← Ch.047 | Ch.049 → |
Tổng hợp lại, sự kiện lần này thì ngoại trừ độc thủ sau màn và trợ thủ (người giúp đỡ) của nàng, Trần Vũ Lan, không hài lòng, những người khác như là Tịch Nguyệt, Phó Cẩn Dao, thậm chí là Thái hậu đều hài lòng.
Trước kia có một Hiền phi hai người kiềm chế lẫn nhau, hôm nay chỉ có một mình Đức Phi, mặc dù nàng ta cũng dịu dàng toan tính một chút, nhưng làm sao Thái hậu có thể yên tâm, cả đời người đấu tranh trong cung, làm sao tin tưởng 100% với người khác, sao lại mặc cho một người từ từ cầm quyền, một nhà độc đại (một nhà đơn độc lớn mạnh).
Mặc dù bà cũng không thích Phó Cẩn Dao, nhưng hiện tại nên làm cái gì vào lúc này, Thái hậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Như vậy, coi là rất tốt với bà.
Trong lòng Thái hậu không tệ, ngược lại giữ mấy người dùng cơm trưa với bà.
Làm người ta vui mừng là hoàng thượng vậy mà cũng tới đây dùng cơm trưa với Thái hậu, kể từ đó, hình như trong lòng mọi người tốt hơn.
Tịch Nguyệt cũng biểu hiện ra một bộ dáng vui mừng.
Nếu như không biểu hiện ra vui mừng lợi hại, sao có thể không làm thất vọng trạng thái hiện nay của nàng đấy.
Trong mấy người, Hoàng đế cũng không có đặc biệt tốt với người nào, ngược lại, thật sự là hắn chỉ với Thái hậu mới hỏi han ân cần, đương nhiên, người ta là mẹ con ruột thịt, đám người mình cũng chỉ là phi tần hắn thu vào dùng hưởng lạc.
Nhưng dù là hưởng lạc, hắn cũng phân tích các nàng những cô gái này với quan hệ gia tộc cực kỳ thấu đáo.
Không cần thời gian một ngày, chuyện Phó Quý tần trợ giúp quản lý hậu cung đã truyền người đều biết. Trong cung Thái hậu lại xảy ra chuyện gì nhưng lại nói năng thận trọng.
Phó Cẩn Dao muốn tìm hiểu nguồn gốc, ngay cả chưa chắc có thể được, nhưng cũng là một con đường chết. Mà mặc dù phần vị Đức Phi cao, nhưng ngược lại lần này không nói thêm gì. Ngược lại nhường quyền chủ động cho Phó Cẩn Dao, mặc kệ họ như thế nào, trong lòng Tịch Nguyệt cũng không tệ.
Buổi tối hôm đó hoàng thượng ngủ ở nơi của Phó Quý tần.
Có thể là có người cười nhạo Tịch Nguyệt may áo cưới cho người ta, duy chỉ có chính nàng hiểu rõ, nàng như vậy mới là sáng suốt. dieenddafnleequysddoon Phó gia mười năm không ngã, tự nhiên là có lý do của mình. Mà đứa bé này của Phó Cẩn Dao có thể sinh hạ xác suất quá thấp.
Nàng như vậy, mới xem như tăng thêm một phần bảo đảm cho mình.
Thái hậu nhìn như là cất nhắc Phó Cẩn Dao, nhưng lại chẳng phải là đặt nàng ta nướng trên lửa, hiện nay thân thể có thai vốn là nên nghĩ ngơi, vẫn cứ giao công vụ (việc công) cho nàng ta, mà cho dù là Phó Cẩn Dao biết mình không nên để tâm lực (tâm tư và sức lực) lên những chỗ khác, nhưng cũng sẽ không bằng lòng chịu buông tha khinh bỉ tự tay có được quyền lợi này.
"Chủ tử." Hạnh nhi vén rèm lên vào nhà, trên tay bưng một mâm Quế Hoa Cao được làm khéo léo tinh xảo.
Liếc mắt nhìn Quế Hoa Cao này, Tịch Nguyệt mở miệng: "Phòng bếp nhỏ làm?"
Hạnh nhi trả lời: "Đây là hoàng thượng vừa mới sai người đưa tới. Nói là ăn đến hàm răng giữ lại hương, ngọt mà không ngán, đặc biệt đưa tới cho chủ tử nếm thử một chút đấy."
Khóe miệng Tịch Nguyệt cong lên: "Trình thứ đó lên đây đi. Đi rót cho ta ly trà. Hai thứ này phối với nhau mới là tuyệt vời."
Hạnh nhi vừa pha trà, Tịch Nguyệt để trâm đỏ đang ngắm nghía trên tay sang một bên, dù cho không cẩn thận đụng một cái vào Quế Hoa Cao này, nhưng cũng không có gì.
Cung nữ thái giám bên cạnh Tịch Nguyệt đều biết, Tịch Nguyệt rất thích ngắm nghía những thứ trang sức này.
Nhẹ nhàng cầm lên một miếng cắn một miếng nhỏ, Quế Hoa Cao này lại còn khắc hình dạng hoa quế, quả nhiên là ngọt mà không ngán.
"Một lát gọi Xảo Ninh phòng bếp tới, để cho nàng xem một chút Quế Hoa Cao này thì cách làm như thế nào, sao lại mỹ vị (món ăn ngon) như vậy, để cho nàng học được, về sau chúng ta cũng không cần hoàng thượng ban thưởng, phòng bếp nhỏ tự mình có thể làm."
Xem ra Tịch Nguyệt rất thích Quế Hoa Cao mà hoàng thượng ban thưởng.
"Vâng" Hạnh nhi bưng trà qua, cúi người một cái, lĩnh mệnh rời đi.
Tịch Nguyệt lại cầm lên trâm đỏ của mình, bỗng chốc nở nụ cười.
Nàng cũng không dám bảo đảm, hoàng thượng này có làm cái gì hay không. Cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm.
"Thời gian này trôi qua thật là, lúc ấy mới vừa vào cung, ta còn suy nghĩ mặc gấm vóc nóng đấy. Trong nháy mắt đã đến mùa tuyết lớn rơi lan tràn." Tịch Nguyệt tán gẫu với Cẩm Tâm.
Cẩm Tâm cười: "Nếu như không phải bốn mùa thay đổi, nô tỳ cũng không có cảm giác thời gian trôi qua như vậy. Mỗi ngày lui tới bận rộn cũng rất phong phú."
"Lại nói, khoảng cách năm này, chẳng qua cũng chưa đủ hai tháng đi?"
Năm trước vào lúc này, Tịch Nguyệt cũng rất bận, nàng theo bên cạnh lão phu nhân, cho dù cần nàng làm cũng không nhiều, nhưng một ít chuyện trong viện của mình cũng cần giúp đỡ, hơn nữa không phải qua tay mình mới thêm thoả đáng?
"Dạ, hôm nay trong cung đã chuẩn bị chuyện lễ mừng năm mới, nô tỳ còn muốn bẩm báo ngài, Thính Vũ Các chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi."
Tịch Nguyệt gật đầu: "Chuyện này ngươi và mấy người bọn họ thương lượng đi. Có một số nên chuẩn bị, cũng đừng nên đợi cuối năm."
"Vâng"
Nhắc tới tết, ngược lại Tịch Nguyệt có chút nhớ người thân trong nhà. Kiếp trước lúc nàng vào cung mười năm, chẳng qua cũng chính là cuối mỗi năm mới có thể gặp người thân một lần, lại còn chỉ có thể gặp nữ quyến (người nhà).
Sống lại một lần, nàng cũng chỉ hưởng thụ không đầy nửa năm cuộc sống tình cảm ấm áp, lại lần nữa đi vào trong cung đình hỗn loạn quỷ biện (nguỵ biện) này.
Thấy vẻ mặt chủ tử có chút cô đơn, Cẩm Tâm biết là nàng có chút nhớ nhung người thân.
Rời đi Thẩm gia, rời đi những người quen biết kia, người chủ nhân này nhắc tới, nàng cũng có chút rầu rĩ, ngày này năm trước, nàng sẽ cùng nhau bận rộn làm việc trong phủ với Cẩm Linh, năm nay cũng bận rộn giống vậy, nhưng lại đổi hoàn cảnh khác.
"Chủ tử, Trần đáp ứng cầu kiến." Tiểu Văn tử vào cửa bẩm báo.
Tịch Nguyệt cười như ý, môi son khẽ mở: "Không gặp."
Mặc kệ là nàng ta ôm tâm tình như thế nào, Tịch Nguyệt cũng không muốn quan tâm tới nàng ta.
Dựa theo tin, sau khi Trần Vũ Lan nghe nói nàng không chịu gặp mặt rất là đau lòng rời đi, Tịch Nguyệt cười nhạo, chắc là ngày mai trong cung lại sẽ truyền ra một vài lời nói nàng không để ý tình nghĩa tỷ muội, nhưng cho dù như vậy thì như thế nào, không nói cái khác, trước hết trước khi Trần Vũ Lan làm mấy việc này, cũng đủ để cho nàng coi tình nghĩa tỷ muội này như Phù Vân (mây bay).
Xạ hương, chẳng lẽ ngươi nguỵ biện một câu không biết là có thể không có chuyện gì? Lòng hại người rõ rành rành, nàng cần gì phải vui vẻ ra mặt với nàng ta? Hơn nữa nàng cũng muốn mọi người biết, biểu muội này còn như vậy, người khác nếu hại nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
Trong cung đạp cao nâng thấp (thấy lạ lạ nha mà raw ghi vậy á), mặc dù phần vị nàng không cao, nhưng lại được sủng ái, có hoàng thượng sủng ái, ai sẽ tới làm khó nàng. Cho nên, nàng nhất định phải nắm chặt thứ nên nắm.
Chẳng được bao lâu, Đào Nhi vào cửa.
Nhìn nàng có vẻ tươi cười, Tịch Nguyệt có loại trêu ghẹo hỏi: "Chuyện tốt cỡ nào để cho ngươi vui vẻ như thế?"
Đào Nhi này ở Thính Vũ Các dĩ nhiên là không kiêng dè, cười hì hì: "Chủ tử cười nhạo người. Nô tỳ vừa đi ra ngoài, nghe nói có một tin tức thú vị, đang suy tới trở lại bẩm báo ngài, ngài lại tốt lắm, vừa vào cửa đã trêu ghẹo người ta."
Mặc dù hơi có làm càn, nhưng nên lễ độ thì Đào Nhi đều có.
Từ trước đến giờ nàng rất biết nắm chặt đúng mực.
Tịch Nguyệt nhíu mày: "Hả? Chẳng lẽ tin tức thú vị này còn có liên quan với ta?"
Đào Nhi lắc đầu: "Nói đúng cũng đúng, nói không phải cũng không phải."
Bán một cái nút thắt, Đào Nhi nói: "Nhưng thật ra là chuyện Trúc Hiên. Ngay cả người Trúc Hiên giấu kín, nhưng nô tỳ vẫn nghe nói, ở Trúc Hiên bên cạnh Phó Quý tần có một đại cung nữ bị Phó Quý tần xử trí. Nô tỳ suy đoán, chắc có liên quan với chuyện hôm nay."
Đây là trong suy đoán của Tịch Nguyệt.
Hôm nay điệu bộ của Phó Cẩn Dao như vậy, tuyệt đối là nghĩ tới cái gì, xem ra bên cạnh nàng ta cũng không phải là hoàn toàn an toàn.
"Chắc hẳn hôm qua nàng ta đi tới con đường nhỏ kia, tuyệt đối là có người khuyến khích, Phó Quý tần này lanh lợi như vậy, trở về sợ là bố trí bẫy tìm được nội gian này đi."
Đào Nhi gật đầu: "Nô tỳ nghĩ, cũng là như thế."
"Ngươi nha, cũng ít thăm dò những thứ tin tức ngổn ngang bên ngoài, tránh làm cho người ta nhớ nhung đến." Mặc dù trong miệng Tịch Nguyệt nói dạng lời nói như vậy, nhưng ân cần trong lời nói vẫn nghe ra được.
Đào Nhi khẽ cúi người, cười nói: "Nô tỳ lanh lợi lắm. Yên tâm đi chủ tử. Hơn nữa, cái gì trong cung không hỏi thăm bên ngoài chung quanh nha, sao cũng không thể làm người tai điếc mắt mù."
Cẩm Tâm bên cạnh trêu ghẹo: "Còn không phải lòng hiếu kì của ngươi nặng, nói lại đường hoàng."
Đào Nhi không chịu dậm chân: "Sao Cẩm Tâm tỷ tỷ lại giễu cợt người ta."
"Được rồi được rồi, hai người các ngươi cũng đừng ồn ào. Hôm nay trời lạnh, dọn dẹp một chút nghỉ ngơi đi."
Hôm nay mặc dù đã tối, nhưng cũng không đến mức phải ngủ sớm như vậy, Tịch Nguyệt nói như vậy chính là để cho các nàng trở về phòng nghỉ ngơi, 0di33xn0dafnl330fys0doon còn có thể làm chút việc của mình.
Đào Nhi đáp một tiếng, ra ngoài.
Chuyện này là Xảo Ninh của phòng bếp nhỏ đã đến, được Thẩm Tịch Nguyệt dặn dò, mang Quế Hoa Cao còn dư lại đi, để nghiên cứu cách làm.
Đợi tất cả mọi người rời đi, Cẩm Tâm không nhịn được: "Chủ tử, thật ra thì nô tỳ có một chuyện không rõ."
Tịch Nguyệt trong lúc rãnh rỗi, cắt sửa cành hoa, cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt một câu: "Xảo Ninh?"
"Vâng"
"Không cần đến mấy ngày, có lẽ ngươi rồi sẽ biết nguyên nhân."
Cẩm Tâm nghe lời Thẩm Tịch Nguyệt nói, cũng không có nhiều lời.
"Cẩm Tâm, ngươi cảm thấy, mấy người bên cạnh chúng ta này như thế nào?"
Cẩm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, suy tính khách quan: "Tiểu Đặng Tử là người Thái hậu, chúng ta là không nên nhiều lời, dùng thì có thể dùng, nhưng nhất định phải rất đề phòng. Hạnh nhi xuất thân nghèo khổ, cũng không có người thân gì, sống lâu trong cung này, nhanh nhẹn nhưng cũng không hoàn toàn biết phân biệt những chuyện ở trên kia. Nhân duyên cũng bình thường. Nhưng nô tỳ lại cảm thấy nàng sống chung rất tốt. Đào Nhi tính tình hoạt bát, thích thuyết tam đạo tứ, cũng vui lòng hỏi thăm chuyện, rất dễ dàng hoà mình với người, nhưng lại sẽ không nhiều lời chuyện Thính Vũ Các chúng ta, nô tỳ cảm thấy nàng cũng là một người lanh lợi. Về phần Quả nhi, nô tỳ cảm thấy, nàng thì trầm mặc ít nói, nhưng hễ là chuyện bàn giao cho nàng, nàng đều làm thỏa đáng, ít khi ra cửa, tất cả mọi người nói nàng dịu dàng tốt bụng. Về phần Tiểu Văn Tử, nô tỳ quan sát được, hắn ghét ác như cừu (kẻ thù), bình thường làm việc cũng là nhanh nhẹn, có ai nói Thính Vũ Các chúng ta không tốt, hắn là người thứ nhất không chịu bỏ qua. Tính tình có chút xúc động."
Cẩm Tâm không hiểu được tại sao chủ tử muốn hỏi những thứ này, nhưng vẫn dựa theo quan sát và ý nghĩ của mình nói ra.
Thẩm Tịch Nguyệt gật đầu, Cẩm Tâm phân tích coi như là thấu đáo, "Rắc rắc" một cây kéo cắt bỏ cành hoa, giọng nói Tịch Nguyệt chưa hề lên xuống: "Nếu như trong mấy người bọn họ có một người nội gian, ngươi cảm thấy sẽ là ai?"
← Ch. 047 | Ch. 049 → |