Vẫn chuẩn bị tiếp tục xem
← Ch.67 | Ch.69 → |
"Cởi ha ha ha ha ha." Hà Húc lớn giọng dẫn đến tất cả phòng bao đều nhìn về phía này.
"Ai? Cởi cái gì?"
"Này này này, các người bên đó làm gì vậy?"
Hà Húc ném bài cũng không để ý đến người đang hỏi, ngược lại nhìn thẳng vào Diệp Trạch, "Muốn tôi bảo hai vị nữ sĩ kia tránh đi không?"
Thẩm Diệc Bạch cong ngón trỏ để trên thái dương, một tay khác đè lên mấy quân bài còn thừa, hiểu rõ mà cười cười, lấy cá tính của Diệp Trạch nếu như đã cởi đồ, lát nữa người cởϊ qυầи áo không cần nói cũng biết là ai.
"Ai?" Tiêu Nhiễm chậm rãi chớp mắt, hiển nhiên không nghĩ đến Diệp Trạch sẽ thua.
"Cởi! Cởi! Cởi!" Hà Húc ồn ào, "Mấy người bên kia mau thu điện thoại lại, chụp cái gì mà chụp, không biết từ chết viết như thế nào?"
Diệp Trạch chậm rãi vươn đầu lưỡi, liếm khóe miệng hơi khô, ném bài, cánh tay dài nắm lấy vạt áo phông màu đen vén lên, rút ra về phía trước, lộ ra eo gầy gợi cảm nhưng rắn chắc, đường cong eo rất sâu, căng chắc đến tận thắt lưng, làn da trắng như sữa, rất gầy, sống lưng có thể nhìn thấy từng đốt.
Bởi vì động tác cởi đồ, áo màu đen hơi toán loạn, lắc lắc đầu, Diệp Trạch ném chiếc áo màu đen cho Tiêu Nhiễm, nói: "Cầm lấy."
Tiêu Nhiễm nhận chiếc áo phông màu đen mang theo hơi ấm mà Diệp Trạch ném tới, trên mặt đã nóng còn nóng hơn, không nhìn qua mà cúi đầu chậm rãi lột chiếc áo lại.
Hà Húc huýt sáo, nhìn Diệp Trạch từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên quần Diệp Trạch, cưới hắc hắc, "Người sảng khoái, rất man."
"Muốn đi khuyên nhủ không?" Lâm Tư Hàm lại nhích gần về Tiêu Nhiễm, tốt bụng hỏi.
Tiêu Nhiễm gấp xong áo, lắc lắc đầu, "Không cần, anh ấy mà nghiêm túc thì sẽ không thua nữa."
"Nghiêm túc?" Lâm Tư Hàm quay đầu, một lần nữa đáng giá Diệp Trạch đang hở nửa người, Diệp Trạch nghiêm túc trong miệng Tiêu Nhiễm kia vẫn đang là bộ dáng rũ mắt, lười nhác, thiếu hứng thú.
Thẩm Diệc Bạch nhìn Lâm Tư Hàm, phát hiện ánh mắt cô căn bản không ở trên người mình, theo thói quen mà nhấp môi, bàn tay đặt ở trên bàn không khỏi cong ngón trỏ mà gõ xuống không nặng không nhẹ.
Nghe được tiếng gõ không kiên nhẫn, ánh mắt Lâm Tư Hàm chuyển đến trên người Thẩm Diệc Bạch.
"Đẹp không?"
Lâm Tư Hàm đọc khẩu hình miệng của Thẩm Diệc Bạch, học bộ dáng của anh nói khẩu hình, "Anh đẹp."
Những lời này của Lâm Tư Hàm một chút cũng không trái lương tâm, Tiểu Bạch nhà cô cởϊ qυầи áo so với Diệp Trạch đẹp hơn nhiều. Cơ bụng tuy rằng không khoa trương như vậy, nhưng nên có thì cũng không thiếu một chút nào, mặc đồ thì gầy cởi đồ vẫn có cơ bắp.
"Tiếp tục." Thẩm Diệc Bạch trộn lại bài, đẩy bài ra giữa bàn.
"Nào nào nào." Hà Húc bộ dáng xoa xoa tay hầm hè.
Đuôi mắt Diệp Trạch nhẹ nhàng mà quét đến Thẩm Diệc Bạch, "Đàn anh?"
"Ừm." Thẩm Diệc Bạch lên tiếng, trong lòng đã sớm sắp xếp xong.
Trộn bài cũng là một môn học, đánh bài mà chỉ dựa vào vận khí là vĩnh viễn không đủ, khi trộn bài bài đầu tiên bài cuối cùng và những bài lớn đều phải thấy thật rõ ràng, cái này cần phải có sự tập trung và lực chú ý cao độ, tập trung phối hợp cùng trí nhớ nhìn một cái không quên mà xem trộm bài. Xem lén bài là thông qua những góc nhỏ người khác không chú ý mà nhìn, mà góc độ đó chỉ có người trộn bài mới có thể thấy, sau khi trộn xong hơi nghiêng một chút bài đã thấy, khi bốc bài là có thể căn cứ vào bài mình bốc được mà suy ra bài mà người khác bốc được.
Anh không biết khi nãy Diệp Trạch trộn bài có khống chế bài hay không, nhưng anh khẳng định với năng lực học tập của đàn em của mình, cậu ta khẳng định sẽ nhớ bài.
Ván này, Thẩm Diệc Bạch bo bo giữ mình đứng trong trận doanh của Diệp Trạch.
"Muốn không?" Thẩm Diệc Bạch ra bài đôi.
Diệp Trạch không nói chuyện, trực tiếp tiếp bài.
Vài vòng, số bài trong tay Hà Húc càng ép càng nhiều, thắng bại ngày càng rõ ràng.
"Cởi đi." Diệp Trạch cầm trong tay hai lá bài ném ra giữa bàn, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Hà Húc không nói hai lời, cởϊ áσ khoác ném ra sofa ở phía sau, anh ta không sợ, dù sao cũng mặc nhiều, sau còn có nhiều cơ hội chơi Diệp Trạch. Năng lực nhớ bài thường chơi ít nhiều cũng sẽ biết, còn về khống bài khi trộn bài, đánh chết anh cũng không tin trong bàn này có người biết, cho dù Diệp Trạch biết cũng không có khả năng Diệp Trạch lúc nào cũng trộn bài.
Ván thứ ba, Thẩm Diệc Bạch trộn bài.
Khi Thẩm Diệc Bạch trộn bài cố ý khống chế Joker lớn nhỏ, theo thứ tự bốc bài của hai ván trước, khi trộn bài, cố ý để bài Joker lớn nhỏ để xuống cuối cùng, khi trộn bài xong bị lật ngược lại khi bốn người trên bàn lần lượt bốc bài, chỉ cần thứ tự không thay đổi, Diệp Trạch và anh hẳn là đều có thể bốc đến Joker. Ngoại trừ Joker, những bài còn lại thì phải nhờ vào may mắn.
Vài vòng của ván bài thứ ba, Thẩm Diệc Bạch kéo Diệp Trạch, hai người ra bài nhanh, Hà Húc theo sát sau đó, xui xẻo nhất chính là người dư lại trên bàn kia.
Sau khi người nọ theo quy định cởϊ áσ, quy quy củ củ mà ngồi trộn bài, khi bốn người bốc bài, Hà Húc bốc một bài nhìn Thẩm Diệc Bạch một cái, bốc một bài nhìn Thẩm Diệc Bạch một cái.
Trong bốn người, trừ bỏ vị Thẩm nhị công tử này, những người khác đều bị cởi một thứ quần áo, chỉ có anh từ đầu đến chân vẫn hoàn chỉnh.
Thẩm Diệc Bạch theo quy củ mà rút bài, lựa chọn làm lơ ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại trên người anh của Hà Húc.
"Thẩm tổng, như vậy không tốt đâu?" Hà Húc lôi kéo người thứ tư vô tội trên bàn, tiếp tục nói: "Cậu nhìn chúng tôi xem, nhìn lại đàn em của cậu xem."
"Hửm?"
"Có ý chút đi?"
"Không thú vị." Thẩm Diệc Bạch dứt khoát cự tuyệt, "Bà xã của tôi đang ở đây."
Hà Húc, "..."
Một ván hoàn toàn dựa vào vận may, Hà Húc lại bị cởi một cái.
Sau bốn ván, không khí trong bốn người giương cung bạt kiếm ngày càng rõ ràng, người vô tội thứ tư kia loáng thoáng nhận ra được điều gì đó, chỉ là không quá xác định.
Diệp Trạch liếm liếm khóe môi hơi khô, "Tiếp tục."
Trộn bài, bốc bài, đánh bài, sau vài vòng, Thẩm Diệc Bạch và Diệp Trạch phối hợp ngày càng ăn ý, một mình Hà Húc sinh tồn trong kẽ hở, cho dù biết rõ hai người này có mờ ám cũng không dám nói rõ, thứ nhất không có chứng cứ, tiếp theo là hai vị đại Phật này một người anh cũng không dám động vào. Chỉ có lại người thứ tư vô tội kia ở trong góc run bần bật, mỗi khi ra một bài đều phải lo trước lo sau, buộc chính mình phải nhớ ba người kia đã ra bài gì.
"Đệt." Hà Húc lại một lần nữa thua cởi thêm một cái.
Thẩm Diệc Bạch nghịch chiếc ly thủy tinh tím nhỏ bên cạnh tay, không nhanh không chậm mà mở bài còn thừa trong tay. Để cho Diệp Trạch trộn bài, Thẩm Diệc Bạch phỏng chừng cậu ta không những khống chế bài Joker, ngay cả những bài lớn cậu ta cũng không buông tha.
Hà Húc thua rất thảm, một tay bài nát đến thần tiên cũng không cứu được như anh ta đang chạy như điên về con đường cởi hết quần áo.
"Cởi đi." Ngón tay Thẩm Diệc Bạch để trên mặt bàn như có như không mà gõ xuống.
Hà Húc thấy chết không sờn mà cởi chiếc áo cuối cùng trên nửa người ra, "Ông nội Hà đây tung hoành trên chiến trường bài nhiều năm như vậy. Tôi không tin, nào nào nào."
"Đổi bài đổi bài, bộ này có độc."
Sau khi đổi một bộ bài mới, bốn người tiếp tục.
Tình hình hiện tại, sau khi Diệp Trạch cởi một chiếc áo trực tiếp lộ nửa người thì giống như ngày thường thi đấu đại khai sát giới, mở ra một chuỗi bất bại không phải cởi thêm gì. Thẩm Diệc Bạch giống như đi dạo ở bờ sông ướt một chân, cởi một chiếc áo khoác, cũng không tổn hại phong nhã. Hà Húc mức độ cởi đồ giống như Diệp Trạch, người vô tội thứ tư nửa người trên còn lại chiếc áo sơ mi run bần bật.
"Các cậu làm gì vậy?" Mấy người vừa kết thúc một vòng mạt chược bên kia sôi nổi trêu ghẹo, "Ai ya, mau gọi điện cho ông nội Hà, nói cháu trai của ông tụ tập đánh bài, để ông ấy mang đội đến trực tiếp bắt anh đi ngồi xổm mấy ngày."
"Tôi mà vào đó ngồi xổm thì cũng dắt tay mấy người ở bàn bên đó vào cùng."
"Nhiễm Nhiễm." Lâm Tư Hàm ôm áo khoác của Thẩm Diệc Bạch, "Chị cảm thấy hai người bọn họ có vấn đề."
"Hửm?"
"Bình thường mà nói, đánh bài có thắng có thua, nhưng mà hai người này thắng rất không bình thường, cho dù không thắng thì cũng sẽ không thua."
"May mắn?" Tiếu Nhiễm nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà nói: "Kỳ thật em cũng không hy vọng anh ấy thua."
"Vì sao?" Lâm Tư Hàm biết rõ còn cố hỏi.
"Chị biết mà."
Lâm Tư Hàm cười cười, "Chị lại rất muốn nhìn Tiểu Bạch cởi đồ."
"..."
Lại kết thúc một ván, Thẩm Diệc Bạch trực tiếp đứng lên, nói: "Chờ một lát, có việc."
"Làm sao vậy?"
Thẩm Diệc Bạch dùng thân mình ngăn trở tầm mắt của Lâm Tư Hàm, ngữ khí bình thường hỏi: "Còn chuẩn bị tiếp tục xem?"
"Em cảm thấy có thể tiếp tục xem nữa."
Thẩm Diệc Bạch muốn cười mà không cười nhìn Lâm Tư Hàm, "Em chắc chắn?"
"Chắc chắn..." Lâm Tư Hàm dưới ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Diệc Bạch, nuốt nuốt nước miếng, "Không chắc chắn."
"Nè." Tiêu Nhiễm tự nhiên mà đưa áo cho Diệp Trạch. Diệp Trạch làm trò trước mặt Tiêu Nhiễm, trực tiếp mặc áo vào.
Sắp đến giờ cơm chiều, mọi người cũng không nghĩ sẽ tiếp tục chơi bài và mạt chược nữa, toàn bộ ồn ào: "Đừng lề mề nữa, sảng khoái chút."
"Nào nào nào, ở đây có phái nữ, mọi người văn minh chút, dọn bình phong qua đây, chúng ta cho người thua nhiều nhất đêm nay không gian tự do phát huy."
"Mau dọn lại đây, bắt đầu biểu diễn."
Trong tiếng chân bình phong cọ xát mặt đất, Lâm Tư Hàm quét mắt dựa vào bên cửa sổ, dùng giọng nói mềm mại của một cặp vợ chồng trẻ, hỏi: "Hai người bọn anh?"
"Sao?"
"Hai người kiếp trước là người một nhà hả, ăn ý như vậy?"
"Bởi vì chỉ số thông minh cao, người có chỉ số thông minh cao với người có chỉ số thông minh cao hợp tác không cần giao lưu." Thẩm Diệc Bạch gián tiếp thừa nhận anh và Diệp Trạch tần suất thắng không phải đơn thuần dựa vào vận khí.
"Dạy em đi!" Lâm Tư Hàm lấy lòng mà kêu một tiếng, "Chồng...."
"Cho anh lý do." Thẩm Diệc Bạch ngoài mặt bất động thanh sắc, kỳ thật trong lòng lại rất hưởng thụ.
"Em đã cầu anh như vậy rồi, anh thật sự không suy xét một chút sao?" Lâm Tư Hàm lại nói tiếp, "Vì cần kiệm quản gia, lý do này em cho mười điểm. Thú vui gϊếŧ thời gian của mỗi đoàn phim đều không ngoài mấy cái này, mỗi lần em đều thua..."
Vận may của Lâm Tư Hàm thật sự kém, mỗi lần đều bốc được một bài rất xấu, trên tay cô, không có nát nhất chỉ có nát hơn.
"Có cái gì tốt?"
"..." Lâm Tư Hàm ngửa đầu nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Thẩm Diệc Bạch, khen: "Thẩm Diệc Bạch là người đẹp trai nhất thế giới, chồng Thẩm Diệc Bạch của Lâm Tư Hàm là người đẹp trai nhất thế giới."
"Tiếp tục."
"Thấy không, đây là chồng của Lâm Tư Hàm, vừa đẹp trai năng lực lại mạnh, người lãnh đạo tối cao của một trong những công ty mạnh nhất thành phố S, Lâm Tư Hàm mỗi buổi sáng đều bị sự đẹp trai của anh ấy làm cho tỉnh."
"Đủ chưa?"
Thẩm Diệc Bạch ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Lâm Tư Hàm đưa tai lại gần, nói chậm rãi: "Dựa vào chỉ số thông minh."
← Ch. 67 | Ch. 69 → |