← Ch.182 | Ch.184 → |
Editor: Anh Thơ
Mọi người trong hậu cung đều biết Phương Từ biến mất trong cung những không có ai nhắc đến chuyện này, giống như trong cung từ trước đến giờ không có người này.
Điều này là đương nhiên, trong cung này không có ai là kẻ ngốc, cho dù có là kẻ ngốc thì cũng có ánh mắt nhìn.
Thẩm Qúy phi vừa mới đưa một tiểu cung nữ đến Thận Hình Tư thì Phương Từ liền biến mất, không khó để người khác nhận ra bên trong có uẩn khúc.
Như vậy, mọi người trong hậu cung đều trở nên thành thật rất nhiều, trong bóng tối cũng có vài lời đồn đại, nói rằng trong cung này chỉ có thuận theo tâm ý của Thẩm Qúy phi thì mới có thể an toàn, nếu không sợ là phải cô đơn chết già trong cung.
Tịch Nguyệt đương nhiên là nghe được những lời đồn này, không hề khách khí mà xử lý những cung nữ tung tin đồn mùa quáng. Người khác thấy Thẩm Qúy phi càng ngày càng không kiêng dè thì lại càng cẩn thận hơn.
Đương nhiên cũng có người chờ xem kết cục của nàng. Từ trước đến giờ, phàm là những người kiêu căng ương ngạnh thì đều không có kết cục tốt.
Hiền phi là như vậy, Đức phi là như vậy, Thẩm Qúy phi hôm nay, chưa chắc đã là ngoại lệ.
Mà sao Tịch Nguyệt lại không hiểu điều này, tuy là nhìn như nàng kiêu căng ương ngạnh nhưng nàng cũng hiểu bản thân vẫn còn biết chừng mực.
Hiện tại xem ra hẳn là Hoàng Thượng không tức giận.
Hoặc là nói, Hoàng Thượng càng thích thấy nàng kiêu căng ương ngạnh một chút. Có thể nhìn ra điều này từ những lần bọn họ nói chuyện trước kia.
Thậm chí Tịch Nguyệt không hiểu Cảnh Đế đã nói thế nào với Thái Hậu mà Thái Hậu lại không hề hỏi đến những chuyện này.
Lúc này Tịch Nguyệt càng tin tưởng rằng dường như Thái Hậu ngày càng không ổn rồi, đoán chừng không chống đỡ được bao lâu nữa. Gần đây khí sắc của bà vô cùng tốt, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều nhưng Tịch Nguyệt lại cảm thấy kinh hãi, tình hình như vậy không phải là giống như hồi quang phản chiếu sao!
Mỗi ngày nàng đều đi qua thỉnh an Thái Hậu thậm chí còn ôm cả ba đứa bé qua, Thái Hậu vô cùng vui vẻ, thường chơi đùa với mấy đứa bé rất lâu.
Hôm nay cũng vậy, chơi đùa với mấy đứa bé một lúc thì dáng vẻ của Thái Hậu có vẻ mệt mỏi. Tịch Nguyệt vội vàng hầu hạ bà nằm xuống rồi chuẩn bị rời đi.
"Nguyệt Nhi?" Thái Hậu nhìn bóng dáng của nàng, khẽ gọi.
"Thái Hậu nương nương còn có chuyện gì?" Tịch Nguyệt dém lại góc chăn cho bà, ngồi ở bên giường.
"Ai gia... sắp không trụ được nữa, phải không?" Trong giọng điệu của bà không có một chút phiền muộn nào, phảng phất như là đã sớm biết được kết cục sẽ là như vậy.
Tịch Nguyệt mỉm cười trả lời: "Thái Hậu nói gì vậy chữ, người sẽ sống lâu trăm tuổi, người còn phải nhìn mấy đứa bé trưởng thành nữa."
Thái Hậu tinh tế nhìn Tịch Nguyệt, rất lâu sau cũng mỉm cười nhưng nụ cười đã có một tia mơ hồ: "Ngươi không cần phải giấu diếm ai gia, ai gia hiểu mình rồi sẽ phải chết đi. Nếu như không phải thì sao hắn lại có thể đến gặp ta, sao Triệt nhi và Liệt Nhi có thể hòa hảo."
Tịch Nguyệt không dám cẩn thận suy nghĩ điều sâu xa trong lời nói của bà, khuyên giải an ủi nói: "Thái Hậu vạn lần đừng như vậy, đừng nói mấy lời ủ rũ này. Người sẽ tốt lên, người nhất định sẽ tốt lên.
Thái Hậu lắc đầu: "Không cần giấu diếm ta. Nguyệt Nhi, ai gia có một câu hỏi con, hy vọng con nói thật cho ai gia, nhất định không được nói dỗi."
Tịch Nguyệt không biết Thái Hậu muốn hỏi cái gì nhưng vẫn vội vàng gật đầu.
Thái Hậu thấy nàng như vậy, hỏi: "Trước khi con tiến cung có từng quen biết Lục Vương gia không?"
Tịch Nguyệt vội lắc đầu, cái này thì quả thực là không có.
Thấy nàng lắc đầu, Thái Hậu cũng sáng tỏ. Nghĩ đến cũng đúng, nàng hẳn là không thể quen với Liệt Nhi.
"Vậy người khác trong gia đình ngươi có quen hắn không? Ý ai gia là trước khi ngươi tiến cung."
Tịch Nguyệt lắc đầu, trả lời: "Chưa từng, mặc dù có thì nô tỳ cũng không thể biết. Lúc đó nô tỳ còn nhỏ tuổi, cho dù người lớn có chuyện thì cũng không nói cho nô tỳ. Thái Hậu nương nương, có điều gì không ổn sao?"
Thái Hậu thấy biểu tình của nàng, lại suy nghĩ lời nói của nàng, quả thực có vài phần đạo lý, bỏ qua chuyện này, bà nói những lời sâu sắc: "Không có gì. Bất luận thế nào, nếu một ngày ai gia không còn thì Nguyệt Nhi phải chăm sóc Hoàng Thượng thật tốt, chăm sóc mấy đứa bé, không chỉ là ba đứa nhỏ kia. Vũ Nhi và Gia Nhi đều là đứa trẻ đáng thương. Con là người lương thiện, bất luận người khác có nói con kiêu căng ương ngạnh thế nào thì trong lòng ai gia vẫn rõ ràng con là người tốt. Triệt Nhi thường nói mỗi lần hắn gặp nguy hiểm thì con đều ở đó, còn cứu hắn. Mấy đứa bé lại đặc biệt thân với con, ai gia nghĩ, có lẽ là con thực sự có duyên phân rất sâu với Nghiêm gia chúng ta. Khụ khụ...."
"Thái Hậu nương nương, người đừng nói nữa, người nhanh nghỉ ngơi đi." Tịch Nguyệt không đành lòng.
Thái Hậu miễn cưỡng khoát tay: "Không có cách nào. Nghe ai gia nói hết đi. Nửa năm qua Hoàng Thượng độc sủng mình con, ai gia vẫn không nói gì, nguyên nhân là vì dường như trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc. Chuyện lúc trẻ có ảnh hưởng quá lớn với hắn, nhưng mà con lại có thể làm cho hắn vui vẻ, ai gia rất vui mừng. Ai gia không hy vọng đến khi ai gia già đi mà bên cạnh hắn lại không có ai thân thiết. Ngươi là một người thông minh, cũng là người tri kỷ. Ai gia hiểu rằng trong số những nữ tử trong cung này thì hắn chỉ tin mình con, ai gia cũng chỉ tin tưởng con. Bất luận là Hoàng Thượng hay mấy đứa bé thì ta đều giao phó cho con. Nguyệt nha đầu, con ở bên cạnh Hoàng Thượng nhất định phải vì hắn mà che chở mấy đứa bé, trông coi hậu cung. Như vậy thì hắn mới có thể an tâm."
"Vâng, nô tỳ hiểu rồi. Nô tỳ nhất định sẽ dốc toàn lực để làm những điều đó."
Thái Hậu gật đầu, nhìn Quế ma ma: "Nếu như ai gia mất thì để cho Quế ma ma đến cung của con phụ tá con đi. Bà ấy nhiều kinh nghiệm, biết nhìn người lại biết xử sự đúng mực, có thể giúp con giải quyết rất nhiều vấn đền khó."
