Nha tế
Ch.02 → |
(nha tế: mình tra theo goole thì nó mang nghĩa " bữa ăn ngon" cũng khá đúng với tình tiết trong chương. Nhưng mình nghĩ nghĩa nó rộng hơn và không biết phải làm thế nào nên đã giữ nguyên. Mọi người ai có nghĩa tốt hơn thì chỉ bảo mình với nhé. )
Năm Thiên hi thứ hai mươi sáu. Chẳng qua mới cuối tháng bảy, sáng sớm trời đã trở lạnh, nhất định phải mặc chiếc áo hai lớp mới được. Lý Tiểu Noãn rét run bần bật dùng một tay để trần ôm lấy bả vai chặt chẽ, chạy chậm vào điện thờ Địa Tàng nằm phía bắc chùa giáo lý Phúc Âm.
Phía trong Địa Tàng điện là một mảnh âm u vắng vẻ. Lí Tiểu Noãn tiến vào đại điện, quì gối lên chiếc đệm hương bồ đã cũ kĩ, cung kính dập đầu lạy một cái rồi đứng lên, ước chừng mũi chân băng qua Địa Tàng điện, sau đó hướng đến điện thờ phụ phía Tây mà đi.
Cánh cửa phía tây điện thờ phụhé mở. Lý Tiểu Noãn đứng ở cửa, miệng nuốt nước bọt lấy tay đẩy cửa ra, cúi đầu đi thật nhanh đến hai cỗ quan tài màu đen ở phía Nam.
Những cỗ quan tài còn lại so với hai cái trong điện có điểm khác biệt. Phía trước hai cỗ quan tài màu đen được bày biện song song nhau. Lí Tiểu Noãn đi đến trước bàn dùng viên gạch vụn kê lên một chân bàn đã gãy, buông nong tre trong tay xuống rồi tháo gùi tre trên lưng ra. Hai tay nàng khẽ chà vào quần áo, mở tấm vải bố ra trên bàn, tiếp theo thận trọng nâng mảnh vải lụa nhỏ đã viết chữ lên vải bố, treo trên giá bút bị vỡ bên cạnh bàn.
Trên vải lụa viết hai cái tên: Lí Khánh Sơn, Lí Liên Thị, hai cạnh của chữ đậm ở giữa lờ mờ xuất hiện chữ Noãn nho nhỏ.
Lí Tiểu Noãn treo vải lụa xong, nửa ngồi nửa quì từ trong gùi tre lấy ra cái hà bao cũ, sau đó từ trong hà bao nàng lấy ra hai cái khối bánh ngô còn ấm, đem hà bao lót ở trên bàn, để bánh ngô lên trên, đồng thời lấy chiếc lọ gốm ghồ ghề nho nhỏ ra tháo nút lọ đặt trên bàn rồi lùi lại phía sau nửa bước chỉnh đốn tang phục được viền lởm chởm sợi gai thô kệch trên người. Nàng kéo mảnh áo tang ở ngực hướng về tấm lụa lạy hai lạy, khẽ cầu nguyện một lát.
Khấn vái xong xuôi, Lí Tiểu Noãn tiến lên đậy nắp lọ, thu hồi bánh ngô bỏ cẩn thận vào trong gùi tre, nàng nhấc nong tre phía sau gùi lên rồi nhẹ nhàng đi về điện phía tây bên cạnh, sau đó trở lại núi.
Bên trong cỗ quan tài màu đen chính là cha mẹ ruột của khối thân thể này. Một nhà ba người đã bán hết gia sản đổi lấy tiền mặt đi vào kinh. Vào mùa xuân ấy, một trận ôn dịch xuôi theo tuyến đường Phượng Tần quét tới cướp đi tính mạng của một nhà ba người, ừm hẳn là một nhà hai người. Lí Tiểu Noãn thở dài lấy bánh ngô ra tính toán cắn đi một nửa.
Mặc kệ bản thân có nguyện ý hay không, nàng cũng đã chiếm thân thể của người ta, vì vậy phải thay Lí Tiểu Noãn làm tốt phận sự của người làm con lúc này.
Thế nhưng, có cách nào để đưa một nhà hai ngườivề quê hương an toàn đây? Nơi này cách thị trấn đến tám chín trăm dặm, nếu như........
Haizz.... Bây giờ ở thế giới nàyđể đi được tám chín trăm dặm chỉ có dựa vào hai chân mới đi được, còn phải kéo hai cỗ quan tài kia, quả thực là khó đến tận trời xanh! Lí Tiểu Noãn lại khẽ thở dài, quên đi, việc này chờ nàng lớn lên nói sau, trước hết nên nghĩ đến chuyện nha tế hôm nay đã. Lí Tiểu Noãn vô thức lắc đầu, việc này nàng sẽ bỏ ra một chút đầu mỗi buổi sáng mạo hiểm hoàn thành nghĩa vụ. Cái miệng nhỏ nhanh chóng cắn bánh ngô, sau đó bước thoăn thoắt về phía núi.
Phía sau dải đá núi là một rừng xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng.
Lí Tiểu Noãn men theo một khe suối bị lõm vào núi, một mạch hướng trên núi đi đến vài chỗ nướcêm. Không nhìn thấy cá, Lí Tiểu Noãn đành phảidọc theo dòng suối nhỏ tiếp tục hướng trên núi đi đến. Đi gần một canh giờ mới tìm được một chỗ rộng một chút, so với chỗ lúc nãy, trong nước rõ ràng nhiều đá núi hơn. Lí Tiểu Noãn dừng lại, nơi như thế này cá rất dễ tụ tập. Hơn nữa nơi này lại là lần đầu tiên nàng đến, biết đâu có thể vớt được vài con, nói không chừng còn vớ bở được con cá to ấy chứ!
Cá to! Lí Tiểu Noãn nuốt nước miếng lao tới đằng sau một tảng đá to, cởi gùi tre trên lưng xuống, khom lưngtừ trong gùi tre lấy ra trong đó một cái chũm chọe vỡ và một cây đũa tre loay hoay khắp nơi tìm vị trí tốt. Nàng cẩn thận dùng đá giữ cái chũm chọe khẽ nghiêng xong lại tiếp tục cầm đũa tre đánh mạnh vào chũm chọe để gây rối bên trong trong động rồi đứng thẳng người dậy hoan hỉ nhìn một chút. Ngày hôm đó nàng làm nhật quỹ* tuy rằng có chút thô sơ nhưng dù sao đi nữa chênh lệch không đến nửa tiếng đồng hồ, coi như là cực chuẩn.
Lí Tiểu Noãn nghiêng mình về phía tảng đá lớn bên cạnh cởi giầy, cẩn thận xắn ống quần lên, cầm lấy cái nong tre tả tơi chỉ còn một nửa rối rít gọi ô ô xi xi, nàng cắn răng hạ thấp người tiến vào phía trong khe suối, uốn cong thắt lưng, hai tay nắm nong tre rách nát tập trung tinh thần nhìn chằm chằm mặt nước.
Mấy con cá nhỏ từ phía sau tảng đá nhàn nhã bơi qua đây. Lí Tiểu Noãn lặng lẽ đem cái nong tre tiến sâu trong nước, nín thở dùng nong tre chậm rãi tới gần mấy con cá nhỏ đắc chí tội nghiệp kia, bất thình lình nhấc nong tre lên, đem mấy con cá nhỏ nhấc khỏi mặt nước.
Lí Tiểu Noãn sung sướng nhảy lên bờ, tiếp theo từ trong nong tre lôi ra ba con cá nhỏ dài tới một tấc cẩn thận bỏ vào trong gùi tre, lại vui vẻ nhảy trở lại trong dòng suối. Nơi này quả thật là địa phương tốt, trận chiến mở màn đã thắng lợi ba con cá!
Kế tiếp trong hơn nửa canh giờ, LÍ Tiểu Noãn vui vẻ ở trong nước tỉ mỉ khắp nơi lật từng tảng đá, ngoại trừ vài con tôm càng xanh ra lại không tìm được một con cá nào nữa! Bàn chân và cẳng chân ngâm trong khe suối lạnh như băng, Lí Tiểu Noãn chán chường không ngừng run cầm cập đứng lên.
Lí Tiểu Noãn mang theo nong tre nhảy lên bờ, run run tìm một tảng đá đầy nắng nhất bò lên trên, gác chân sát vào tảng đá đã bị mặt trời chiếu nóng thủ ấm.
Phơi nắng trong chốc lát, Lí Tiểu Noãn trở lại bình thường, nhoài người về phía trước nhìn nhật quỹ một chút, còn xấp xỉ hai canh giờ, nàng trở về phải mất gần một canh giờ, chỉ có một canh giờ thôi, Lí Tiểu Noãn than thở trong lòng, bò xuống phía dưới tảng đá, xách sọt tre đến, ảm đạm lật xem ba con cá con cùng bốn con tôm càng xanh từ trong gùi tre ít đến thảm thương này.
Lí Tiểu Noãn lấy ra một con cá nhỏ đặt ở lòng bàn tay, xem xét tình hình cụ thể, rồi lại nuốt nước miếng, cá bé cỡ như này rửa sạch dùng dầu cải chiên lên giòn giòn là ăn ngon nhất. Nhưng mà nếu như lại dùng nước chát hỏng nêm nếm vậy....... Lí Tiểu Noãn ngổn ngang trăm mối nuốt nước bọt, lần trước ăn vị ngon như thế là ở nơi nào nhỉ? chỗ Tô Chiếc Hối hay là Đàm thị?
Lí Tiểu Noãn lo lắng thở dài, đem cá ném vào trong sọt tre, hiện tại tưởng tượng mấy cái vô dụng này để làm gì?để Ngụy ma ma dùng lửa nhỏ từ từ nướng cá từ trong ra ngoài thì hôm nay mới có thể ăn ngon miệng!
Vẫn là nhanh chóng đi bắt cá mới phải.
Lí Tiểu Noãn từ tảng đá nhảy xuống, mang theo nong tre, chân đất bơi hướng lên trên tìm kiếm dù cho cá hay tôm nhỏ chỉ bằng hột gạo.
Đi một đoạn đường, Lí Tiểu Noãn nhảy qua dòng suối nhỏ trước mặt, lại tiếp tục thận trọng tìm kiếm trở lại.
Không thu hoạch được gì!
Lí Tiểu Noãn thất vọng, gục đầu vào tảng đá lớn bên cạnh, quăng nong tre xuống, xoay người lấy hòn đá hung hăng ném vào dòng suối, oán giận la hét:
"Hắn meo meo cái con mèo!"(câu này không hiểu rõ lắm, ai đó giúp mình vs ><)
Vừa ném vài viên, vừa phát tiết xong, Lý Tiểu Noãn thương cảm rũ hai vai, chậm chạp thu hồi nhật quỹ ném vào trong gùi, quên đi, vẫn nên tranh thủ thời gian trở về chùa đi thôi, dù sao cũng không thể chậm trễ được!
Ngày hôm nay, Nhữ Nam vương phủ ở trong chùa thờ phụng. Lí Tiểu Noãn nặng nề nuốt nước bọt. Điểm tâm ở Nhữ nam vương phủ nàng chỉ nếm qua một lần vào dịp tết Đoan Ngọ, Ngụy ma ma đi kinh thành bán tú phẩm vừa vặn gặp lúc họ phát bánh mừng thọ. Bà xếp hàng trong hơn một canh giờ nhận được một cái rồi cất đem về cho nàng. Bánh mừng thọ nhỏ xíu không đủ cắn vài miếng, nàng ăn một nửa, nửa còn lại cứng rắn đem đến miệng Ngụy ma ma.
Mùi vị kia...... nước bọt Lí Tiểu Noãn lại chảy đầy miệng, hừ, nếu có thể kiếm một vài khối điểm tâm vào ngày hôm nay thì đều có đủ mọi thứ rồi.
Lí Tiểu Noãn mang giầy, vác gùi tre trên lưng định bụng quay về, ở góc khóe mắt quét thấy bên trong dòng suối chuyển động đánh từng đường bóng đen thật dài. Tim Lý Tiểu Noãn lập tức nhảy đến cổ họng, mấy ngón tay run rẩy hưng phấn cởi gùi tre xuống, mang theo nong tre rồi chạy vội đến khe suối bên cạnh.
Ở trong khe suối nhởn nhơ chuyển động dạo chơi, có điều không phải là cá, mà là.... . lươn!
Lí Tiểu Noãn ghét bỏ lùi lại nửa bước. Trước đây món ăn không gì ngon hơn này đặt ở trên dĩa cùng con rắn giống nhau khiến cho người ta ghê tởm khắp toàn thân!
Quên đi, vẫn là quên đi. Hai tay Lí Tiểu Noãn nắm chặt nong tre lại luyến tiếc xoay người, một con to như vậy làm lươn om, lươn chiên, ống lươn om, lươn súp hầm...... Lí Tiểu Noãn gắt gao nhìn chằm chằm con lươn ào ào đần độn, cắn chặt răng, quăng giầy, qua loa kéo ống quần, mang theo nong tre cẩn thận đứng vào trong dòng suối cầm nó từ từ tiến sâu vào trong nước. Nàng nín thở đến gần con lươn, mạnh mẽ nâng nong tre lên, dùng hết sức lực ném tung con lươn lên bờ.
Con lươn nằm giữa tảng đá lớn nhỏ tuyệt vọng vặn vẹo trốn chạy. Lí Tiểu Noãn ném nong tre, lẻn lên bờ, nhặt một khối đá lớn nhắm vào đầu con lươn dùng sức đập xuống. Đầu lươn bị đập, máu thịt văng khắp nơi, thân mình tuyệt vọng xoắn lên.
Sau đó, Lí Tiểu Noãn tránh né thở phì phò dựa đầu vào tảng đá lớn. Nàng chăm chú nhìn chằm chằm con lươn giãy giụa hấp hối, sợ hãi không ngừng nhìn nó chết đi không còn chuyển động nữa mới từ trong bụi cây bên cạnh tìm nhánh cây lại đây. Nàng lấy nhật quỹ và lọ gốm từ trong gùi ra, để ngược gùi tre, chịu đựng cảm giác buồn nôn rồi đem lươn đẩy vào trong gùi.
Lí Tiểu Noãn thở dài mang lại giầy, thu thập thứ tốt, ngắt mấy lá cây đậy lươn lại, đem nhật quỹ cùng bình gốm bỏ vào, vẻ mặt tươi cười mang theo gùi tre hướng dưới chân núi mà chạy.
Bên trong tiểu viện phía sau chùa Giáo Lý PhúcÂm, ở chính giữa có ba gian nhà cỏ, một gian tối phía tây đã sụp một nửa, một gian phía đông vẫn tốt đẹp không hư tổn gì, nơi này chính là nhà của Lí Tiểu Noãn và Ngụy ma ma đã ở gần nửa năm.
Lí Tiểu Noãn đẩy hàng rào vào sân, cẩn thận xách gùi tre đặt vào trong chumnhỏ ở cửa ra vào phía đông, dùng nong tre che đậy miệng chum rồi dùng tảng đá đè kĩ lại. Nàng lùi ra phía sau vài bước, hai mắt vừa ý nhìn xong xoay người vào nhà thay quần áo. Quần áo trên người dính máu lươn ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy lại kể lể Ngụy ma ma.
Lí Tiểu Noãn cởi tang phục bằng sợi đay thô trên người xuống, nghĩ nghĩ, từ trong vài món áo quần đầu giường nàng chọn ra một chiếc áo màu trắng vải thô, một chiếc quần màu chàm vải thô đi ra. Tỳ nữ thô sử ở các gia đình nhà giàu đều là mặc loại quần áo kiểu dáng, màu sắc này.
Lí Tiểu Noãn thay quần áo, từ đầu giường lấy ra cái hà bao thật lớn nhét vào trong ngực, hớn hở ra ngoài. Chạy nước kiệu tới cửa hông phía sau chùa Giáo Lý Phúc Âm, nàng dùng sức đẩy cửa rồi theo khe hở của cánh cửa và khung cửa lách đi vào.
Hậu viện chùa Giáo Lý Phúc Âm im ắng không có một bóng người. Lí Tiểu Noãn dọc theo góc tường nhanh chóng đi tắt hướng đến điện Quan Thế Âm.
Đến sau cửa điện Quan Âm, Lí Tiểu Noãn cẩn thận nấp ở trong góc, chú ý nghe động tĩnh bên trong điện. Lúc này người trong điện hẳn là ở điện tam đại thờ phụng. Nơi này không có người. Lí Tiểu Noãn dè dặt nằm ở góc phòng, thận trọng dò xét một lát rồi mới hé miệng cười, tay chân nhẹ nhàng tiến vào điện Quan Âm.
Ch. 02 → |