Cô yêu anh của quá khứ, hay là anh của hiện tại?!
← Ch.109 | Ch.111 → |
Lâm Văn Cảng đang định phản kháng một chút nhưng lại bị ánh mắt của ông anh hạ gục trong một giây, ngượng ngùng thu vuốt lại: "Em... emvề trước..." Rất biết điều.
Lâm Mạc Tang hài lòng thu lại ánh mắt sắc bén của mình, phẩy tay áo.
Trong lòng Lâm Văn Cảng đầy ấm ức, anh trai cậu ta mất trí nhớ thật á? Vì sao vẫn đen tối như thế chứ? Đùi gà của cậu...
Chờ Lâm Văn Cảng đi rồi, hai người hơi im lặng một chút.
"Koster." Tô Y Thược vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lâm Mạc Tang.
Khi nghe thấy cái tên này, trong đầu Lâm Mạc Tang hiện lên chút bóng dángmơ hồ, dường như còn có rất nhiều người đằng trước. Một năm vừa rồi, anh rất hay nằm mơ, mơ thấy một người giằng co với cả đám người. Anh rấtmuốn đưa người kia đi, nơi đó dường như rất nguy hiểm, nhưng anh khôngcó cách nào cả nên luôn giật mình tỉnh dậy, nửa đêm đứng hút thuốc mộtmình, cuối cùng cũng hết cả buồn ngủ.
"Quỳ Thiên." Lâm Mạc Tang thốt lên theo phản xạ.
Mắt Tô Y Thược chợt lóe sáng: "Anh nhớ ra rồi?"
Nhìn dáng vẻ của cô, không hiểu sao Lâm Mạc Tang thấy hơi bực bội, anh không nhớ ra bất cứ chuyện gì cả, chắc hẳn cô ấy rất thích mình trước kianhỉ... Nghĩ vậy, mặt Lâm Mạc Tang hơi lạnh đi, "Không!"
Tia sáng trong mắt Tô Y Thược tắt hẳn.
Lâm Mạc Tang càng bực hơn, giọng điệu bất giác có vẻ xa cách: "Hắn hẹn em bao giờ?"
"Ừm, 15 tháng sau, anh có rảnh không?" Giọng điệu chợt trở nên lãnh đạm củaLâm Mạc Tang khiến Tô Y Thược hơi khó hiểu, anh sao thế?
"Ừ." Lâm Mạc Tang đáp lại một từ đơn giản rồi quay người ra ngoài, cũng không thèm liếc Tô Y Thược lấy một cái.
Tô Y Thược ngớ người, không phải hai hôm nay vẫn bình thường sao?
Lâm Mạc Tang đi khỏi nhà suốt cả ngày trời, đến nửa đêm cũng chưa thấy về. Một mình Tô Y Thược đứng trong căn phòng trống rỗng, sắc mặt khó coi. Anh ấy không hề nói với mình là anh ấy đi đâu, Lâm Mạc Tang trước kia sẽ không đi trắng đêm không về, cũng sẽ không để một mình cô chờ, lại càng không muốn cô lo lắng cho anh. Gọi điện thoại không ai nghe, cuối cùngTô Y Thược vẫn lo anh gặp chuyện không may, liền ra ngoài tìm anh.
Lúc này, Lâm Mạc Tang đang ngồi uống rượu trong quán bar "0 độ" vớiMichael. Hiển nhiên là Lâm Mạc Tang đã thu hút rất nhiều ánh mắt về phía này. Tuy Michael không đẹp như Lâm Mạc Tang, nhưng cũng thuộc dạng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hai người uống Vodka, trò chuyện về hai cô gái khiến họ đau đầu.
"Này, cậu không cưới Ôn Nhi thật à?". Michael nghi hoặc hỏi
Lâm Mạc Tang nhấp một ngụm rượu, lắc lắc ly rượu trong tay, đáp: "Không, tôi... có vợ rồi." Nói xong, anh khẽ nhíu mày, lại nhấp một ngụm nữa.
"Hả?". Michael hết hồn, sặc luôn ngụm rượu trong cổ, nuốt không được, nhả racũng không xong, mặt đỏ bừng lên. Không ít người quay sang nhìn họ.
Hiếm khi Lâm Mạc Tang nổi lòng tốt đưa tay ra vỗ lưng giúp anh ta.
"Ai... Là ai?". Michael trợn trừng mắt hỏi. Anh ta cứ nghĩ Lâm Mạc Tang khôngmuốn cười Ôn Nhi là vì không thích phụ nữ, không ngờ cậu ta lại nói làđã kết hôn rồi! Đúng là chuyện lạ thế kỷ!
"Cậu gặp rồi."
Trong đầu Michael chợt hiện lên khuôn mặt của cô gái từng gặp hai lần kia. Anh ta cứ tưởng Lâm Mạc Tang chỉ dùng cô ấy để chắn Văn Ôn Nhi, khôngngờ lại là thật.
"Cậu kết hôn bao giờ? Không phải vừa rồi cậu mới biết cô gái kia sao? Làm sao mà kết hôn được?". Michael có vô số thắc mắc.
Lâm Mạc Tang lười phải trả lời từng câu một: "Trước khi mất trí nhớ."
"Vậy cậu còn bắt chước tôi uống rượu giải sầu cái gì?! Bây giờ lúc nào ÔnNhi cũng nhớ đến cậu, không thèm để ý đến tôi...". Giọng điệu của Michaelđầy ai oán, sao cô ấy không nhìn ra điểm tốt của anh ta chứ?
"Cô ấy yêu tôi trước kia." Lâm Mạc Tang âm u nói, lại uống thêm một ngụm rượu nữa.
Michael không hiểu ý cậu ta lắm, cậu ta trước kia với cậu ta bây giờ không phải đều là một người sao?! Yêu ai thì có gì khác?! Nhưng anh ta lại có thểnhận ra một điều từ câu nói của cậu ta —
"Cậu yêu côấy à?". Michael tò mò hỏi. Không ngờ Lâm Mạc Tang mà cũng biết yêu aiđó, anh ta thật hối hận vì đã không tìm hiểu kỹ về cô gái kia.
Bàn tay cầm ly rượu của Lâm Mạc Tang hơi run lên, câu hỏi này, chính anhcũng từng tự hỏi rồi, nhưng không có lần nào câu trả lời lại rõ ràng như lúc này. Anh yêu cô!!! Anh của quá khứ, và anh của hiện tại đều yêu cô! Nhưng còn cô thì sao? Cũng yêu anh của hiện tại sao?! Do do dự dự thếnày thật không giống Lâm Mạc Tang, nhưng ai sa vào lưới tình cũng đềutrở nên nhạy cảm, Lâm Mạc Tang cũng không ngoại lệ.
"Tiên sinh, một mình à?". Một tiếng nói dịu dàng vang lên sau lưng hai người, Michael quay đầu, đó là một người phụ nữ trang điểm đậm nhìn rất xinhđẹp, ánh mắt lại nhìn Lâm Mạc Tang chằm chằm. Anh ta than thầm, lại mộtkẻ thích khiêu chiến nữa.
Dựa vào sự hiểu biết củaanh ta về Lâm Mạc Tang, thì kết cục cuối cùng của loại phụ nữ thế nàychỉ có một, đó là bị phớt lờ. Có điều, hiếm khi có cơ hội chơi xỏ LâmMạc Tang một lần, anh ta không thừa cơ để báo thù mấy lần trước thìtrong lòng anh ta sẽ không thoải mái được, vì... anh ta đã nhìn thấy mộtbóng người đang đi về phía này.
Mà Lâm Mạc Tang thì không quay đầu lại, nên cũng không phát hiện động tĩnh ngoài cửa.
"Đúng vậy, cậu ấy ngồi một mình thôi." Michael lập tức chào đón người phụ nữkia. Người phụ nữ kia nghe vậy cho rằng mình có cơ hội, lập tức õng ẹođi về phía họ, ngồi xuống cạnh Lâm Mạc Tang.
Tô YThược vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hình ảnh Lâm Mạc Tang ngồi cùng mộtngười phụ nữ, tuy không nhìn thấy sắc mặt của anh, nhưng người phụ nữkia đang cười cợt nói gì đó với anh khiến Tô Y Thược chợt nổi giận!
Hành vi của Michael khiến Lâm Mạc Tang hơi nghi hoặc, cậu ta biết rõ mìnhchưa bao giờ để phụ nữ tiếp cận, hơn nữa, mùi nước hoa của người phụ nữnày quá nồng nặc, khiến anh không thể chịu được, lại thầm nhớ nhung mùihương thơm nhè nhẹ của Tô Y Thược.
Tô Y Thược đangđịnh lao tới, nhưng nhấc chân lên lại do dự, đây là quyền tự do của anh, cô có lý do gì để quản lý anh. Lúc trước cô ỷ vào việc anh không thíchVăn Ôn Nhi nên mới ngang ngược chiếm lấy anh, có điều, bây giờ anh lạivui vẻ trò chuyện với người phụ nữ kia... Ánh mắt Tô Y Thược cay xè, chậmrãi buông lỏng hai nắm tay ra, cô không thể tỏ ra tầm thường như vậyđược...
Nhìn Tô Y Thược đứng ngẩn người ngoài cửa, ánh mắt của cô khiến Michael không đành lòng, đang định đuổi người phụ nữ này đi.
"Cút!" Đôi môi mỏng của Lâm Mạc Tang khẽ hé mở, chỉ nói một chữ duy nhất.
Người phụ nữ vốn cho rằng mình rất hấp dẫn, lập tức bị giọng nói lạnh lùngcủa Lâm Mạc Tang hù dọa. Dựa vào kinh nghiệm của cô ta, nếu bình thườngngười đàn ông không muốn bị bắt chuyện thì sẽ phải từ chối ngay từ đầuchứ? Không phải vừa rồi mới nói chuyện bình thường sao?!
"Cho cô hai giây!" Lâm Mạc Tang không thèm liếc cô ta lấy một cái. Anh không biết rốt cuộc Michael muốn gì, tâm trạng của anh hôm nay đã bực bội lắm rồi mà cô ta còn nói liến thoắng không ngừng, khiến anh chỉ muốn giếtngười.
"Chúng ta vừa nói chuyện vui vẻ cơ mà?" Cô ta vừa dịu giọng nói, vừa mờ ám vẽ vòng tròn trước ngực Lâm Mạc Tang.
Đương nhiên Tô Y Thược cũng nhìn thấy rõ hình ảnh này, nhất thời giận dữkhông nói được thành lời, quay người chuẩn bị bỏ đi. Cô sợ rằng nếu còntiếp tục ở đây, sẽ còn nhìn thấy nhiều hình ảnh khiến cô khó chịu hơn!Lâm Mạc Tang, anh giỏi lắm!!!
Lâm Mạc Tang căm ghéthất mạnh tay cô ta ra khiến cô ta ngã xuống đất, rồi cầm khăn lau đi nơi vừa bị chạm vào của mình, đứng dậy đi ra cửa.
Michael giật mình kinh hãi, thôi xong rồi. Anh ta chưa kịp ngăn cản, Lâm MạcTang đã quay người, một bóng hình quen thuộc chợt đập vào mắt anh, tâmtrạng vốn bực bội lập tức khựng lại một giây, sao cô ấy lại ở đây?!
Có điều, anh cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng Tô Y Thược, cô ấy đang từ từ đi về phía xa kia, bước chân có vẻ hơi nặng nề.
Người phụ nữ ngã trên đất không dám lên tiếng nữa. Đây không phải là con mồimà cô ta nên nhắm vào, cô ta không thể chọc vào người đàn ông này được. Lúc này trong lòng Michael cũng rất bất an, ánh mắt càng lúc càng trầmtrọng của Lâm Mạc Tang khiến anh ta bất an.
"Tôi sẽ tặng cậu quà đáp lễ." Lâm Mạc Tang lạnh lùng nói rồi nhanh chóng đi về phía Tô Y Thược vừa rời đi.
Michael cảm giác có luồng hơi lạnh dâng lên từ đáy lòng. Hình như anh ta vừa làm ra chuyện rất bất lợi với mình rồi!!!
← Ch. 109 | Ch. 111 → |