"Thái Hậu nương nương..." Tịch Nguyệt và Quế ma ma đều khẽ gọi.
Hốc mắt hai người đều rưng rưng nước mắt.
"Nghe lời ai gia, như vậy sẽ tốt cho cả hai người các ngươi. Trong cung này không có nhiều đứa nhỏ, tuy sau này có thể vẫn sẽ có nhưng mấy đứa bé này là bảo bối trong lòng ai gia, Hoàng tổ mẫu của bọn chúng đã không thể chăm sóc cho chúng nữa, các con phải cố gắng hơn, hậu cung này, không đơn giản đâu."
Cuối cùng Tịch Nguyệt cũng khóc thành tiếng, thấy dáng vẻ như hoa lê dưới mưa của nàng, Thái Hậu miễn cưỡng cười: "Được rồi, nha đầu ngốc, khóc cái gì, từ khi con tiến cung thì ai gia đã yêu thích con, hôm nay nhìn thấy con từng bước đi lên địa vị cao, ai gia cũng cảm thấy viên mãn. Được rồi, nhanh về cung đi, mấy đứa bé còn đang ở bên ngoài đợi con."
Tịch Nguyệt đau lòng không chịu được nhưng cuối cùng vẫn ra ngoài.
Lúc trước khi biết Thái Hậu chính là người hại Thẩm gia nhà nàng thì trong lòng nàng cũng vô cùng đau khổ, cũng vì vậy mà lại càng cẩn trọng khi đối xử với Thái hậu. Về sau nàng nghĩ thông suốt rồi, kiếp trước kiếp này không giống nhau, người cũng sẽ thay đổi. Cho nên cuối cùng vẫn thuận theo lòng mình mà thật lòng đối xử với Thái Hậu. Nhưng mà hôm nay bà lại sắp mất.
Nghĩ đến những lời bà dặn dò, Tịch Nguyệt cắn môi lau nước mắt.
Đợi Thẩm Tịch Nguyệt rời đi thì Thái Hậu lập tức cho truyền Cảnh Đế.
Hiện tại người trong cung đều trông gà hóa cuốc, thấy Thẩm Qúy phi vừa khóc lóc rời đi thì Thái Hậu đã lập tức cho gọi Cảnh Đế thì cũng có rất nhiều phỏng đoán.
Nhưng mà hiện tại không ai dám nhiều lời.
Mà lòng nghi ngờ này chỉ duy trì đến sáng hôm sau thì đã được cởi bỏ.
Không ai tưởng tượng được Cảnh Đế lại ở trên triều, công khai tuyên bố sẽ sắc phong Thẩm Qúy phi làm Hoàng hậu.
Lời vừa nói ra thì triều đình đã rộ lên.
Lúc này An đại nhân bước ra nói, tuy rằng Thẩm Qúy phi có sinh được hoàng tử nhưng lúc trước đã phong thưởng lớn rồi, hiện tại đột nhiên sắc phong như vậy thì không thỏa đáng.
Cảnh Đế giận dữ trực tiếp ra lệnh kéo người ra ngoài đánh 20 trượng.
Thân thể Thái Hậu không tốt, hiện tại lệnh sắc phong này tuy là thánh chỉ do Hoàng Thượng ban ra nhưng lại là do Thái Hậu yêu cầu. Nói đúng hơn thì đây là ý chỉ của Thái Hậu, là tâm nguyện cuối cùng của bà.
Cho dù toàn bộ người trong triều phản đối thì hắn cũng không để ý. Đây là lời thông báo, không phải xin ý kiến.
Thẩm Tịch Nguyệt không chỉ trở thành Hoàng Hậu mà ba ngày sau lập tức cử hành lễ sắc phong. Vội vàng như vậy, cho dù là người không có đầu óc thì cũng biết nguyên do.
Càng khiến cho mọi người kinh ngạc là Phó tướng và Lục Vương gia cũng đồng ý.
Phó tướng có hai người con gái đều có phân vị cao trong hậu cung mà vẫn có thể cam tâm để Thẩm Tịch Nguyệt đi lên ngôi vị Hoàng Hậu thì những người khác còn có thể nói gì chứ?
Không chỉ Phó tướng mà còn cả Lục Vương gia, lần này hắn lại không hề tranh cãi với Hoàng Thượng, điều này cũng khiến cho mọi người giật mình.
Tin tức trên triều trong nháy mắt đã truyền vào hậu cung.
Cho dù là Tịch Nguyệt thì cũng ngây ngốc khi nghe tin này. Nàng không thể ngờ Thái Hậu lại đối xử với nàng như vậy.
Qủa thực là nàng chỉ còn thiếu một lý do vô cùng mạnh mẽ để bước lên hậu vị. Nàng có thể là Thẩm Qúy phi, thậm chí có thể là Hoàng quý phi nhưng nếu muốn trở thành Hoàng Hậu thì khó càng thêm khó. Vậy mà Thái Hậu lại giuos nàng.
Tịch Nguyệt nhắm mắt, trong lúc mờ mịt dường như đã hiểu tất cả đều là ý trời.
Kiếp trước Thái Hậu hại Thẩm gia bọn họ, kiếp này dường như tất cả đều đền bù cho nàng. Từ khi nàng tiến cung thì Thái Hậu đã luôn bảo vệ nàng. Hoàng Thượng đã nửa năm không bước vào cung khác mà Thái Hậu cũng không hỏi nhiều một câu.
Không chỉ vậy, rõ ràng thân thể bà không tốt, sinh mệnh bị đen dọa mà lại muốn để nàng lên ngôi vị Hoàng Hậu vào lúc này.
Tịch Nguyệt không thể nói rõ tâm tình chua xót trong lòng mình lúc này, chỉ ngây ngốc đứng ở đó.
Trong lúc nàng còn ngu ngơ thì Lai Hỷ đã dẫn một đội thái giám đến.
---
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: "Trẫm phụng ý chỉ của Hoàng Thái Hậu, dựa theo phong tục và lễ giáo, trong hậu cung không thể thiếu mẫu nghi. Nay thiên hạ ổn định mà hậu cung vẫn chưa có người đứng đầu. Qúy phi Thẩm thị ý phạm tính thành, huy âm tố trứ. Thẩm thị có trách nhiệm lại hiền lành nhân hậu, địa vị đứng đầu hậu cung, nay lập làm Hoàng Hậu, thông cáo muôn nơi. Trẫm tuân theo tổ huẩn, cử hành đại lễ phong Qúy phi thành Hoàng Hậu."
(Editor: Cái đoạn phong hậu này, mọi người xem qua rồi thôi nhé. Mình không thể hiểu nổi là trong thánh chỉ có viết cái gì nên đành chém gió lung tung, mọi người thông cảm:((bạn nào đọc cv mà hiểu nó viết cái gì thì có thể PM cho mình để mình sửa)
---
Hiện tại kẻ ngốc cũng hiểu Thẩm Tịch Nguyệt thực sự vinh quang bước lên ngôi Hoàng Hậu rồi.
Trước đó cũng có người nghĩ khi nào thì nàng sẽ tiến thêm một bước nhưng mà lần này lại tiến từ Qúy phi lên Hoàng Hậu quả thực khiến cho nhiều người kinh ngạc, không chỉ có kinh ngạc mà còn thán phục và nàng được Thái Hậu chiếu cố như vậy.
Trong cung rất nhiều phi tần, người giỏi ninh nọt lại càng không ít. Khi Thái Hậu bệnh nặng cũng có không ít người ngày ngày đến thăm để ninh nọt nhưng tất cả tính kế đều không thành công. Không ai ngờ người Thái Hậu tin tưởng nhất vẫn là Thẩm Qúy phi.
Không, hiện tại đã không còn là Thẩm Qúy phi nữa, chỉ cần ba ngày, chỉ cần ba ngày sau là Thẩm Qúy phi sẽ trở thành nữ chủ nhân mới của hậu cung này.
Ba ngày sau, nàng sẽ không còn là Thẩm Qúy phi nữa, mà là --- Hoàng Hậu.
Hoàng cung này, cuối cùng cũng rẽ sang một trang sử khác.
Thẩm Tịch Nguyệt ban đầu không có danh tiếng gì hơn nữa gia thế lại không hề hiển hách, cuối cùng lại không hề dựa vào gia tộc mà bước lên ngôi vị Hoàng Hậu.
← Ch. 182 | Ch. 184 → |