← Ch.05 | Ch.07 → |
Vì Vương Quế Chi quá mức tự đắc, thiếu chút nữa quên bên cạnh còn có người vợ như tôi.
Tôi biết bà ta bây giờ không dám trở mặt, cho nên đang muốn xem bà ta sẽ giải thích như thế nào.
Rất nhanh Vương Quế Chi liền phục hồi tinh thần lại, lông mày bà ta dựng thẳng, chửi ầm lên: "Sao cô vô tâm như vậy, ba của Thần Thần đã giúp tôi làm bao nhiêu chuyện, cô chắc chắn là không biết đấy!"
Đây là kết quả tôi dự liệu được, quả nhiên bà ta sẽ đem sai lầm đổ lên người khác.
Tôi nhìn bà ta, hốc mắt đỏ lên: "Mẹ, có phải mẹ cảm thấy con sinh một đứa con gái, không nên tiếp tục ở trong nhà này nữa không?"
Vương Quế Chi giống như tức giận, trực tiếp trả lời: "Đúng, cô sinh một đứa con gái, không cho trong nhà của tôi lưu lại một nam nhi nối dõi, cô có thể được ở chỗ này, đều là con trai của tôi nhân nhượng cô, đừng nghĩ tôi cho mặt mũi mà không biết xấu hổ!"
Tôi không kiềm chế được mà lại khóc lên, tiếp theo nói với bà ta: "Nhưng có phải mẹ đã quên, căn nhà này là của con, trên pháp luật người ta đã sớm quy định, chỉ cần là mua nhà trước khi kết hôn, người chồng sẽ không có quyền chiếm hữu, nếu quả thật muốn ly hôn, vậy hai người đi đi!"
Tôi vốn nói chuyện với bà ta đều nhỏ giọng nhỏ nhẹ, hiện tại ngữ điệu càng cao, khiến Thần Thần hoảng sợ.
Thấy tôi bộc phát như vậy, Vương Quế Chi sắc mặt hơi thay đổi, tiếp theo bà ta liền phục hồi tinh thần lại, cho tới bây giờ còn không thể trực tiếp đem tôi vứt bỏ, ngữ khí của bà ta bình tĩnh hơn một chút: "Tôi thật không nghĩ tới, cô là con dâu như vậy sao, tôi đối xử có gì không tốt với cô sao?"
Bộ dạng khóc lóc thảm thiết của bà ta khiến cả phòng khách tràn ngập cảm giác ồn ào khó chịu.
Tôi biết bà ta đang diễn kịch, ngay cả đáp lời cũng không muốn.
Tôi muốn xem bước tiếp theo bà ta sẽ diễn như thế nào.
Mà Thần Thần ở một bên đang dùng ánh mắt thù hận nhìn tôi, đứa trẻ bốn tuổi, so với ai khác còn hiểu chuyện hơn. Đứa bé này sau khi đến, cái gì chuyện tốt đều không làm qua, vừa nhìn liền biết Kiều Mộng đã sớm nói cho nó những tư tưởng không tốt đẹp gì.
Nó nhìn tôi vài lần, tôi cũng bình tĩnh nhìn nó.
"Nơi này không liên quan đến cháu, trở về phòng đi."
Vương Quế Chi vừa nghe tôi vậy mà không có tiếp lời bà ta, mặt lập tức kéo dài, nước mắt dùng sức nặn ra vài giọt: "Tần Tình, cô muốn tức c. h. ế. t tôi như vậy sao?"
Nếu như bà ta thật sự tức chết, tôi đây phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi rồi.
Tôi chỉ nhìn bà ta, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ: "Cho nên rốt cuộc mẹ muốn con làm thế nào?"
Giống như không nghĩ tới tôi sẽ lấy lời chặn họng bà ta, Vương Quế Chi sắc mặt đột biến, tiếng khóc trong nháy mắt càng lớn.
Mà thù hận trong mắt Thần Thần cũng sắp ngưng kết thành thực chất, đứa nhỏ dễ dàng bị lừa gạt nhất, chỉ cần người khác nói cho nó biết tôi là người xấu, nó liền nhất định sẽ nhận định như vậy.
Tôi vẫn luôn quan sát nó, xem rốt cuộc nó muốn làm gì.
"Mụ đàn bà hư hỏng, đừng ức h. i. ế. p bà nội tôi nữa!"
Thần Thần hô to một tiếng, tiếp theo tựa như một quả b. o. m nhỏ, hướng tôi vọt tới!
Nếu như bị nó đụng ngã, tôi tuyệt đối sẽ bị thương, sức lực của trẻ con cũng không nhỏ, cho dù không bị thương cũng nhất định sẽ rất đau.
Tôi nhìn nó, không khỏi nở nụ cười. Tôi vẫn chưa nghĩ tới phải thu thập tiểu súc sinh này, dám làm bị thương con gái của tôi, còn không biết xấu hổ ở nhà này, nếu nó đã tự mình tiến lên, tôi đây đương nhiên phải nắm lấy cơ hội này.
Tôi quan sát góc độ của mình một chút, thấy nó xông tới, lơ đãng chợt lóe, quán tính nó xông tới quá lớn, tôi tránh qua một bên nó cũng không ngừng lại được mà hung hăng đụng vào tay nắm ghế, trong nháy mắt, tiếng khóc tê tâm liệt phế vang lên!
Sau khi đụng một cái, trán của nó cũng vỡ, m. á. u chảy ròng ròng
← Ch. 05 | Ch. 07 → |