Cơm Trưa
← Ch.098 | Ch.100 → |
Hắn thay đổi
Hai tuần nay ngày nào đi làm về hắn cũng về nhà ăn cơm tối, tựa như một ông chồng tốt, lại còn lớn tiếng ca ngợi tài nấu nướng của nàng
Hiện tại công việc đầu tiên hắn làm mỗi khi tan việc về chính là cùng tiểu Huyên Huyên cười haha, tựa như 1 người cha tốt
Cung Thần Hạo và tiểu Huyên Huyên ngàn lần vui vẻ, chơi đùa với nhau vô cùng hòa hợp, Lôi Dĩnh đối với khả năng bồi dưỡng tình cảm cùng phụ nữ của hắn, trong lòng cảm thấy có chút ghen tị, rõ ràng nàng ở cùng với tiểu Huyên Huyên lâu hơn, tại sao tình cảm của tiểu Huyên Huyên và Cung Thần Hạo lại tốt hơn nàng?
Ko thể ko dám nói, hai tuần này được hắn toàn tâm đối đãi như vậy, nàng cảm thấy rất hạnh phúc, mỗi lần khi nàng làm xong thức ăn gọi 2 người kia vào ăn, sự ấm áp của mái nhà khiến nàng rất thân thiết, nếu ko như ko phải mỗi lần ra cửa đều đụng mặt 1, 2 người tình của hắn, chỉ sợ rằng nàng đã sớm quên đi mục đích quay về, rộng lượng bỏ qua cho hắn những chuyện trước đây, sau đó lại cam tâm tình nguyện sống cùng hắn cả đời
Trằn trọc trở mình, tất cả tâm tư của nàng đều đổ dồn trên người hắn, nghĩ đến ông và ba mẹ đã kích động cỡ nào khi nàng trở về, nếu như nàng vẫn giữ ý định từ bỏ cuộc hôn nhân này, ko biết ông và 2 người họ có thể tha thứ nàng tùy tiện ko, dù sao họ cũng đối xử với nàng rất tốt
Nghĩ ngợi quá nhiều, suy nghĩ của nàng cũng rối loạn theo, tất cả mọi chuyện cứ để nó phát triển theo tự nhiên đi! nhắm lại đôi mắt mệt mỏi, nàng ngủ say
Cảm giác như chỉ vừa ngủ được 1 chút, Lôi Dĩnh mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng chang, ánh sáng mặt trời chiếu sáng khắp nơi, ánh nắng ấm áp nhìn qua đã cảm thấy thật thoải mái
Vươn tấm lưng mỏi, nàng uể oải ngồi dậy, quay đầu lại đã nhìn thấy một đôi mắt to trong suốt, đang nhìn nàng chăm chăm, khóe miệng cong thành nụ cười, nàng đưa tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ, yêu thương hỏi
"Sao vậy tiểu Huyên Huyên?"
"Mẹ, mẹ đúng là heo con lười nha!" Lôi Tử Huyên ngồi ở mép giường, chớp đôi mắt to nghiêm túc nói
"Tại sao?" Lôi Dĩnh nâng mi hỏi
"Ba đã đi làm, nhưng mẹ vẫn còn ngủ" Lôi Dĩnh chu cái miệng nhỏ nhắn nói, ba và con dạy sớm hơn cả mẹ, hơn nữa quần áo mặc hôm nay là ba giúp con mặc nha, tóc cũng là ba giúp con chải, haha............. rất vui!
"Vậy sao con ko gọi mẹ dậy?" Lôi Dĩnh buồn cười hỏi, con nhóc này đúng là tiểu quỷ, có điều nhìn bộ dạng của nó có vẻ như đã dậy từ rất lâu rồi, quần áo, tóc tai đều được hắn chỉnh sửa, ko ngờ hắn cũng rất tỉ mỉ
"Ba nói phải để cho mẹ ngủ, ko cho tiểu Huyên Huyên làm ồn" Lôi Tử Huyên đem lời ba nhắn nhủ lúc sáng nói cho mẹ nó nghe
"Vậy nên con mới ngồi ở đầu giường chờ mẹ tỉnh ngủ sao?" Lôi DĨnh có chút cảm giác mất mát, từ lúc nào lời nói của hắn đã có tác dụng mạnh mẽ với tiểu Huyên Huyên như vậy
"Đúng vậy! Mẹ........... bây giờ mẹ có muốn dậy hay ko......ngày hôm qua mẹ đã đồng ý với tiểu Huyên Huyên rồi! Mẹ phải dẫn con đi thăm ba nuôi và mẹ nuôi!" Lôi Tử Huyên nói, nó rất nhớ ba nuôi và mẹ nuôi nha
"Được, hiện tại mẹ sẽ rời giường, con ngồi ở phòng khách đợi mẹ đi" Nói xong, Lôi DĨnh liền vén chăn lên, mang dép đứng dậy, mang theo hình tượng đầu tóc rối bời, đồ ngủ xốc xếch, ko chút nào thục nữ duỗi thân mỏi
"Mẹ.......... bộ dạng của mẹ bây giờ rất xấu nha......" Lôi Tử Huyên cười nói xong, hướng về mẹ nó le lưỡi 1 cái, rồi xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng ngủ, thật khó hiểu tại sao ba lại yêu mẹ như vậy? Cả ba Mạch nữa, nó cũng rất nhớ ba mạch nha..........
Tiểu quỷ này, càng lớn càng nghịch ngợm rồi, Lôi Dĩnh lắc đầu cười, nhìn xuống đồng hồ báo thức tủ đầu giường, đã chín giờ, nàng nhanh chóng gắp chăn lại thật ngay ngắn rồi mới bước vào phòng tắm rửa mặt, 15 phút sau, Lôi Dĩnh nhẹ nhàng khoan khoái bước ra thay đồ rồi rời khỏi phòng ngủ
Lôi Tử Huyên đang ôm 1 con heo nhồi bông ngồi trên ghế xem hoạt hình
"Muốn ăn cái gì?"
Lôi Dĩnh đi lên trước hỏi
Lôi Tử Huyên quay đầu nhìn về phía nàng nói "Tiểu Huyên Huyên và ba ăn trước rồi" chờ mẹ rời giường, bụng nó đã sớm kêu rột rột
Ách....... nàng thấy ót mình lành lạnh "Vậy mẹ ăn" Vừa nói xong, nàng xoay người đi vào phòng bếp cạnh phòng khách
Trên bàn ăn đã bầy ra sẵn một bữa sáng đầy dĩnh dưỡng, bánh sandwich, jambon, ốp la, còn cả một ly sữa tươi, một bữa sáng tươi ngon theo kiểu phương tây. Xem ra hắn đã chuẩn bị tất cả, thôi kệ, dù sao cũng đã có sẵn, nàng lại lười đi làm, ngồi xuống nàng bắt đầu ăn, mặc dù có chút nguội, nhưng mùi vị cũng ko tệ lắm
"Mẹ, mẹ ăn có được ko?" Lôi Tử Huyên ôm heo con ngồi bên cạnh Lôi Dĩnh ngẩng đầu hỏi
"Được, sau khi mẹ dọn dẹp xong nơi này, thì chúng ta có thể ra ngoài" Lôi Dĩnh vừa thu dọn bàn ăn, vừa nói
Năm phút sau, sau khi đã xử lý mọi việc thỏa đáng, nàng cầm lấy túi xách, nắm tay tiểu Huyên Huyên ra cửa, nếu mà còn chần chờ lâu la nữa, không khéo nàng sẽ bị tiểu quỷ kia cằn nhằn đến chết, ngồi sau xe taxi, nàng gọi điện thoại cho Tiêu Ngự Phi, nói 20 phút sau mình sẽ đến công ty hắn, nàng cũng ko hi vọng một hồi các nàng đến, hắn lại ko có mặt
"XIn hỏi cô là Lôi tiểu thư sao?" nhân viên lễ tân nhìn một lớn một nhỏ bước vào Tiêu thị, cũng vội vàng chạy đến hỏi hang, mới vừa rồi, tổng giám đốc có gọi điện dặn dò trước, cho nên nàng ko thể qua loa
Lôi Dĩnh gật đầu với nàng nói
"Là tôi"
"Mẹ, chỗ này thật lớn nha..........." Lôi Tử Huyên mở đôi mắt to nhìn nhìn chung quanh, sau đó lại ngẩng đầu quay về hướng đại tỷ tỷ mẹ vừa nói chuyện, ngọt ngào kêu lên
"Tỉ tỉ, chị khỏe mạnh"
"Bé con, em cũng khỏe mạnh nha! thật đáng yêu!" Nhân viên phục vụ khom lưng, nhìn đứa bé như vậy thật dễ thương, bờ má hồng hồng nhỏ nhắn, đôi mắt to sáng suốt cả cái giọng nói con nít kia nữa, nhìn qua nó khiến nàng rất thích
"Đại tỷ tỷ, chị cũng rất đẹp nha........" Lôi Tử Huyên thấy người khác khen nó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nụ cười càng khuếch đại
"A.......... cảm ơn!" Nhân viên lễ tân có chút ngượng ngùng, đứng thẳng người nói với Lôi Dĩnh "Xin mởi đi bên này"
Lôi Dĩnh nắm tay Lôi Tử Huyên đi theo phía sau nàng, đi tới phía trước thang máy dừng lại, nàng đưa tay nhấn nút, sau đó lại xoay người, dịu dàng nói
"Lôi tiểu thư, tổng giám đốc vừa rồi có dặn, hai người có thể đi lên lầu 26 bằng thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, rồi thư kí Trần sẽ mang hai người đến gặp tổng giám đốc"
Cửa thang máy cũng vừa mở ra lúc này, Lôi Dĩnh đối với nàng nói tiếng "cảm ơn" rồi lôi kéo tiểu Huyên Huyên bước vào, Lôi Tử Huyên mỉm cười với nhân viên phục vụ vẫy vẫy tay
Xoay người nàng trở về với công việc của mình trên bàn phục vụ, nụ cười vẫn còn treo nỡ trên môi, bé con kia thật đáng yêu
Đinh...............
Cửa thang máy mở ra, Lôi Dĩnh và Lôi Tử Huyên đi ra khỏi thang máy, đã thấy một người phụ nữ mặc một thân màu xám tro sáng, mang kiếng đen, tóc tóc tỉ mỉ, vẻ mặt mỉm cười nhìn các nàng, nhìn qua hẳn nàng cũng hơn ba mươi rồi
"Tổng tại hiện tại đang họp, cho nên đã nói với tôi tiếp đón các vị, xin mời các vị ngồi ở phòng khách chờ một chút, cuộc họp sẽ kết thúc vào 20 phút sau"
"Đã làm phiền rồi" Lôi Dĩnh gật đầu, đi theo thư kí Trần về phòng tiếp khách
Thư kí Trần rót cho Lôi Dĩnh một ly cà phê, chuẩn bị cho Lôi Tử Huyên một ly nước trái cây, rồi mang lên mấy quyển tạp chí cùng truyện tranh và một ít bánh ngọt đặt lên bàn
"Tôi xin ra ngoài trước, Lôi tiểu thư, cô cần gì cứ gọi tôi một tiếng là được"
"Được, cảm ơn cô, thư kí Trần" Lôi DĨnh một lần nữa nói tiếng cảm ơn, đưa mắt nhìn thư kí Trần rời đi
"Mẹ ....... ba nuôi đâu rồi?" Lôi Tử Huyên nhìn nàng hỏi
"Nha đầu.......... ba nuôi đang họp, một lát nữa mới đến, chúng ta ngồi chờ ở đây" Lôi Dĩnh chỉ tay vào cái mũi nhỏ của nó nói
"A! Tiểu Huyên Huyên biết rồi"
"Chỗ này có truyện tranh, còn có món bánh con thích ăn này!" Lôi Dĩnh cầm truyện tranh và món bánh hươ trước mặt Lôi Tử Huyên
Lôi Tử Huyên vẻ mặt vui vẻ nhận lấy, sau đó nằm gục trên bàn nước, vừa xem truyện vừa ăn, còn Lôi Dĩnh cũng cầm lấy tạp chí, lật xem
"Chờ có lâu ko?" Cửa bị đẩy ra, một giọng nói đàn ông trầm ổn vang lên bên tai, nhưng ngay sau đó đã im lặng
Lôi Dĩnh buông tờ tạp chí trong tay ra, ngẩng đầu nhìn người bước vào, Lôi Tử Huyên nhanh chóng ngẩng đầu, sau đó đứng lên rồi chạy đến bên cạnh hắn
"Ba nuôi............" nó ngọt ngào kêu lên
Tiêu Ngự Phi ôm lấy Lôi Tử Huyên, trên mặt treo móc nụ cười dịu dàng
"Tiểu công chúa lần này nặng hơn rồi! Có nhớ ba nuôi hay ko?"
"Dạ............tiểu Huyên Huyên rất nhớ ba nuôi" Tiêu Ngự Phi lạnh lùng họp xong cuộc họp vừa rồi, hiện tại lại tràn đầy cảm xúc, hình ảnh này nếu để cho đám quản lý vừa họp chung ban nãy nhìn thấy, hẳn bọn họ sẽ nghĩ mình nhìn lầm người rồi
"Hai người có thể ngồi xuống hay ko?" Lôi Dĩnh lắc đầu cười
"A.........hôm nay sao lại rãnh rỗi tới tìm anh?" Tiểu Ngự Phi vừa giỡn với tiểu Huyên Huyên vừa hỏi
"A.........hôm nay sao lại rãnh rỗi tới tìm anh?" Tiểu Ngự Phi vừa giỡn với tiểu Huyên Huyên vừa hỏi
"Ngươi có vẻ một chút không hiếu kỳ ta là cái gì hội về nước?" Lôi dĩnh tựa vào trên sô pha nhìn, như vậy, càng thêm xác định ý nghĩ của nàng.
"Anh ko có vẻ gì là tò mò về lý do tại sao em về nước nhỉ?" Lôi Dĩnh tựa người vào ghế salon, nhìn hắn như vậy, ý tưởng của nàng càng thêm xác định
"Bởi vì tiểu công chú nhớ đến anh, cho nên em mang tiểu công chúa đến thăm anh" Tiêu Ngự Phi trêu chọc nói, hắn đương nhiên biết lý do nàng về nước
"Ở bữa tiệc sỡ dĩ em gặp phải hắn là do anh sắp đặt?" Lôi Dĩnh có ý làm rõ, khẳng định nói
"Ko phải vậy, ngày đó ở bữa tiệc anh cũng đã gặp qua hắn, anh cũng cảm thấy có chút kì quái" Tiêu Ngự Phi quay đầu nhìn vàomắt của nàng nói, bất quá hắn cũng chỉ đem chỗ ở của nàng nói cho Hạo mà thôi
"Tại sao lại làm như vậy?" Lôi Dĩnh hỏi, ko phải ban đầu hắn đã giúp nàng rời đi sao, tại sao lại hiện tại muốn đem nàng đẩy về hắn
"Chẳng qua anh ko muốn thấy em tiếc nuối, hơn nữa em và hắn ngay cả đơn ly hôn cũng chưa có kí tên sao? Nếu như em muốn ở cùng Thiên Mạch thì nhất định em phải xử lý chuyện của mình và Hạo thật tốt" Tiêu Ngự Phi ko cho rằng cách làm của mình sai, thu hồi tầm mắt, cùng tiểu Huyên Huyên huyên náo
Hán nói ko sai, nếu như ko phải gặp Hạp lần nữa, làm sao mà nàng biết hắn vẫn chưa kí tên? Mà nàng cũng ko thể cùng Thiên Mạch đăng kí kết hôn, có điều nàng vẫn ko đồng ý cách làm của hắn, nàng giương mắt nói
"Nhưng mà ít ra anh cũng phải thương lượng với em 1 chút, như vậy em cũng có thể chuẩn bị tư tưởng, chứ ko bị động như vậy"
"Về điều này cứ coi như anh tính ko chu toàn, một hồi anh sẽ đãi 2 mẹ con em một bữa tiệc lớn, xem như bồi thường, thế nào?" Tiêu Ngự Phi dịu dàng nói
"Hay nha.........có thể ăn tiệc lớn rồi..........." Lôi Tử Huyên nghe loáng thoáng hai chữ tiệc lớn thì vui vẻ hẳn lên, nó đột ngột nhảy cẩng lên, tròn mắt hỏi
"Ba nươi, có thể mời ba cùng chúng ta ăn bữa tiệc lớn ko?"
"A......dĩ nhiên là có thể rồi!" Tiêu Ngự Phi cưng chiều trả lời
"Wow! Thật tốt......mẹ, gọi điện cho ba nha............" Lôi Tử Huyên quay đầu nhìn về phía mẹ nói
Lôi Dĩnh trừng mắt liếc Tiêu Ngự Phi 1 cái, chưa gì đã phản bội nàng, hắn thật ko đáng tin, còn cả tiểu Huyên Huyên nữa, nghe thấy tiệc lớn thì vội vàng vui vẻ vỗ tay dậm chân, Lôi Dĩnh rút di động ra bấm vào số điện thoại của Hạo, đưa cho no tiểu Huyên Huyên có ý bảo nó nói
Bàn tay nhỏ bé của Lôi Tử Huyên như bị điện giật, nó cầm điện thoại đặt bên tai, nhưng cuộc gọi vẫn chưa được chuyển, điện thoại vẫn phát ra những tiếng "tút, tút"
Cuộc họp im lặng của Cung Thần Hạo liền bị tiếng điện thoại cắt đứt, hắn cầm lấy di động, trên màn hình hiện lên một cái tên, ánh mắt của hắn trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng, nhưng ngay sau đó đã chuyển lại thành vẻ lạnh lùng, hắn hướng về những người cùng họp nói "Buổi họp hôm nay chấm dứt ở đây, mọi người có thể đi ra ngoài"
Nghe được hắn nói ra những lời này, mọi người đều ở chỗ ngồi thở phào nhẹ nhõm, rối rít đứng lên, cầm lấy đống tài liệu trên bàn vội vàng rời đi, ko ai muốn ở lại cái phòng họp này lâu thêm một giây phút nào, cũng ko biết người gọi đến là ai, lại có thể làm cho tổng giám đốc nở nụ cười dù chỉ trong giây lát, tuy nhiên cũng đủ để bọn kinh sợ. Dĩ nhiên ngoại trừ Phương Tử Kiệt thì ko ai biết tổng giám đốc cười vì điều gì
Cung Thần Hạo nhấn nút trả lời, đi tới phía trước cửa sổ
"A lô"
"A lô, ba à! Là con! tiểu Huyên Huyên" Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trẻ con của con gái hắn
Giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi "Tiểu công chúa, sao vậy? Mẹ chưa rời giường sao?" Cung Thần Hạo dịu dàng hỏi, nụ cười hiện lên trên mặt
"Tiểu Huyên Huyên hiện đang cùng mẹ ở chỗ của ba nuôi! Một lát nữa ba nuôi muốn mời tiểu Huyên và mẹ đi ăn tiệc lớn, ba có đến ko?"
Ba nuôi? là người nào?"Tiểu công chúa, ba nuôi con là ai?"
"Ba thật ngốc, ba nuôi của tiểu Huyên Huyên mà ba cũng ko nhận ra, con để cho ba nuôi nói chuyện với ba nha!" Vừa nói, Lôi Tử Huyên đã cầm điện thoại bỏ vào tay Tiêu Ngự Phi "Ba nuôi, ba nuôi nói chuyện với ba đi!"
"A lô"
"Ngự Phi?" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cung Thần Hạo nhíu nhíu mày, sao hắn lại ko nghĩ đến a! Ngự Phi chính là kẻ giúp các nàng rời đi, hẳn hắn phải đoán được chứ, sao lại bỏ sót rồi, khoản nợ này hắn phải từ từ tính với hắn (Ngự Phi)
"Là ta, cùng nhau ăn bữa trưa đi" Tiêu Ngự Phi nói
"các người bây giờ đang ở đâu?" Cung Thần Hạo ko trả lời hắn hỏi lại
"Ngươi có tới hay ko?" Tiêu Ngự Phi hỏi thay cho đáp, câu hỏi này coi như hắn trả lễ lại
"Ta đến, hiện tại các người đang ở đâu?" Giọng nói Cung Thần Hạo càng lúc càng trầm xuống
Tiêu Ngự Phi cũng ko giỡn nữa, đáp trả "Đang ở công ty ta, ngươi có muốn qua đây ko?" Hắn sợ còn chần chừ lâu, người ở đầu dây bên kia sẽ phun trào núi lửa
"Chát" 1 tiếng, Cung Thần Hạo cúp máy. vẻ mặt tức giận bước ra khỏi phòng họp, đi vào phòng làm việc cầm lấy áo khoác, dặn dò xong xuôi, liền bỏ đi
Nàng đã nhìn thấy nó!
Lôi Tiệp Nhi mắt toát lên ánh nhìn hung dữ nhìn bóng người đang dùng cơm trong nhà hàng
Một thiên kim tiểu thư như nàng thoáng chốc đã trở thành một gái quán bar, một kẻ chưa bao giờ lo lắng đến cơm ăn áo mặc thoáng chốc đã trở thành 1 cô gái nợ nần chồng chất, chính là con nhỏ đó, chính vì con nhỏ đó mà nàng mới rơi vào cảnh ũ rũ chán chường
Nàng rốt cuộc cũng đã nhìn thấy nó, đi bẵng 3 năm trời, xem ra cuộc sống cũng rất dễ chịu rồi? Nhìn hình ảnh vui vẻ hòa thuận bàn bên kia, nàng cảm thấy chói mắt vô cùng, vốn nàng có thể sống 1 cuộc sống ko buồn ko lo, nhưng đều là vì nó mà công ty của ba mới phá sản, nếu như ngày ấy nó khiến cho Cung Thần Hạo đồng ý rót tiền vào công thì nàng cũng ko luân lạc đến cảnh này!
Nàng hận nó!
Hận nó phá hủy cuộc sống hạnh phúc của nàng!
Hận nó phá hủy cuộc sống của nàng!
Hận nó vì sao vẫn có thể sống vô tư tự tại như vậy!
Hận nó vì sao vẫn có thể sống hạnh phúc như thế!
Hận nó! Hận nó tất cả!
Nỗi hận như thiêu đốt nàng, ủng hộ nàng, nàng muốn nó phải hối hận, hối hận với tất cả mọi chuyện mình đã làm, nàng sẽ để cho nó biết, lần xuất hiện kì này của nó, là 1 sai lầm! Hừm..... hừm........
Vừa vặn lúc này 1 thân thể mập mạp ngồi xuống cạnh bên nàng, tay trái hắn vịn ở ngang hông Tiệp Nhi, tay phải đặt lên đùi nàng ko an phận sờ sờ "Người đẹp của anh, em đang nhìn gì vậy? Thấy người quen sao?"
Lấy lại tinh thần Lôi Tiệp Nhi nhìn hắn nói "Ko, ko, à............ngài trương, người ở đây rất nhiều, chúng ta ăn cơm trước đi" Lôi Dĩnh chán ghét muốn đẩy cái tay ko an phận kia ra, nhưng nụ cười vẫn treo trên môi
"A! Được! Được!" Trương Đạt Sinh thu tay lại, nhưng vẫn ko quên sờ thêm 1 cái, sau đó lại híp mắt híp mũi ngồi đối diện nàng hỏi
"Muốn ăn gì?"
"Tùy ngài chọn" Lôi Tiệp Nhi giả cười nói, ba năm nay, công phu gặp dịp thì chơi, lúc nào nên nói, lúc nào ko nên nói nàng đã luyện rất tinh xảo rồi, phải làm như vậy thì kim chủ mới có thể cho nàng nhiều tiền hơn 1 chút
"Vậy anh xem chút" Trương Đạt Sinh cười nói, cầm lấy Menu lật lật
Nhìn ông gia hơn bốn mươi tuổi trước mắt, trên đĩnh đầu ko có lấy 1 cọng tóc, mắt nhỏ mũi lớn, đặc biệt còn thêm 1 cái bụng bia lớn, nhìn sơ qua cũng đủ thấy phản cảm, nếu như ko phải vì hắn có tiền, còn lâu nàng mới cùng hắn ăn cơm
Giương mắt nhìn về phía bàn của Lôi Dĩnh 1 lần nữa, nàng đang cười, mà người ngồi cạnh bên nàng là Cung Thần Hạo thì lại tỉ mỉ giúp nàng gắp thức ăn, nhìn kẻ đối diện xem lại mình, nàng cơ hồ chẳng muốn ăn bất kì thứ gì, mà thù hận với Lôi Dĩnh cũng càng ngày càng sâu
Cảm giác như tay đang bị người khác cầm Lôi Tiệp Nhi nhất thời hồi phục lại tình, muốn rút tay về, nàng cười nói "Ngài Trương, đã xong chưa?"
Trương Đạt Sinh vỗ về bàn tay trắng noãn, tay đặt lên lưng Tiệp Nhi, xem ra ngoài tay ra nàng còn có 1 gương mặt đẹp, vóc người cũng rất tốt, hơn hẳn bà già luống tuổi có chồng ở nhà gấp mấy trăm lần
"Một chút nữa.........một chút nữa!"
"Ngài Trường.......... tôi........... tôi muốn đi rửa tay 1 chút" Lôi Tiệp Nhi nói, thật ra thì nàng chú ý tới việc Lôi Dĩnh ko còn ngồi ở chỗ của mình nữa, cho nên nàng mới mở miệng nói muốn đi rửa tay, có như vậy, nàng mới có thể ko hẹn mà gặp được nó
"A...được.......... trở về sớm nha!" Trương Đạt Sinh nói xong luến hướng nàng nháy mắt vài cái, tự cho cái nháy mắt của hắn có 10 phần điện lực, có thể quật ngã 1 đám người
Lôi Tiệp Nhi cầm lấy túi xách hướng hắn cười cười, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Lôi Dĩnh đang rửa tay, nàng liền đứng bên cạnh nó, cười lạnh "Sống rất tốt nhỉ?"
Lôi Dĩnh ngừng ngay động tác rửa tay, quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, cô gái này có chút quen quen, nhìn vẻ mặt đậm màu trang điểm, cách ăn mặc gợi cảm, khiến cho Lôi Dĩnh tạm thời ko thể nhớ kịp người này là ai, nên ko thể nhận ra người, chỉ có thể đăm đăm hoài nghu nhìn nàng
Lôi Tiệp Nhi nhìn nét mặt của nàng, tức giận càng bùng cháy "Ngay cả tôi cô cũng ko nhận ra sao?"
"Lôi Tiệp Nhi?" Lôi DĨnh kinh ngạc kêu lên, Trời!! Người phụ nữ xinh đẹp khêu gợi này là Lôi Tiệp Nhi sao?
"Sao vậy, ba năm ko thấy, thì đến cả chị gái mình cũng muốn quên rồi sao?" Lôi Tiệp Nhi giễu cợt nói, hướng về phía gương, trang điểm lại
"Em....... em ko ngờ tới chị..... chị........" Lôi Dĩnh căn bản ko tìm ra được từ ngữ mình muốn hình dung
"Ko ngờ tới cái gì? Tôi như bây giờ cũng là nhờ cô ban tặng, em gái tốt ạ" Vừa nói, nàng vừa đóng lại hộp trang điểm, xoay người đối mặt với Lôi Dĩnh bởi vì nàng? Là vì chuyện của công ty sao? Ko, chuyện đó ko liên quan đến nàng
"Chị bây giờ sống có tốt ko?" Lôi Dĩnh ko thể tỏ ra lạnh lùng, nhịn ko được liền hỏi
"Tốt......dĩ nhiên rất tốt! làm sao có thể ko tốt được?" Giọng nói Lôi Tiệp Nhi tràn đầy vẻ giễu cợt
"Vậy thì tốt rồi, ko có việc gì, em đi trước" Lôi Dĩnh cúi đầu, ko chú ý đến nét mặt của nàng khi thốt ra chữ "tốt" này, vậy thì được rồi, nàng cũng ko cần phải lo lắng nữa
Lôi Tiệp Nhi nhìn bóng lưng nàng rời đi, hai tay nắm chặt, nó vẫn ko cảm thấy hối hận, ngược lại còn nhẹ nhàng rời đi như vậy sao? Tại sao nó có thể nhẫn tâm như vậy? Hận thù, một lần nữa lại dâng cao
____________________________
"Sao vậy?" Cung Thần Hạo hỏi Lôi Dĩnh đang ngồi xuống, sắc mặt của nàng hình như có chút kì quái
"A! Ko có....... ko có chuyện gì" Lôi Dĩnh lấy lại tinh thần nói, nàng đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lôi Tiệp Nhi có thể ăn cơm ở nơi này cũng đủ để nói lên cuộc sống của nàng rất tốt, bởi vì một bữa tối ở đây có giá rất cao
"Ko có chuyện gì thì tốt rồi" Cung Thần Hạo nói
"Chúng ta cạn một ly đi" Tiêu Ngự Phi cầm ly rượu lên nói
Lôi Tử Huyên cũng cầm ly nước trái cây của mình lên cười hì hì "Cạn ly..... cạn ly này.........."
Bốn người họ đều bị nhóc con làm cho buồn cười, rối rít cầm lấy ly rượu cạn vào cái cốc của tiểu Huyên Huyên
Cung Thần Hạo đặt ly rượu xuống, giương mắt nhìn Tiêu Ngự Phi hỏi "Các người tính khi nào kết hông?"
"Đang xem lịch, vẫn chưa định được ngày, nhưng chắc cũng nhanh thôi" Tiêu Ngự Phi cười nói
"Chúc mừng ngươi!" Lôi Dĩnh hướng Bạch Kỳ Vân nói, nàng chinh phục thành công, nàng cảm thấy cũng vui lây
"Cảm ơn!" Bạch Kỳ Vân cúi đầu, gương mặt khẽ ửng hồng
"Mẹ! Kết hôn là cái gì?" Lôi Tử Huyên phát huy tinh thần học hỏi, ngẩng đầu nhìn Lôi Dĩnh
"Ách......cái này, đợi khi con lớn lên sẽ biết" Lôi Dĩnh cúi đầu nhìn nó dịu dàng nói
"A!" Lôi Tử Huyên cúi đầu, tiếp tục thưởng thữa bữa ăn, chuyện của người lớn thật phiền phức nha
Bữa trưa này thật sự rất vui vẻ, họ nói chuyện với nhau rất nhiều, lâu lâu còn được một tiểu bảo bối chọc cười, đợi cho Ngự Phi ca và tiểu Vân tỷ định được ngày tổ chức hôn lễ, tiểu Huyên Huyên cũng sẽ được làm hoa đồng rồi (*Hoa đồng: 2 đứa trả rãi hoa cho cô dâu & chú rể trong ngày cưới)
Dù là thế nào, bọn họ có thể bước trên thảm đỏ hôn nhân, nàng cũng rất vui mừng, nàng còn đưa lên lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất, hai người nhất định phải hạnh phúc, thật hạnh phúc!
← Ch. 098 | Ch. 100 → |