ngày hôm qua không có Tinh Linh tà ác gì? Hay là nói, căn bản không có cái gì Tinh Linh tà ác? Mặc Lâm lừa nàng?
Cứ vậy, dựa vào thức ăn Mặc Lâm để lại, bất tri bất giác đã chống được đến ngày thứ ba, trải qua mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi, Lâm Linh tựa hồ tưởng chả ai đến tìm.
Sống tiếp qua đêm nay là tốt rồi...... Nàng an ủi chính mình.
Ban đêm, rừng rậm lại quy về yên lặng. Lâm Linh cầm chặt vợt, hết sức chăm chú quan sát bốn phía, xem ra tối nay, Tinh Linh tà ác nhất định sẽ tới......
Vừa lúc đó, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận ong ong, nàng sợ tránh sau A hoa, chỉ thấy một tầng mây đen chậm rãi hướng này bay đến đến......
Nàng theo thói quen muốn đẩy đẩy kính mắt cái, nhưng lại sờ soạng một khoảng không. Nàng lúc này mới kinh ngạc phát hiện, nguyên lai chính mình không có mang kính mắt!
Chẳng lẽ đó cũng là do trò chơi này?
A hoa trở nên nôn nóng bất an, phát ra tiếp gầm trầm thấp sợ hãi, thanh âm ong ong càng lúc càng lớn, Lâm Linh rốt cuộc thấy rõ ràng, nguyên lai đây là một đoàn ruồi!
Lão Thiên, nguyên lai đây chính là bộ dáng Tinh Linh tà ác? Trách không được cần cây đập ruồi!
Nàng buông tâm tình khẩn trương mới nãy xuống, có cái này trong tay, nàng cũng bớt sợ hãi. Nàng cầm vợt, đứng dậy, nhắm một con ruồi lớn truóc mặt mà chụp......
"Ha ha -" Con ruồi đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị, ngẩng đầu lên, lộ ra một cí mặt người! cài này làm Lâm Linh sợ đến rớt ba hồn bảy phách, đem nhiệm vụ của mình cấp vứt ra sau đầu, ném vợt bỏ chạy.
Mới được vài bước, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm của A hoa, nàng ngừng cước bộ, được rồi, tà ác Tinh Linh chắc là không biết tập kích nàng, chúng nó chỉ tập kích a hoa. Nghĩ tới đây, nàng cứng ngắc xoay thân lại, thì thấy một đoàn Tinh Linh tà ác đang bu cắn A hoa đến máu chảy lênh láng
Trong lòng của nàng dâng lên vài phần không đành lòng, xin lỗi, a hoa, nhưng là. Nàng thật sự, thật sự rất sợ hãi...... Đến bây giờ, chân nàng còn đang phát run...... Nhưng là, cứ như thế, a hoa sẽ bị tà ác Tinh Linh cắn chết......
Làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Cho dù a hoa chết đi, nó cũng chỉ là lập trình trong trò chơi? Hẳn là không có vấn đề gì đi......
"U u......" A hoa đột nhiên hướng phía của nàng nhìn một cái, phát ra âm thanh cầu khẩn......
A hoa...... Nàng hít sâu vài cái, cắn răng một cái, rốt cuộc vẫn vọt trở về, định đi nhặt vợt trên mặt đất, nhưng vợt lại ở ngay chỗ 1 con Tinh Linh tà ác, nàng do dự một chút, nhắm mắt lại, dùng tốc độ nhanh nhấtđoạt vợt trở về.
Ngay lúc nàng cầm lấy vợt, Tinh Linh kia tựa hồ bị chọc giận, hung hăng cắn tay nàng một cái!
Đau quá...... Nàng không nhịn được nhíu nhíu mày, tuy nhiên hiện nàng không có thời gian mà khóc, nàng không thể làm gì khác hơn là một bên đại đọc ta chụp ta chụp ta vỗ vỗ chụp, một bên quơ vợt đuổi ác linh, thiên hạ vô địch chụp đến chỗ nào, quả nhiên ác linh chỗ đó tan rã, uy lực vô cùng! Toàn bộ ruồi đều bị chụp rơi xuống đất, một con lại một con rơi xuống, chỉ chốc lát sau, các ác linh còn lại thấy tình hình không ổn, vội vàng hoảng sợ mà chạy......
