Sảy thai
← Ch.156 | Ch.158 → |
Một vạn câu xin lỗi cũng không cách nào đền bù được áy náy của ta đối với đứa nhỏ chưa chào đời, ta chỉ hi vọng lần sau nó đầu thai có thể tìm được cha mẹ thực sự yêu thương nó mà thôi...
Ta ở trong ngự hoa viên đợi Liễu Nhi thật lâu, Liễu Nhi rốt cuộc thận trọng trở lại.
"Điệp phi nương nương, đã mua được thuốc rồi." Liễu Nhi nhỏ giọng nói, ta run rẩy nhận lấy thuốc phá thai trong tay Liễu Nhi, đôi tay siết thật chặt gói thuốc sắp kết thúc mạng sống đứa con của mình.
Ông trời ơi!! Van xin ông đừng ở đó hành hạ ta nữa được không? Trong lòng ta lại bắt đầu bồi hồi, đột nhiên ta lại không muốn bỏ đứa trẻ này nữa!!!
Đúng lúc này Tử Thừa tướng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ngay trước mặt ta, nhất thời lửa giận trong lòng ta vọt lên tới đỉnh đầu, ta thật sự hận lúc này không thể xông tới giết chết tên khốn Tử Thừa tướng kia đi!!!!
"Điệp phi nương nương." Tử Thừa tướng hướng tới ta chào hỏi, còn ta vì tức giận mà toàn thân không ngừng run rẩy, trong tay cầm gói thuốc phá thai cũng gần như bị ta bóp nát.
"Liễu Nhi, đi nấu thuốc đi." Ta nói xong thì đem thuốc trong tay đưa cho Liễu Nhi, mà ánh mắt Tử Thừa tướng vẫn nhìn chằm chằm vào gói thuốc phá thai kia. Liễu Nhi nhận lấy gói thuốc lập tức trở về tẩm cung.
Mà ta vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tử Thừa tướng!!
"Điệp phi nương nương, thuốc kia??"
"Thuốc phá thai!!!" Ta thẳng thắn mạnh mẽ phun ra mấy chữ khiến Tử Thừa tướng cảm thấy ngạc nhiên.
"Ngươi vì sao phải bỏ đi đứa nhỏ trong bụng?"
"Ngươi còn mặt mũi tới hỏi ta? Không phải vì ngươi đã hãm hại ta ư, đêm đó, ngươi đã làm gì đối với ta??? Ta cho ngươi biết, ngươi đã thắng, ngươi hoàn toàn đem ta hành hạ tới cực điểm rồi!!!! Nhưng, ngày sau ta tuyệt đối sẽ bồi hoàn gấp đôi cho các người đấy!!!!" Ta nói xong còn kéo cổ áo Tử Thừa tướng lại, ta thật sự, ta thật sự chưa bao giờ hận người nào đến vậy, hận đến nỗi muốn đem hắn ra chặt làm trăm mảnh.
"Ngươi cũng biết rồi hả? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đứa nhỏ trong bụng ngươi là của ta sao?" Tử Thừa tướng vẻ mặt đầy nụ cười nhìn ta, ha ha, cười đi! Cười đi! Tử Thừa tướng giờ ngươi cứ đắc ý đi!!!
"Ta cũng không muốn nó là của ngươi! Nhưng ta tình nguyện giết lầm đứa nhỏ của thái tử, tuyệt đối cũng sẽ không để nó ra đời!!!" Nói láo, ta đang nói láo, đứa nhỏ này bất kể là của người nào ta đều không đành lòng tổn thương nó, vì nó vô tội.
"Ha ha ha ha." Tử Thừa tướng nghe ta tức giận nói xong, còn vui vẻ phá lên cười, sau đó mở bàn tay ta đang kéo chặt cổ áo của hắn ra: "Nha đầu này ngươi thật ngu đần." Hắn nói xong còn điểm nhẹ lên trán ta, ta chán ghét gạt tay hắn ra.
"Ngươi có biết mắng Bổn cung là nha đầu đần, Bổn cung có thể đem ngươi đi xử tử không?!" Ta đã học xong cung quy làm hoàng hậu rồi, chơi quyền uy ư, hiện giờ ta hận không được có một chỗ trống để giết chết tên Tử Thừa tướng này.
"Nếu ngươi xử tử ta... , vĩnh viễn ngươi sẽ không biết được chân tướng sự thật rồi!"
Tử Thừa tướng mỉm cười nói xong, ta nhất thời ngây ngốc: "Chân tướng?" Chân tướng ý là...
"Đêm đó quả thật ta và ngươi đang hôn mê có ở cùng một chỗ trong một canh giờ, nhưng trong một canh giờ ấy ta chưa từng chạm qua ngươi."
...
...
Không có chạm qua ta... Tử Thừa tướng hắn không có chạm qua ta? Vậy... Vậy đứa nhỏ trong bụng ta, đúng, đúng là của Bạch Nguyệt Diệu."Ngươi... Nói thật?" Ta còn muốn chứng thực lời nói của hắn, mới vừa rồi ta không phải nghe lầm chứ.
