← Ch.11 | Ch.13 → |
25Sau khi gặp Ngô Dung, ta đến thăm Tiểu Thung.
Ngô phủ tự nhiên không thể nào đón nàng về, nghe nói trực tiếp ném vào ngõ người điên.
Nơi đó ngoài ăn mày ra thì là người điên, tự sinh tự diệt cũng khó.
Nghĩ đến mọi người quen biết một thời, ta nhất định phải đến sỉ nhục nàng một phen.
Nhưng nghĩ đến nàng và Ngô Dung đều tinh thần không bình thường, ta cố ý mang theo mấy lính canh trong phủ cao lớn.
"Ngươi lại muốn hại ta."
Ta không nói nên lời nhìn Tiểu Thung, "Ta hại ngươi lúc nào?"
Tiểu Thung cười lạnh, "Khi xưa nếu không phải ngươi cho ta bánh bao, ta sớm đã c.𝒽.ế.т đói, há lại bị nhiều người sỉ nhục như vậy?"
"Khó khăn lắm mới gặp được Ngô Dung, hắn nói sẽ yêu thương ta cả đời, ta tưởng hắn thật lòng."
"Nhưng hắn chơi chán rồi liền đem ta tặng người khác, biết ta có bệnh rồi, không những không cho ta chữa, còn nuôi ta trong phủ muốn hại người ta yêu sâu đậm, những tên súc sinh đáng ch*t này, bọn họ đều đáng ch*t…"
Nói xong lại nhìn ta, "Nhưng ngươi dựa vào cái gì mà sống tốt như vậy, lão già ch&t tiệt đó khi xưa đã thiên vị ngươi, Thẩm Yếm Ly cũng thiên vị ngươi, dựa vào cái gì!"
"Dựa vào ta tinh thần bình thường đi!"
Ta đứng cách Tiểu Thung hơn chục mét nhìn nàng.
Cũng không vì lý do gì khác, chủ yếu là trên người nàng mùi quá nặng, quần cũng không kéo lên…
"Một người bình thường thì biết ơn, chỉ có người tinh thần không bình thường mới cảm thấy người khác sợ nàng ch*t đói là để hại nàng."
"Xem ra, ngươi và Ngô Dung đúng là một cặp trời sinh."
"Ngươi nói dựa vào cái gì ta sống tốt, dựa vào cái gì ư?"
"Dựa vào ta biết thời thế đi, ban đầu ta thấy ngươi rất cứng cỏi, rõ ràng biết cánh tay không thể đấu lại đùi, nhưng ngươi lại cứ muốn đấu."
"Sau này, cũng không biết ngươi đấu thế nào, đấu gãy cả mình rồi lại có thể mềm yếu đến mức không còn chút khí phách."
"Khi xưa ta khuyên ngươi đừng đặt hết hy vọng vào nam nhân, ngươi nếu có chút đầu óc thì nên xem xét người nam nhân bên cạnh có đáng để ngươi gửi gắm không."
"Nhưng ngươi không có, ngươi một lòng tranh sủng, mong Ngô Dung độc sủng ngươi."
"Nhưng Ngô Dung là một tên biến thái, tình yêu của kẻ biến thái nhất định sẽ khác với người thường."
"Hắn đem ngươi tặng người khác, có lẽ cũng là một cách yêu độc đáo đi."
"Tiểu Thung, ngươi dường như luôn có thể chọn sai đáp án trong những lựa chọn đúng đắn."
"Nhưng ngươi cũng không tự trách mình, ngược lại còn đi hận người khác chọn đúng đáp án."
"Nghĩ như vậy. Ngươi có phải cũng cảm thấy mình là một kẻ điên không?"
Tiểu Thung há miệng, không thể phản bác, nhìn chằm chằm vào đũng quần bắt đầu ngẩn người.
"Nhưng có một chuyện ngươi nói đúng, khi xưa ta quả thực không nên cứu ngươi."
"Không cứu ngươi, ngươi sẽ không cùng Ngô Dung hợp mưu đối phó ta và công tử."
"Lần này, ngươi yên tâm chờ ch*t đói đi."
Nghe thấy công tử, Tiểu Thung đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt bi thương.
"Ta không muốn hại hắn, ta thật sự thích hắn."
"Thích một người có gì sai?"
"Muốn ở bên cạnh người mình thích lại có gì sai?"
Ta không nói nên lời nhìn Tiểu Thung.
Hừ, quả nhiên niềm vui nỗi buồn của người và vật không giống nhau.
Ta rất thương cảm Thẩm Yếm Ly, bị một con vật yêu một cách biến thái như vậy. 26Buổi tối, ta hầu hạ Thẩm Yếm Ly rửa mặt.
Hắn ngoan ngoãn để ta tùy ý sắp đặt, thỉnh thoảng lén nhìn ta một cái, vẻ mặt như tối nay chuẩn bị cùng ta hàn huyên tâm sự.
Ta trong lòng có chút chột dạ.
Đêm đó sự việc xảy ra đột ngột, không ai ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy.
"Diệp Giao Giao…"
Ta cảm thấy thân là một nô tỳ kiêm mẹ kế tương lai, ta phải có trách nhiệm.
Thế là, ta giơ tay ngắt lời Thẩm Yếm Ly.
"Công tử, chuyện tối qua chúng ta cùng quên đi."
Thẩm Yếm Ly đang định mở lời đột nhiên nghẹn lại, không thể tin được nhìn ta.
"Quên? Sao lại quên? Ta đâu phải kẻ ngốc, chuyện đã xảy ra sao có thể quên?"
Ta ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yếm Ly, ho khan một tiếng, già dặn nói.
"Có một chuyện nô tỳ luôn chưa nói với công tử."
"Đại nhân trước khi rời phủ từng nói với nô tỳ, đợi nô tỳ qua mười tám tuổi, ông ấy sẽ cưới nô tỳ về."
Thẩm Yếm Ly há hốc miệng vịn giường đứng dậy, "Vậy saongươi ngủ với ta?"
Ta: …
"Nô tỳ không muốn ngủ với công tử, tối qua nô tỳ đã phản kháng."
"Công tử người nhớ lại xem, nô tỳ có phải vừa cào vừa cấu, dùng nước lạnh tạt vào người công tử, còn nói công tử không muốn không?"
Thẩm Yếm Ly tự nghi ngờ, "Không nhớ, ta chỉ… nhớ ngươi khen ta giỏi…"
Ta…
Giỏi thì đúng là rất giỏi, nhưng đó là cuối cùng ta đã chấp nhận số phận.
Ta ban đầu tuyệt đối không khen hắn giỏi.
"Công tử, chuyện đã xảy ra thì cứ để nó xảy ra đi."
"Dù sao sau này nô tỳ cũng là tiểu nương của công tử, hầu hạ công tử cũng là chuyện nên làm."
"Hơn nữa, tối qua công tử trúng thuốc, lại ở ngay dưới mắt Thánh thượng, nếu xảy ra sơ suất, tiền đồ sau này của công tử liền bị hủy hoại."
Thẩm Yếm Ly nắm lấy tay ta, "Tiền đồ của ta không ảnh hưởng đến việc ta chịu trách nhiệm với ngươi, chuyện này không có…"
"Công tử, nô tỳ ý đã quyết, chuyện này sau này chúng ta không nhắc lại nữa."
Nhân lúc Thẩm Yếm Ly chưa kịp phản ứng, ta bưng chậu nhanh chóng ra khỏi phòng.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |