Cây gậy th*t cứng như muốn 𝓃●ổ ✞ⓤ●𝓃●🌀
← Ch.43 | Ch.45 → |
"Dạ."
Giản Hi không nhận ra ánh mắt khác thường của Thần Tự, vỗ những vết nước trên quần áo rồi bước vào phòng 𝐤hé_𝓅 𝖍_ờ cửa lại. Không ngờ cô vừa mở tủ quần áo, mới 𝒸●ở●𝒾 á●𝑜 trên ra thôi thì cánh cửa đã bị đẩy ra.
Thần Tự bước vào không biểu lộ cảm xúc nhưng ánh mắt thì rực lửa. Anh tiến lại gần mà không nói lời nào, nắm lấy một bên 𝓃_🌀_ự_↪️ cô, tay mân mê.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào cái vú trong tay mình, 🅓-ụ-🌜 ☑️-ọ𝓃-🌀 càng lúc càng mãnh liệt như sắp bùng nổ. Bề ngoài thì anh tỏ ra bình tĩnh nhưng không rời mắt khỏi n*ⓖ*ự*ⓒ cô, nhào nặn như đang nhào nặn một cục bột.
"Đừng làm vậy mà..."
Giản Hi xấu hổ né tránh, dùng bộ đồ ngủ đã ướt che п🌀·ự·𝐜 lại, xoay người để anh không chạm vào.
Anh không giận, mắt nhìn vào ngăn kéo tủ, thấy một chiếc áo 𝖓ℊ-ự-𝒸 trắng tinh nằm yên bên trong.
Anh nhớ, chiếc áo ռ𝐠●ự●𝒸 này là chiếc anh nhặt lên lần đầu khi đến nhà Giản Hi.
"Mặc thử cho anh xem nào?"
Ngón tay móc vào dây áo ռ·𝖌·ự·↪️ nhấc lên trước mặt cô, miệng cười trêu chọc.
Lúc đó, khi nhặt áo п🌀ự-𝐜 lên anh đã tưởng tượng Giản Hi mặc nó sẽ trông thế nào, chắc chắn rất đẹp.
Chắc chắn khiến người ta khát khao.
"...Không... muốn..."
Có trời mới biết anh đang nghĩ gì? Giản Hi kiên quyết lắc đầu, càng cẩn thận che n.🌀.ự.𝐜 không để anh có cơ hội.
"Ngoan nào, mặc thử cho anh xem được không?"
"..."
Thần Tự tiến đến gần áp sát lưng cô, hơi cúi xuống, môi khẽ chạm vào tai cô thì thầm.
Hơi ấm phả vào sau tai, giây sau cả tai cô đỏ bừng, cô nghiêng đầu tránh nhưng anh lập tức theo sát.
Mở miệng ↪️*ắ*п п*𝒽*ẹ vành tai, cắn vài cái rồi dùng lưỡi 𝐥.❗ế.𝖒 nhẹ nhàng.
Trong lúc cô không để ý Thần Tự đã lấy bộ đồ ngủ khỏi ռ🌀·ự·𝒸 cô, vừa hô_п tai cô vừa tròng áo п🌀.ự.𝒸 vào tay cô rồi giúp cô cài móc.
"Ah...ưm..."
Ⓒả·〽️ g·𝖎á·c †·ê 𝖉·ạ·ï ở tai lan khắp cơ thể, 𝐧·ⓖ·ự·𝒸 bị người đàn ông phía sau mân mê qua lớp áo 𝐧·ⓖự·𝖈, bên dưới đã ướt sũng, cô 𝐤·ẹ·🅿️ 𝖈hặ·✞ đầu gối nhẹ nhàng 𝐜*ọ 🔀*á*†.
Giản Hi bất ngờ quay lại ôm lấy Thần Tự, mặt νù.ï 𝖛à.⭕ 𝓃·𝖌·ự·ⓒ anh hít thở mùi hương trên người anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc dưới tay và cây hàng cứng rắn áp vào bụng dưới của cô.
Thần Tự cũng ôm chặt cô vào lòng, ngón tay lướt trên tấm lưng mịn màng của cô rồi luồn vào quần, ôm trọn phần 〽️-ô-n-𝐠 𝐦ề-ⓜ 〽️-ạ-ℹ️.
Cả hai ngã xuống giường, Giản Hi đỏ mặt nhìn Thần Tự, dù đã làm nhiều lần cô vẫn thấy xấu hổ.
Giản Hi rất trắng, ռ*🌀*ự*↪️ còn trắng hơn. Chúng được bao bọc trong áo п.gự.𝖈 trắng tinh, căng tròn như muốn tràn ra ngoài.
Anh sắp phát điên, cô gái dưới thân anh vừa trong sáng vừa ⓠ.⛎ⓨế.n ⓡ.ũ, luôn khơi dậy ԁụ●↪️ νọ𝖓●ⓖ, dù chỉ một cử động nhỏ cũng khiến anh dễ dàng bùng nổ.
Cây gậy th*t cứng như muốn 𝖓-ổ 𝖙-𝐮-𝖓-🌀.
Anh vội vàng cở-❗ 𝐪-𝖚-ầ-n của cả hai, giữ lấy dương v*t nhanh chóng đ-ư-@ ✌️à-⭕ trong nhịp nhàng vài cái, hơi thở anh nặng nề, hai tay chống bên cạnh cô, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Giản Hi không ngờ anh lại vội đến vậy, vừa vào đã bắt đầu chuyển động mạnh mẽ, hành động quá dữ dội khiến cô không chịu nổi mà b.ấ.⛎ c𝖍.ặ.т cánh tay anh, ban đầu cô cố ↪️ắ*п 𝐦*ô*1 để không phát ra tiếng, sau đó thì tiếng rê-n 𝓇-ỉ mỗi lúc một lớn hơn.
Cả hai đều chìm đắm trong cơn bão tình dục mãnh liệt.
Sau khoảng mười phút, có lẽ vì hưởng thụ quá nhiều, Thần Tự bình tĩnh lại, cây thịt vẫn cắm sâu trong cô, anh cúi xuống, trân trọng nâng 𝐧𝐠ự-ⓒ cô lên 𝐡ô·𝖓·.
Anh ép chặt đôi thỏ ngọc qua lớp áo 𝐧.🌀.ự.𝒸 rồi cắn 🦵ⓘ.ế.ɱ phần thịt căng mọng lộ ra ngoài khiến nɢ●ự●𝐜 cô ướt đẫm.
← Ch. 43 | Ch. 45 → |