← Ch.48 | Ch.50 → |
Diệp Tử Nam vừa ôm Túc Kỳ lên xe, liền nhận được điện thoại của mẹ Diệp, bảo anh về nhà ăn cơm tối.
Tất cả tâm tư Diệp Tử Nam đều đặt trên người Túc Kỳ, "Mẹ, Túc Kỳ vừa bị ngã, bây giờ con đang đưa cô ấy đi bệnh viện, lát nữa con gọi lại cho mẹ."
Trái tim mẹ Diệp lộp bộp một cái, loáng thoáng nghe tiếng Túc Kỳ rên rỉ, "Mau đi đi, mẹ lập tức chạy qua đó."
Lâm Thần vừa lái xe vừa thi thoảng liếc trộm hai người ngồi phía sau, anh ta chưa từng thấy qua vợ chồng nào như vậy, một phút trước còn giương cung bạt kiếm, ngay sau đó liền gắn bó như keo sơn.
Túc Kỳ nằm trên ghế sau, lqd0n nửa người trên được Diệp Tử Nam ôm vào ngực, rên khe khẽ, "Đứa bé không có việc gì, đúng không?"
Dường như Diệp Tử Nam có chút luống cuống, vỗ nhẹ sau lưng cô, nhỏ giọng an ủi, lại nói không nên lời, trong lòng khổ sở không nói hết được.
Túc Kỳ ngủ mê mệt khi được anh vỗ về an ủi.
Thỉnh thoảng Diệp Tử Nam còn thúc giục Lâm Thần, "Chạy nhanh lên."
Lâm Thần giẫm chân ga mạnh thêm vài phần.
Diệp Tử Nam nhìn thấy người trong ngực nhíu máy, lại có chút oáu giận nói, "Chạy vững vàng một chút."
Lâm Thần lại thả lỏng chân ga.
Qua một lúc sau, Diệp Tử Nam lại phân phó anh ta chạy nhanh lên, làm theo mấy lần như vậy, Lâm Thần đã sụp đổ, "Này, Diệp Tử Nam, cậu đủ rồi đấy, nói thế nào tôi cũng là học trưởng của cậu, tôi đã làm tài xế miễn phí, cậu lại còn chê đông trách tây!"
Diệp Tử Nam đầu cũng không ngẩng lên, "Bây giờ là thời gian đi làm, tôi trả lương cho anh."
Lâm Thần nghiến răng nghiến lợi hít một hơi thật sâu, "Tôi nhịn."
May mà bệnh viện đã gần ngay trước mắt.
Túc Kỳ bị đưa vào phòng cấp cứu, bên ngoài Diệp Tử Nam như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.
Một lát sau có người y tá tới nhìn Diệp Tử Nam và Lâm Thần, vẻ mặt kỳ lạ hỏi, "Vị nào là người nhà bệnh nhân?"
Lâm Thần lập tức xua tay thanh minh, "Không liên quan gì đến tôi."
Diệp Tử Nam tiến lên hỏi y tá, "Là tôi, vợ tôi không có việc gì chứ?"
Lâm Thần quay đầu nhìn anh, giọng nói rất lớn, "Không phải các cậu đang tiến hành ly hôn sao, cậu gọi thân mật như vậy làm gì?"
Diệp Tử Nam trừng mắt nhìn anh ta, "Tránh ra!"
Y tá có hơi lớn tuổi, với khuôn mặt đẹp trai của Diệp Tử Nam không chút nào ưa thích, nghe Lâm Thần nói xong vẻ mặt liền hung dữ, "Bây giờ mới biết lo lắng, sao không lo sớm đi? Cậu chăm sóc cô ấy như thế nào vậy hả? Cô ấy mang thai cậu có biết không?"
Đại tổng giám đốc Diệp lúc nào thì bị người ta dạy dỗ qua, rõ ràng là Lâm Thần vui sướng khi người khác gặp họa, lại còn cần phải ép bản thân bày ra vẻ mặt thông cảm nhìn anh, nhìn vào mắt Diệp Tử Nam vô cùng đáng ghét, nhưng mà bây giờ anh không có tâm tư so đo với anh ta.
"Thật xin lỗi, tôi cũng vừa mới được biết...."
"Vừa mới biết? Lqd0n Đứa bé cũng đã lớn như vậy rồi mà cậu vừa mới biết! Là cậu không muốn đứa bé này hay vốn nó không phải của cậu!"
Trầm ổn và tỉnh táo của Diệp Tử Nam trong ngày thường tất cả đều mất sạch, cuống cuồng vội vàng giải thích "Muốn muốn, là đứa bé của tôi! Là con tôi!"
Lâm Thần đứng bên cạnh hắng giọng một cái, "Là của cậu, không ai tranh giành với cậu."
Anh ta và Diệp Tử Nam quen biết nhiều năm rồi, vốn là bạn học, trước Diệp Tử Nam hai khóa, sau này làm luật sư ở Hoa Vinh, trong công ty kêu Diệp Tử Nam một tiếng tổng giám đốc Diệp, bên ngoài hai người vẫn gọi thẳng tên, cũng thường xuyên đùa giỡn với nhau.
Y tá liếc anh một cái đi ra ngoài, vừa đi vừa nói thầm, "Đàn ông không phải là đồ tốt..."
Lâm Thần nhìn bóng lưng y tá, nhắc nhở Diệp Tử Nam, "Cô ta nói cậu không phải đồ tốt!"
Diệp Tử Nam nhìn anh ta, cực kỳ khinh thường, "Luật sư Lâm, bộ dạng của cậu bây giờ rất có lỗi với danh hiệu luật sư của cậu."
Lâm Thần nâng tay trái lên nhìn thoáng qua, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, "Cậu xem, năm giờ rưỡi, tôi tan tầm, tôi có thể không cần mang bộ mặt của luật sư rồi."
Diệp Tử Nam ruột gan rối bời, không muốn tranh cãi với anh ta. Chợt nghe giọng nói của mẹ Diệp, "Tử Nam!"
Diệp Tử Nam quay đầu lại liền nhìn thấy mẹ Diệp, "Mẹ."
Mẹ Diệp đến gần, "Lâm Thần cũng ở đây à."
Bộ dạng Lâm Thần khéo léo của một vãn bối (thế hệ sau), cung kính gọi một tiếng, "Bác gái Diệp, ngài khỏe chứ."
Mẹ Diệp gật đầu cười, quay đầu hỏi Diệp Tử Nam, "Tiểu Kỳ xảy ra chuyện gì vậy? Đang tốt đẹp sao lại ngã xuống? Lại còn ngã nghiêm trọng như vậy?"
Diệp Tử Nam muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng nói, "Cô ấy có thai rồi."
Mẹ Diệp mong chờ đứa bé này từ lâu rồi, nghe được tin này trong lòng có chút vui sướng, nhưng nghĩ tới Túc Kỳ bị ngã, trái tim lại thót lên, "Đã mang thai? Sao chưa từng nghe con nói tới."
Diệp Tử Nam trước mặt mẹ hối hận như đứa bé, "Con cũng vừa mới biết, cô ấy không nói cho con biết."
"Hai người các con.... . Haizzz, thật là!" Mẹ Diệp có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bây giờ Diệp Tử Nam hối hận tới nỗi bụng cũng đã muốn xanh lè ra rồi, có người mắng anh vài câu, trong lòng anh cũng dễ chịu đôi chút.
Ba người im lặng hồi lâu, mẹ Diệp hỏi, "Sao Lâm Thần cũng ở đây, có bạn bè bị ốm hả?"
Lâm Thần trả lời rõ ràng, "Không phải vậy, bác gái, hôm nay tổng giám đốc Diệp mang con đi tìm Túc tiểu thư bàn chuyện ly hôn, ai ngờ nói xong lại xảy ra chuyện, dienn dann l3 quyy d0n là con đưa bọn họ tới đây."
Diệp Tử Nam cảm thấy anh đúng là không biết nhìn người, miệng Lâm Thần thật sự quá rộng, lắm điều không thôi, lại còn bỏ đá xuống giếng.
Sắc mặt mẹ Diệp càng lúc càng khó coi, "Làm bậy bạ, nếu tiểu Kỳ xảy ra chuyện gì, con chờ đó cho mẹ!"
Trong ấn tượng của Diệp Tử Nam, từ nhỏ đến lớn mẹ Diệp chưa từng hung dữ nói với anh như vậy, sợ là lần này thật sự tức giận rồi.
Qua lát sau, bác sĩ ra tới, tháo khẩu trang nhìn thấy mẹ Diệp cười nói, "Thật khéo quá."
Mẹ Diệp cũng không nghĩ tới sẽ khéo như vậy, "Bác sĩ Trần, đã lâu không gặp."
Năm đó mẹ Diệp sinh Diệp Tử Nam lúc khó sinh, may mà có bác sĩ Trần bình tĩnh không hoảng hốt dựa vào y thuật cao siêu mới giữ được mẹ tròn con vuông.
Bác sĩ Trần nhìn Diệp Tử Nam, lại nhìn mẹ Diệp, "Cậu này chính là đứa bé năm đó sao? Cũng đã lớn như vậy rồi."
Diệp Tử Nam không có tâm tình nghe họ nhớ về chuyện cũ, vội vã hỏi, "Vợ con không có việc gì chứ ạ?"
Bác sĩ Trần lắc đầu, "Không có việc gì rồi."
"Vậy còn đứa bé?"
"Đứa bé cũng không có việc gì, yên tâm đi, chẳng qua về sau cần phải chú ý. Trước ba tháng là thời kỳ nguy hiểm."
Rốt cuộc Diệp Tử Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy không đúng, "Nhưng mà vừa nãy cô ấy đau đến mặt mũi trắng bệch..."
Bác sĩ Trần giải thích chi tiết, "Do lần đầu tiên làm mẹ mà, ít nhiều có chút khẩn trương, hơn nữa tinh thần cô ấy không tốt, sau khi ngã sẽ có cảm giác đau bụng theo bản năng, về y học đau kiểu này của cô ấy gọi là đau lòng, không có việc gì, chờ cô ấy tỉnh dậy là tốt rồi."
Diệp Tử Nam thành thật nói cảm ơn, "Cảm ơn bác sĩ."
"Không khách khí, bây giờ mọi người có thể vào thăm cô ấy rồi."
Lâm Thần nhìn thấy không có việc gì liền rời đi trước, lqd mẹ Diệp muốn để cho hai người ở riêng với nhau, đi tìm bác sĩ Trần nói chuyện cũ, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Tử Nam và Túc Kỳ.
Diệp Tử Nam đứng trước giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Túc Kỳ, sau đó cẩn thận che phủ bụng dưới của cô.
Chỗ này có một sinh mạng, kéo dài huyết mạch của anh và cô.
Đột nhiên anh có chút hoảng loạn, giống như sáng hôm đó anh phát hiện bản thân mình vậy mà đang ôm cô trong ngực. Anh phát hiện thân thể của anh ý thức của anh trái tim của anh hình như không theo sự khống chế của anh, dường như đời này liền thật sự không thể không có cô.
Anh không biết cảm giác của mình trong nháy mắt đó là gì, trong đầu chỉ hiện ra một chữ, chạy.
Kết quả đúng là anh chạy trối chết, cực kỳ hỗn loạn.
Mấy ngày hôm nay từng chút từng chút anh đều nhìn vào trong mắt, nhớ trong lòng, nhưng mà anh vẫn không xác định được. Không xác định được cô rốt cuộc có yêu anh hay không.
Anh một lần lại một lần thăm dò cô, mỗi lần nhìn thấy lòng cô chua xót khổ sở, trong lòng anh lại không chịu nổi, nhưng hưởng thụ sự quan tâm của cô, lại bắt đầu thăm dò cô, về sau liền thành một vòng tuần hoàn ác tính, dường như anh có chút yêu thích trò chơi biến thái này.
Thật ra, chẳng qua anh chỉ muốn một câu của cô. Nhưng mà trước giờ cô chưa từng nói.
