← Ch.02 | Ch.04 → |
Trời đã vào đêm, gió thổi phất phơ, thật là dễ chịu Đường Cảnh Ngọc vỗ vỗ bụi đất trên người, chậm rãi đứng dậy đi vào trấn.
Trấn tuy nhỏ nhưng thoạt nhìn coi như giàu có và đông đúc, hai bên đường bày không ít cửa hàng, mới bước được hai bước thì biết bao hương vị thức ăn quyến rũ bay tới, canh vịt hầm bột, vằn thắn, tiểu lung bao (một loại bánh bao nhỏ hỗn hợp thịt, cua, trứng cá)...... Đường Cảnh Ngọc vốn chưa ăn gì ngoại trừ uống nước từ buổi chiều, nay trong miệng toàn là nước miếng, không ngừng ra chảy ra ngoài. Nhưng nàng biết căn bản bấy nhiêu tiền của nàng không đủ để uống miếng nước canh, chỉ đành nhìn cho đỡ thèm.
Trên đường không ít người đi đường, Đường Cảnh Ngọc thức thời đi ở chỗ tối, đi được một lúc đụng một cái sạp đồ ăn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chủ quán, chủ quán làm như không thấy hoặc trực tiếp đuổi nàng, nàng liền tiếp tục đi phía trước đi, mọi người đều dùng ít sức.
Đi ngang qua một quán cơm nhỏ, hai đứa nhỏ bốn năm tuổi đang chơi với nhau phía trước một quán ăn, Đường Cảnh Ngọc kìm lòng không được nhìn qua bọn họ. Nữ oa lớn hơn một chút thấy nàng, đại khái là do các trưởng bối trong nhà đã căn dặn, lập tức cảnh giác, dắt tay đệ đệ nàng vô bên trong chơi.
Đường Cảnh Ngọc thấy vậy cũng không trách nàng, đang muốn đi lên phía trước đột nhiên thấy cách đó không xa là một khách sạn.
Loại trấn nhỏ như vậy, để tìm được một khách sạn rất khó, bọn người Tống Thù có thể nào ở bên trong không?
Đường Cảnh Ngọc đột nhiên có điểm hưng phấn.
Mà lúc đó chủ tớ Tống Thù đang ở phòng lớn của khách sạn dùng cơm.
Tống Thù vốn kiệm lời, Tiền Tiến sợ làm mất mặt chủ tử nên chỉ dám dựng thẳng lỗ tai nghe khách nhân nói chuyện, lại vô tình nghe được thanh âm cầu xin đáng thương quen thuộc, Tiền Tiến tâm thần vừa động, quay đầu nhìn lại, quả nhiên ở cửa khách sạn thấy được thiếu niên gầy yếu kia, ngắn ngủn mới không gặp mấy canh giờ, quần áo trên người thiếu niên càng rách rưới thêm.
Đường Cảnh Ngọc làm bộ không phát hiện hắn, tiếp tục cầu tiểu nhị khách sạn cho miếng cơm, tiểu nhị không kiên nhẫn đuổi nàng, Đường Cảnh Ngọc không chịu đi, tiểu nhị liền dùng sức đẩy nàng một cái. Đường Cảnh Ngọc chật vật ngã xuống đất, lúc ngồi dậy thì thấy ánh mắt của Tiền Tiến nước mắt lập tức liền chảy ra, một tay chống đỡ thân thể một tay gạt lệ.
Tiền Tiến không đành lòng nhìn nàng, trong lòng lại buồn bực thiếu niên kia rõ ràng có tiền tại sao còn muốn xin cơm, chính là thấy bộ dáng trầm mặc không nói của chưởng quầy, hắn cũng không dám hành động gì.
"Ta đi lên trước." Tống Thù buông đũa, đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi lên lầu hai.
Tiền Tiến vẫn nhìn theo hắn, chờ đến khi không thấy bóng Tống Thù nữa, lập tức cầm một cái bánh bao thịt chạy ra ngoài, nâng Cảnh Ngọc dậy, một bên đem bánh bao dúi vào tay cho nàng:"Không phải cho ngươi tiền rồi sao? Tại sao lại đi xin cơm?"
Hắn nói chưa dứt lời, Đường Cảnh Ngọc càng ủy khuất, "Ta, ta......"
Tiền Tiến thấy nàng bị bánh bao nhét vào miệng sắp nghẹn rồi, bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai nàng:"Ngươi ăn trước đi, ăn xong rồi nói sau."
Đường Cảnh Ngọc cảm kích nhìn hắn, tự biết tướng ăn của nàng doạ người, vội xoay người ăn như sói như hổ.
Nhìn bả vai gầy yếu của thiếu niên, Tiền Tiến nhìn chằm chằm một lát, gọi tiểu nhị đứng bên kia để hắn lấy thêm hai cái bánh bao thịt, không phải chỉ là một bữa cơm chiều sao, hắn lo được!
Vì thế Đường Cảnh Ngọc liên tục ăn ba cái bánh bao thịt, rốt cục cũng có khí lực để kể khổ, cầm lấy tay Tiền Tiến lui về một bên nói, "Tiền đại ca huynh giúp ta đi, ta vừa mới vào thôn đã bị hai thằng khất cái chặn đường, bọn họ chẳng những cướp khăn của đại gia, ngay cả ống trúc cũng đều cướp đi...... Tiền đại ca van cầu huynh, bọn họ có hai người ai cũng cao hơn ta, ta đánh không lại bọn họ, huynh giúp ta cướp về được không?"
Tiền Tiến vừa nghe, nổi trận lôi đình, dẫn đầu nàng đi phía trước:"Ngay cả đồ vật chưởng quầy thưởng mà cũng dám cướp, ngươi nhìn ta đánh chết bọn họ như thế nào này!"
Đường Cảnh Ngọc liên tục gật đầu.
Đáng tiếc lúc bọn họ đuổi tới, hai khất cái kia đã trốn đâu rồi.
Tiền Tiến dẫn Đường Cảnh Ngọc tìm hết một con phố mà không tìm được người, lại nhìn bộ dáng tội nghiệp của Đường Cảnh Ngọc, vừa tức lại vừa đau đầu. Còn muốn tiếp tục tìm, Đường Cảnh Ngọc kéo tay hắn lại, cúi đầu thở dài:"Quên đi Tiền đại ca, huynh mau trở về hầu chưởng quầy hạ của huynh đi, dù sao ngày mai ta có thể tìm được thân thích rồi, đêm nay cũng ăn no rồi...... Chỉ tiếc cô phụ một mảnh hảo tâm của huynh." Nói xong xoay người phải đi.
Chưởng quầy thích ở một mình, không cần người hầu hạ, bởi vậy Tiền Tiến cũng cần không sốt ruột mà trở về sớm, tò mò hỏi nàng:"Ngươi muốn đi đâu nhỉ?"
Đường Cảnh Ngọc dừng bước chân lại, chỉ vào bên trong thôn nói:"Ta tìm một ngõ nào đó để ngủ."
Màn là trời chiếu là đất, nàng đã sớm quen, cũng tuỳ ý tiếp nhận, Tiền Tiến lại không đành lòng. Nếu là khất cái không quen khác, hắn mới lười quản đối phương ngủ chỗ nào, nhưng thiếu niên này coi như theo chân hắn một đoạn đường, người còn nhỏ lại không phải loại liều chết dây dưa, mới vừa bị cướp, hắn muốn giúp nàng một lần nữa.
"Như vậy đi, đêm nay ngươi ngủ trong phòng với ta." Tiền Tiến cười nói, "Chưởng quầy đặt hai phòng, chút nữa ngươi nhớ đừng lên tiếng, ngày mai chờ chúng ta rời đi trước rồi ngươi mới đi, đừng để chưởng quầy thấy ngươi là được."
Hắn ngũ quan đoan chính, ánh mắt có chút nhỏ, lúc cười rộ lên có vẻ đặc biệt hiền lành. Đường Cảnh Ngọc thật sự thực cảm kích hắn, nhưng hiện tại nàng quả thật rất cần hắn giúp đỡ, cho nên nàng không thể không tiếp tục giả đáng thương, đành bám theo Tiền Tiến quay trở lại khách sạn:"Tiền đại ca, ngươi có quần áo để tắm rửa không?"
"Có a, ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Tiền tiến kinh ngạc hỏi.
Đường Cảnh Ngọc gãi gãi đầu làm đầu tóc như cỏ khô phát ra âm thanh soàn soạt:"Ta, ta sợ cứ như vậy đi tìm người sẽ bị khinh thường, Tiền đại ca, huynh có thể cho ta mượn quần áo không? Chút nữa huynh nói chỗ huynh ở cho ta biết, chờ ta sắp xếp xong xuôi, ta đem quần áo trả về cho huynh, nếu không ta trả lại tiền cho huynh mua quần áo mới là được. Đúng rồi, chỗ ta tìm nương tựa là cậu hai của ta, hắn họ Tần, ở thành tây......"
"Được rồi được rồi, không cần nói cho ta mấy chuyện đó làm như ta sợ ngươi quỵt nợ vậy, một bộ quần áo mà thôi, chỉ tốn vài đồng tiền thôi." Tiền tiến sảng khoái ngắt lời nàng, "Đại ca với ngươi hợp ý, liền lần này giúp ngươi, chờ ngươi sắp xếp xong xuôi, trực tiếp đi tiệm lồng đèn Tống gia tìm ta, hỏi đường đi đến tiệm lồng đèn Tống gia, người trong thành đều biết."
Tiệm lồng đèn Tống gia?
Lại nói lời cảm tạ, Đường Cảnh Ngọc âm thầm đem bốn chữ này ghi tạc trong lòng, lỡ như sau này có chuyện, nàng cũng chỉ có thể lại xin sự giúp đỡ của Tiền Tiến.
Phòng của Tiền Tiến gần phòng Tống Thù, hai người giống như ăn trộm mà vào phòng.
Tiền Tiến lấy quần áo tắm rửa ra, chính là khi nhìn thấy đôi vai nhỏ gầy của thiếu niên thì chần chờ một lúc lâu vẫn là đem quần áo bỏ lại chỗ cũ, nói khẽ với Đường Cảnh Ngọc:"Quần áo này ngươi mặc không được đâu, ta mua cho ngươi bộ mới, ngươi ở chỗ này chờ, để ta gọi tiểu nhị đưa nước tới trước, ngươi tắm trước đi."
"Tiền đại ca không cần tốn tiền cho ta!" Đường Cảnh Ngọc ngượng ngùng khuyên nhủ, "Như vậy là được rồi."
Tiền Tiến cười cười:"Sao làm thế được, trên đường đến đây ngươi nếm không ít khổ cực mới có thể gặp được trưởng bối, tất nhiên là nên ăn mặc chỉnh tề một chút, ta không có nhiều tiền, chỉ có thể giúp ngươi bộ quần áo này thôi......"
Đường Cảnh Ngọc liên tục lắc đầu, cúi đầu nói lời cảm tạ:"Tiền đại ca đối ta thật tốt, ta sẽ nhớ kỹ cả đời."
Nghe nàng vừa nói vừa khóc, Tiền Tiến không có quen ứng phó với cảnh này, chỉ nói đơn giản hai ba câu liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại bản thân, Đường Cảnh Ngọc thở một hơi thật dài.
Trời không tuyệt đường người, trên đời này người tốt vẫn còn nhiều a.
Tiểu nhị rất nhanh mang nước tắm lên, đúng là cái người tiểu nhị lúc nãy đã đuổi Đường Cảnh Ngọc, bởi vậy khi đẩy cửa phòng mang nước vào thấy tên khất cái bẩn thỉu ngồi đó cũng không lên tiếng, chỉ để nước ở đó rồi rời đi thôi.
Trong phòng có gương, Đường Cảnh Ngọc đi hai ba bước lại trước gương, nhưng khi đến gần thì lại tránh ra, quyết định ngài mai tắm gội sạch sẽ xong mới soi lại gương.
Trong phòng chỉ có một cái giường, Đường Cảnh Ngọc đi đến bên cửa sổ, nằm xuống đất mà ngủ.
Ăn no ngủ đủ chính là tiên, khi Tiền Tiến trở về nàng đã bắt đầu ngáy, lúc đang mơ mơ màng màng nghe tiếng Tiền Tiến khuyên nàng tắm rửa trước, nàng tức giận đẩy cánh tay Tiền Tiến ra, xoay người tiếp tục ngủ. Tiền tiến cúi cúi đầu, nhìn bộ quần áo dơ bẩn trên người của Đường Cảnh Ngọc, liền quay đầu tùy nàng đi.
Nếu thiếu niên kia tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, hắn nguyện ý ngủ cùng nàng, nhưng hiện tại thì quên đi......
Tiền Tiến đem quần áo mới mua đặt trên bàn, cởi áo ngoài đi ngủ.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |