Biến cố
← Ch.117 | Ch.119 → |
Editor: Bộ Yến Tử
Nói đến cùng, phủ An Viễn hầu thập phần vừa lòng với đứa con rể mới là Cửu Hoàng tử.
Trừ bỏ tiểu thiếu niên Thường Âu có chút kỳ quái, tất cả quá trình lại mặt có thể nói là khách và chủ cùng vui.
Khi ngọ thiện, lão thái thái gọi hai người họ tới tiểu viện của bà.
Đối mặt với tôn nữ (cháu gái) và tôn nữ tế (cháu rể), lão thái thái phá lệ lạnh nhạt tự nhiên, giống như ngày thường, sau khi cùng người ta dùng bữa nói chuyện phiếm vài câu, liền trở về ngủ trưa.
Thường Nhuận Chi muốn qua hầu hạ bà, lão thái thái ngăn nàng lại, nói:
"Bây giờ ngươi đường đường là Hoàng tử phi, hiếu thuận là một chuyện, nhưng phải nhớ kỹ thân phận của mình. Chỗ ta có nha hoàn hậu hạ, không cần ngươi làm. Hôm nay là lại mặt, ngươi là khách nhân, đừng làm lụng vất vả, hảo hảo chơi một ngày đi."
Lão thái thái vỗ vỗ tay Thường Nhuận Chi dặn dò nàng hai câu, liền để nha hoàn đỡ trở về.
Thường Nhuận Chi thầm than trong lòng.
Giữa giờ Mùi, Thường Mộc Chi vội vàng chạy trở về.
Tiểu Hàn thị không khỏi kể lể với nàng:
"Làm sao bây giờ mới đến? Hôm nay là ngày Nhuận Chi lại mặt, Thấm Chi ở xa cũng thôi đi, ngươi ở gần như vậy lại còn tới chậm?"
Thường Mộc Chi thở dài:
"Vốn con có nói với Vương gia, trước ngọ thưởng sẽ đến Hầu phủ, giữa trưa ở đây dùng cơm. Ai biết sáng sớm hôm nay Vương gia bị Thánh thượng giữu lại trong cung, cho đến trưa mới trở về, nói lĩnh mệnh làm việc, phải lập tức rời kinh."
"Rời kinh làm việc?"
Tiểu Hàn thị kinh ngạc nói:
"Đi tới chỗ nào làm?"
Lưu Đồng lập tức truy vấn:
"Ngũ tẩu, ngũ ca đi rồi sao?"
"Đi rồi."
Thường Mộc Chi gật đầu nói:
"Chàng đi rất gấp, ta chỉ kịp thu dọn mấy bộ xiêm y cho chàng tắm rửa, ngọ thiện chàng cũng vộ vã dùng, không nói cái gì khác, hình như là đi Duyện Châu hay là chỗ nào đó, cụ thể là giải quyết chuyện gì, chàng cũng chưa nói..."
Thường Mộc Chi uống ngụm trà nhuận cổ họng, buông tiếng thở dài nói:
"Cũng không biết chàng đi bao lâu... Chàng còn chưa từng xa nhà quá lâu, thực làm người ta lo lắng."
Lưu Đồng nhíu mày.
Thành hôn hắn luôn có vài ngày nghỉ ngơi, mấy ngày nay hắn không vào triều, cho nên căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Ngũ ca làm cái gì sai, còn phải chờ hỏi một chút, ngày hướng thượng có chuyện gì mới có thể suy đoán một hai.
Vì biến cố đó, Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi liền trở về phủ Hoàng tử.
Lưu Đồng muốn biết chuyện phải đi nghe ngóng, Thường Nhuận Chi cũng không nhàn rỗi, thừa dịp lúc này không có gì làm, cho người gọi tổng quản phủ Hoàng tử đến, đi kiểm kê hạ lễ mà tân khách tặng vào đại hôn hôm ấy.
Thường Nhuận Chi kiểm kê, Diêu Hoàng cầm giấy bút đứng một bên ghi lại, Ngụy Tử tìm danh sách tân khách nhất nhất đối chiếu.
Bởi vì trong khoảng thời gian này Thụy vương bộc lộ tài năng, Lưu Đồng theo Thụy vương làm việc cũng nước lên thuyền lên, người tặng lễ vật không ít, hạ lễ chất đống trong sân.
Sau khi trở về Thường Nhuận Chi kiểm kê cho tới giờ dùng bữa tối, cũng chỉ kiểm được một bộ phận nhỏ.
"Ngày mai lại tiếp tục kiểm đi."
Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lát, phân phó Diêu Hoàng:
"Ngày mai ngươi đi gọi A Cổ thúc tới, mở khố phòng kiểm tra một chút. Vật gì cũ kỹ thì mang ra ngoài hết, mặt khác mở thêm một phòng nữa, đặt chung với khố phòng, xếp gọn đồ đạc chất đống trong khố phòng đi."
Diêu Hoàng lên tiếng, lại hỏi Thường Nhuận Chi bên này phải làm sao đây.
"Ngụy Tử còn ở bên cạnh mà."
Thường Nhuận Chi nghĩ, nói:
"Ngươi mang Trông Hạ đi, việc bên này của ngươi giao cho Tìm Đông giúp một tay."
Diêu Hoàng dừng một lát:
"Cô nương là muốn... Đề bạt hai người các nàng?"
"Chưa nói tới."