Anh vốn định tiếp tục hành hạ cô, anh không dễ chịu, cũng không để cho cô thoải mái, anh muốn anh và cô cùng chịu giày vò.
Nhưng mà, bây giờ cô có con của anh. Quyết định rất không dễ hạ xuống nháy mắt liền sụp đổ. Trái tim của anh làm thế nào cũng không cứng rắn nổi.
Thôi! Anh yêu cô không thể không có cô, cô cũng để ý đến anh, chẳng qua chỉ là một câu.... Thôi đi, cam chịu số phận vậy.
Túc Kỳ từ từ mở mắt, thấy lông mày Diệp Tử Nam nhíu chặt, phát hiện mình đang ở phòng bệnh, theo bản năng xoa bụng mình, sốt ruột hỏi, "Đứa bé đâu?"
Diệp Tử Nam bị cô làm giật mình, ấn cô xuống gối, "Không có việc gì không có việc gì, đứa bé cũng khỏe lắm, em đừng khẩn trương."
Túc Kỳ căng như dây đàn rốt cuộc cũng thả lỏng.
"Em còn thấy đau không?" Giọng Diệp Tử Nam mềm mại hỏi.
Túc Kỳ đột nhiên ý thức được thái độ của anh đã thay đổi, trong đầu di chuyển, nghĩ tới chuyện vừa nãy, tức giận trong lòng cũng dần dần tăng lên.
Cô nhìn Diệp Tử Nam, có chút tùy hứng, "Tôi muốn ly hôn."
Vẻ mặt Diệp Tử Nam không thể tin, "Em nói cái gì?"
Túc Kỳ có chút càn quấy, "Tôi muốn ly hôn, phần thỏa thuận ly hôn đâu, đưa ra tôi ký."
"Em thối lắm."
Diệp Tử Nam hiếm khi nói tục, vậy mà Túc Kỳ lại thấy rất dễ nghe.
"Đứa bé là của mình tôi, không liên quan đến anh, tôi không muốn vì đứa bé mà ảnh hưởng tới quyết định của anh."
"Túc Kỳ! Em không cần quá đáng."
Cô vậy mà còn muốn ly hôn?!
"Tôi mặc kệ, tôi chính là muốn ly hôn."
"Em nằm mơ!"
Chợt mẹ Diệp đẩy cửa đi vào, sắc mặt cứng ngắc, "Các con xem hai người các con đi! Sao như sống qua ngày vậy hả? Há mồm ngậm miệng đều là ly hôn! Xem như không có mẹ vậy!"
Mẹ Diệp rất ít khi nghiêm khắc dạy dỗ các con, Diệp Tử Nam và Túc Kỳ đều im lặng lắng nghe.
Mẹ Diệp tiếp tục, "Mẹ thấy đứa bé này không có cũng được!"
"Mẹ."
"Mẹ."
Hai người trăm miệng một lời kêu lên, trong mắt mang theo đau đớn.
Đó là đứa con của họ, bất kể là ai cũng không thể nguyền rủa nó.
Mẹ Diệp nhìn bọn họ, truyện chỉ được post ở d, d, l, q, d0n các trang khác là ăn cắp, "Làm sao? Không chịu?Thời gian các con dày vò cũng đã lâu, nếu không có đứa bé này, không phải các con tính chấm dứt rồi hả? Tử Nam không phải mẹ nói con, thấy tốt rồi thì thu đi, đừng liều mạng tung lưới ra đến lúc thu về không được, liền mất nhiều hơn được đó."
Túc Kỳ biết mẹ Diệp khó mà nói cô, chỉ có thể lấy Diệp Tử Nam ám chỉ cô.
Diệp Tử Nam và Túc Kỳ lẳng lặng nghe, trong lòng khổ sở như dời sông lấp biển, vì mình ngây thơ và ngu ngốc.
Hôn nhân có bao nhiêu thiêng liêng và nghiêm túc, sao họ có thể lấy ra chà đạp như vậy chứ.
← Ch. 48 | Ch. 50 → |