Vay nóng Tima

Truyện:Hoán Phu Cách Cách - Chương 06

Hoán Phu Cách Cách
Trọn bộ 11 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Liên tiếp mấy ngày, Tĩnh Vũ sơn trang trời yên biển lặng, Tình Tâm rất thông minh không hề nhắc đến chuyện Đỗ Kiều Tuyên hiến thân, mà Thừa Diệp cũng không hề đề cập tới, hai người hòa bình với nhau, bất quá, Đỗ Kiều Tuyên sống một mình ở đông sương phòng lại mang tâm sự nặng nề, Thạc Nhân nhìn thấy cũng chỉ có thể một bên lo lắng suông, cho dù hắn có thể canh giữ bên người nang, nhưng mới vừa lơ là một chút, chính là có chuyện -

"Ca! Ca!"

Trong thư phòng, Tình Tâm đang nhét một khối điểm tâm vào miệng Thừa Diệp, Thạc Nhân lại vội vã mở rộng cửa xông vào.

Ánh tà dương buông xuống, nhưng vẫn còn chút ánh sáng mờ mờ, Thừa Diệp thấy được một thân ảnh mơ mơ hồ hồ, nhưng lập tức tối sầm lại, hắn nhịn không được kích động mừng rỡ như điên, một, hai ngày này, ánh mắt hắn đã chậm rãi cảm nhận được ánh sáng rồi, hắn hít sâu một hơi, đang muốn hỏi đệ đệ có việc này? Nữ nhân chết tiệt kia lại nhân cơ hội đó nhét thức ăn vào miệng hắn.

"Chuyện gì?" Tình Tâm hỏi bởi vì thấy Thạc Nhân mắt trừng môi há nhìn nàng đang đút thức ăn cho đại ca thân yêu của hắn.

"Ắc-"Hắn lúc này mới có phản ứng, sốt ruột từ trong người lấy ra một phong thư, "Kiều Tuyên để lại thư rồi bỏ đi rồi, nàng nói so với việc muốn nàng gả đến phương bắc, không bằng nàng tình nguyện bỏ đi."

"Đó là lựa chọn của nàng, tùy nàng đi!" Thừa Diệp diện vô biểu tình.

"Ca, nàng chỉ là một thiếu nữ tử, lại không thân không thích, nàng có thề đi đâu được?"

"Ngươi nói rất đúng, ta với ngươi đi tìm." Tình Tâm cũng thấy rằng không ổn lắm, nàng lập tức đứng dậy, theo Thạc Nhân đi.

Trong khoảnh khắc đó, Thừa Diệp tựa hồ thấy được hai hình ảnh không rõ ràng rởi khỏi thư phòng, hắn dừng một chút, đứng dậy ra ngoài.

Tề Tâm, Tề Lực nhìn thấy thiếu phúc tấn cùng nhị bối lặc đi ra ngoài, không ngờ cả chủ tử cũng bỏ đi, "Bối lặc gia?"

"Các ngươi không cần đi theo."

Hắn bỏ lại câu này, rồi chuyển hướng đến chuồn ngựa.

Tình Tâm cùng Thạc Nhân mới vừa lên ngựa lại nhìn thấy Thừa Diệp, "Ngươi tại sao cũng-"nói còn chưa nói xong, hắn liền xoay người nhảy lên lưng ngựa, ngồi phía sau nàng, "Ngươi?"

"Ta cũng đi, nàng nếu thấy ta nhất định ra mặt." Hắn cũng không muốn xảy ra một chuyện đáng tiếc khác.

Hắn tiếp nhận dây cương, giục ngựa chạy gấp, nàng lại quay đầu nhìn Thạc Nhân tay còn chưa vững dây cương bị bỏ lạc phía sau, chịu không nổi ngẩng đầu trợn trắng mắt, thảo nào trái tim của Đỗ Kiều Tuyên vẫn ở trên người Thừa Diệp, hắn thật quá không có tiến bộ rồi!

Bởi vì không an tâm, cho nên dù đang ngồi trong lòng Thừa Diệp, nàng vẫn thỉnh thoảng ngoái đầu lại phía sau nhìn, đôi mắt Thừa Diệp tuy rằng không nhìn thấy rõ, nhưng thỉnh thoảng có thể thấy hình bóng mờ ảo của nàng, cho nên hắn đối với động tác này của nàng vô cùng bất mãn, hắn biết Thạc Nhân nhã nhặn nho nhã, khác hẳn kẻ cuồng vọng như hắn, nhưng nàng rõ ràng đang ngồi trong lòng hắn lại liên tiếp ngoái đầu về sau, đây tính là gì?!

Suy nghĩ trong lòng không hiểu tại sao lại dấy lên lửa giận trong lòng hắn, hắn đột nhiên giơ tay ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, "Đừng quay đầu lại nữa cho ta!"

"Cái gì? Sao tự nhiên-" Nàng bị dọa kêu lên, đang muốn quay đầu lại xem hắn làm cái gì, nhưng chưa kịp quay đầu lại, tay hắn đã ngang ngược chế trụ cái cổ của nàng, khiến nàng không thể động đậy.

"Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?!"

Hắn căn bản không trả lời, giục ngựa tiếp tục băng băng trong rừng rậm, nàng không biết phải làm thế nào, thở dài một hơi, quên đi, nếu bị hắn chế trụ rồi, thôi thì thả lỏng vậy.

Thừa Diệp cảm thấy kinh ngạc khi cảm giác được nàng đang thả lỏng toàn bộ thân thể tựa vào người hắn, nhất thời mất tập trung, hắn dĩ nhiên quên quẹo phải.

"Trời ạ, phía trước có cây a!"

Nàng gấp đến mức kêu to, hắn cũng gấp gáp kéo dây cương lại, con ngựa hí vang lên một tiếng, chân trước nhảy lên, mắt thấy hai người sẽ rớt xuống từ trên lưng ngựa, hắn chuyển thân ôm lấy nàng, bọn họ lăn mấy vòng trên mặt đất, nhưng do hắn đem nàng bảo hộ trong ngực, bởi vậy nàng cũng không bị thương, sau khi đứng dậy, nàng liền vội vàng nâng Thừa Diệp đang té trên mặt đất, "Ngươi không sao chứ?"

Hắn lắc đầu đứng lên, "Con ngựa đâu?"

"Chạy mất...Ắc, " Nàng đột nhiên cảm thấy có vài giọt mưa từ trên trời rơi xuống, ngẩng đầu lên nhìn, lúc này trên trời đúng là mây đen chằn chịt, "Không thể nào?" Cánh rừng này có thù có oán với nàng hay sao? Hai lần liên tiếp đến đây đều gặp phải mưa to?!

"Trời mưa rồi." Thừa Diệp cũng bị giọt mưa nhiễu trúng.

"Đúng vậy! Đi thế nào?" Nàng vội hỏi.

"Chúng ta đang ở đâu? Hướng nào?" Hắn cũng hỏi.

Nàng nhịn không được rên rỉ một tiếng, "Không thể nào, ngươi biết rõ ta không hình dung được cây ở đây mà."

Cũng đúng, nhưng trong trí nhớ, chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi...

"Ngươi thử đầu tiên..."

Lời còn chưa dứt, từ trên trời mưa rơi như trút nước, Tình Tâm nhìn một chút, quên đi, cứ đi thẳng là được rồi, nàng một đường lôi kéo tay hắn băng băng trong rừng, đi đến một con đường vừa nhỏ vừa hẹp, còn phải rẽ trái rồi rẽ phải rẽ đến một bóng râm dày đặc, trước mắt đột nhiên hiện lên một huyệt động to lớn, bên phải còn có một cái ao nhỏ được đầy hoa dại vây quanh.

Nàng mang hắn đi vào sơn động, rốt cuộc không phải mắc mưa rồi.

"Chúng ta đang ở đâu?"

Nàng lôi kéo hắn đến ngồi xuống ở một tảng đá, "Một nơi rất đẹp, rất nên thơ, mưa bụi bay lất phất, như ảo như mộng, " thấy vẻ mặt hắn hoang mang, nàng cười nói, "Là trong một sơn động, nhưng nhìn ra sẽ thấy một cái ao nhỏ, còn có rất nhiều hoa dại!"

"Có chỗ thế này sao?"

Nàng sửng sốt, "Ngươi không biết?"

Hắn lắc đầu, nơi này chắc chắn là một phía ở tây bắc rồi, hắn rất ít khi nào đến đây.

"Vậy tốt quá, đây chính là hoa viên bí mật của ta, ngươi biết không? Công chúa bang chúng ta-"

"Công chúa bang?"

"Ắc, ngươi không biết?"

"Ta nên biết cái gì?"

Cũng đúng, thấy hắn ngồi mãi ở Tĩnh Vũ sơn trang như vậy, sao lại có cơ hội nghe đến danh tiếng lan xa ở Bắc Kinh của công chúa bang các nàng, hơn nữa lấy cá tính của hắn, cũng không có ai lại nhàm chán kể chuyện của các nàng cho hắn nghe.

"Quên đi quên đi, mặc kệ công chúa bang, hắt, hắt xì! Hắt xì!" Nàng liên tiếp hắt xì hai cái, một trận gió lộng từ ngoài động thổi vào, "Lạnh quá a! Hình như ta trốn sai chỗ rồi."

"Ngươi biết thì tốt, có sơn động nào không lạnh đâu?" Vẻ mắt hắn tựa hồ đang nói nàng đúng là ngốc.

"Đã là lúc nào rồi, ngươi còn mắng chửi người khác?" Nàng liều mình chà chà xát tay.

"Không phải sao?"

"Có chút lương tâm đi được không? Khi tay ngươi bị thương, đều là ta đút ngươi ăn đó."

"Ta đâu có xin ngươi."

"Đúng! Là ta gà mẹ, tiếp đó không có việc gì đi học tiếng Tây Dương, mà chịu được hưởng đều là ngươi hết, còn có còn có, lần trước ngươi rơi xuống nước, ta cũng nhảy cùng, hừ, tùy tiện nói ra vài chuyện, đều chứng tỏ ta là thê tử có tình có nghĩa, đâu giống với ai kia."

Hắn không trả lời nàng, nhưng cũng không có nghĩa là lòng dạ hắn sắt đá như vậy, sờ tới sờ lui tìm trong hang động một lát, rốt cuộc cũng tìm được mấy cành cây khô, cũng tìm được hai mỏm đá.

"Cạch! Cạch!" Bận bịu hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng có cảm giác ấm áp, biết rằng đã đốt được lửa rồi.

"Đã để ngươi đi nhóm lửa rồi! Hắt xì!" Tình Tâm cũng đến gần đó, nàng đương nhiên thấy hắn bận bịu cái gì, hơn nữa cũng dứt khoát để hắn đi làm, dù sao cái hang động này cũng tương đối bằng phảng, để hắn có chút biểu hiện cũng nên mà.

Nàng dùng hai tay xoa xoa cánh tay, mặc dù đã ngồi gần bên đống lửa, nhưng gió lạnh ngoài động cứ vù vù thổi tới, mưa bên ngoài lại mãi không chịu dứt, nàng vẫn là liên tục hắt xì, "Hắt xì! Hắt xì!"

Hắn nhíu mày, rốt cuộc mở miệng, "Qua đây."

"Chi?" Trời ạ, cũng may là hắn không nhìn thấy, nàng ngay cả nước mũi cũng chảy xuống rồi.

Hắn mím môi, "Ta không biết bị chê là vô tình vô nghĩa."

Vậy thì có quan hệ gì với nàng? Nàng hừ hừ mấy cái, đứng dậy tới gần hắn, không ngờ bàn tay to lớn giữ một cái, lôi kéo cả người nàng, nàng ngã vào trong ngực hắn, nghe tiếng tiếng tim đập đều đều của hắn, không hiểu sao lại mặt đỏ tim đập, muốn đứng dậy, "Không cần đâu!"

"Như vậy đi!" Giọng nói lạnh lùng kiên quyết không cho nàng cãi lại.

Được rồi, có còn hơn không, bởi vì thật sự quá lạnh, mà dựa vào hắn đích thực là ấm áp hơn, chỉ là y phục hai người đều ướt sủng, gió từ miệng hang thổi tới, cảm giác lạnh buốt.

"Cởi y phục ra." Hắn đột nhiên mở miệng.

Nàng sửng sốt, tâm hữu linh tê (*) sao? Sao hai người đều có suy nghĩ giống nhau vậy? "Không cần."((*): tâm linh tương thông)

"Ta không nhìn thấy được, ngươi còn cố kỵ gì chứ?"

Ý tứ chính là rụt rè nữ tính có thể ném đi? "Nói cũng đúng, nhưng mà-"chính là rất quái lạ.

"Ngươi không cởi ta giúp ngươi cởi." Hắn thật đúng là muốn động thủ. (@Gà: bởi, tôi chọn bộ này cho cô vì khúc sau nó BT giống cô nè =)))

Nàng biến sắc, "Không cần, ta tự mình động thủ."

Nàng tự an ủi mình là hắn nhìn không thấy, nàng cũng không muốn lạnh chết ở chỗ này, vì vậy nhẹ nhàng cởi y phục ra, chỉ còn lại cái yếm cùng tiết khố, mà hắn cũng cởi bỏ ngoại bào cùng áo mỏng bên ngoài, lồng ngực cường tráng xích lỏa kia không hiểu sao lại khiến tim nàng kêu lên thình thịch, "Ắc- Ta đem y phục ngươi đến gần đống lửa hong khô."

Hắn gật đầu, nàng lẳng lặng đem y phục tới gần đống lửa, sau đó nói, "Được rồi."

"Qua đây."

"Ừ." Nàng âm thầm thở dài một tiếng, lúc này mới làm tổ trong lòng hắn, hắn cũng rất tự nhiên ôm lấy nàng.

Thành thật mà nói, không chán ghét, còn rất ấm áp nữa, giống như lò sưởi thiên nhiên, Tình Tâm mỉm cười, giống như mèo con lười biếng tìm một nơi thoải máu dựa vào ngực hắn.

Từ trên thân thể nàng toát ra một mùi hương xử nữ nàng nhạt một mực khiêu khích hắn, mà hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, trong lúc gắn bó thân thiết, hắn thậm chí cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nàng cách một lớp vải mỏng trước ngực hắn, hắn âm thầm hít thở, cố gắng ức chết ham muốn đang đột nhiên dâng lên trong máu.

Giờ này khắc này, đột nhiên hắn muốn nhìn thấy nàng, rất muốn biết dụng mạo của nàng...

Cơn mưa tầm tã này đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát sau, liền thấy được sao trăng cùng nhau chiếu sáng, trong không khí còn có một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái được nước mưa tẩy sạch.

Y phục của Thừa Diệp cùng Tình Tâm cũng đã khô được nửa, sợ rằng có người tìm tới, hai người rất nhanh cầm lấy quần áo vội vã mặc vào, nàng cầm lấy một cành cây to châm lửa làm đuốc soi đường, nắm tay hắn rời khỏi hoa viên bí mật của nàng, mà bầu không khí của bọn họ lúc này trở nên rất kỳ diệu, có một loại ấm áp chỉ có thể cảm nhận chứ không nói được thành lời xen vào giữa hai người.

Sau khi đi được một đoạn đường ngắn, rất may mắn, liếc mắt lại thấy con ngựa của bọn họ đứng dưới một gốc cây, hai người lên ngựa, bởi vì trời đã vào đêm, Thừa Diệp chủ trương quay về sơn trang trước, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hắn đại khái cũng biết được phương hướng, cho nên bọn họ rất nhanh trở lại sơn trang.

Vừa bước vào phòng khách, liếc mắt đã thấy Đỗ Kiều Tuyên khóc sướt mướt trên ghế.

Nghe Lâm di nói, bọn họ ra ngoài không được bao lâu, nàng lại trở về, nói nàng không có người thân, không có bạn bè, không biết phải đi đâu cả?

Thạc Nhân nhìn Đỗ Kiều Tuyên rơi lệ, lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía tẩu tử, muốn tẩu tử thay nàng cầu tình.

Tình Tâm cắn môi dưới, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Thừa Diệp, "Ta thấy, nàng mới mười lăm tuổi, cứ để nàng ở đây một năm nữa rồi hẵng thành thân, được chứ?"

Hắn mím môi không nói câu nào.

"Nếu không, nàng động một tí là bỏ đi, đến lúc đó nhà chồng tìm chúng ta đòi người cũng phiền phức lắm, đúng không?" Nàng vừa nói vừa dè dặt quan sát vẻ mặt của hắn, thấy khuôn mặt tuấn tú kia không chút dao động, nàng tươi cười sáng lạn, "Lâm di, cứ thế mà làm, mấy cọc hôn sự đó trước hết hủy đi."

"Nhưng còn bối lặc gia?" Lâm di lo lắng liếc nhìn bối lặc gia.

Thừa Diệp nghe nàng khóc đến khổ sở như vậy, lại nhớ tới bản thân đã khiến nàng cả một người thân cũng không có, đồng cảm nỗi lên, hắn cũng không muốn ép buộc, "Cứ vậy đi."

Đỗ Kiều Tuyên hai mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn lên, vẻ mặt không thể tin được, nhưng Tình Tâm phản ứng khá nhanh, chỉ sợ Thừa Diệp đổi ý, "Nghe rồi chứ? Gia nói rồi, ngươi còn không mau về phòng nghỉ ngơi."

Nàng cười cười giơ đôi mắt còn đọng lệ nhìn Tình Tâm gật đầu, được Thạc Nhân dìu đỡ, cuối cùng trở lại đông sương phòng.

Thừa Diệp lại hỏi Tình Tâm, "Ngươi rất vui?"

"Không được à?" Nàng đúng là rất vui, trong giọng nói cũng mang theo tiếu ý.

"Sao lại có nữ tử như ngươi vậy?" Hắn cho rằng tất cả nữ nhân đều là động vật hay ghen tị, ví như Đỗ Thải Tuyên, nàng là bị đố kỵ giết chết.

Tình Tâm nghe thấy những lời này lại có chút hoang mang, "Tuy rằng bình thường ta rất thông minh, nhưng ngươi rốt cuộc đang muốn nói cái gì?"

Hắn không trả lời nàng, chỉ là cười một cách sâu xa khó hiểu, trở về Nhất Thanh hiên, mà hắn không thể không thừa nhận, bản thân mình càng lúc càng muốn thấy được nàng.

Tình Tâm mày liễu cau lại, "Rốt cuộc là có ý gì? Chỉ nói được một nửa."

"Ta nghĩ bối lặc gia chính là đang ca ngợi thiếu phúc tấn đó." Lâm di đứng một bên cười cười nói ra, Tiểu Liễu cùng Hà tổng quản đứng một bên cũng cười cười liều mạng gật đầu.

Nàng cũng nhịn không được cười ra, "Được rồi, miễn là lời tán dương thì tốt."

Buổi tối hôm đó, Thạc Nhân chạy tới tìm Tình Tâm, cố gắng lấy hết dũng khí xin nàng dạy hắn phương pháp theo đuổi nữ nhân, bởi vì hắn không hy vọng Đỗ Kiều Tuyên lại bỏ đi lần nữa, hắn muốn nàng có thể vĩnh viễn ở lại sơn trang, càng mong muốn có thể biểu lộ với nàng, để hắn suốt đời chăm sóc cho nàng, bất quá, "Ta không muốn để người khác biết."Lúc nào cũng xấu hổ.

"Không thành vấn đề, ta có một chỗ rất tốt mà ngay cả ca ca ngươi cũng không biết." Đương nhiên, đó là nếu như nàng tìm được.

Cho nên từ sáng sớm hôm sau, Thừa Diệp vừa bước chân đến rừng rậm luyện võ thì, bọn họ cũng chân trước chân sau đến hoa viên bí mật của nàng, hai nơi này vừa vặn là một nam một bắc, nàng cũng sẽ không bị lạc đường, bắt đầu triển khai bí mật huấn luyện để Thạc Nhân nói thật lòng mình.

Mỗi ngày cứ thế qua đi, cuộc sống của Tình Tâm cũng hết sức phong phú, phong phú đến nàng quên mất chuyện liên lạc với công chúa bang hỏi kế hoạch hàng hải của các nàng đã chuẩn bị tới đâu rồi? Cho đến hôm nay, công chúa bang lại mang đến một tin tức.

Hôm nay Tình Tâm vừa bị Thừa Diệp bắt ở lại Nhất Thanh hiên đọc một đống lớn tư liệu sổ sách, đọc xong mới được "ân chuẩn" rời khỏi Nhất Thanh hiên, ngay lúc đó, Tiểu Liễu lập tức tiến lên phía trước, "Thiếu phúc tấn, có người truyền tin tới, nói nhất định phải tự mình giao cho ngài."

"Người đâu?"

"Cách cách!"

Một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, đôi mắt nàng phút chốc sáng rỡ, nhìn Tiểu Hương từ đình đài chạy đến, Tiểu Hương chính là thiếp thân nha hoàn của Lan Hiên cách cách, "Sao ngươi lại tới đây?!"

Tiểu Hương cười hì hì từ trong tay áo lấy ra một phong thơ, "Đây là của cách cách nhà em giao cho ngài, còn nói muốn ngài cân nhắc, viết thư trả lời cho em mang về."

Nàng vội mở thư ra, kế hoạch của công chúa bang là mười lăm tháng sau sẽ lên thuyền tìm đường, nếu như nàng có thể thoát thân, thì đến lưu gia cảng tập hợp...

Nàng xem đến đây, trước tiên nhíu mày, "Ta hiểu rồi, Tiểu Liễu, Tiểu Hương là từ Bắc Kinh tới, đi đường chắc cũng mệt mỏi rồi, ngươi trước tiên dẫn nàng đi ăn cái gì đó, an bài một phòng khách cho nàng nghỉ ngơi."

"Không cần, cách cách, nếu như nói xong rồi, có thể nói, quê quán của em chính là ở Tô Châu, em rất muốn đi về gặp cha nương." Tiểu Hương xấu hổ nói.

"Hóa ra - ta thấy Lan Hiên cách cách cho ngươi đi truyền tin, cũng là muốn ngươi về với cha nương mình."

Nàng cười cười gật đầu.

"Vậy ngươi về trước đi, ngày mai trước khi trời tối đến đây lấy thư."

"Đa tạ cách cách."

Tình Tâm muốn Tiểu Liễu đưa Tiểu Hương rời khỏi đây, sau đó lập tức về phòng.

Nàng ngồi trên giường, một lần nữa chình những dòng chữ xinh đẹp trên lá thư.

Thời gian mở tàu là mười lăm tháng sau, còn hơn một tháng nữa, mà các nàng chính là dựa theo lộ tuyến của Trịnh Hòa lần đầu đến Tây Dương mà đi, đầu tiên là đến Chiêm thành, sau đó Trảo Oa (**), Cựu cảng, đi qua nhiều nơi như vậy, ít nhất cũng phải mất một, hai năm...

Cần nhiều thời gian như vậy sap? Nàng mày liễu cau lại, cả người ngã về sau nằm dài trên giường, có thể không? Thừa Diệp bá đạo như vậy, hở một chút làm muốn nàng làm cái này, hở một chút lại muốn làm cái kia, nàng làm sao bỏ đi cho được? Huống chi còn có dây tơ hồng chưa nối được cho Thạc Nhân -

(**:tên gọi quốc gia cổ Java (Inđônêxia). Xuất hiện từ thế kỉ 7 - 8. Có nhiều quan hệ buôn bán, giao lưu với các nước trong khu vực, đặc biệt với Việt Nam thời xưa. Trong thư tịch cổ Việt Nam, TO còn được viết là Qua Oa, Chava. )

Không đúng không đúng! Nàng buồn bực ngồi bật dậy, đây là ước mơ của nàng a, tất cả những gì nàng hẳn nên làm chính là trong vòng một tháng khiến cho Thừa Diệp bỏ mặc nàng? Để hắn nhớ rằng hắn từng kiên quyết nói - muốn để thê tử hắn tự sinh tự diệt...

Thế nhưng hắn cần nàng như vậy, thế giới của hắn lại cô độc như vậy, vất vả lắm mới mở ra được một cánh cửa nhỏ để cho nàng bước vào, nàng đã bước vào một bước, không phải cứ như thế mà đóng cửa lại chứ, nàng sao đành lòng tàn nhẫn với hắn như vậy?

Trong đầu nàng lúc này chính là hình ảnh hai người gắn bó thân thiết trong sơn động, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, mấy ngày nay bọn họ đều rất ăn ý không nhắc lại sự kiện đó, nhưng bầu không khí giữa họ dường như đã tốt hơn xưa rất nhiều, trên mặt Thừa Diệp cũng hay xuất hiện nụ cười nhiều hơn...

Làm sao bây giờ? Lòng nàng nặng trĩu, không biết phải hồi âm thế nào?

Ngày thứ hai, khi trời vừa lúc hoàng hôn, Thừa Diệp ngồi đợi trong thư phòng, Hà tổng quản đem đến một chút tư liệu nhập hàng cùng hóa đơn bán lẻ của Cấm Hối cửa hàng vào, sau đó lại bước ra ngoài, nhưng đúng lúc này, Thừa Diệp đột nhiên thấy một tia sáng màu cam mờ ảo, hắn trừng mắt nhìn, kinh ngạc nhận ra được tầng tầng lớp lớp sương mù trắng xóa từng che kín mắt hắn đã không còn tồn tại nữa!

Hắn khó tin tiếp tục trừng mắt, đột nhiên đứng dậy nhìn những dòng chữ trên sách, lại nhìn đến hoa văn tinh tế trên bình hoa cổ, còn có chim én vô cùng sống động trên bức tranh sơn thủy... Trời ạ, hắn vui mừng xuống hai tay mình, đôi mắt đen lấp lánh có thần lần thứ hai đảo quanh thư phòng, hắn thấy rồi, thật sự nhìn thấy rồi!

Tình Tâm!

Hắn cười cười mở miệng, không sai, người đâu tiên hắn muốn nhìn thấy chính là thê tử hắn chưa từng gặp gỡ, cảm giác này hết sức cường liệt, hắn một đường chạy thẳng đến Vân Ảnh lâu.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Tề Tâm, Tề Lực không hiểu nổi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ theo bên người bối lặc gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thần tình này của bối lặc gia, có khẩn cấp, có mừng rỡ như điên, nhưng là vì cái gì mới được?

Thừa Diệp chạy một mạch tới Vân Ảnh lâu, chợt thấy một vị cô nương áo hồng với đôi mắt nho nhỏ, chiếc mũi lún xuống.

Mặt hắn biến sắc, theo trực giác dừng bước lại, cấp tốc xoay người tựa vào đại thụ ở phía sau, nhưng đôi lông mày rậm lập tức cau lại, hắn đang nghĩ gì thế này? Sao hắn lại có thể nông cạn như vậy?!

Cho dù diện mạo có xấu xí, nhưng nội tâm của nàng tuyệt đối còn đáng quý trọng hơn những nữ tử mỹ lệ rất nhiều lần, hắn mỉm cười, đang muốn qua đó thì -

Thanh âm Tiểu Liễu đột nhiên vang lên, "Như vậy phải phiền Tiểu Hương cô nương rồi."

"Đừng khách khí, ta tự ra ngoài cũng được." Tiểu Hương vội vã lắc đầu.

"Không được, thiếu phúc tấn muốn ta tiễn cô, đi thôi."

Nàng không phải Tình Tâm! Trái tim Thừa Diệp đột nhiên căng lên, nhìn các nàng đi xa rồi, hắn mới trực tiếp bước vào, nhưng còn chưa thấy người, đã nghe thấy một mùi hương nhàn nhạt từ trong phòng nhẹ nhàng bay ra, hắn theo mùi vị đó bước vào khuê phòng của nàng, mở cửa, nhìn thấy một tấm bình phong cùng mành che, hắn lập tức không cần suy nghĩ kéo mành che xuống, không ngờ đập vào trong mắt chính là một mỹ nhân khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên, hơn nữa còn đang toàn thân xích lõa đứng bên thùng nước.

Tình Tâm không chú ý tới trong phòng có hơn một người, đầu óc nàng hoàn toàn tập trung suy nghĩ về nội dung nàng viết trong thư, thành viên của công chúa bang nếu biết nàng dĩ nhiên buông tha mộng tưởng lên đênh trên biển rộng, nhất định sẽ rất bất ngờ!

Thế nhưng nàng thực sự không yên tâm về Thừa Diệp, bắt đầu từ khi nào? Hắn dĩ nhiên lại thành ràng buộc lớn nhất trong lòng nàng như vậy?

Nàng thở dài một tiếng, cúi đầu, một chân vừa bước vào trong thùng thì, đôi mắt lơ đãng liếc thấy dưới mành che có một đôi giày da màu đen, nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức ngẩng đầu lên, trời ạ, dĩ nhiên lại chống lại đôi mắt đen kinh ngạc của Thừa Diệp.

Không khí trong nháy mắt đột nhiên lắng đọng.

Nàng giật mình trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng trừng mắt hứng thú nhìn thân hình mỹ lệ lõa thể của nàng.

"Trời ạ!" Đột nhiên, nàng hồi phục tinh thần, kinh hãi nhận ra minh đang lõa thể, sợ đến vội vàng nhảy vào thùng nước, khiến bọt nước văng lên tứ tung.

Đôi mắt long lanh của Thừa Diệp vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng, hắn không ngờ nàng đúng là kiều diễm động lòng người như vậy, da thịt nõn nà, đôi môi đỏ tươi, một đôi mắt nâu thu thủy càng chiếu sáng rạng rỡ...

Tình Tâm mặt đỏ tim đập, sợ đến ngay cả nhìn không cũng dám nhìn... Không đúng a, nàng đột nhiên vỗ trán mình một cái, hắn không nhìn thấy nàng mà, nàng cần gì hoảng hốt như vậy! (TN: *xuy tay*, nhầm rồi chị ơi! *Quay qua cô Gà*, thấy bộ này vầy đủ BT chưa =))?)

Nàng thở dài một hơi, không hề cảnh giác từ trong thùng đứng dậy, "Gia, ngươi vào đây sao lại không có chút tiếng động nào vậy, cũng không kêu Tiểu Liễu thông báo một tiếng? Ngươi hắn nghe được tiếng nước chứ? Ta đang tắm!"

Hắn đâu chỉ nghe thấy? Còn nhìn thấy là đằng khác! Một bức phù dung xuất dục, khiến trái tim hắn kinh hoàng, cả người nóng lên, vậy mà nàng lại còn chậm rãi chà lau thân thể, những đường cong mỹ lệ mê người đó, những chỗ riêng tư bí mật tất cả hắn đều nhìn thấy rất rõ, cái này hắn là phi lễ chớ nhìn a, nhưng hắn dĩ nhiên không rời mắt được.

"Ngươi không ngại trước tiên ra ngoài trước, ta mặt y phục xong liền đi ra ngoài." Nàng vẫn thấy sao có cái gì là lạ, liền xoay người đưa lưng về phía hắn.

Hắn không nói câu nào, bởi vì trong cơ thể đang dấy lên dục hỏa hừng hực, thậm chí còn có một loại khát vọng cường liền sôi trào trong máu, đột nhiên, hắn thở ra một tiếng khó chịu, một luồn nhiệt chạy từ xoang mũi tràn ra, hắn lấy tay sờ một cái, đôi mắt đen nhất thời trừng lớn, hắn - hắn lại chảy máu mũi!

Chết tiệt! Hắn khẽ mắng một tiếng, vội vã bịt mũi xoay người chạy đi.

Nàng xoay người, không thể hiểu được nhìn bức mành lay động, "Có chuyện gì?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-11)