Biện luận
← Ch.015 | Ch.017 → |
Đông đi xuân đến, cành cây mọc đầy nhũ non.
Tiên Ti vương phái sứ đoàn nghị hòa đi ba tháng trời, mới tới kinh thành Đại Ngụy.
Sứ đoàn Tiên Ti tổng cộng đến hơn hai mươi người, người nào cũng là đại hán cường tráng, mắt to, mày rậm, mũi cao. Trên người bọn họ còn mặc những bộ xiêm y bằng da, lông đặc sắc của Tiên Ti, bên hông đeo trường đao, chủy thủ khảm đá quý, bộ ngực căng phồng, đi ở trên đường, phát ra khí thế không giận tự uy, làm cho tất cả mọi người nhượng bộ lui binh.
Chuyện náo nhiệt như vậy, Thường Nhuận Chi cũng có may mắn được ra ngoài "Đánh giá".
Nếp sống Đại Ngụy phóng khoáng, nữ tử xuất môn cũng rất bình thường, trên đường phồn hoa nơi nơi có thể thấy được nhiều bóng dáng nữ tử thướt tha. Nếu là mùa hè, các cô nương ngoại tộc còn lộ ra chiếc eo thon nhỏ, hai cánh tay trơn bóng, cần cổ thon dài, càng hấp dẫn người ta chính là ánh mắt.
Bất quá bây giờ là đầu mùa xuân, ngược lại cũng không có cô nương nào ăn mặc như vậy.
Thường Nhuận Chi là bị tứ đệ Thường Âu nghịch ngợm kia cứng rắn kéo đi.
Sau mùa đông, Tiền di nương cuối cùng cũng giải lệnh cấm cho Thường Âu, cho phép hắn xuất môn chơi. Vì thế Thường Âu đặc biệt kéo Thường Nhuận Chi xuất môn, thứ nhất tỏ vẻ cảm tạ, thứ hai cũng dễ dàng lấy Thường Nhuận Chi ra làm lá chắn cho hắn.
Thường Nhuận Chi biết được tiểu tâm tư này của Thường Âu, ngược lại cũng không chọc thủng hắn.
Cũng may lão thái thái là người dễ nói chuyện, nói nàng đợi một mùa đông tất nhiên cũng buồn, đồng ý cho nàng xuất môn một ngày thả lỏng tâm tình cho tốt, cũng có thể học hỏi thêm kiến thức.
Trong lòng Thường Nhuận Chi cảm thấy ấm áp.
Mặc dù Lão thái thái muốn dùng hôn nhân của nàng để thu hoạch chút ích lợi, nhưng cũng không có hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của nàng. Một điểm này mà nói, kỳ thực Thường Nhuận Chi cũng đã thấy đủ.
Hai người đã được phép ra ngoài, vì cớ gì không đi?
Lầu hai Túy Tiên lâu, Thường Nhuận Chi bao một sương phòng, lúc này nàng đang ngồi uống trà bên cửa sổ.
Sứ đoàn Tiên Ti đã đi qua, Thường Âu ghé vào bên cửa sổ vẫn còn tán thưởng không ngừng.
"Tam tỷ, tại sao bọn họ lại cao như vậy á! Tam tỷ, tại sao bọn họ lại cường tráng như vậy hả? Tam tỷ, tại sao xiêm y bọn họ mặc tất cả đều là da lông! Tam tỷ..."
Thường Nhuận Chi nghe hắn nêu câu hỏi, thỉnh thoảng trả lời hắn một câu, thấy hắn còn ghé vào bên cửa sổ, không khỏi nói:
"Người ta đã đi không còn thấy nữa rồi, còn nằm sấp ở đàng kia xem cái gì hả?"
Thường Âu quay đầu cười hì hì, nói:
"Bọn họ đi rồi, phía dưới có thể còn có người còn đang nghị luận đó, đệ muốn nghe thử bọn hắn nói cái gì."
Thường Nhuận Chi bật cười, suy nghĩ một chút lui sương phòng, để cho Thường Âu cùng nàng đi trong đại đường, muốn một ấm trà.
"Trong đại đường nhiều người, bọn họ đàm chuyện này cũng rất là lớn tiếng, ngươi nghe chắc đủ."
Thường Nhuận Chi nâng ly trà ấm trong tay, Thường Âu tắc lưỡi dựng thẳng lỗ tai nghiêm cẩn nghe.
Đại đường Túy Tiên lâu đã ngồi đầy, mặc kệ đối phương có nhận biết nhau hay không, đối với việc sứ đoàn Tiên Ti đến lần này đều có rất nhiều lời muốn nói.
Ngươi một câu ta một câu, dần dần đã nói đến quan hệ giữa Tiên Ti cùng Đại Ngụy.
Có người bất bình tức giận, nói:
"Cứ cách vài năm, Đại Ngụy chúng ta đều hòa chiến với Tiên Ti một lần, sau mỗi lần chiến mặc kệ thắng thua, đều phải cho Tiên Ti lương thực vải vóc, vì cái gì không có đem quân tiêu diệt Tiên Ti! Cũng đỡ phải mỗi lần vì chuyện của Tiên Ti, trả giá một tuyệt bút phí dụng."
Có cấp tiến, tự nhiên cũng có ôn hòa.
"Đại Ngụy chúng ta vạn quốc hướng đến, há có thể đi làm việc chờ đợi phí công kia?"
Như thế, người trong đại đường vì vấn đề này chia làm hai phái, biện luận không ngừng nghỉ.
Thường Nhuận Chi nghe thật thú vị, người hai bên đều nói thập phần có đạo lý, bầu không khí biện luận này rất là nhiệt liệt, tài hùng biện của hai bên xác thực cũng rất cao.
Thường Âu cũng nghiêm cẩn lắng nghe, nghe mệt mỏi, hắn không khỏi quay đầu hỏi Thường Nhuận Chi:
"Tam tỷ, tỷ cảm thấy bên nào nói đúng?"
Thường Nhuận Chi cười cười. Vấn đề dân tộc này á, trước nay không tốt để trả lời là như vậy.
"Tam tỷ?"
Thấy Thường Nhuận Chi không nói, Thường Âu nhịn không được lôi kéo tay áo của nàng.
Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nhìn về phía hắn, nói:
"Đạo lý đều có, nhưng chiến và không chiến, kỳ thực mấu chốt là do Tiên Ti."
Thường Âu không hiểu, Thường Nhuận Chi nhân tiện nói:
"Đây là suy nghĩ của tam tỷ, ta chỉ nói như vậy, đệ nghe một chút là được rồi."
Thường Âu vội gật đầu.
"Theo như trước mắt, Thánh Thượng không hy vọng cử binh đối ngoại. Nói cách khác, theo góc độ của Đại Ngụy, Thánh Thượng cũng không muốn chiến."
Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói:
"Nói cách khác, chỉ cần Tiên Ti không xâm chiếm Đại Ngụy, trước mắt Đại Ngụy sẽ không đánh nhau với Tiên Ti. Cho nên ta nói, chiến hay không chiến, mấu chốt là do Tiên Ti."
"Đánh nhau không tốt." Thường Âu nhíu mày chu miệng: "Đánh nhau sẽ chết người."
Thường Nhuận Chi sờ sờ đầu của hắn: "Tiểu tứ tâm địa thực thiện lương."
"Tam tỷ, có thể không đánh nhau sao?"
"Có thể nha." Thường Nhuận Chi nói: "Trừ phi Tiên Ti đánh nhau chỉ vì lương thực vải vóc, mà không phải là thứ khác."
"Thứ khác?" Thường Âu không hiểu, hỏi lại.
Thường Nhuận Chi dừng một chút, nhẹ giọng nói:
"Tỷ như, muốn thu phục Trung Nguyên."
Thường Âu nhất thời hấp một hơi.
"Bọn họ dám!"
Vừa nói, Thường Âu vừa vỗ bàn muốn đứng lên.
Thường Nhuận Chi vội vã kéo hắn xuống: "Đừng kích động, không phải nói cho đệ tùy tiện nghe một chút là được sao?"
Lúc này Thường Âu mới bớt căm giận bất bình, ngồi xuống.
Chính là tỷ đệ hai người đều không nghĩ tới, ban đầu bọn họ nói chuyện cũng đã để cho những người bàn bên cạnh đặc biệt là nam nhân đưa lưng về phía bọn họ chú ý.
Nam nhân kia đang uống trà, khuôn mặt giấu trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay tinh tế cầm ly trà, trắng nõn thon dài, quả nhiên rất đẹp mắt.
Thường Âu sinh hờn dỗi một lát, lại nhịn không được hỏi Thường Nhuận Chi:
"Vậy... chắc là bọn hắn cũng không dám nhúng chàm Đại Ngụy chúng ta, như vậy có thể không đánh nhau sao?"
"Đương nhiên là có thể, mặc dù người Tiên Ti người người nhìn đều rất thô lỗ dã man, nhưng cũng không phải ngốc tử. Nếu có thể không đánh nhau lại có thể đạt được lương thực vải vóc, bọn họ lại cớ sao mà không làm, có ai muốn sinh một hồi chiến sự đâu?"
Thường Nhuận Chi lại nói tiếp:
"Nhưng mà người Đại Ngụy cũng không phải kẻ ngốc, vì cái gì vô duyên vô cớ cho bọn hắn lương thực vải vóc hả?"
Thường Âu liền gãi gãi đầu:
"Có thể sau khi mỗi lần đánh nhau, còn không phải cấp cho Tiên Ti vài thứ kia... Còn không bằng không trực tiếp đánh nhau cho rồi."
Thường Nhuận Chi liền cười bất đắc dĩ nói:
"Đệ cũng có thể nghĩ tới, tại sao các đại thần triều đình lại có thể không nghĩ tới? Chỉ là không trực tiếp đánh nhau, mặt mũi Đại Ngụy chúng ta lại phóng ở đâu? Đánh nhau, là vì không muốn đánh mất mặt mũi, để cho mọi người biết Đại Ngụy không sợ một trận chiến; mà sau khi chiến lại cho Tiên Ti lương thực vải vóc, là vì muốn tuyên bố cả thiên hạ biết Đại Ngụy quốc có dân giàu thực lực mạnh, Đại Ngụy như nước trăm sông đổ về biển cả, chỉ có thể hình dung chính là đại, lòng dạ rộng lớn, các nước khác không thể so sánh."
Thường Âu há miệng thở dốc: "Nhưng mà, nhưng mà..."
Hắn rõ ràng cảm thấy không đúng, lại nói không nên lời.
Thường Nhuận Chi vỗ vỗ bả vai gầy yếu của tiểu thiếu niên, nói:
"Tỷ biết, đệ muốn thay những người canh giữ ở Yến Bắc quan, những tướng sĩ ra sức chống đỡ người Tiên Ti mà thấy không đáng giá."
Thường Âu vội vàng gật đầu, sắc mặt đỏ lên:
"Vì mặt mũi, thì có thể không để ý sinh tử của bọn họ sao? Đây là không đúng!"
Thường Nhuận Chi dừng một chút, không khỏi thở dài nói:
"Đúng vậy, nhưng mà... Tiểu hài tử tài trí đúng sai, mà đại nhân, chỉ nhìn lợi hại."
Thường Âu bất mãn nói: "Tam tỷ, đệ không phải tiểu hài tử."
"Ừ ừ, tiểu tứ là tiểu nam tử hán, lại ăn nhiều cơm chút, sau này chính là đại nam tử hán!"
Thường Âu lập tức thỏa mãn, cười hắc hắc.
Thường Nhuận Chi liền nhân cơ hội đó dừng chuyện này lại, nói trời không còn sớm, nên mang Thường Âu trở về, bằng không Tiền di nương vừa thấy hắn lại lải nhải.
Lúc này Thường Âu không cam tâm tình nguyện rời khỏi cùng Thường Nhuận Chi, đi được không xa, còn có thể nghe được hắn nắm tay kiên định nói:
"Sau này đệ muốn luyện võ, trở thành đại tướng quân, để cho đám mọi rợ Tiên Ti kia không dám cùng chúng ta đánh nhau, rồi sau đó lại đòi lương thực cùng xiêm y!"
Thanh âm hai tỷ đệ đã không thể nghe thấy, nam nhân ban đầu ngồi đưa lưng về phía Thường Nhuận Chi chậm rãi đứng dậy, hai người hầu hạ bên người bước lên phía trước nói:
"Gia, phải về phủ sao?"
Nam nhân khẽ lên tiếng, xoay người lại.
Nam tử Đại Ngụy lấy âm nhu làm mỹ, dựa vào huân hương làm đẹp cũng tỏ rõ thân phận. Nhưng nam nhân này, nhìn cũng có phong phạm của một người trên, mặc dù dung mạo động lòng người, nhưng lại có một cỗ khí khái mười phần nam tử, trên người hắn cũng không có huân hương, ngược lại không biết thân phận hắn là gì.
Lại gần xem chút, ánh mặt trời chiếu xuống, đôi đồng tử của hắn lại không giống người bình thường màu nâu đậm, ngược lại ẩn ẩn hiện ra chút ánh sáng màu lam. Xem khuôn mặt này, cùng với mỹ mạo của vũ cơ ngoại tộc trong kinh thành có mấy phần tương tự.
Nói vậy, huyết thống nam tử này có một phần của ngoại tộc.
Hắn nâng bước muốn đi, lại dừng một chút, nói:
"Đi Thụy vương phủ."
"Vâng." Hai hạ nhân vội vã đáp.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |