Kingdom school - ba hotgirls tái ngộ (2)
← Ch.010 | Ch.012 → |
Phòng hiệu trưởngNó nhẹ nhàng mở cánh cửa và bước vào phòng cùng Vi. Trước mặt tụi nó là một người đàn ông trung niên gương mặt hiền hậu cùng đôi mắt kiên định được tôi luyện theo năm tháng. Người đàn ông biết tụi nó vào nhưng cũng chẳng mảy may ngước đầu dậy nhìn một cái, chỉ hỏi:- Ai đấy?
- Là tụi con. - Nó trả lời bằng một giọng dịu dàng hiếm có.
- Ồ...là Bảo An với Bảo Vi đó sao? Hai đứa lớn quá rồi nhỉ? - Ông hiệu trưởng ngẩn lên nhìn tụi nó mỉm cười.
- Vâng...cũng lâu quá không gặp bác. - Vi nhẹ nhàng.
- Mệt hai đứa bây quá. Ta hiểu tính hai đứa như thế nào rồi. Không cần phải tỏ vẻ ngoan hiền thế đâu. - Ông cười.
- Haha...chỉ có bác hiểu tụi con nhất. - Nó cười- Tát nhiên, ta mà.
- Ơ mà con tưởng có dì tới đón tụi con nữa chứ? - Vi nhòm ngó xung quanh căn phòng một lượt.
- Tôi đây hai cô công chúa! - Từ trong căn phòng khác, một người phụ nữ trạc tuổi mẹ nó bước ra với nụ cười đôn hậu trên môi.
- A...dì! - Cả hai chạy lại ôm chặt cứng bà.
- Hơ...hai cô công chúa của tôi...lớn rồi mà. Cứ nhõng nhẽo hoài sao tôi nỡ lòng nào gả đi đây? - Bà xoa đầu hai đứa rồi đùa một câu.
- Dì khỏi lo. Con không lấy chồng đâu. Con sẽ ở với dì luôn. - Bảo Vi trẻ con.
- Thôi đi cô. Cô nói thế rồi sau này không lấy chồng là pama cô lại sang đây đổ thừa tôi nữa. Mệt lắm.
- Không có đâu. - Vi chu môi lên trong rất đáng yêu.
- Hừ... - Bà cười nhẹ.
- Dì với bác ơi. Tụi con học lớp nào ạ? - Nó hỏi.
- Hừ...hai đứa bây là phải cho học chung với thằng Thiên, thằng Minh mới có người trị được chứ cho tụi bây học riêng chả khác nào phá nát cúa trường này. Hai đứa học lớp A1. - Ông hiệu trưởng đùa.
- Bac cứ nói thế chứ tụi con ngoan lắm mà. - Nó lè lưỡi.
- Ngoan...phải...ngoan lắm. Thế chị còn nhớ ai là người làm hai thầy cô giám thị trong trường này nghỉ việc không hả? Lần trước chị tới đây học, hai ông bà giám thị ấy sợ chị tới mức một người lên cơn đau tim phải nhập viện, một người thì lên tăng song rồi ngất luôn tại chỗ. Còn thêm việc ai là người bày đầu cái cuộc chiến ném thức ăn trong canteen ấy nhỉ? Lần đó ta phải giải quyết mệt nghỉ luôn. Chưa kể hai chị còn bắt rắn, rết, tắc kè, thằng lằn, gián, chuột, ...giấu mỗi lớp một ít làm cái trường này loạn cào cào cả lên... - Ông hiểu trưởng kể lại những chiến tích huy hoàng của hai đứa nó.
- Bác cứ quá lên. Tại con thấy trường học nó im lặng quá ên cần chút không khí sôi động thôi mà. - Nó cười trừ.
- Chỉ giỏi chống chế thôi. - Ông cười khổ.
- Hì...thôi. Tụi con về lớp. - Nó nói rồi kéo Vi phóng nhanh ra khỏi đó. Nó kéo tay Vi chạy hụt hơi về phía dãy nhà 1 dành cho khối A. Nhỏ dù không muốn cũng phải chạy theo nó. Mãi cho tới khi dừng trước dãy nhà nó mới chịu phanh chân lại. Nó thắng gấp làm cho Bảo Vi chạy ở sau thắng không kịp mà suýt tông thẳng vào người nó.
- Mày...làm cái...quái...gì vậy? - Vi nói không nổi.
- Hơ...tới...tới rồi! - Nó khó nhọc đáp.
- Tới...đâu? - Nhỏ vẫn còn thở hổn hển.
- Lớp. - Nó trả lời.
- Mày làm cái gì mà...chạy như ma đuổi thế? - Vi bắt đầu ổn định lại nhịp tim của mình.
- Chứ ở lại làm gì? Cho hai người đó phanh thây tao ra à? Lần trước do trốn về trước nên hai ông bà ấy chưa xử được, lần này nán lại lâu ông bà ấy hứng lên lại lôi ra càm ràm nhức lỗ tai. - Nó nói.
- Hừ...mệt! - Nhỏ thở hắc ra một cái.
- Thôi. Lên lớp. - Nó nói rồi bước về phía lớp học của mình. Lớp nó nằm trên lầu 1, phòng cuối cùng của dãy hành lang. Nó rảo bước tới ngay cừa lớp, nơi có một cô giáo trẻ đang đứng chờ.
- Hai em là học sinh mới? - Cô giảo hỏi.
- Vâng ạ. - Vi lễ phép.
- Đây là lớp A1 phải không cô? - Nó hỏi. - Ừm...tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp này. Hai em theo tôi vào lớp.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |