Còn có ai?
← Ch.0987 | Ch.0989 → |
Đinh Tranh đối với cơ thể của cậu ta không dứt được. Có lẽ, cô ta thích người đàn ông hư hỏng như vậy.
Cô ta nói với cậu ta: "Tôi không chỉ nhìn trúng bối cảnh của cậu, Vân Phàm tôi là thật lòng!"
Cô ta lại nói cô ta muốn làm cho cậu ta nổi tiếng để bố của cậu ta nhìn cậu ta bằng con mắt khác.
Cố Vân Phàm nghe xong, từ từ nhả vòng khói ra.
Cậu ta giỏi nắm bắt phụ nữ nhất, không nói được cũng không nói không được... Nếu như càng như xa như gần thì người phụ nữ càng dâng tất cả, cống hiến đến trước mặt cậu ta.
Cuối cùng, cậu ta chỉ để lại một câu.
"Xem lại đã! Điều kiện tiên quyết là phải gom được tiền tài trợi"
Đỉnh Tranh nhẹ nhàng ôm khuôn mặt tuấn tú của cậu †a, giọng nói hơi khàn: "Trong tay tôi có mấy trăm triệu, nếu như tin tức cuộc đua xe lần này chuẩn thì tôi sẽ đầu tư hơn phân nửa vào, không sợ gom không được."
Cố Vân Phàm cười nhàn nhạt.
Đinh Tranh biết, loại cậu cả này coi thường chút tiền này.
Cô cũng không nỡ dùng toàn bộ tiền lên người cậu ta, nhưng không nỡ con thì không bắt được sói, bây giờ cô ta thật sự muốn sống cùng cậu ta.
Cô ta nghĩ đến Bạch Vi, nghĩ đến Ôn Noãn.
Có lẽ, cô ta phải xây dựng mối quan hệ tốt với bọn họ như vậy cô ta mới có thể gả vào nhà họ Cố.
Phía bên kia, Hoắc Minh tắt điện thoại.
Anh yên tĩnh nhìn điện thoại mấy giây, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi, nghĩ là Ôn Noãn dẫn theo các con về rồi.
Anh nhìn người giúp việc một cái.
Người giúp việc lập tức gật đầu: "Tôi không nói với bà chủ."
Hoắc Minh cười rất nhẹ, đi ra nghênh đón vợ và các con.
Tháng Chạp lạnh giá.
Thời tiết lạnh anh chỉ mặc áo len đi ra ngoài, đợi xe dừng lại mới mở cửa sau của xe.
Ôn Noãn xuống xe, vô cùng tự nhiên hỏi: "Mặc ít như vậy!"
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, ngón tay ấm áp.
Mặt của Ôn Noãn nóng, nhỏ tiếng nói: "Ở trước mặt các con chú ý chút."
Hoắc Minh lại cười, khom lưng bế Hoắc Tây từ trong xe ra, hôn vào mặt nhỏ nói: "Hoắc Tây, bố có cần chú không?"
Hoắc Tây dựa vào vai của Hoắc Minh, vô cùng thoải mái.
Cô bé ôm lấy cổ của bố, giọng nói nũng nịu: "Mẹ khá Vui mà."
Mặt của Ôn Noãn đỏ đến không chịu được.
Cô nắm tay nhỏ của Sùng Quang, đi rất nhanh, Hoắc Minh ở phía sau không quên nhắc nhở cô: "Cẩn thận con."
Ôn Noãn không quan tâm anh.
Hoắc Minh bế Tiểu Hoắc Tây chậm rãi đi theo phía sau.
Tiểu Hoắc Tây mềm nhũn nói: "Hôm nay ăn cơm gặp được chú Khương Duệ rồi!"
Hoắc Minh hơi híp mắt.
Anh không biến sắc hỏi: "Còn có ai?"
"Còn có chú Chu và chị Khương Sinh, còn có một chú không quen biết trông khá đào hoa."
Hoắc Minh không hỏi nữa.
Vào phòng khách, Ôn Noãn đã cởi áo khoác, cô gọi Hoắc Tây đi đàn dương cầm.
Hoắc Tây ít nhiều muốn lười biếng.
Ôn Noãn mềm lòng, cô không thích ép buộc con trái lại Hoắc Minh gõ nhẹ vào đầu Sùng Quang nói: "Con gái đàn dương cầm có phải vô cùng có khí chất?"
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen. a_z. z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được). Vào google gõ: "truyen Az.. z" để đọc nhé!. Truyện được cập nhật liên tục. Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
← Ch. 0987 | Ch. 0989 → |