Vay nóng Homecredit

Truyện:Ký Sự Hậu Cung - Chương 055

Ký Sự Hậu Cung
Trọn bộ 219 chương
Chương 055
0.00
(0 votes)


Chương (1-219)

Siêu sale Lazada


Editor: Gấu Mũm Mĩm ^^

Sau khi tịnh dưỡng.

Hai người ôm nhau nằm trên giường.

Cảnh đế thấy nàng không ngừng thở dốc, giống như con cá rời khỏi nước. Vuốt ve lưng nàng, săn sóc an ủi nàng.

"Đỡ hơn chưa? Bé con, nàng nha, mỗi lần chỉ biết chọc cho trẫm thương tiếc. Hầu hạ trẫm mệt muốn chết hả?"

"Uhm." Trong lời nói còn nồng đậm âm mũi.

"Trẫm khi nàng mới vừa rồi tức giận cái gì. Thì ra là nàng đúng là trách trẫm không chịu báo cho nàng biết, nàng cái này là không có lương tâm, cũng không chịu suy nghĩ. Trẫm cái này cũng không phải là vì tốt cho nàng sao. Trẫm giúp nàng giải quyết hết tất cả, nàng chỉ cần vui vẻ sống trong cung, như vậy không tốt sao?" Cảnh đế xem ra thật đúng là dáng bộ một người đàn ông tốt vô cùng thương yêu Tịch Nguyệt, nhưng nếu như nàng thật sự tin, có lẽ chết như thế nào cũng không thể hiểu được.

Tịch Nguyệt mặt phiền muộn: "Nhưng Hoàng thượng sẽ cả đời yêu thiếp, cả đời bảo vệ thiếp sao? Nếu như ngày nào đó người thích người khác, ném Tịch Nguyệt ra sau đầu, người còn có thể nhớ lời hôm nay sao? Tịch Nguyệt cái gì cũng không hiểu, không có ngài che chở, có lẽ thiếp sẽ sống không nổi mất......"

Thấy bộ dạng nàng khó chịu, Cảnh đế không nỡ, nâng khuôn mặt nàng lên: "Không cho phép nói bậy, nói lời gì không may hà. Trẫm sẽ luôn luôn bảo vệ nàng. Bảo vệ nàng không phải chịu tổn thương từ người khác. Để cho nàng cả đời đều vui vẻ."

Nắm lấy cổ hắn, Tịch Nguyệt thì thầm: "Hoàng thượng, người đừng đối với thiếp tốt như vậy, đừng đối tốt với thiếp như vậy, có được không? Người vốn là như vậy, thiếp rất buồn, thiếp không biết, không biết nếu như sau này một ngày nào đó mất đi sự sủng ái của ngài, mình nên làm cái gì."

"Trẫm sẽ luôn sủng ái nàng, sẽ luôn là như vậy."

Trong lòng Tịch Nguyệt một hồi bi thương, nàng làm sao để tin hắn, nhưng trên mặt lại là một bộ dạng cảm động vô cùng.

"Nguyệt nhi. Chu thái y lòng dạ xấu xa, trong dược của nàng có bỏ thuốc gây tổn hại sức khỏe, trẫm đã sai Trương thái y xem qua cho nàng rồi. Cũng kê đơn thuốc rồi, nàng chỉ cần mỗi ngày theo vậy điều dưỡng là tốt rồi."

Nàng trong ngực hắn gật đầu, buồn buồn"Uhm" một tiếng.

Cảnh đế vuốt tóc nàng, nói tiếp: "Cũng may mà ông trời thương tiếc nàng, lượng thuốc hắn hạ nhẹ, nếu không tương lai sợ là trắc trở với việc có con."

Cảnh đế vừa nói vừa thở dài.

Tịch Nguyệt ngẩng đầu từ trong ngực hắn, cười: "Không phải ông trời thương tiếc thiếp."

"Hả?" Cảnh đế nhìn nàng.

Trương thái y bắt mạch cho nàng, phát hiện thân thể nàng chỉ là hơi lạnh, cũng không nguy hiểm. Lại có chút buồn bực.

Theo tình huống bình thường, thuốc của Chu thái y kia cho dù lượng thuốc nhẹ đi nữa, Thuần tần cũng đã uống mười ngày, nếu như không phải có ẩn tình khác, chính là thân thể Thuần tần khỏe hơn người bình thường, dĩ nhiên, điểm này cũng rất có thể, dù sao cũng vẫn trẻ tuổi.

Cảnh đế là người đa nghi, làm sao lại không nghi ngờ.

"Không phải cái gì mà ông trời thương tiếc thiếp, rõ ràng, rõ ràng là tự thiếp cứu mình." Nói xong, nàng có chút chột dạ, lại có chút ngượng ngùng cúi đầu.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cảnh đế tò mò hỏi, mặc dù nhìn như tò mò, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào lại nói khác đi.

Tịch Nguyệt chỉ ngón tay mình: "A, a, thiếp nói không cho phép người mắng thiếp."

"Không mắng."

"Chính là loại thuốc đó a, quá đắng, một ngày còn phải uống ba lần, thiếp chịu thế nào được a, vì vậy thiếp liền thừa dịp lúc không ai nhìn thấy vứt sạch thuốc." Thấy sắc mặt hắn có biến, Tịch Nguyệt giơ tay kiểu thề.

"Thật ra thì thiếp cũng có uống, thiếp đương nhiên cũng muốn tốt hơn, thiếp mỗi ngày đều bảo đảm sẽ uống một lần."

Nói xong liếc trộm hắn, một bộ dạng như đứa trẻ sợ bị trách mắng.

Cảnh đế giận quá hóa cười: "Nàng nói thật cho trẫm, có phải lần nào nàng cũng thế?"

"Nào có." Nàng vặn ngón tay.

"Nói thật."

"Ách, ách, uhm."

"Tét." Cái mông nhỏ bị đánh một cái.

Tịch Nguyệt vuốt cái mông nhỏ của mình giận mà không dám nói gì.

"Lần này nàng là trời xui đất khiến thoát khỏi cái thứ thuốc hại người này, trẫm cũng không phạt nàng nhiều, nếu không nhất định đánh nhiều hơn mấy lần vào cái mông nàng. Bị bệnh không uống thuốc còn nghĩ len lén đổ sạch. Nàng còn bé lắm sao?" Cảnh đế nhìn kỹ nàng, muốn xem nàng có nói dối hay không.

Tịch Nguyệt lầm bầm: "Còn không phải là một thói quen tốt của thiếp sao, nếu không thiếp đã bị người ta hại rồi, như hôm nay người xem, thiếp cũng đâu có sao?"

Nàng còn ngụy biện, nhìn nàng như thế, Cảnh đế thở dài, cảm giác mình mới vừa rồicó lẽ là nghĩ nhiều rồi.

"Nàng còn lý luận. Về sau trẫm sẽ nghiêm khắc với cửa ải này, chỉ có điều nàng cũng phải uống thuốc đều đặn cho trẫm, nếu lại để cho trẫm biết nàng làm những việc nhỏ này, xem trẫm không đánh nàng."

Nàng ngập ngừng một lát, có điều cuối cùng cũng không nói gì.

Thấy bộ dạng nàng còn có chút không phục, Cảnh đế lần nữa bùi ngùi, mới vừa rồi mình thực sự nghĩ nhiều rồi. Chẳng trách, chẳng trách mạch tượng nàng không có vấn đề gì, thì ra, nàng căn bản là không thế nào uống thuốc, một ngày ba lần, nàng chỉ uống một lần, liền trúng chiêu mới lạ.

Nếu như nàng nguỵ biện các thứ, hắn còn có thể hoài nghi một chút, nhưng thấy nàng có chút chột dạ nói ra tất cả, Cảnh đế cuối cùng cũng yên lòng.

"Những cung nữ thái giám này bên cạnh nàng cũng không phát hiện ra thói quen này của nàng?"

Tịch Nguyệt đắc ý cười hì hì: "Thiếp cũng không ngốc, thiếp dĩ nhiên là sẽ đuổi người đi, nếu không bọn họ nhất định sẽ không để cho thiếp làm như thế."

Thấy bộ dạng này của nàng, Cảnh đế bóp trán: "Sao nàng vẫn còn đắc ý được, thuốc kia đâu rồi, nàng đều đổ hết ở chỗ nào rồi?"

"Bồn hoa."

Cảnh đế hừ lạnh: "Trẫm đã nói, bồn hoa này vốn xanh lá hôm nay thế nào lại ỉu xìu héo úa, lá ố vàng, thì ra là nha đầu nàng giở trò quỷ. Người bên cạnh nàng cũng là nên đánh cho một trận, chủ tử mình thuốc chưa uống đều đổ thuốc tưới bồn hoa, bọn họ vậy mà không hề có cảm giác gì."

Tịch Nguyệt không thuận theo: "Hoàng thượng, sao người luôn nói thiếp a. Người xem, thiếp chưa uống thuốc tránh thoát một cuộc tai họa. Chẳng lẽ người lại còn hi vọng thiếp trúng chiêu này."

Cảnh đế đành chịu, vuốt ve khuôn mặt nàng, thở dài: "Mới nói nàng là một cô bé con, làm sao nàng cái gì cũng không hiểu đây. Đây vốn là hai chuyện được chưa."

"Chính là một chuyện."

Thấy nàng trợn mắt, Cảnh đế liền quyết định buông tha cái đề tài này.

"Được rồi, nàng nói cái gì thì là cái đó."

Đức Phi này cũng là người lòng dạ ác độc, đem đưa người thuốc không mang thai vào trong thuốc, lượng thuốc cực kỳ nhỏ, người thường căn bản không nhận ra, mà người trong nghề phải cực kỳ cẩn thận mới có thể phát giác ra được. Mà bản thân các vị thuốc trị liệu bệnh thương hàn đã trải qua trộn xào, rất nhiều thứ tác dụng cũng chỉ còn một nửa. Đây ngược lại cũng là một chủ ý cực hay, nếu như Thuần tần có thể bởi vì bệnh thương hàn mà chết, dĩ nhiên là cực kỳ tốt. Nhưng nếu như may mắn hơn, như vậy người bỏ thuốc không mang thai cũng sẽ đoạn tuyệt nàng ta về sau niệm tưởng.

Kế sách không thể bảo là không độc.

Nếu như không phải là hắn lệnh Lai Phúc điều tra kỹ, Thuần tần liền bị hủy diệt rồi. Nhìn người con gái đơn thuần trước mắt, ánh mắt Cảnh đế tối lại.

Hiện nàng vẫn là vô cùng thích hắn.

Đồ của mình, ngoại trừ chính hắn, người khác ai cũng không có quyền hủy diệt.

Hai người dịu dàng nằm với nhau, mà lúc này Tịch Nguyệt suy nghĩ nhiều.

Nàng đã sớm phát hiện ra tất cả, ban đầu sư phụ tặng nàng cái trâm cài đầu quả nhiên là cực phẩm.

Ngày thứ nhất nàng liền phát hiện ra vấn đề, nhưng có vài lời nàng không nên nói, nàng phải đợi, chờ Hoàng thượng tự mình sinh nghi, tự mình điều tra.

Trong cung này người nhiều như vậy, có khả năng mua chuộc thái y thì ít, giống như là Vạn thái y, mặc dù có nhiều qua lại với nhà nàng, nhưng là... (đoạn tiếng Trung này chỉ dừng lại ở đây @@)

Nếu như dính đến Hoàng quyền, như cũ là chưa chắc sẽ đứng về phía nàng, không liên quan cái khác, mạng người cho phép.

Cho nên thật ra thì những người đó rất dễ đoán trắc, chính nàng đoán có ba người hiềm nghi, Đức Phi, An Tiệp dư, Phó Cẩn Dao. Về hạng người Bạch Tiểu Điệp Trần Vũ Lan, bọn họ chắc chắn không có khả năng.

Người có danh vọng như vậy, vẫn là Hoàng thượng tra ra thì tốt hơn.

Tịch Nguyệt nhếch miệng.

Về phần đứa bé, lần trước lúc nàng cố ý trúng chiêu liền nghĩ qua, nàng sẽ có, nhưng lại không phải là bây giờ. Trẻ tuổi như vậy, sinh sản vốn cũng không tốt. Cho dù là đối với đứa trẻ hay là đối với nàng, đều chưa chắc là một chuyện tốt. Hơn nữa nàng là một tiểu tần, sinh đứa bé rồi, cũng nhất định không được là mình nuôi, nàng nhất quyết sẽ không đem con mình giao cho người khác, cho nên, cũng không đủ thực lực, không có phần vị có thể nuôi dạy chính con của mình, nàng tất nhiên sẽ không mang thai.

"Nguyệt nhi?"

"Uh?"

Cảnh đế nắm thật chặt cánh tay: "Trẫm rất mong đợi, rất mong đợi mình có thể có một đứa con với nàng."

Tịch Nguyệt trong lòng cười lạnh, Cảnh đế biết nàng lần trước đả thương thân thể, trong vòng một năm rất khó có thai, càng muốn nói những lời dịu dàng này.

Người đàn ông này vốn là như vậy.

Ngoài mặt giống như người đàn ông tốt trên thế gian, nhưng trong lòng lại là người đàn ông lạnh nhạt trên thế gian.

"Nguyệt nhi cũng vậy, Nguyệt nhi cũng hy vọng có thể có một đứa con cùng Hoàng thượng, chờ Nguyệt nhi điều dưỡng tốt thân thể, nhất định sẽ sinh cho Hoàng thượng một tiểu công chúa đáng yêu."

Cảnh đế cười: "Tại sao là tiểu công chúa mà không phải tiểu hoàng tử?"

Trong cung này, ai không muốn sinh một hoàng tử, ai không muốn được phong làm thái tử. Nhi tử với nữ nhi sao giống nhau được. Cảnh đế nhìn kỹ Tịch Nguyệt, muốn nhìn ra tâm tư của nàng.

Tịch Nguyệt đáng yêu nói: "Đó là tự nhiên, Hoàng thượng đều có hai tiểu hoàng tửrồi a, cho nên thiếp muốn sinh một tiểu công chúa, như vậy thiếp chính là phần độc nhất rồi." Trong lời nói còn có nhiệt tình vì mình thông minh kiêu ngạo.

Cảnh đế nghe vậy cười ha ha.

Nha đầu này ngược lại lại đáng yêu.

"Được, trẫm đợi nàng sinh cho trẫm một tiểu công chúa. Đại công chúa của Trẫm vì Nguyệt nhi mà sinh ra."

Vốn lời nói này cũng chỉ là lời nói bông đùa của hai người, ngược lại không ngờ, thế nhưng một lời thành sấm*.

*Một lời thành sấm: ví như câu hẹn ước của nhau.

Đương nhiên, đây là để sau rồi nói.

"Hoàng thượng, đến lúc đó người đặt tên cho con gái chúng ta, đừng giống mẹ thiếp tùy tiện như vậy có được hay không?" Ngón tay Tịch Nguyệt vẽ vòng tròn lên lồng ngực Cảnh đế.

Cảnh đế cười nhẹ: "Nguyệt nhi không thích tên của chính mình?"

"Cũng không hẳn. Chỉ là cảm thấy khá tùy tiện. Tổ mẫu nói, tên thiếp giống như tên một tiểu nha đầu nhà nghèo vậy."

Cảnh đế cười vang.

"Tịch Nguyệt sinh tiểu Tịch Nguyệt*, rõ ràng là rất dễ hiểu a." Cảnh đế an ủi.

*Tịch Nguyệt sinh tiểu Tịch Nguyệt: chữ Tịch Nguyệt đầu tiên là để chỉ tháng chạp. Ý câu này là Trong tháng chạp thì sinh ra một tiểu Tịch Nguyệt. =)))

Tịch Nguyệt thở dài.

"Thiếp cũng muốn gọi theo thơ a họa a... Nghe thật văn nhã."

"Tuy rằng tổ mẫu nàng cũng nói tên nàng bình thường, tại sao không sửa lại cho nàng?" Lời này thuần túy là tò mò.

Tịch Nguyệt ngẩn ra, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng thì thầm: "Bọn họ nói tên xấu mới dễ nuôi......"

Cảnh đế nghe xong sửng sốt, ngay sau đó cười thật to.

Đường đường là quan viên gia quyến Hàn Lâm viện, lại cũng gò bó với mấy tục lệ cũ kia?

Tịch Nguyệt hờn dỗi: "Hoàng thượng cười thiếp. Sớm biết thế này đã không nói cho người biết......"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-219)