Ch.02 → |
Mở đầu
Hai đại tập đoàn thông gia, ai ai cũng chú ý.
Một là tập đoán T. K được tạp chí Forbes xếp hạng là một trong 30 tập đoàn giàu có nhất, kết giao với tập đoàn công nghệ thực phẩm số một Đài Loan, điều này không chỉ đại diện cho mối quan hệ thông gia của hai tập đoàn mà còn có nghĩa tập đoàn Mạnh thị không chỉ chuyên ngành công nghiệp thực phẩm nữa mà tập đoàn T. K cũng chính thức tham gia vào ngành công nghiệp này.
Tầm quan trọng của bữa tiệc không chỉ là hai nhà thông gia mà còn chứng tỏ hai tập đoàn sẽ mở rộng hợp tác.
Khách tham dự đều nhận thức được sự thật này, họ cố gắng tham gia chào hỏi giữa hai gia đình, mà thông qua lời chúc mừng và đưa ra những cơ hội hợp tác.
Bóng bay đầy màu sắc, nhân vật chính đứng ở giữa, tươi cười nhận lời chúc phúc của mọi người, nam thanh nữ tú kết hợp chẳng những tạo nên cảnh đẹp vui mắt mà còn khiến người ta ghen tị.
" Hừ! Toàn dối trá." Mạnh Nhược Kiều cầm ly sâm banh, nhàn nhã đứng dưới tàng cây, xa xa nhìn hai nhân vật chính mà vị hôn thê không ai khác là chị cùng cha khác mẹ của cô.
A đúng, cô chính là con gái của vợ bé, nói rõ là con gái ngoài giá thú. Nhìn thấy chị gái phải khúm núm, nghe sao bảo vậy, nếu không, người phụ nữ đó thực sự có tâm tư rất xấu, các bộ phim nhiều tập đều diễn biến như vậy.
Cô nhếch môi cười, liếc về phía bố và bác gái nói chuyện với khách khứa, còn về phần mẹ cô, bà đã mất khi cô vào trung học.
Mất đi mẹ cô, bố cô cũng không đau đớn buồn phiền lâu, vì dù thế nào ở ngoài ông cũng có nhiều tình nhân trẻ đẹp, đến mức có bác gái cao quý xinh đẹp như vậy ở cạnh mà bên ngoài còn nuôi nhiều vợ bé.
Ha, đúng là người có tiền, nhìn ngoài thì cao quý nhưng sau lưng thì thật là dơ bẩn!
Cô có thể tưởng tượng hai nhân vật chính tham gia hôm nay, sau này sẽ có một đám em trai em gái nuôi, như vậy mới không cô đơn được!
Cô nhàm chán liếc bốn phía, nhìn những con người này mặc đồ hàng hiệu đắt tiền, cười đến mức dối trá tự phụ, đúng là kẻ có tiền, chậc chậc! Thật là khiến người ta ghê tởm tới cực điểm.
Chỉ là, cô cũng không có tư cách nói đến người khác, ai bảo cô cũng trở thành một trong số đó?
Xem, cô cũng nhìn về hướng đó mà nở nụ cười ngọt ngào và lịch sự đấy thôi?
Không còn cách nào khác, mặc dù là con gái riêng, cô vẫn là người nhà họ Mạnh, thân phận của cô cũng chẳng còn là bí mật nữa.
"Nhị tiểu thư, chúc mừng chị của cô đính hôn." Một người đàn ông lịch sự đến gần cô, ánh mắt nhìn cô sáng rực.
"Cám ơn." Cô cười trả lời, đây không phải là người đầu tiên đến đây chúc mừng với cô, cũng không phải là lần đầu tiên có đàn ông dùng ánh mắt này nhìn cô.
"Tôi cũng rất mừng vì chị mình được hạnh phúc." Chúc mừng chị bước lên con đường của bác gái. Nhìn bộ dạng của anh rể, không chỉ có tiền mà dáng dấp cũng không tệ, rõ ràng là đã đính hôn nhưng ở hội trường vẫn còn một đống phụ nữ liếc mắt đưa tình với anh ta. Xem ra sau này, anh ta cũng nuôi phụ nữ ở bên ngoài không khác gì bố cô.
"Vậy thì khi nào đến lượt của Nhị tiểu thư đây?"
"Haha, tôi còn nhỏ, không vội!" Người đàn ông này nịnh cô cũng vô dụng thôi. Cô chỉ là con gái ngoài gia thú, sau này tài sản nhà họ Mạnh cũng không thuộc về cô.
"À cũng phải, Nhị tiểu thư dường như mới tốt nghiệp đại học."
"Đúng rồi, thật xin lỗi, tôi có việc không tiếp được nữa." Mạnh Nhược Kiều lễ độ cười cười, thật chẳng muốn tiếp tục đối phó với anh ta nữa, dứt khoát xoay người rời đi, làn váy màu hồn bay trên không trung vẽ ra dấu vết tuyệt vời.
Cô đi đến góc cạnh bể bơi, làn nước xanh phản ảnh dáng cô. Mái tóc đen, đầm hồng, giống công chúa nhỏ thanh lịch, đáng tiếc đôi môi gợi lên vẻ châm biếm và khuôn mặt khing thường, phá huỷ hình tượng công chúa ngọt ngào. Cô đưa ly sâm banh lên nhấp môi, duỗi tay buông ly rượu ra, để ly rơi xuống bể bơi tạo thành gợn sóng.
"Mạnh Nhược Kiều, chúc mừng cô đã tốt nghiệp đại học." Đúng, ngày hôm qua cô đã tốt nghiệp đại học, cuối cùng cũng lợi dụng xong nhà họ Mạnh, có thể thoát khỏi chốn này rồi.
Gợi môi lên, cô liếc về phía hội trường, vô tình chạm mắt chú rể, cô giật mình, đôi lông mày giương nhẹ, thật không ngờ đến người đàn ông đó cũng nhìn cô.
Xem, người đàn ông đó lại quay mặt ra chỗ khác nói chuyện?
Nhún nhún vai, cô quay về bống dáng hồng nhạt chiếu trên mặt hồ, tặng một hôn gió, không đứng đắn nháy mắt."Bye, công chúa nhỏ ghê tởm."
Cô cười xoay người rời đi, bước trên đôi giày cao gót và không quay đầu lại.
Nhưng cô hoàn toàn không phát hiện ra, người đàn ông đó lại ngẩng đầu lên lần nữa, đưa mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, ánh mắt thâm thuý.
*
Chương 1
"Cộp cộp cộp." Tiếng giầy cao gót sáng sớm đã vang lên, bóng dáng cao lớn mảnh khảnh bước nhanh, gặp người khác vẫn không quên chào hỏi.
"Kiều Kiều, sớm ghê!"
"Cô A Phúc, chào buổi sáng!" Mạnh Nhược Kiều cười, thân thiết chào hỏi, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
Cô A Phúc cũng quen với cảnh tượng này, thuận miệng hỏi: "Cháu lại tìm Thị trưởng nữa rồi à?"
"Dạ vâng." Mạnh Nhược Kiều cười khổ, nói lời tạm biệt với cô, giày cao gót quẹt một cái, đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng hô gào.
Lúc này môn đệ của đạo quán nhà họ Đồ đang luyện tập võ công, cô bước vào cánh cửa, vừa nhấc mặt lên thì đã thấy những người đàn ông thân trên trần trụi mạnh mẽ, gọn gàng và uy quyền, với những giọt mồ hôi để trên ngực sáng lấp lánh, như toả sáng dưới ánh mặt trờ.
Oa, mặc dù đã nhìn thấy hình ảnh này không dưới trăm lần rồi, nhưng mỗi lần thấy cô vẫn không nhịn được bất động một chút, tiếc rằng cô hiện tại không rảnh để thưởng thức, đôi chân không dừng, trực tiếp qua cửa, nhanh chóng cởi giày cao gót và đi chân trần dưới sàn gỗ lạnh.
Đi vài bước, không tiện chào hỏi, cô thuần thục quẹo một cái, dừng ở phòng phía trước, mặt bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trước mắt: "Thị trưởng."
"Sớm ghê Kiều Kiều, ăn sáng không?" Thị trưởng cười ngọt ngào, đôi mắt màu hồng nhạt to đẹp nháy mắt, một tay cầm bát cháo, một tay cầm đũa vàng gắp cá, nhiệt tình chào đón.
Mạnh Nhược Kiều hít sâu một cái, bất giác nhìn lên trần nhà, mới tức giận mở miệng nói: "Thị trưởng, cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"8 giờ rưỡi à." Thị Trưởng vẫn tiếp tục ngồi ung dung ăn cá, thoải mái nhìn người phụ tá này: "Kiều Kiều thật sự không ăn sao?"
Hít sâu lần nữa, Mạnh Nhược Kiều đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương: "Thị trưởng, 8 giờ đi làm, giờ là 8 giờ 30, cô còn có thời gian ăn sáng?" Hơn nữa chuyện này không phải lần đầu tiên, Thị trưởng đi làm 3 ngày thì hai ngày đến muộn, động một tí là cô trợ lí này sẽ tới cửa tìm người.
"Dù sao hôm nay cũng không có việc gì mà." Thị trưởng nhún vai, mặt thản nhiên: "Cứ nói là nếu họ không tìm được tôi thì bảo là đến Đạo quán này tìm." Cần gì phải khẩn trương đâu?
Mạnh Nhược Kiều lườm cô: "Tiểu thư, cô không biết phải làm "tấm gương tốt" sao, cô không sợ những người bên cạnh học theo sao?"
"Sẽ không, tại cô ngày nào cũng đi làm đúng giờ mà." Thị Trưởng cười cười, trợ thủ bên cạnh cô chỉ có một mình Mạnh Nhược Kiều, kể từ ngày trở thành trợ lý của cô, Kiều kiều lúc nào cũng đi làm đúng giờ hết, không bao giờ trễ.
Mạnh Nhược Kiều thực sự không có cách rồi, bà sếp này chính là như vậy, mỗi ngày tán tán, cười cười, muốn làm gì thì làm cái đó, ngược lại với cô, người lúc nào cũng quy củ, đứng đắn.
Ôi, không biết cô làm sai cái gì mà bây giờ trở thành trợ lý của người này?
Mạnh Nhược Kiều thở dài, hai năm trước, cô một mình rời khỏi nhà họ Mạnh, từ bỏ cuộc sống của một cô công chúa xa hoa, trở về quê mẹ, cùng cậu nhỏ ở chung một chỗ.
Cô vừa mới tốt nghiệp đại học, không có việc gì làm để tự nuôi sống mình và phụ giúp cậu nhỏ. Vừa nhìn thấy thị trưởng trấn trên tuyển trợ lý, cô liền đi phỏng vấn luôn.
Bởi vì phỏng vấn có đúng một mình cô nên đương nhiên cô liền trúng tuyển!
Làm việc này đã hai năm, cô như bà mẹ trẻ, lúc nào cũng phải nhắc nhở thị trưởng làm gì, đôi lúc thì phải đối phó với những suy nghĩ về công việc tạm thời của thị trưởng, có lúc thì rất nhẹ nhàng nhưng khi bận rộn thì cực kì mệt mỏi.
Một tiểu thư người nhà họ Mạnh thì không làm, lại đi làm việc tại trấn nhỏ này làm trợ lí thị trưởng, người bình thường mà biết thì sẽ nói cô đúng là bị bệnh rồi sao? Chỉ là, cô cũng không hối hận, mặc dù thị trưởng lúc nào cũng làm cô mệt mỏi, nhưng cuộc sống bây giờ khiến cô rất hài lòng.
Dĩ nhiên, nếu thị trưởng này có thể ngoan ngoãn một chút thì cô cảm thấy cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều.
"Kiều Kiều, cô ngẩn người cái gì vậy, muốn ăn sáng không?" Thị trưởng giúp Kiều Kiều lấy một bát cháo, vẫy tay về phía cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hướng về phía cô nở một nụ cười lấy lòng.
"Không sao, tôi ăn no rồi." Nói là nói như vậy nhưng cô vẫn tiến lên, ngồi xuống, nhận lấy bát cháo, tự động cầm đũa lên gắp thức ăn.
Về phần đi làm... Quên đi, ngay cả người sếp này còn chẳng chú ý thì người phụ tá là cô thì có thể nói được gì sao?
"Dù sao ngày nào cô chả ăn ở nhà tôi đến hai phần đúng không?" Ăn tới miệng bát cháo, Thị trưởng liếc Mạnh Nhược Kiều, Kiều Kiều ăn cái gì cũng rất nhanh, mới ăn xong 1 bát liền ăn thêm bát thứ hai, nhưng cô có tướng ăn rất tao nhã, thong thả ung dung, nhưng tốc độ thì không phù hợp tí nào.
Cô nghĩ, không tới nửa tiếng, nồi cháo bên cạnh cô sẽ bị Kiều Kiều ăn hết sạch!
