← Ch.06 | Ch.08 → |
"Nha..." Mạnh Nhược Kiều khóc rống, lông mày nhọn khẽ nhéo, trong óc cảm thấy có nhiều hỗn độn, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô mệt mỏi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà, chờ đau đớn trong đầu nhanh chóng biến mất.
Kỳ quái sao cô cảm giác thân thể rất mệt mỏi nhỉ?
Cô nghĩ đến tối hôm qua làm "mộng tình", so với bảy ngày tước còn kịch liệt hơn, tựa như chân thật trải qua vậy, tỉnh lại cũng có cảm giác như vừa qua một cuộc đại chiến.
A! Cuộc sống này còn bao lâu nữa?
Cô có nên tuỳ tiện tìm một người đàn ông tốt, chơi tình một đêm, như vậy "mộng tình" sẽ kết thúc chứ?
Có thể tưởng tượng như vậy, cô cảm giác có cái gì thiếu thiếu, chậm rãi ngồi dậy."A?" Kỳ lạ, cảm giác thân thể là lạ, không khỏi chua xót đau đớn.
Cô cúi đầu, trợn tròn mắt khiếp sợ - Cô sao có thể không mặc gì????
Dùng sức vén lên chăn bông, cô thấy thân thể trần như nhộng, là như thế nào?? Cô mơ "mộng tình" mà khiến toàn thân cở sạch như vậy sao? Hình như không đúng nha!
Cô đưa tay vuốt ngực, lại nhìn thấy các dấu hôn rãi rác, ở bụng, bắp đùi đến cả những chỗ kín đáo cũng có... Cô dù thế nào đi nữa cũng không thể đem chính mình hôn thành cái dạng này nha? Hơn nữa giữa hai chân không khỏi bủn rủn...
Sắc mặt cô tức thời biến sắc, trong lòng có dự cảm không tốt.
Tình một đêm!
Cô không phải là uống rượu say rồi chạy đi làm tình một đêm chứ?
"Không thể nào!" Cô nhớ cô ở quầy rượu dạy dỗ một tên háo sắc, sau đó đi ra quầy rượu! Sau đó sau đó...
Mộng tình lại bắt đầu!
A a! Cô chỉ nhớ nội dung của "mộng tình", những thứ khác không nhớ á!
Tốt! Coi như là trải qua tình một đêm, nhưng với ai? Cùng cô tình một đêm rồi chạy đi hả? Sẽ chiếm hết tiện nghi của cô, sau đó phủi mông đi luôn à?
Bì bõm!
Cửa phòng tắm trong phòng đột nhiên mở ra, Mạnh Nhược Kiều ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người đứng ở cửa phòng tắm, cô bị dọa đến mất hồn.
Không! Ngàn vạn lần không thể!
"Anh, Phạm Sĩ Hách!" Cô kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, thấy anh chỉ quấn khăn tắm ở thắt lưng, tay cô bắt đầu run lên."Anh... anh tại sao lại ở nhà tôi..."
Cô không thể nào hiểu rõ mọi chuyện được, không! Không thể nào... Có khi là anh chỉ đến nhà cô tắm nhờ, mặc dù lý do vô lý này thế nào cô cũng không tin.
Phạm Sĩ Hách dựa vào cửa phòng tắm, mặc dù trên người chỉ quấn khăn tắm, nhưng anh lại tự do như là đang ở nhà mình, tròng mắt đen nhìn vào người cô, ánh mắt nóng rực.
Tầm mắt của anh để cô cúi đầu, phát hiện ra chăn mềm trên người trượt xuống tới thắt lưng, bộ ngực trắng tuyết hoàn toàn lộ ra ngoài.
"A! Phạm Sĩ Hách, anh nhắm mắt lại! Không cho phép nhìn!" Cô kêu lên, vội vàng lấy chăn bọc mình chặt.
Phạm Sĩ Hách nhún vai, môi mỏng khẽ nhếch."Có khác biệt gì không? Tối hôm qua tôi đã xem hết, hôn qua, toàn thân cao thấp của em nơi nào tôi không chạm qua."
"Anh... anh..." Mỗi một câu nói của anh làm cho Mạnh Nhược Kiều vừa thẹn vừa tức, môi cô run, mắt đẹp dùng sức trừng anh.
"Họ Phạm kia, sao anh lại dám làm thế với em vợ của mình chứ? Anh không sợ tôi nói cho ba tôi nói sao? Còn nữa, anh không sợ Mạnh Uyển Lôi biết sao?" Nhắc tới ba chữ Mạnh Uyển Lôi, khí thế của cô giảm xuống, âm thanh cũng nhỏ dần.
"Em có thể nói, điện thoại đang ở cạnh em, em có thể cho người ta bắt gian tại trận luôn cũng được." Anh cười, không sợ cô uy hiếp.
"Anh..." Tại sao anh ta không sợ sệt tí gì vậy?
Phạm Sĩ Hách đi về phía bên giường, mới vừa tắm rửa xong nên thân thể tràn đầy cám dỗ nồng nặc, cơ ngực theo hô hấp mà phập phòng, bắp chân tráng kiện bởi vì anh đi lại mà lộ ra đường cong mê người, khăn tăm bên hông có chút lỏng, có thể rơi xuống bất kì lúc nào.
Mạnh Nhược Kiều choáng váng, nước miếng trong miệng tiết ra."Em lại suy nghĩ đen tối về tôi sao?" Trên mặt cô hiện rõ vẻ đói khát như vậy, để cho anh bỏ qua cũng không được.
"À? Tôi... Tôi nào có?" Giọng nói của cô chột dạ, thấy anh lên giường, cô sợ chỉ một chút nữa cũng nhảy dựng lên, đành phải đem chăn cuốn chặt hơn, liều mạng lui về phía sau co lại."Này! Anh lên đó làm gì? Đi xuống!"
"Không có sao?" Phạm Sĩ Hách nhìn cô, gương mặt tuấn tú chứa đựng nhàn nhạt nhẹ trào."Em không phải liên tục mấy ngày nay đều trong mộng tình với tôi ấy à?"
"Làm sao anh biết... Uhm!" Cô che miệng.
"Tối hôm qua có những gì thì em đều nói với tôi rồi, chẳng nhẽ em đã quên tối qua đã làm gì với tôi sao? Hử?" Âm thanh của anh rất thấp rất trầm, thân thể càng đến gần cô.
Cô lại ngửi thấy mùi thơm trên người anh, đó là sữa tắm cô hay dùng, bây giờ lại xuất hiện trên người anh, cảm giác rất kỳ quái -
Giống như đã làm chuyện xấu gì vậy.
Cô nghĩ đến giấc mơ đêm qua, nếu như không phải là mơ, này, cô đã... Mạnh Nhược Kiều nhớ lại cô to gan cử động như thế nào, nhớ ra cô đã hấp dẫn anh ra sao, thậm chí còn vô cùng chủ động...
Nha... Cô thật nhớ chết mà!
Thấy sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh, Phạm Sĩ Hách biết cô nhớ ra cái gì, gương mặt tuấn tú gần sát cô, lộ ra nụ cười mê người."Em thèm thuồng tôi rất lâu rồi đúng không? Hửm?"
"Không, tôi không có..." Cô tâm lý hoảng loạn, mặt của anh gần như vậy, lại còn cười đẹp mắt như thế, tim của cô cứ đập thật mạnh.
"Nói láo!" Anh không tin lời cô..., tiếp tục trêu chọc cô, mặt ngày càng sát, ngón tay vạch ra sợi tóc bên má, môi cơ hồ đặt lên cô.
Cho là anh muốn hôn cô, Mạnh Nhược Kiều ngừng thở, trực giác nhắm mắt lại.
Nhưng chờ thật lâu, môi của anh vẫn không rơi xuống, cô nghi ngờ mở mắt ra, lại thấy anh vẫn ung dung nhìn mặt cô trước mắt.
Cô sững sờ, nghĩ lại hành động lúc nãy của mình, gương mặt nhanh chóng đỏ lên.
"Thừa nhận đi! Em khát vọng tôi." Bàn tay dò vào chăn bông, bừa bãi lướt qua chân cô, chạm vào hoa tâm mềm mại.
"Đừng!" Cô bắt lấy tay của anh, nhưng ngón tay của anh lại vuốt ve cánh hoa nhạy cảm, khẽ đâm vào u cốc.
Mạnh Nhược Kiều thở khẽ, dùng sức kẹp chặt chân, không để anh tiếp tục, cô tức giận trừng anh, không hiểu anh muốn làm gì, chẳng nhẽ anh quên đi thân phận của mình rồi sao?
"Phạm Sĩ Hách, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cô chất vấn, thăm dò ý đồ của anh, tối hôm qua rõ ràng cùng Mạnh Uyển Lôi ăn cơm, nhưng đêm lại cùng cô lên giường.
Thật là rối loạn, nhưng sao anh cũng chả quan tâm, cũng chẳng sợ cô nói cho Mạnh Uyển Lôi, tại sao vậy? Hay là tin rằng ăn cô rồi cô vẫn không nói, vẫn có niềm tin Mạnh Uyển Lôi sẽ không rời khỏi anh sao?
"Đây là một vấn đề tốt." Phạm Sĩ Hách thu tay về, tròng mắt đen hơi thu lại, thoáng qua một tia sáng."Chỉ là tôi không muốn nói cho em biết."
"Anh..." Cô trừng anh, bị người này ăn cảm giác rất kém cỏi, kỳ lạ, rõ ràng người lợi dụng là cô, vì sao bây giờ cô lại lép vế thế này chứ?
Không được! Cô phải quay về bình thường.
"Ưmh!" Phạm Sĩ Hách đột nhiên cau mày kêu rên." Thật đau!"
Anh tự tay sờ về phía vai trái, quay đầu nhìn xuống, trên vai này rõ ràng có vết cào.
Anh nhíu mày, ngụ ý liếc về phía cô.
Mạnh Nhược Kiều nhìn anh chằm chằm sau vết trảo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ngực giơ cao nhất thời lùi về, mắt chột dạ rũ xuống.
Ôi! Đừng bảo là hòa nhau trong tình cảnh xấu rồi, mà còn làm việc xấu đến nỗi cô không thể nói gì được.
Nhìn bộ dáng xấu hổ muốn chết của cô, Phạm Sĩ Hách nâng môi lên, gương mặt tuấn tú xẹt qua một tia dịu dàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, rồi lại quay về với vẻ bình thường.
"Mạnh Nhược Kiều, tôi đói rồi, đi kiếm đồ cho tôi ăn." Anh xuống giường, duỗi người một cái, vóc người hoàn mỹ vẽ ra đường cong mê người.
"Tôi là cái gì..."
"Tối hôm qua bị bóc lột, vừa đói vừa mệt..." Anh nhìn cô, đầu lông mày giương nhẹ."Ngược lại, tinh thần em đang tốt không phải sao!"
Cô trợn tròn mắt, anh bây giờ ám hiệu cô là yêu nữ hút dương bổ âm sao? Đi chết đi! Cô nếu có thể hút dương bổ âm, sớm để anh chết ở trên giường rồi chứ không phải để anh nói như thế này đâu.
"Mau dậy đi chuẩn bị, buổi chiều còn phải vào công ty, chà chà! Tổng giám đốc cùng thư kí cùng đến trễ... Không thông báo có khi dễ gây nên hiểu lầm nhỉ?
"Tôi..." Hai chữ từ chức còn không có nói ra khỏi miệng, anh tựa như đoán được, hiện vẻ lễ độ và nụ cười ôn hòa với cô."Đúng rồi, em ngàn vạn lần không được đột nhiên biến mất, lời đồn đại rất kinh khủng, tôi không chắc chắn là việc em hấp dẫn tôi lên giường có thể bị truyền đi hay không..."
Anh cười rất mê người, nhưng trong lời nói lại uy hiếp rõ ràng như vây.
Mạnh Nhược Kiều giận đến cắn răng, cô nào có dụ dỗ anh... Nhưng nghĩ tới tối hôm qua, cô lập tức im lặng, chỉ có thể trợn mắt nhìn anh đi ra khỏi phòng.
Trước khi đi, Phạm Sĩ Hách lại mở miệng: "Đúng rồi, giúp tôi chuẩn bị một bộ âu phục mới, nếu mặc lại một bộ âu phục kia vào công ty sẽ khiến người ta hiểu lầm, tôi nghĩ em cũng không muốn chuyện này xảy ra chứ?"
Nhìn anh rời đi, Mạnh Nhược Kiều giận đến mức dùng sức cắn chăn, âm thanh buồn bực thét chói tai - Phạm, Sĩ, Hách!
Cô tức giận suy nghĩ muốn giết anh, cũng muốn giết mình.
A a... Chuyện như thế nào lại thành như vậy?!
Cùng một người đàn ông lên giường đã là chuyện không nên rồi, đã thế còn là đối tượng mình ghét cay đắng, quan trọng nhất là, người đàn ông kia sắp trở thành anh rể của cô.
Bình thường theo phim bộ truyền hình diễn thì cô là người phụ nữ xấu xa hấp dẫn người đàn ông của chị mình, hơn nữa không chừa thủ đoạn nào để đưa người đàn ông kia đến tay, vì vậy, sau khi lên giường, vai nam chính kia vừa chột dạ lại vừa áy náy và sẽ rất hối hận, mà người phụ nữ xấu là cô nhất định rất hả hê...
Hài lòng cái khỉ ý!
Cô cảm giác mình đen tới cực điểm rồi, đúng, cô là suy nghĩ đen tối với anh, còn ngày ngày mơ "mộng tình", nhưng nằm mơ có tội sao? Có sao? Cô làm sao biết một ngày nào đó, trong mơ lại thay đổi thành thực tế chứ? Cô biết say rượu sẽ hỏng việc, nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ tới việc kịch tính này sẽ xảy ra với cô.
Thật sao! Sai làm lớn đã tạo thành, cô cũng đành nhận!
Vụ việc như vậy người phụ nữ phải thua thiệt hơn người đàn ông chứ? Coi như thua thiệt cô chịu, thì cứ làm như chuyện gì cũng không xảy ra được chưa?
Nhưng... Mạch Nhược Kiều nhìn trên tay lịch làm việc chuyển đến người đàn ông đối diện mình, cô đang cùng anh đọc báo buổi sáng, nói rõ lịch trình hôm nay.
Cô rất muốn nói với chính mình là hãy coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy anh, mà vừa nhìn thấy cô lại nghĩ đến chuyện của hai người.
Bi thảm nhất, "mộng tình" vẫn chưa chấm dứt, hai người dù đã lên giường, nhưng "mộng tình" vẫn bám lấy cô.
Như thế nào vậy? Không có làm gì, cô nghĩ đen tối tới anh, cố hiểu, tất cả đã qua, vì sao cô vẫn không thoát nổi "mộng tình" chết tiệt này?
Năng lực của anh mãnh liệt đến mức cô nhớ mãi không quên sao?
Mạnh Nhược Kiều nghĩ đến hình ảnh hai người lên giường...Thôi, coi như một câu cô cũng chưa nói.
Bực mình nhất chính là, cảm giác để ý này chỉ có cô, Phạm Sĩ Hách một chút ảnh hưởng cũng không có, đối mặt với cô thì lạnh nhạt, một điểm thoải mái dành cho cô cũng không có.
Ngược lại với cô, đang cố gắng trốn khỏi anh, nhưng là thư ký thì có thể tránh đi sao? Nhắm mắt đối mặt, nhìn bộ dáng tỉnh táo tư thái lạnh nhạt của anh, cô đang quá mức để ý... giống như người phụ nữ ngu xuẩn.
Cô buồn bực rũ xuống con mắt, âm thanh không có cao thấp phập phòng kéo dài nói: "Buổi tối có buổi tiệc mừng thọ Lưu tổng, thời gian là bảy giờ, quà tặng đã chuẩn bị xong chờ CEO mang đi." Báo cáo xong, cô đóng lại laptop, tròng mắt cúi đầu chờ phân phó.
Phạm Sĩ Hách chạm nhẹ vào mặt bàn, tròng mắt đen quét về phía cô, lạnh nhạt mở miệng."Gọi cho Lôi Lôi, bảo cô ấy buổi tối theo tôi tới đó."
"Vâng, không có chuyện gì tôi ra ngoài trước." Cô xoay người, chuẩn bị rời đi."Bữa tiệc này em cũng tham gia."
Bước chân dừng lại, cô cau mày xoay người, giọng nói lạnh: "Tôi đi làm gì?"
Anh cũng có vị hôn thê cùng anh rồi, còn có thư kí như cô làm gì?
"Em bây giờ là chất vấn tôi sao?" Phạm Sĩ Hách nhàn nhạt nhíu mày, gương mặt tuấn tú nâng lên vẻ châm chọc nhàn nhạt.
"Tôi chỉ cảm thấy tôi không cần thiết phải đi." Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bướng bỉnh nhìn lại anh.
"Quan trọng không phải là em cảm thấy thế nào, mà là tôi muốn em tham gia."
Thấy cô còn muốn mở miệng, Phạm Sĩ Hách giọng nói lạnh lẽo: "Thư kí Mạnh, em quên thân phận của mình sao?"
Mạnh Nhược Kiều nắm chặt tay, hít sâu một cái: "Tổng giám đốc, giờ làm việc của tôi chỉ có đến 8 giờ, ngoại trừ tôi tự nguyện làm thêm giờ bên ngoài, anh thân là cấp trên không có quyền lợi yêu cầu tôi lúc tan việc tham gia bữa tiệc."
Cô dừng một chút, kiêu ngạo nhìn anh."Nếu tổng giám đốc không hài lòng, có thể khai trừ tôi." Cô cầu cũng không được!
"Em không sợ mất đi kế hoạch hợp tác của trấn Hoa Đào sao?"
"Mất đi cũng không chết." Cô hướng anh hừ lạnh, cô không sợ nhé!
Rất tốt! Phạm Sĩ Hách híp mắt, gương mặt tuấn tú khác thường nâng lên nụ cười, dựa lưng vào ghế da trâu, hai chân thon dài đặt lên, thú vị nhìn bộ dạng khiêu khích của cô.
"Tôi muốn nói với Lôi Lôi là em cùng tôi chung sống trải qua rất hứng thú, muốn tôi nói cho cô ấy nghe sao?"
Mạnh Nhược Kiều trừng anh, nghe ra uy hiếp của anh, nhưng cô không sợ, cằm nâng lên."Đi mà nói!"
"Tốt." Anh làm như cô mong muốn, cầm ống nghe lên, đưa tay nhấn mấy con số, cánh môi chứa đựng cười nhạt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô.
Cô không sợ nha!
Nắm chặt tay, Mạnh Nhược Kiều hung hăng trừng anh.
"Lôi, là anh" Phạm Sĩ Hách ngón tay gõ nhẹ lên bàn, hướng về phía ống nghe nói chuyện, ánh mắt chưa rời đi khỏi mặt Mạnh Nhược Kiều."Anh muốn nói cho em biết chuyện của Kiều Kiều, mấy ngày trước vào buổi tối bọn anh..."
Tạch...!
Anh nhìn cô đè xuống tay cầm điện thoại, môi mỏng giương càng sâu.
Mạnh Nhược Kiều giận đến phát khóc, tức trừng trừng nhìn anh, cả người cũng phát run, nhưng cô lại không biết vì sao, nhưng cô lại không biết bởi vì cái này, còn là...
"Như thế nào?" Anh nhíu mày
Cô cắn chặt môi."Phạm Sĩ Hách! Anh thật... rất khiến người ta chán ghét!" Cô nhịn, nhưng vẫn không thể ngăn nước mắt chảy ra.
Cô vội vàng xoay người, dùng sức lau đi nước mắt.
"Bữa tiệc tôi sẽ tham gia." Gào xong, cô bước nhanh khỏi phòng làm việc.
Bước qua cửa, nụ cười của Phạm Sĩ Hách lập tức biến mất, nhìn trên bàn của anh, đó là giọt nước mắt của cô.
Cô tức giận đến phát khóc... Ngón tay sẹt qua giọt nước mắt trên bàn, nhìn đầu ngón tay ướt át, cánh môi ngoắc ngoắc, cười đùa cợt.
"Như vậy... em sẽ nhớ tôi thật sâu chứ?"
Mạnh Nhược Kiều gương mặt ảm đạm, núp ở góc, hết sức ẩn mình giấu đi.
Bởi vì Phạm Sĩ Hách uy hiếp, cô không thể không tham gia, nhưng tham gia thì tham gia, cô có thể trốn chứ? Dù sao cũng chẳng ai chú ý tới cô.
Bữa tiệc như vậy mà mọi người chỉ chăm chú nhìn cặp đôi hoàn mỹ kia.
Cô nhìn bọn họ, Phạm Sĩ Hách mặc âu phục màu đen, Mạnh Uyển Lôi mặc chiếc váy màu trắng đi cùng, hai người đứng chung một chỗ, không chỉ xứng đôi, nhìn qua ánh mắt chăm chú có thể nhận ra tình cảm hai người rất tốt.
Ngày cưới không xa - Cô nghe được quan khách hâm mộ và bàn luận.
Đại tiểu thư họ Mạnh từ trước đến giờ rất được hâm mô, tao nhã lại có phong cách, là một công chúa hoàn mỹ.
Cô nhìn Phạm Sĩ Hách, nhìn anh cười với Mạnh Uyển Lôi, thì thầm nói chuyện với nhau.
Cô mở to mắt, không muốn nhìn nữa.
Cô vẫn tức giận, anh bắt cô phải tham gia bữa tiệc, nhưng đến đây rồi, đối với cô làm như không thấy, trong mắt chỉ có Mạnh Uyển Lôi, vậy vì sao anh phải ép cô tới?
Cô rốt cuộc tới đây làm gì?
Mạnh Nhược Kiều mím môi, nhìn trong bể bơi hiện ra cái bóng của cô.
Cô mặc lễ phục màu đỏ, váy hở vai dài tới mắt cá chân, thắt lưng xẻ tà, chỉ cần cô chuyển động chút thì làn váy bay lên, có như không lộ ra chân dài tuyết trắng.
Tóc ngắn hơi vểnh ra hiện ra đường cong, đeo đôi khuyên tai màu đỏ, ngay cả khuôn mặt cũng nhàn nhạt, cô rất lâu rồi không trang điểm nên cũng đánh qua thôi.
Cô vốn là muốn mặc đồ công sở tham gia, thực không nghĩ tới Mạnh Uyển Lôi lại đem lễ phục cho cô, hơn nữa lễ phục này được thiết kế dành riêng cho cô.
Cô muốn từ chối, nhưng Mạnh Uyển Lôi vẫn kiên trì, kết quả là đành phải nghe theo.
Nhưng mà, ăn mặc đẹp vậy thì có ích lợi gì? Cũng chẳng có ai nhìn cô...
Cô không nhịn được ngước mặt lên lần nữa, nhìn về phía Phạm Sĩ Hách, nhưng rồi lại quay đi, tại sao mình vẫn nhìn anh ta cơ chứ?
Mạnh Nhược Kiều, cô bị bệnh sao? Rõ ràng tức giận, ghét anh, làm gì lại nhìn anh như thế?
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng của mình hiện lên ở bể bơi, thấy biểu cảm ngỡ ngàng của mình, cảm giác như chính mình cũng không biết nguyên nhân là gì, nhưng ánh mắt phức tạp như muốn biết cái gì đó.
Cô kinh hãi, sợ hãi né tránh ánh mắt.
"Tiểu thư, làm sao một mình cô ở chỗ này vậy?" Một người đàn ông trung niên tới gần cô, trên người anh ta có mùi rượu, giống như say rượu rồi, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Mạnh Nhược Kiều quay đầu, đây là ông chủ của xí nghiệp nhỏ nào đó, nhìn qua thấy không tốt chút nào.
Cô không thèm để ý, xoay người rời đi.
"A, đừng đi nha, tôi cũng một mình này, chúng ta làm bạn đi" Người đàn ông trung niên này bắt được cô.
Mạnh Nhược Kiều cau mày hất tay của ông ta ra, lập tức trả lời: " Ông chủ Vương, ông uống say rồi."
"Ha ha, tôi là say... Gặp tiểu thư xinh đẹp như cô thì càng say nha!" Ông chủ Vương cười ha ha, thấy mình đang ở góc khuất, chẳng sợ sệt gì, không ngừng sát vào cô.
"Đến, chơi với tôi nào, tôi sẽ cho cô chỗ tốt." Ông chủ Vương háo sắc nhìn Mạnh Nhược Kiều, đã thế còn nhìn thấy làn váy xẻ ta của cô, cười càng hạ lưu hơn.
"Chà chà! Xem đôi chân này của cô..." Ông ta tự tay muốn sờ.
Mạnh Nhược Kiều giữ chặt tay của ông ta, dùng sức ngắt một cái.
"Ha..." Ông chủ Vương đau kêu lên, sợ mọi người chú ý đành phải hạ thấp giọng xuống.
"Ông chủ Vương, mong ông giữ tự trọng của mình." Mạnh Nhược Kiều không muốn gây chuyện, chỉ muốn dạy dỗ ông ta một chút, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ông chủ Vương không can tâm, thừa dịp lúc cô xoay người dùng sức ôm lấy cô, đưa tay che miệng cô."Cô nương này đừng hòng chạy!"
Mạnh Nhược Kiều cong cùi chỏ lui về phía sau một kích, ông chủ Vương đau đến cong người xuống, nhưng tay vẫn không buông cô ra.
"Buông ra!" Mạnh Nhược Kiều giãy giụa, giơ chân lên định đá ông ta, thấy cô định đá người, ông chủ Vương giật mình, sợ đến mức vội vàng buông ra.
Không ngờ khi ông chủ Vương buông tay, cô nhất thời không dừng được bước chân, chân phải trẹo đi.
"A!" Cô kêu lên, mắt cá chân đau đớn khiến cô cau mày, thân thể vặn vẹo, đột nhiên ngã xuống hồ bơi.
Tiếng nước chảy khiến mọi người chú ý tới hồ bơi.
"Ưmh..." Mạnh Nhược Kiều muốn bơi lên bờ, nhưng mắt cá chân lại vô cùng đau, "Đáng chết! Ưmh..." Sặc nước, cô khổ sở giãy giụa.
"Rơi xuống nước! Có người rơi xuống nước..." Có người kêu lên.
Đột nhiên có bóng người nhanh chóng nhảy vào hồ bơi, đưa tay bắt được Mạnh Nhược Kiều.
"Khụ khụ..." Mạnh Nhược Kiều khổ sở ôm lấy người đó, được ôm bơi lên bờ. Cô dùng sức hô hấp.
"Thế nào? Có sao không?" Cả người Phạm Sĩ Hách ướt sũng, khẩn trương nhìn cô, thấy cô vẫn sặc nước, dứt khoát ôm lấy cô, bước nhanh vào trong nhà, mượn chủ nhân một gian phòng, bước nhanh đưa cô vào phòng.
Anh đặt cô lên giường, bàn tay sờ lên má cô, trút đi vẻ nghiêm trang hằng ngày, bây giờ thì anh rất hốt hoảng.
"Có khỏe không? Nơi nào không thoải mái?" Anh khẩn trương hỏi, thấy cô không nói lời nào, dứt khoát để tự mình kiểm tra."Có bị thương không? Hửm?"
Mạnh Nhược Kiều kinh ngạc nhìn anh, thấy cả người anh ướt đẫm, trên mặt còn rất lo lắng, cô có cảm giác không nói nên lời.
Anh cứu cô như thế nào vậy...
"A!" Anh đột nhiên chạm vào mắt cá chân của cô, khiến cô đau kêu lên.
"Sưng lên rồi." Phạm Sĩ Hách cau mày, đưa tay cởi xuống tất chân của cô.
"Anh làm cái gì vậy?" Cô khẩn trương đưa tay ngăn cản.
"Đừng động vào!" Anh tức giận hét lên.
Lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô, Mạnh Nhược Kiều không khỏi sợ hết hồn, nhất thời quên phản kháng.
Tất chân bị anh thô lỗ xé đi, nâng lên đùi phải của cô, thấy mắt cá chân sưng lên, bàn tay dịu dàng giữ lấy ngón chân cái của cô vân vê.
"Sẽ có một chút đau, cố gắng nhịn." Sắc mặt của anh rất khó coi, chân mày nhíu đi, âm thanh cũng rất lạnh, nhưng bàn tay lại vô cùng dịu dàng.
Mạnh Nhược Kiều cắn môi nhịn đau, tròng mắt không nhịn được, nhìn về anh, cô biết là anh đang tức giận, nhưng không phải là giận cô, hơn nữa... anh đang khẩn trương vì cô.
Cô nhớ các cử chỉ của anh lúc nãy, khác hẳn bộ dạng thường ngày, hiếm khi thấy anh hốt hoảng như thế này, trong lòng cô hiện lên cảm giác khác thường.
Người anh vẫn ướt, tóc vẫn còn rãnh nhỏ nước, không còn bộ dạng ưu nhã cao quý hằng ngày, nhìn anh bây giờ thật nhếch nhác, nhưng với cô, bất cứ lúc nào nhìn anh cũng rất tuyệt.
Ngực tự nhiên dao động, giống như đã sớm tồn tại, nhưng vào lúc nãy lại đột nhiên bộc phát, khiến cô sợ hãi, có chút bối rối, không biết nên làm sao.
"Vẫn còn rất đau..." Anh đột nhiên ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của cô, chưa nói xong thì nhất thời dừng lại, tròng mắt đen trở nên sâu dần.
"Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Cô có biết rằng vẻ mặt của cô bây giờ khiến cho mọi đàn ông có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì."
"Cái gì?" Cô không hiểu lời của anh, vẫn nhìn thẳng vào anh.
Từ tròng mắt của anh thấy bóng của cô, đột nhiên cô cảm thấy mình khác lạ.
Một... người phụ nữ giống mình, một... bản thân đang động tình.
"Em không nên nhìn tôi như vậy." Âm thành của anh khàn đi, khuôn mặt gần sát cô.
Không...
Cô nên né tránh, nên đẩy anh ra, nhưng cô không thể động đậy, mặc anh đặt môi lên...
← Ch. 06 | Ch. 08 → |