Thường Nhuận Chi nói:
"Chung quy có một ngày ngươi và Ngụy Tử phải lập gia đình, chờ sau khi các ngươi đi, bên người ta cũng phải đề bạt lên hai người. Đến cùng Trông Hạ và Tìm Đông là do thái thái chọn, mặc dù không tính cơ trí, nhưng thẳng thắn thành thật, làm việc cần cù nghiêm túc, cùng với việc tốn tâm tư bồi dưỡng người bên cạnh, cứ bồi dưỡng hai người các nàng là được."
Diêu Hoàng gật đầu, cảm thán:
"Cô nương thiện tâm, nô tì thay các nàng cảm tạ cô nương trước."
Thường Nhuận Chi nhìn Diêu Hoàng, hỏi nàng:
"Ngươi thật muốn chờ ba năm?"
Diêu Hoàng dừng tay, trầm mặc một lúc lâu mới trả lời Thường Nhuận Chi:
"Nô tì không đợi hắn, còn có thể làm sao đây..."
Vị hôn phu của Diêu Hoàng tên là Phong Trà, cũng giống như nàng được người nhà sinh ra ở phủ An Viễn hầu, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lúc nhỏ mẫu thân hai người có nói khi trưởng thành sẽ cho họ thành thân.
Nhưng mà Phong Trà đầu óc thông minh, theo làm thư đồng của nhị thiếu gia Hầu phủ, cũng học rất nhiều tri thức, ngay cả tiên sinh giảng bài cũng tán dương hắn.
Cha Phong Trà nhìn nhi tử có tiền đồ, liền cầu tiểu Hàn thị, hi vọng có thể cho Phong Trà thoát ly nô tịch, để hắn khảo khoa cử.
Tiểu Hàn thị đáp ứng rồi, Phong Trà thành người tự do, còn dựa vào tộc Hầu phủ đọc sách trong trường học.
Bởi vậy, cha Phong Trà có chút chướng mắt chuyện Phong Trà định thân với Diêu Hoàng lúc nhỏ.
Bất quá ngại nương Phong Trà đã qua đời, cọc thân hôn lúc nhỏ là do nương Phong Trà định, cha của Phong Trà muốn hối hôn cũng không tốt.
Lúc ấy thu hoạch vụ thu, tiên sinh nói lấy học thức của Phong Trà, hắn có thể thi thử một lần. Chính là thời điểm Phong Trà định đi, cha hắn bởi vì cao hứng, buổi tối uống chút rượu, vấp ngã, đụng đầu, đi đời nhà ma.
Phong Trà muốn khảo khoa cử, thanh danh rất trọng yếu, vi phụ giữ đạo hiếu là nhất định, hơn nữa nhất định phải thủ tang ba năm.
Vốn dĩ Phong Trà định chờ kết cục khoa khảo, mặc kệ đậu hay không đậu, khảo xong phải cưới Diêu Hoàng vào cửa.
Biến cố này, hôn sự phải kéo dài tới ba năm sau.
Thường Nhuận Chi thấy Diêu Hoàng có chút mê mang, hỏi nàng:
"Vậy cuối cùng ngươi có muốn thành thân với hắn không?"
Diêu Hoàng mím môi nói:
"Không dối gạt cô nương, nô tì và Phong Trà cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có chút cảm tình, nói không muốn cùng hắn thành thân, đó là không có khả năng. Nhưng mà..."
Diêu Hoàng hơi nhíu mày:
"Xuất thân của nô tì là tỳ nữ, nếu tương lai Phong Trà có tiền đồ, cũng có khả năng làm quan một phương. Nô tì sợ mình... Không xứng với hắn, cũng sợ hắn ghét bỏ nô tì."
Thường Nhuận Chi gật đầu, dừng một lát mới nói:
"Ta xem Phong Trà kia, cũng rất để bụng tới ngươi."
Diêu Hoàng vuốt cằm:
"Sau khi nương hắn qua đời, nương của nô tì vẫn luôn chiếu cố hắn, xem hắn như thân nhi tử mà đối đãi. Nương nô tỳ xem hắn không nhẹ hơn nô tỳ đâu."
"Ta hỏi qua thái thái rồi, thái thái nói Phong Trà tiến tới bổn phận, là người khó cầu."
Thường Nhuận Chi nói:
"Lúc trước hắn có đến trước mặt ta cầu, chờ hắn đạt được kết quả khoa khảo lần này, sẽ đón ngươi vào cửa, hiển nhiên hắn không bài xích chuyện thành thân với ngươi. Nhưng biến cố xảy ra, hắn phải giữ đạo hiếu, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cũng phải làm, không thể trách hắn."
"Nô tì không trách hắn..."
Diêu Hoàng nói:
"Chỉ là nô tỳ nghĩ, hắn có kết quả khoa cử, lúc này đây vội vàng làm, có thể không kiến thụ. Nhưng đợi đến ba năm sau... Hắn có chuẩn bị, nói không chừng có thể một lần thành công. Đến lúc đó hắn thành viên chức, nô tỳ như vậy..."
Diêu Hoàng than nhẹ, Thường Nhuận Chi cười cười:
"Nếu như hắn là người coi trọng mối quan hệ cũ với ngươi, hôn sự này đến cuối sẽ không chạy thoát; nhưng nếu hắn có cái tính toán tốt hơn, không phải ngươi vẫn còn có ta sao?"
"Cô nương..."
Diêu Hoàng kinh ngạc nhìn nàng.
Thường Nhuận Chi nói:
"Đừng lo lắng, mọi chuyện có ta làm chủ cho ngươi mà."
← Ch. 117 | Ch. 119 → |