Thật kì lạ, cô có sức ăn rất lớn nhưng Kiều kiều rất gầy, cô có mái tóc ngắn, hai bên mai cắt đi bằng lòng bàn tay bám vào khuôn mặt, di truyền huyết thống có được từ cụ tổ người Hà Lan, để cho cô ngũ quan lập thể mà sâu sắc, thoạt nhìn như con lai, cho dù mỗi ngày ở bên ngoài cô đều chạy nhưng làn da vẫn trắng nõn không tì vết, đôi mắt to với lông mi cong vút lên như có hồn, sống múi thẳng, cánh môi xinh xắn, không cần trang điểm đã là vẻ đẹp tự nhiên. Cô cũng cao hơn so với những nữ sinh bình thường khác, gần 1m7, thân hình cũng rất cao lớn, mảnh khảnh, mặc chiếc áo T shirt rộng thùng thình lộ ra một phần vai, bên hông còn buộc thắt lưng màu đỏ, chiếc quần bò jeans màu tối bao lấy đôi chân thon dài. Dù gầy như vậy, nhưng vẫn có cả bộ ngực cup C, đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn khuôn mặt thiên sứ, thân hình ma quỷ, sống sờ sờ trước mặt thật là không công bằng trên trời cao à.
"Phù!" Mạnh Nhược Kiều buông đũa xuống, chắp tay trước ngực cảm kích: "Cảm ơn đã chiêu đãi."
Thị trưởng nhìn xuống, thức ăn trên bàn đã gần như được quét sạch, nồi cháo bên cạnh cô cũng trống không, mà bát cháo trong chén của cô vẫn còn một nửa, cô xem thời gian, không nhanh cũng không chậm, vừa đúng nửa tiếng.
Cho dù đã sớm quen với việc Kiều Kiều ăn uống, nhưng thị trưởng vẫn không chịu được lắc đầu, bất lực nhìn cô.
"Kiều kiều, đồ ăn cô ăn xong đưa đến đâu vậy hả?" Nhìn dáng người lồi lõm đủ cả, ăn thế nào cũng không mập, thật ghen tị mà!
Rút tờ giấy lau miệng, Mạnh Nhược Kiều lười phải trả lời đến vấn đề cũ rích này, mắt đẹp liếc về bát cháo của người phụ nữ phía trước, lại liếc đồng hồ trên trường một cái.
"Thị trưởng, cô tính ăn thế này trong bao lâu đây? Đừng quên chúng ta cùng với những người ở thị trấn có cuộc họp đấy?" Hoa đào quý sắp nở, hàng năm tháng 3 đều là mùa bận rộn của thị trấn, cũng là thời điểm du khách đến rất nhiều, thường vào thời gian này họ sẽ lên kế hoạch một loạt các hoạt động thu hút khách du lịch.
"Không vội." Thị trường cười thoải mái, buông chén xuống, bưng lên cốc trà nóng uống một ngụm, cô cũng không quên rót cho trợ lí của mình một cốc: "Kiều kiều, uống trà trước đã."
Mạnh Nhược Kiều nhìn cấp trên tự tay mời mình uống trà, chén sứ xinh đẹp chứa trà màu hồng nhạt, phía trên còn có mấy cánh hoa nhỏ trôi nổi trên mặt nước trà, đây là loại trà hoa đào nổi tiếng của thị trấn, được làm từ những bông hoa đào được chọn lựa kĩ càng, dùng cách chiết lọc để giữ được tinh túy của loài hoa này, vị hoa đào thơm mát nhàn nhạt, uống vào sẽ cảm thấy thoải mái, như được loại bỏ độc tố trong người.
Hiếm thấy thị trưởng hiếu khách như vậy, người trợ lí như cô thấy rất vui mừng, có một bà sếp tốt như thế này. Nhưng cô không phải đứa ngốc, cô hiểu người sếp này, không có gì hào hiệp cả, cô phải cẩn thận không thì người khổ sẽ là cô.
Mạnh Nhược Kiều cảnh giác, lườm thị trưởng một cái, thấy cô cười híp mắt, rất là thân thiết, cảnh giác trong lòng cô càng tăng thêm gấp bội.
"Cô đang có ý định gì vậy?" Cô bưng trà lên, uống một ngụm trà hoa đào hương cam, cũng không đánh trống lảng, trực tiếp hỏi luôn vấn đề.
"Oa, Kiều Kiều thật là hiểu rõ tôi mà." Thị trưởng õng ẹo nở nụ cười, đặt chén trà xuống, một tay chạm má, đôi mắt to xinh đẹp nhìn thẳng vào Kiều Kiều: "Kiều, cô có biết là có một khu trung tâm nghỉ mát đang xây dựng dưới chân núi không?"
Mạnh Nhược Kiều nháy mắt, trong lòng cảm giác như có bẫy, cô uống một ngụm trà, thản nhiên trả lời: "Tôi có nghe qua rồi."
"Nghe nói trung tâm nghỉ mát này bao gồm khách sạn, sân chơi, nhằm đưa đến cho du khách một không gian yên tĩnh, trang nhã, và dĩ nhiên, giá phòng cũng không rẻ, chuyên cung cấp phòng với giá cao. Kiều Kiều, sau khi hoàn thành xong, khu nghỉ mát chắc chắn là một cơ hội kinh doanh tốt." Thị trưởng dừng một chút, đôi mắt đẹp trở nên sáng rực, nhìn thẳng Mạnh Nhược Kiều, trong đầu sớm đã có kế hoạch.
"Kiều, nếu chúng ta hợp tác với khu nghỉ mát này, chúng ta có thể nhờ gửi bán hàng hóa của thị trấn Hoa đào, cũng có thể đưa ra cơ hội với khu nghỉ mát, đưa khách du lịch tham quan trấn hoa đào, cô cũng biết rồi đấy, hiện nay đang phổ biến cuộc sống "vui vẻ sinh hoạt", nhất là đối với những người có tiền kia, kiếm tiền từ họ cực kì tốt." Thấy Mạnh Kiều không nói gì, thị trưởng nhíu mày: "Kiều, cô cảm thấy kế hoạch này được không?"
"Không tệ." Mạnh Nhược Kiều gật đầu, đầu óc cũng bắt đầu theo kế hoạch của thị trưởng mà bắt đầu tính toán – nếu kế hoạch này thành công, trấn nhỏ có thể kiếm được nhiều tiền hơn, cũng có nhiều kinh phí hơn để xây dựng thị trấn.
"Tôi biết ngay cô cũng cảm thấy kế hoạch này rất tuyệt mà." Thị trưởng cười vui vẻ, ánh mắt của cô khẽ chuyển động, suy nghĩ nhìn mạnh Kiều: "Chỉ là..., Kiều Kiều, muốn hợp tác cùng khu nghỉ mát, không chỉ có mình chúng ta mà còn có rất nhiều người muốn nữa."
"Đúng rồi, đến lúc đó cạnh tranh sẽ rất quyết liệt." Mạnh Nhược Kiều gật đầu tán thành.
"Đúng vậy, thật là phiền toái mà." Thị trưởng bưng trà lên uống một hớp, thản nhiên nói: "Đúng rồi, nghe nói dự án xây dưng khu nghỉ mát này là của tập đoàn T. K nổi danh... à, Kiều Kiều, nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn T. K là anh rể của cô?"
Trọng điểm đến rồi!
Mạnh Nhược Kiều nheo mắt, nhàn nhạt trả lời: "Vẫn chưa phải là anh rể." Chỉ là đính hôn thôi mà, còn chưa chính thức kết hôn nữa.
"Ai da, thật sự rất khéo mà." Thị trưởng cười khẽ.
"Tôi một chút quan hệ cũng không có." Mạnh Nhược Kiều hừ nhẹ, bà sếp này căn bản đã có kế hoạch, hiện tại lại đang đùa giỡn gì với cô đây?
Thị trưởng khẽ chớp mắt, bị cô trợ lý này nhìn ra kế hoạch của cô, không thẹn cũng không buồn, ngược lại cười ngọt ngào: "Kiều à, nếu cô đã có mối quan hệ tốt với tập đoàn T. K, thì nên..."
"Cô đừng quên, tôi đã rời khỏi nhà từ rất lâu rồi." Cô với người nhà họ Mạnh sớm đã không còn quan hệ!
"Nhưng chẳng phải cô với cha cô vẫn còn giữ liên lạc với nhau sao?" Thị trưởng cười thân thiết.
"Hơn nữa, cô ngày nào cũng nói chuyện qua điện thoại với bố cô đúng không?"
Sắc mặt Mạnh Nhược Kiều thay đổi, ngước mắt liếc nhìn người phụ nữ phía trước, gương mặt đó cười thật ngọt ngào, thân thiết, nhưng trong mắt thì vẫn còn nét gian trá.
"Kiều Kiều, cô yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho cậu nhỏ của cô đâu."
Thị trưởng cười híp mắt, đưa tay vỗ vào bàn tay nhỏ bé của Mạnh Nhược Kiều.
"Kiều Kiều, chuyện này giao cho cô nhé."
Mạnh Nhược Kiều hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm vào nụ cười ác ý kia, hiểu được ý tứ trong lời nói.
Cô mà không làm theo, người phụ nữ gian trá này tuyệt đối sẽ đi mật báo!
Rõ là... Cô rất khó chịu với kế hoạch này, cuối cùng thì vẫn phải nhận!
Tên đã lắp cung, cô không thể không thoả hiệp.
Nếu cậu nhỏ biết cô với người nhà họ Mạnh vẫn giữ liên lạc thì cậu nhỏ sẽ rất tức giận. Cậu nhỏ mà tức giận thì người khổ sẽ là cô.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại, Mạnh Nhược Kiều thở dài.
Xét cho cùng, chính ba cô là người rước lấy tai hoạ, rõ ràng là đã cưới vợ rồi mà vẫn đưa mẹ cô về, mà mẹ cô đến chết vẫn yêu ba cô, mặc dù cậu nhỏ ngăn cản thế nào, mẹ cô vẫn cam tâm tình nguyện trở thành vợ bé.
Chính vì vậy mà cậu nhỏ rất ghét bố cô, hai người hoàn toàn không có quan hệ gì, mà cô rời khỏi nhà họ Mạnh, cũng không quay về nhà nữa nhưng vẫn duy trì liên lạc với bố..
Hết cách rồi, rõ ràng cô khinh bỉ tính trăng hoa của bố, rõ ràng đã là ông lão năm mươi mấy tuổi rồi vẫn theo đuổi những cô gái trẻ bằng tuổi cô, thật không biết xấu hổ! Nhưng mà...
Cô bấm phím di động, đổ chuông mấy hồi, liền truyền đến thanh âm thân mật của ông.
"Bảo bối, làm sao con có thời gian mà gọi cho bố vậy?" Ông Mạnh vui vẻ trong lời nói, thấy thật khó tin, cô con gái này có thể gọi điện cho ông.
"Bố hiện giờ có bận lắm không?" Nghe được thanh âm vui vẻ của bố, Mạnh Nhược Kiều không nhịn được nhếch môi, tuy bố cô rất trăng hoa chơi bời nhưng ông vẫn rất thương cô và cô cũng vậy.
"Không vội, không vội." Vì cô, ông cái gì cũng dừng lại, tự tay chỉ thị hội nghị tạm ngừng, cho tất cả cán bộ rời khỏi phòng họp."Sao vậy? Hiếm khi con gọi điện cho bố, có chuyện gì sao?"
Bình thường đều là ông gọi cho cô, kể từ ngày cô rời khỏi nhà, cô rất lạnh nhạt và ít liên lạc với ông, nếu không phải ngày ngày ông cố gắng gọi cho cô thì chắc cô đã quên người cha này rồi.
Nghe thấp thoáng tiếng đi qua đi lại trong ống nghe, Mạnh Nhược Kiều nhíu mày: "Bố đang họp sao?" Chắc ông lại vì cô mà tạm ngừng cuộc họp rồi.
"Chỉ là hội nghị nhỏ, không vội đâu." Ông Mạnh từ microphone nghe được tiếng xe, không khỏi nghi ngờ: "Bảo bối, con đang ở đâu vậy?" Ông nhớ trong thị trấn nhỏ không ầm ĩ như vậy.
"Con đang ở Đài Bắc." Vừa nói xong, cô liền nghe thấy tiếng ghế rơi xuống đất trong điện thoại.
"Đài Bắc?" Ông Mạnh khiếp sợ đứng dậy, âm lượng không khỏi phóng đại.
"Làm sao con lại đến Đài Bắc? Sao lại không nói với bố? Đã xảy gì chuyện gì? Có phải cậu nhỏ đuổi con ra ngoài không? Tên khốn nạn kia, không sao, con về ở với bố, nếu không muốn ở nhà, bố liền tìm người giúp con thuê nhà trọ..."
"Bố!" Mạnh Nhược Kiều không chịu được cắt lời: "Bố nghĩ nhiều quá rồi, cậu nhỏ không đuổi con ra ngoài nhà."
Trên thực tế, cô đã nói dối cậu nhỏ là đi Hoa Liên chơi mấy ngày, nếu để cậu nhỏ biết cô đi Đài Bắc thì cô chết chắc rồi.
"Thật sao?" Ông Mạnh không tin lắm: "Vậy sao con đi Đài Bắc vậy? Con đang ở đâu? Để bố đi đón con."
"Bởi vì..." Cô ngẩng đầu nhìn về tòa cao ốc to lớn sáng rực phía trước, không nhịn được thở dài."Bố giúp con một chút." Việc cầu người thì cô không ngại, chỉ thấy nói ngây thơ như vậy thật là ghê tởm.
"Làm sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì?" Từ trước đến giờ con gái ông rất kiên cường, tự dưng hôm nay lại nhờ ông giúp đỡ, ông Mạnh lo lắng vô cùng.
"Con đang đứng trước cửa tòa nhà tập đoàn T. K, bố có thể gọi điện để con nói chuyện với người phụ trách dự án khu nghỉ mát được không?" Nếu không phải cô bị chặn ở cửa, liên tiếp bị cự tuyệt thì cô đã không gọi cú điện thoại này.
Vốn là muốn tự dựa vào chính mình, vì vậy liền gọi điện thoại đến tập đoàn T. K, muốn tìm người quản lý để nói chuyện hợp tác, nhưng vẫn bị tiếp tân ngăn chặn, thử mấy lần liên tiếp, rồi hết cách, dứt khoát đi tới Đài Bắc, xông thẳng vào tòa nhà của tập đoàn T. K, khách khí hỏi tiếp tân có thể hẹn trước với cấp trên hay không, nhưng mãi mà không có tiến triển gì, chẳng còn cách nào khác, cô đành phải gọi điện thoại cầu cứu.
Ai! Cô quá ngây thơ rồi, cô chỉ là trợ lí của thị trưởng một thị trấn nho nhỏ, làm gì để những cán bộ cáo cấp kia có thể hứng thú với ý định hợp tác với một thị trấn nhỏ vắng vẻ đây? Lần này thực sự chỉ có thể dựa vào quan hệ thôi.
"Cao ốc T. K? Con sao lại tới đó vậy? Cái gì mà khu nghỉ mát... Bảo bối, con, phải làm gì vậy?" Ông Mạnh hỏi han.
"Bố, đừng hỏi gì cả, giúp con trước đã... A!" Mạnh Nhược Kiều gấp đến độ đi tới đi lui, không chú ý tới cửa đang có một chiếc xe Benz màu đen đang tới, người lái cũng không ngờ sẽ có người đi ra, chỉ nhanh gấp thắng xe.
Mạnh Nhược Kiều hoảng sợ, điện thoại trên tay rơi xuống, bồm bộp một tiếng, đúng lúc bánh xe đi qua, cán gãy đôi.
Cô ngây ngốc nhìn điện thoại bị dẫm nát thành mảnh vụn, nói không ra lời.
"Tiểu thư, sao cô lại tự nhiên đi ra vậy? Không biết như vậy rất nguy hiểm sao hả!" Tài xế vừa xuống xe liền tức giận mẳng chửi, làm ơn, anh chỉ là người lái xe, nếu gặp chuyện không may thì không thể không bồi thường nha!
"Thật xin lỗi, rất xin lỗi ạ!" Biết là lỗi của mình, Mạnh Nhược Kiều vội vàng xin lỗi.
Thấy cô là đại mỹ nhân, giọng điệu tài xe cũng chậm lại: " Được rồi, được rồi, tiểu thư, cô có sao không?"
"Tôi không sao." Mạnh Nhược Kiều lắc đầu, hướng tài xế cười cười: "Thật xin lỗi, chỉ là tiên sinh có thể cho tôi mượn điện thoại được không, tôi gọi một cú là được rồi." Cô đột nhiên hét chói tai cắt đứt cuộc nói chuyện vừa rồi, bố cô nhất định lo lắng gần chết.
Nghe được lời của cô... , tài xế sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn cô: "Tiểu thư, không phải là cô báo cảnh sát đấy chứ?"
"Không có, tôi không có báo cảnh sát..."
"Lão Lý." Một âm thanh trầm đột nhiên vang lên.
Mạnh Nhược Kiều ngẩng đầu, cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước ra, thân hình cao lớn liền theo sau.
Người đàn ông ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm mắt với cô.
Cô giật mình bởi khuôn mặt đẹp của người đàn ông này, anh có một mái tóc đen dày, khuôn mặt nam tính, thâm thúy, tròng mắt đen thật sắc bén, cho thấy người này cố chấp mà cá tính rất nguội lạnh, bên dưới sống mũi cao là cánh môi đẹp, nhưng môi lại quá mỏng.
Môi mỏng chứng tỏ là người đàn ông vô tình, Mạnh Nhược Kiều nhìn người đàn ông mặt không chút biểu cảm nào, không khỏi đồng tình với những suy nghĩ này.
Người đàn ông này rất cao, mặc bộ âu phục màu xám của Armani làm nổi bật lên thân hình cao lớn, hẳn là dáng người mẫu mực, cả người giống như vừa từ tạp chí bước ra vậy, vô cùng làm người khác chú ý.
Cho dù ở thị trấn đã nhìn thấy rất nhiều đàn ông, nhưng bóng dáng cao lớn rắn rỏi của người đàn ông này khiến ánh mắt của cô sáng rực, hẳn là dưới bộ âu phục này có dáng người chắc hẳn rất đáng xem đây.
"Tổng giám đốc." Tài xế vội vàng đi tới bên cạnh đàn ông, mở miệng giải thích: "Là vị tiểu thư này đột nhiên lao ra, làm cho tôi thắng xe không kịp..."
"Ách, tiên sinh..." Mạnh Nhược Kiều cũng muốn mở miệng nói chuyện giúp người tài xế, dù sao người sai cũng là cô.
Người đàn ông liếc cô một cái, cũng thấy dưới bánh xe kia có chiếc điện thoại di động, môi mỏng cong nhẹ như có như không.
Mạnh Nhược Kiều đột nhiên ngậm mồm, cô chú ý thấy đôi môi khinh bỉ của người đàn ông, lông mày cau lại.
"Lão lý, cho cô ta tiền." Bỏ lại câu này, người đàn ông cũng không thèm nhìn tới Mạnh Nhược Kiều một cái, chuẩn bị đi vào tòa nhà.
"Vâng!" Thấy tổng giám đốc không tức giận, tài xế thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cô: "Tiểu thư, cô..."
"Đợi đã nào...!" Mạnh Nhược Kiều khó chịu mở miệng, thấy người đàn ông này không thèm quan tâm đến lý lẽ, cô nhíu mày: "Đáng thương ghê, anh dáng dấp tốt như vậy mà lỗ tai lại có vấn đề..."
Người đàn ông dừng bước, ánh mắt sắc bén bắn về phía Mạnh Nhược Kiều.
"Cô nói cái gì?" Giọng nói của anh tuy lạnh nhạt cũng không hàm một chút tức giận.
"À, thì ra là nếu bị mắng mới nghe hiểu được tiếng người nhỉ!" Mạnh Nhược Kiều bừng tỉnh hiểu ra liền gật đầu, hướng về người đàn ông kia cười một tiếng.
"Tiền tôi không cần, ngược lại vị tiên sinh này, nếu là anh thiếu tiền, tôi đại nhân có đại lượng, có thể đốt cho anh, chỉ là không biết anh muốn Đô-la, bảng Anh hay là tiền Đài Loan mới?" Dù sao đều là giấy cả, muốn cái gì có cái đó.
Người đàn ông lay mắt, lạnh lùng nhìn cô. Mạnh Nhược Kiều không sợ, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cao ngạo nhìn anh ta.
"Kiều Kiều!" Kêu một tiếng, một chiếc xe hơi khẩn cấp dừng ở một bên, ông Mạnh khẩn trương xuống xe, thấy con gái liền vội vàng xông về phía trước.
"Kiều Kiều? Con có sao không? Đột nhiên con thét chói tai, hù chết bố rồi!"
Ông Mạnh khẩn trương ôm lấy con gái, vội vàng kiểm tra xem cô có làm sao không.
"Bố, con không sao đâu." Mạnh Nhược Kiều vội vàng trấn an ông: "Bố đừng lo lắng, con không sao mà."
"Con còn không có việc gì à, mới vừa trong điện thoại tự dưng hét chói tai..."
Ông Mạnh vội vàng hỏi, khóe mắt liếc thấy một bóng người, ông ngẩng đầu nhìn lên: "Ủa? Sĩ Hách, làm sao cháu cũng ở đây vậy?"
"Bố biết anh ta?" Mạnh Nhược Kiều cau mày.
"Thế nào? Con quên rồi hả?"... Ông Mạnh nhìn về phía con gái: "Bảo bối, Sĩ Hách là vị hôn phu của chị gái con, về sau sẽ là anh rể của con!"
Cái gì cơ? Mạnh Nhược Kiều khiếp sợ há to mồm, không thể tin được nhìn về phía người đàn ông, chống lại tròng mắt đen lạnh lẽo kia, thoáng chốc nói không ra lời. Anh ta chính là anh rể tương lai sao? Này, vậy anh ta không phải chính là tổng giám đốc của tập đoàn T. K chứ?
Cô lập tức nghĩ đến mục đích mình đến Đài Bắc...
Oh... Shit!
Ch. 02 → |