← Ch.48 | Ch.50 → |
Ai nghe cũng biết thừa cậu cố ý nói dối, nhìn thấy khóe môi chàng trai rõ ràng cong lên, trái tim Tang Lê thình thịch loạn nhịp, vệt đỏ trên mặt càng đậm thêm, không ngờ người này dám cả gan tới đón cô.
Quảng Dã đứng thẳng người, lấy chiếc mũ bảo hiểm được chuẩn bị dành riêng cho cô và đội lên đầu cô, cô nghĩ đến gì đó, ngơ ngác nhìn cậu: "Đúng rồi, chú Trương đâu?"
Cậu điều chỉnh mũ bảo hiểm cho cô, "Tôi nói với ông ấy rồi."
"Cậu nói như thế nào?"
Cậu cười, "Làm sao, sợ ông ấy phát hiện à?"
"......"
Cô xấu hổ không nói lời nào, Quảng Dã khoan thai cong môi, đưa chiếc áo khoác gió cho cô, "Tôi nói tôi đến trường có chút việc, tiện đường đón cậu về."
"Ồ......"
Tang Lê đội mũ bảo hiểm và mặc áo khoác xong, đôi mắt Quảng Dã khẽ nâng, quét về phía Lư Hạ Dương chờ đám nam sinh trước cổng trường, đè lên mũ bảo hiểm, "Đi thôi."
Cậu lên xe, khởi động chân ga.
Mô tô phóng đi với tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Bên kia, Lư Hạ Dương nhìn theo bóng lưng họ, ánh sáng trong mắt vỡ vụn, mấy nam sinh bên cạnh cũng kinh ngạc: "Đm, vừa nãy không phải Quảng Dã sao, cậu ta tới đón Tang Lê?! Hai người quen nhau à?!"
"Nói nhảm, hai người bọn họ không phải học cùng một lớp sao, tôi nghe người khác nói hình như Tang Lê có quan hệ với Quảng gia, có vẻ bọn họ ở chung một nhà, có đúng không Hạ Dương?"
Sắc mặt Lư Hạ Dương căng cứng, đáp lại.
Người ngoài hiểu rõ: "Bảo sao, đã nói hai người này không giống như có liên quan gì đến nhau mà."
Không nên có liên quan à......
Trong đầu Lư Hạ Dương lại hiện lên lời nói của Tang Lê vì Quảng Dã trên xe ngày đó, cùng với hình ảnh vừa rồi cô theo Quảng Dã lên xe, lông mày nhướn lên, môi mỏng mím thành một đường.
-
Bóng đêm mông lung, gió lạnh thấu xương đập vào mặt.
Hai mươi phút sau, Quảng Dã đưa Tang Lê về đến nhà.
Xe đỗ vào gara, cậu dừng xe xong rồi bước xuống, nhìn thấy "gấu nhỏ" phía sau vụng về xuống xe, cậu đè xuống khóe môi, chậm rãi giúp cô cởi mũ bảo hiểm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gái lộ ra, cô đưa tay vuốt mái tóc đen bù xù của mình ra sau, nhìn vào đôi mắt đen của cậu, "Bình thường cậu lái xe với tốc độ như vậy sao?"
"Ừ?"
"Nếu như là tốc độ vừa rồi, mình thấy cũng được đó."
Quảng Dã cười, "Cậu ngồi trên xe, tôi mới không đạp chân ga, tốc độ này đi đua xe chẳng thà cưỡi ốc sên."
"......"
Cô tức giận, "Cậu oai lắm chứ gì, đua xe vốn dĩ rất nguy hiểm đấy có biết không."
Hơn nữa tai cậu còn có vấn đề, lái xe chắc sẽ chịu ảnh hưởng không nhiều thì ít......
Quảng Dã nhìn ánh mắt lo lắng của, đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ bối rối đêm thứ sáu hôm đó, cười thành tiếng: "Tối nay tôi nghe lão Trương kể chuyện."
"Hả?"
"Thứ sáu ngày đó, cậu vì tôi mà tức giận với Lư Hạ Dương."
Tang Lê khẽ giật mình, không ngờ lão Trương lại kể chuyện này cho Quảng Dã, nhìn thấy ý cười rõ ràng trên mặt cậu, cô xấu hổ nhỏ giọng giải thích: "Chủ yếu là...... cậu ấy nói chuyện rất khó nghe, ngồi trong xe nhà cậu, còn tỏ vẻ đánh giá cậu, may mà cậu không nghe thấy, cậu mà nghe được chắc chắn sẽ đánh cậu ấy."
Quảng Dã không sao cả mà cười, "Những lời như vậy tôi nghe nhiều rồi, căn bản lười bố thí cái liếc mắt cho cậu ta, vả lại cậu không biết vì sao cậu ta cố ý nói như vậy à?"
Cô và Quảng Dã đi gần nhau, Lư Hạ Dương nhìn cũng khó chịu.
Trong lòng Tang Lê biết rõ, đột nhiên tắt tiếng, Quảng Dã cười treo mũ bảo hiểm trên xe, cất bước đi lên phía trước, ngữ điệu thảnh thơi: "Bây giờ mới vậy mà cậu ta đã bắt đầu ghen tị thì sau này sẽ chắc sẽ phát điên vì ghen tị đấy."
Sau này......
Hai gò mà Tang Lê lại bị cậu làm nóng lên.
Cậu đi vào biệt thự, Tang Lê đỏ mặt đuổi theo.
Quản gia kinh ngạc khi nhìn thấy họ về cùng nhau, Tang Lê chột dạ, chàng trai bên cạnh vô cùng bình tĩnh giải thích, quản gia cũng không nghĩ quá nhiều.
Đi đến cầu thang, Quảng Dã nhìn Tang Lê, giọng điệu không cho phân bua:
"Đi lên phòng tự học làm bài tập."
Cô do dự một chút, đành phải đi lên theo cậu, đến phòng học, Quảng Dã về phòng lấy cặp sách, quản gia đem hoa quả và trà bánh lên, sau đó rời đi.
Đêm nay không có lịch học bù, Tang Lê ăn trái cây, một lúc lâu sau mới thấy Quảng Dã tiến đến, kéo ra cái ghế bên cạnh cô rồi ngồi xuống, cô ngẩn ngơ: "Sao cậu không ngồi đối diện......"
Nam sinh lười biếng cười, "Sợ tôi làm ảnh hưởng cậu? Không phải học sinh giỏi dù ở trong bất kì hoàn cảnh nào cũng có thể tập trung à?"
Tang Lê phát hiện Quảng Dã bây giờ ở trước mặt cô cười ngày càng nhiều, gương mặt cậu lúc không cười cực kỳ lạnh lùng, thế nhưng cười lên lại khiến cho người ta không thể rời mắt.
Cô nghiêm mặt không nhìn cậu:
"Dù sao ai nói chuyện thì là chó con."
Quảng Dã thu hồi tầm mắt, im lặng cười lấy bài tập ra.
Tang Lê làm bài, lát sau cô gặp một câu hỏi khó, đau đầu chống cằm suy nghĩ, một lúc lâu sau giọng nam miễn cưỡng vang lên:
"Cậu nhìn nhầm rồi, chiều dao động của hạt P là chiều âm dọc theo trục Y."
Tang Lê kinh ngạc quay đầu nhìn về phía "chó con" bên cạnh:
"Cậu biết ư?"
Quảng Dã không nói chuyện, Tang Lê đưa bài tập cho cậu, chàng trai nhìn vào ánh mắt lấp lánh của cô, hai giây sau bất đắc dĩ cầm bút lên, giảng bài cho cô.
Tang Lê không ngờ có một ngày mình lại đi nhờ Quảng Dã chỉ bài cho.
Lúc đầu cô cho rằng cậu chỉ vô tình nói đúng, thế nhưng nam sinh đã giải đề thích câu hỏi với tư duy và logic rõ ràng, hẳn là kiến thức này đã được cậu nắm rõ.
Nghe cậu nói xong, Tang Lê khó tin nhìn cậu: "Mình đã nói cậu có thể học được mà, sao cậu còn vờ như không biết?"
Quảng Dã nhạt nhẽo xoay bút: "Học hay không cũng đâu khác gì."
"Ai nói, nếu học hành vô dụng, sẽ không có ai nhiều năm gian khổ học tập đèn sách, xã hội ngày nay rất nhiều kẻ có tiền, nhưng người vừa có tiền vừa có văn hóa không nhiều lắm, tóm lại mình xem thường những người có tiền mà não rỗng, không có chút nội hàm nào."
Tang Lê nói tiếp: "Đối với rất nhiều người ở trong gia đình không có điều kiện như mình, thi đại học có lẽ cơ hội lớn nhất để có thể thay đổi số phận, mặc dù cậu không cần dùng thành tích làm bàn đạp, nhưng hiện giờ chúng ta là học sinh, học tập cũng là bổn phận."
Quảng Dã cụp mắt không nói gì, Tang Lê nghĩ đến gì đó, hiếu kỳ hỏi cậu: "Mỗi ngày cậu đều chơi game thâu đêm, thực tế không phải là thức đêm học bài chứ?"
"...... Cậu nghĩ nhiều rồi."
Cậu nói: "Những câu này không khó, nhìn qua là biết."
Lời này quá mức làm màu, nhưng từ miệng Quảng Dã nói ra, Tang Lê có chút tin tưởng, dù sao cô biết Quảng Dã rất thông minh, có lẽ cậu chính là loại người chỉ cần dùng ba phần sức lực đã có thể học tốt, hơn nữa phần lớn thời gian cậu đều để dành để chép bài, cũng không phải hoàn toàn không học.
Tang Lê chỉ câu hỏi: "Bạn học Quảng Dã, câu này mình cũng không biết, cậu dạy mình đi."
Quảng Dã bất đắc dĩ cười, "Đùa tôi đúng không?"
Cô cười, "Nghiêm túc."
Nhìn đôi mắt chờ mong của cô, cậu vẫn chỉ bài cho cô.
Đoán chừng nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, đều phải ngoác mồm kinh ngạc.
Làm bài xong, Tang Lê đứng dậy cho bài tập vào cặp, cô sửa sang lại cặp, bỗng nhiên một lá thư màu hồng từ trong cặp rơi ra, cô nhặt lên, đôi mắt Quảng Dã bắt được đồ vật không thích hợp, "Đây là cái gì?"
Cô liếc nhìn, không hiểu sao hơi chột dạ: "Người khác cho mình."
Cậu đi qua, sắc mặt trầm xuống: "Thư tình?"
"Mình chưa mở ra xem."
Cô gãi đầu, "Thì, trưa nay Ốc Thiệu Huy đến lớp đưa cho mình."
Trưa nay, Tang Lê vừa cơm nước xong xuôi về lớp, đang làm bài tập, Ốc Thiệu Huy đến đưa cái này cho cô, biểu cảm đánh cược tất cả: "Tang Lê, hi vọng cậu có thể đọc thư rồi cho tôi câu trả lời chắc chắn, tôi chờ cậu."
Tang Lê muốn làm bài tập bỏ thư vào cặp trước rồi quên béng luôn.
Quảng Dã nghe vậy, mặt đen thui: "Cậu muốn đọc thư này?"
Cô mỉm cười nhìn cậu, "Thì?"
"...... Ông đây còn đang theo đuổi, mấy thằng khác có thể xéo đi không?" Cô còn muốn cân nhắc những người khác à?
Tang Lê không khỏi cười, "Quảng Dã, cậu có thể đừng ngang ngược như thế được không."
"Tôi nói sai à?"
Tang Lê không muốn để ý cậu nữa, "Mình làm bài tiếp đây, không được quấy rầy mình."
Cô ngồi xuống, chàng trai cũng về chỗ ngồi, "Cũng được, cậu cứ học đi."
"Ừm?" Thái độ của người này biến hóa nhanh như vậy?
Cậu xoay bút lười biếng nói: "Dù sao một bức năm trăm chữ, tổng cộng ba đoạn, đoạn thứ nhất giới thiệu ưu điểm, đẹp trai cao ráo biết chơi bóng rổ tính cách sáng sủa, đoạn thứ hai nói điểm thu hút hắn của cậu, xinh đẹp dịu dàng khéo hiểu lòng người, không giống những nữ sinh khác, đoạn thứ ba thâm tình tỏ tình, tỏ vẻ một mực hết lòng đối với cậu, phải theo đuổi cậu cho bằng được, hi vọng cậu có thể đồng ý."
Tang Lê:???
Co mở ra xem, không thể nói rất giống lời Quảng Dã nói, mà là giống nhau như đúc, ngây ngẩn cả người: "Sao cậu biết?"
"Đây là lá thư thứ tám cậu ta viết trong ba năm cấp ba."
"......" Người này thật đúng là phong lưu đa tình.
Tang Lê bất đắc dĩ đau đầu, "Nhưng ban đầu mình cũng không có ý định đồng ý, vậy mình sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy."
"Không cần."
"Hả?"
"Cậu ta sẽ không tới tìm cậu nữa."
"Có ý gì......"
Quảng Dã không nói chuyện, Tang Lê không biết người này muốn làm gì, đành phải tiếp tục làm bài tập. ngồi bên cạnh, Quảng Dã lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Ốc Thiệu Huy:
[Cậu đưa thư tình cho Tang Lê. ]
Rất nhanh, Ốc Thiệu Huy bên kia nhìn thấy tin nhắn: [??!! A Dã sao cậu biết?]
Quảng Dã: [Vừa hay thấy được. ]
Ốc Thiệu Huy: [Vậy cậu có thấy thái độ của Tang Lê như thế nào không? Đồng ý hay từ chối, có rung động với tôi không? [ Cười xấu xa ] Tuần trước Văn tử nói tôi có tình địch rất lớn không cho tôi theo đuổi, tôi thấy rõ ràng là cậu ta đùa tôi, dù sao tôi cứ cố gắng một chút. A Dã, chúng ta là anh em, cậu phải giúp tôi nói tốt vài câu đó!]
Cậu ta gửi tin nhắn đi, một phút sau mới thấy Quảng Dã trả lời:
[Nhiếp Văn không đùa cậu, tình địch của cậu là tôi. ]
Quảng Dã hỏi tiếp: [Cậu nói xem, cậu cần tôi giúp cậu nói ngọt như thế nào?]
Ốc Thiệu Huy: ......???"
Mẹ nó giờ tôi trốn còn kịp không???!!!
Ốc Thiệu Huy khóc không ra nước mắt, quỳ xuống gõ bàn phím: [Anh trai, em xéo đây, giờ em xéo liền, anh xé thư tình đi, chắc chắn em đưa nhầm người rồi [ Khóc]
Quảng Dã nhếch môi, ném điện thoại lên mặt bàn.
Đầu bên kia, Ốc Thiệu Huy hùng hổ đi truy hỏi Nhiếp Văn nhưng lại bị Nhiếp Văn điên cuồng cười nhạo, cuối cùng Nhiếp Văn cũng bảo cậu ta giữ kín miệng, nếu không Quảng Dã sẽ tìm cậu ta tính sổ đấy. Ốc Thiệu Huy vội vàng đồng ý, người có thể không theo đuổi nhưng mạng sống vẫn phải bảo vệ.
Trong biệt thự, Quảng Dã tiếp tục làm bài tập.
Thời gian trôi qua, đã gần mười giờ tối, Tang Lê gần như đã làm hết bài tập, thấy giờ cũng không quá muộn, bèn đến phòng tập múa tập luyện chút để thả lỏng.
Cô đến phòng tập, lát sau nhìn thấy Quảng Dã đẩy cửa tiến vào.
Chàng trai dựa tường ngồi xuống uể oải nhìn cô, hai tai Tang Lê phiếm hồng, không nhìn cậu, tiếp tục múa.
Ánh mắt Quảng Dã không khỏi bị thu hút.
Nếu là lúc trước, cậu sẽ chỉ cảm thấy xem người khác múa là việc cực kỳ nhàm chán, nhưng bây giờ nhìn cô múa hoàn toàn không như thế nữa.
Múa xong, Tang Lê đi tới, Quảng Dã đưa khăn mặt và nước cho cô, cô nhận lấy: "Cảm ơn."
Cô ngồi xếp bằng nghỉ ngơi trước mặt cậu, Quảng Dã nhìn gương mặt mệt mỏi gương mặt của cô, "Trước kia mỗi ngày đều tập múa à?"
Cô gật đầu, "Một đoạn thời gian không tập sẽ dễ dàng quên ngay, trước năm lớp 11 hầu như mỗi ngày đều múa, đã thành thói quen."
Tang Lê kể với cậu về điều từng trải qua, "Mặc dù bị thương rất nhiều, nhưng mình vẫn cảm thấy vô cùng đáng giá."
Bởi vì nhiều năm luyện múa, cô hơi bị vẹo cột sống và viêm dây chằng cổ chân, khi thời tiết quá lạnh thời điểm phải đeo tất đầu gối.
Quảng Dã nhìn tia sáng trong mắt cô, hỏi: "Bây giờ sao không học được?"
Tang Lê thu mắt: "Lớp 12, không có thời gian."
"Cậu không thiếu chừng đấy thời gian."
Cô nói không nên lời, Quảng Dã nói: "Cơ sở Thịnh An, tuần sau bắt đầu, ba tiếng mỗi tối chủ nhật, có giáo viên dạy cậu."
Quảng Dã nói, giáo viên kia là một vũ công múa dân gian nổi tiếng trong nước, đến lúc đó cho cô học lớp 1:1. Trước đó cậu đã tìm giáo viên nhưng không nói cho cô biết là bởi vì giáo viên chưa sắp xếp được thời gian.
Tang Lê nghe vậy vội vàng từ chối: "Không cần, mình ở nhà nhảy nhót là đủ rồi, học phí chắc chắn rất đắt......"
"Tiền đã thanh toán, không thể rút."
"......"
"Vả lại chuyện này mẹ tôi cũng biết, bà ấy rất ủng hộ, cậu muốn từ chối thì đi tìm bà ấy."
"Quảng Dã......"
Tang Lê lộ vẻ khó xử, chàng trai nói tiếp: "Cậu không cần có gánh nặng tâm lý, chăm chỉ tập luyện cho tốt mới không lãng phí cơ hội này, chỉ tự học mà không có giáo viên dạy trong thời gian dài, không biết muốn tiến bộ phải chịu nhiều khó khăn ra sao?"
Trong lòng Tang Lê ấm áp, ngẩng đầu nhìn cậu: "Quảng Dã, cậu và dì Tống đã đối xử với mình rất tốt rồi, thật sự không cần phải......"
Cậu bình thản nhìn vào đôi mắt hạnh của cô:
"Cậu nên đứng trên sân khấu, chứ không phải yên lặng đứng dưới đài dõi theo, ước mơ ở ngay trước mắt, những cái khác đều không quan trọng."
Cậu muốn cô sống một cuộc sống tốt đẹp ở Vân Lăng, làm việc mình thích, mỗi ngày đều vui vẻ.
Nếu đã biết cô thích múa, cậu tuyệt không thể để cô chỉ đứng ở cửa phòng học trông mong dõi theo, cô có thể không bận tâm, nhưng cậu không làm được.
Nam sinh từ trước đến nay mạnh mẽ, nói làm là làm, không cho cô cơ hội từ chối, Tang Lê không có cách nào khước từ, trong lòng không kìm nén được cảm động: "Quảng Dã, cám ơn cậu......"
Từ khi đến Vân Lăng đến nay, cô đã nhận quá nhiều sự ân cần và quan tâm của Quảng gia, đáy lòng cô cảm kích không lời nào nói hết.
Quảng Dã cười, "Biết cảm ơn mà không biết đổi câu khác à?"
"Hả?"
Đôi mắt đen của cậu nheo lại, nhìn cô: "Ví dụ như nói, đồng ý với tôi."
Nghe hiểu ý tứ trong lời nói, Tang Lê đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm: "Mình, mình xuống tầng đi ngủ đây......"
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé chạy trối chết, Quảng Dã yên lặng cười.
Buổi tối Tang Lê rửa mặt xong, nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Hôm sau cô dậy sớm, một mình đến trường.
Tới lớp, cô ngồi một mình đọc sách, rất nhanh Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm tới, hai người chỉ thấy cô, kinh ngạc: "Quảng Dã không đi cùng cậu sao?"
"Chắc cậu ấy đi xe máy."
Dụ Niệm Niệm ngồi xuống, mở túi đựng bữa sáng ra, cười hỏi cô: "Làm gì đó? Hiện giờ không phải tốt nhất là mỗi ngày hai người đến trường cùng nhau à? Ngọt ngào biết bao."
Tang Lê bất đắc dĩ, "Đừng nói lung tung."
Có một số người có cảm giác tồn tại quá mạnh, cô cũng không dám mỗi ngày đi cùng cậu.
Dụ Niệm Niệm nghĩ tới một chuyện, nhíu mày: "Mình nghe nói, tối hôm qua Quảng Dã lái xe máy đến trường đón cậu về nhà à?"
"Làm sao cậu biết?"
"Trương Bác Dương nói."
Trương Bác Dương đang ăn bánh tương hương, "Là tôi nghe... nam sinh ở ký túc bên cạnh kể, cậu ta học... lớp Hỏa Tiễn, nói tối hôm qua thấy trước cổng trường."
Tin tức có nhất thiết phải lan truyền nhanh vậy không......
Lúc này Nhiếp Văn và Quảng Dã cũng đã tới, Trương Bác Dương cũng kể chuyện này cho họ, Nhiếp Văn ngạc nhiên hỏi:
"A Dã, thật à?"
Quảng Dã ngầm thừa nhận, Nhiếp Văn cảm thán: "A Dã cậu cũng quá phách lối rồi, cậu có biết bao nhiêu cô gái trong trường nhớ thương chỗ ngồi sau xe máy của cậu không, nếu tin này truyền đi, bọn họ sẽ nổ tung mất."
Quảng Dã đạp xà ngang, uống nước, "Liên quan quái gì đến tôi."
Dụ Niệm Niệm cười: "Chuyện này cũng không thể trách Quảng Dã, đối với Quảng Dã, Tang Lê vốn là trường hợp đặc biệt."
Trương Bác Dương nói chuyện này thật ra cũng không nhiều người bàn luận, dù sao hầu như mọi người đều biết Tang Lê và Quảng Dã có mối quan hệ đặc biệt, cho nên người không biết chuyện cũng không dám đoán mò theo hướng đó, sợ tạo ra lời đồn thổi, bị Quảng Dã tìm tới cửa xử lý.
Nhiếp Văn cười đến độ khóe miệng dài đến tận mang tai: "A Dã, cậu bảo bọn tôi đừng nói ra bên ngoài, nhưng cậu cũng phải kiểm soát bản thân đi, bị người khác phát hiện bọn tôi cũng không có biện pháp."
"Ha ha ha ha......"
Tang Lê đỏ mặt ghé vào mặt bàn, chỉ muốn chui xuống đất.
......
Buổi sáng, thời gian trôi qua cực nhanh.
Giữa trưa, sáu người hẹn cùng đi nhà ăn ăn cơm, Quảng Dã bao, năm món đồ ăn một chén canh, ăn uống xa xỉ một phen.
Lúc ăn cơm, mọi người cười hi ha trò chuyện, chỉ có Quảng Dã và Tang Lê hoàn toàn cách biệt ——
Quảng Dã nhìn cô ăn xong, lại cho cô thêm nửa bát cơm, lông mày nhướn lên: "Cậu là gà mổ thóc à? Mỗi ngày đều ăn ít như vậy? Muốn thành người giấy chắc?"
Có đôi khi đại thiếu gia vẫn độc miệng như thế.
Khuôn mặt nhỏ của Tang Lê nhăn nhó, "Mình thấy đủ rồi......"
"Ăn hết bát này."
Rõ ràng Tang Lê trông hơi gầy, thể chất cũng yếu, sức miễn dịch thì kém, sơ hở lại ốm, còn dễ bị suy dinh dưỡng, kể cả có giữ dáng vì múa, cũng rõ là quá độ.
Tang Lê méo miệng, đành phải ăn tiếp.
Mấy người bên cạnh vây xem cười, Nhiếp Văn chậc chậc: "A Dã, cậu tiêu chuẩn kép quá đấy, bọn tôi ăn cơm cậu cũng không bảo ăn nhiều một chút như vậy."
"Đời này thứ duy nhất cậu không bỏ xuống được chính là đũa, tôi còn để cậu ăn nhiều làm gì?"
"......"
Nếu như đánh thắng được, thật muốn đánh chết cậu.
Cuối cùng Tang Lê bị ép ăn hơn nửa bát, cũng may dạ dày còn có thể chứa được.
Sau bữa ăn, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm về ký túc xá nghỉ trưa, Lữ Nguyệt về lớp tự học, Tang Lê nói muốn đi thư viện tìm mấy quyển tài liệu, Quảng Dã nói cùng đi, Nhiếp Văn tự nhiên không dám làm bóng đèn, bèn nói đi tìm những nam sinh khác chơi.
Những người còn lại bay nhanh trốn đi, chỉ để lại Tang Lê và Quảng Dã.
Tang Lê quay đầu nhìn nam sinh đội mũ lưỡi trai, gương mặt ửng đỏ: "Cậu đến thư viện làm gì......"
Cậu cười, "Làm sao, thư viện là của nhà cậu à?"
Người này đoán chừng quanh năm suốt tháng đều không thèm đặt chân tới thư viện, sao Tang Lê lại không phát hiện ra mục đích của cậu cho được, ngượng ngùng lẩm bẩm: "Cậu quên sáng nay Nhiếp Văn nói gì à?"
"Cái gì?"
"Đừng quá rõ ràng......"
"Tôi đi đọc sách của mình, làm sao lại rõ ràng?"
Tang Lê tự biết không lay chuyển được cậu, xoắn xuýt hồi lâu mới nói: "Vậy được, vậy cậu đừng nói chuyện với mình, mình cũng không nói chuyện với cậu, chúng ta từ giờ trở đi đóng vai người dưng nước lã."
Quảng Dã không kìm được mà cười.
Cô có cần phải đáng yêu như thế không?
Tang Lê bước xuống bậc thang cuối cùng ở nhà ăn, bước nhanh về phía trước, băng qua cây cầu bắc qua hồ, một lúc lâu sau cô quay lại liền nhìn thấy chàng trai đang nghịch bật lửa, không xa không gần đi theo phía sau.
Khoảng cách này cũng được......
Rất nhanh, cô đi đến thư viện, đầu tiên tìm chỗ không người thả cặp xuống, sau đó đi tìm tài liệu giảng dạy.
Cô chọn xong tài liệu rồi ngồi vào chỗ, liền thấy Quảng Dã quăng cặp sách lên mặt bàn, ngồi vào chiếc ghế phía trước bên phải cô, cách cô hai ba bàn.
Trong tim cô khẽ nhúc nhích, kiềm chế thu hồi mắt.
Ánh nắng bên ngoài thích chí rơi xuống, bóng cây lay động bên cửa sổ thủy tinh.
Cô ghé vào mặt bàn làm bài tập, hồi lâu sau bỗng nhiên có một nhân viên quán trà sữa ở trường đi tới, đặt đồ uống lên bàn cô:
"Chào bạn, có người gọi món này cho bạn, sữa dừa hoa nhài."
???
Đối phương rời đi, cô sững sờ cầm lấy đồ uống, cảm thấy ấm áp.
Cô ngu ngơ đến vô ý thức ngẩng đầu nhìn nghiêng về phía trước, dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen của Quảng Dã, mí mắt hơi mỏng nâng lên, lười biếng nhìn cô.
Dưới ly nước đè một tờ giấy:
[Bạn học, tôi đã nhìn cậu rất lâu, muốn làm quen với cậu một chút. —— Quảng Dã. ]
← Ch. 48 | Ch. 50 → |