Nhìn chúng nó chạy trốn đi, Lâm Linh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn thân nhất thời thả lòng ...... sờ nhẹ trán, phát hiện nàng toát hết cả mồ hôi lạnh......
Nàng cư nhiên đánh bại ác linh, thật sự khó tin!
"A hoa, không có việc gì nha......" Nàng vỗ vỗ đầu A hoa an ủi, A hoa cọ cọ vào tay nàng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm vết thương nàng, phát ra âm thanh nức nở.
Mặc dù vết thương trên ngón tay có chút đau đớn, nhưng trong lòng của nàng vô cùng thoải mái, lúc này nàng không có trốn tránh...... Từ lúc nàng sinh đến giờ 16 năm, đây là lần đầu......
Tuy nhiên, có là lần cuối chứ.
Nếu như còn có chuyện giống vầy phát sinh một lần nữa, nàng không chắc sẽ may mắn như vậy nữa.
Một lần là tốt rồi, một lần là tốt rồi...... Ôi, hảo khốn......-
Lúc Lâm Linh lần nữa tỉnh lại, phát hiện Mặc Lâm đang cười mịch mịch đứng ở trước mặt nàng.
Ý cười bên môi Mặc Lâm càng đậm khi thấy nàng mở cặp mắt mông lung buồn ngủ, "Làm không tồi, mặc dù so với tưởng tượng của ta hơi kém một chút."
"Mặc Lâm!" Nàng hô nhỏ một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên, "Hiện tại ta đã hoàn thành, vậy mang ta đi tìm Arthur vương được chưa?"
"Đương nhiên, ta đến để dẫn ngươi đi mà." Hắn chỉ chỉ vào sư tử, "Hơn nữa, bắt đầu từ bây giờ, nó thuộc về ngươi."
"Thuộc về ta?" Nàng ngẩn người, "Một đầu sư tử theo ta có phải rất phong cách hay không?"
"Cái này ngươi không cần lo lắng, " Mặc Lâm nhổ vài sợi lông sư tử, "Nó không cần đi theo ngươi, chỉ cần ngươi mặc niệm tên nó ba lần, nó sẽ xuất hiện trước mặt ngươi."
"Thật sự?" Nàng tiếp nhận mấy sợi lông sư tử, bỏ vào túi, vỗ vỗ đầu nó, " A hoa, từ giờ trở đi ta là chủ nhân của ngươi nha."
"Ngươi gọi nó cái gì?" Mặt Mặc Lâm co quắp một chút.
"A hoa a, nó rất thích tên này."
"......" Mặc Lâm mặt tiếp tục co quắp.
=== ====== ====== ===
Ánh nắng vàng sáng rỡ lấp lánh dưới khu rừng, mấy cây hoa dại vô danh tỏa ra mùi thơm ngát, chú chim nhỏ hăng hái ở đầu cành kêu to, lông xù lên nhảy qua nhảy lại mấy cành cây, tò mò nhìn vị khách không mời đang xông vào rừng, vài con nai con bị làm cho kinh ngạc, nhanh chóng nhảy ra sau lùm cây, chạy cực nhanh vào sâu trong rừng. Cây cỏ hòa quyện với nhau, trải dài sâu tận trong khu rừng, làm cả khu rừng rậm chập chờn trong màu xanh biếc thơ mộng.
Nếu như không phải đang ở trong trò chơi, Lâm Linh nhất định sẽ hảo hảo thưởng thức cảnh sắc trước mắt, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh của mình, tâm tình ngắm hoa của nàng đều mất hết cả.
Trở về sẽ tìm được trứng gà...... Trứng gà a trứng gà, nàng tới giờ mới thấy trứng gà đáng yêu như thế nào......
"Đến lúc đó đối phó nữ pháp sư kia như thế nào?" Nàng mở miệng hỏi.
"Đi sẽ biết, "Hắn mỉm cười, " Bây giờ còn sớm, phải chờ tới buổi tối mới khả năng tìm được vậy ngôi nhà kẹo đó."
"Ngôi nhà kẹo? Chẳng lẽ Arthur vương ở nơi này?" Nàng thuận miệng nói.
Hắn mỉm cười.
Bất tri bất giác, đã đến hoàng hôn, phía trước bọn họ xuất hiện một cái hồ. Trong hồ nở rộ vô số hoa sen, lá sen tản ra vừa dày vừa xanh, cọ xát với nhau rồi tách ra, cánh hoa giống như bạch quyên, trơn bóng mềm mại, tràn ngập một mùi hương tươi mát. Cánh hoa sen nhẹ nhàng bay xuống lục bình, thong thả, trầm chút nước vào trong, từng vòng nước rung động nhẹ nhàng như một loại ôn nhu ai oán.
Mặc Lâm ngừng bước, lẳng lặng dừng ở mặt hồ, trên mặt xẹt qua một tia phiền muộn, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn là bị Lâm Linh bắt được, nàng kinh ngạc.
"ngôi nhà kẹo ở gần đây sao?" Nàng không nhịn được hỏi.
"Từ nơi này tiếp tục đi về phía trước, ngươi sẽ gặp được." Hắn nghiêng đầu, trên mặt khôi phục nụ cười lười biếng vốn có."Đó là một ngôi nhà dùng toàn bánh kẹo làm thành, thuộc về Lena nữ pháp sư, tất cả kẹo trong phòng, đều là do loài người biến ảo mà thành, vương tử cũng bị biến thành một khối kẹo trong đó. Lena nữ pháp sư phi thường thích ăn kẹo, cho nên, nếu có người cho nàng ăn kẹo ngon, nàng sẽ cho phép ngươi đổi lại một khối kẹo của nàng."
"Cái gì? Vương tử cũng bị biến thành kẹo, ta đây sao có thể tìm được vương tử đây?" Sắc mặt của nàng biến đổi, nhờ, nàng tại sao có thể biết khối kẹo nào là vương tử biến thành.
"Còn tùy thuộc ngươi xem thế nào, tuy nhiên, thân phận người cao quý, nhất định sẽ bị biến thành viên kẹo nữ pháp sư coi trọng nhất. Ngươi hẳn có thể từ đó mà tìm ra đầu mối."
"Không buông tha cho ta được a...... Ta chỉ là một học sinh trung học a, ta thật sựkhông làm được!" Nàng thở dài, nữ pháp sư...... Tên này làm cho nàng có chút mao cốt tủng nhiên.
"Chưa gì đã lùi bước, chẳng lẽ bên trong ngươi cũng thế?" Hắn cười nhẹ nhìn nàng,
Nàng hạ mi mắt, không nói gì, đúng vậy...... Ở sự thật trong nàng cũng là như vậy, tựa như con ốc sên nhỏ, vừa chạm đến khó khăn liền lui vào trong vỏ bản thân.
"Chưa thử, làm sao biết không được? Như tối qua, không phải một mình ngươi đánh lùi ác linh, cứu — a — a — nó đi." A mấy lần, hắn không biết nên hay không nên nói ra cái tên xấu hổ kia.
Lâm Linh bắt đầu thấy bối rối, hết cách, muốn trở về trước cũng chỉ có thể đem vương tử cứu ra đã, tới được tòa thành bá tước, nàng hẳn là sẽ có cơ hội tìm được trứng gà về nhà.
"Nàng thích kẹo gì?" Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Mặc Lâm lộ ra một chút ý cười, "Ngươi nghĩ đi, ta giúp ngươi biến ra."
Biến kẹo gì đây? Nàng suy tư một chút, đột nhiên mắt sáng ngời, trong đầu hiện ra một loại kẹo trước kia nàng hay ăn, biến cái này rất được!
"Được rồi, còn chuyện quan trọng nữa, chính là không được ăn bất kì loại kẹo gì ở đây, chỉ cần một cái thì ngươi cũng sẽ lập tức bị biến thành một khối kẹo."
← Ch. 004 | Ch. 006 → |