"Nha đầu ngốc, ta cần gì phải đem chuyện như thế ra lừa gạt ngươi?"
Nghe xong lời nói khẳng định của Tử Thừa tướng, đột nhiên ta cảm thấy mây đen bao phủ trong vòng mấy tháng nay đã lập tức biến mất, ta thiếu chút nữa kích động đến chảy nước mắt, nhưng nghĩ lại, Tử Thừa tướng không phải hận ta sao, làm sao có thể không chà đạp ta? Hơn nữa còn nói cho ta biết sự thật? Chẳng lẽ hắn muốn đứa bé kia ra đời, ngộ nhỡ là con của hắn, vậy sẽ mượn được cơ hội gieo họa cho Bạch Nguyệt Diệu rồi.
"Làm sao ngươi có thể tốt bụng như vậy?" hai mắt ta khóa chặt chất vấn Tử Thừa tướng.
Hắn nghe hết lời của ta khẽ hừ một tiếng: "Chỉ bằng cái vẻ không thùy mị này của ngươi bổn Thừa tướng căn bản đã không chấp nhận được rồi, cũng chỉ có Thái Tử mới xem ngươi như bảo vật, hơn nữa ta không hi vọng, ngươi vì bỏ đứa bé kia đi mà bị hoàng thượng xử tử, ta muốn xem ngươi làm sao mê hoặc thái tử, khiến thái tử trầm luân!"
Giờ phút này, biểu tình của Tử Thừa tướng chính là âm trầm kinh khủng, nhưng mà ta lại tuyệt không cảm thấy chán ghét, mặc dù hắn mắng ta không có vẻ thùy mị, mặc dù mắng ta mê hoặc Bạch Nguyệt Diệu, nhưng, chỉ cần ta biết rõ ta không có cùng hắn xảy ra quan hệ, ta sẽ có thể cái gì cũng đều không truy cứu, thật tốt quá, lúc này thật sự là vén ra mây mù thấy trời xanh rồi, ta cảm giác ngày ấy chính là Bạch Nguyệt Diệu, con của ta, ta và Bạch Nguyệt Diệu có con, ha ha ha ha.
"Hiện giờ tâm tình của bổn cung rất tốt, nên sẽ không truy cứu chuyện ngài lỡ lời." Lời này của ta nói xong cũng nghiêng đầu nhanh chóng hướng tẩm cung của ta chạy đi, ta muốn đưa tin tức tốt này nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết, ta muốn nói cho hắn biết, ta và Tử Thừa tướng không xảy ra quan hệ, kích động đến mức nước mắt không cầm được, nhưng giờ phút này nước mắt là nước mắt hạnh phúc.
"Chờ một chút." Tử Thừa tướng gọi ta lại.
Ta đưa lưng về phía hắn hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"
"Cẩn thận Hồng Uyển Nghi."
Tại sao tử Thừa tướng lại bảo ta cẩn thận Hồng Uyển Nghi? Chẳng lẽ hắn muốn ly gián quan hệ tốt đẹp của ta với Hồng Uyển Nghi? Không đúng! Ta nhớ hôm ta về ở nhà mẹ đẻ mấy ngày, Lam Vân Triệt cũng đã nói với ta, bảo ta phải cẩn thận với Hồng Uyển Nghi, rốt cuộc bọn họ vì sao lại bảo ta cẩn thận với Hồng Uyển Nghi đây? Ta không hiểu, vì ta cảm thấy Hồng Uyển Nghi đối với ta rất tốt, ta cũng không biết ta luôn luôn chán ghét Tử Thừa tướng, tại sao hắn lại khuyên ta cẩn thận Hồng Uyển Nghi...
Nhìn bóng lưng Lam Điệp Nhi dần dần đi xa, lòng Tử Thừa tướng lại nhói đau, đến thời khắc này hắn cũng không dám nói cho Lam Điệp Nhi biết hắn yêu nàng! Đến thời khắc này hắn cũng không cầu xin Lam Điệp Nhi nghĩ mình là một người tốt!
Hắn chỉ cầu xin Lam Điệp Nhi sống thật vui vẻ là tốt rồi. Hắn cũng biết mặc cho Lam Điệp Nhi rất thông minh, cùng đùa chơi bất quá chỉ là nữ tử lục đục đấu đá nhau, cho nên hắn chỉ muốn nhắc nhở Lam Điệp Nhi cẩn thận Hồng Uyển Nghi, vì hắn cảm thấy, đứa nhỏ trong bụng Lam Điệp Nhi, nếu muốn bình an ra đời là rất khó, rất khó...
Ta chạy đến hoàng cung, chuyện đầu tiên chính là bảo Liễu Nhi đem gói 'Độc dược' kia vất đi, Liễu Nhi có chút không hiểu, ta lập tức đem chân tướng nói cho Liễu Nhi biết, Liễu Nhi nghe xong dường như so với ta còn cao hứng hơn.
Ha ha, đây chính là tình tỷ muội mà, nếu Liễu Nhi tìm được người trong lòng rồi, ta nghĩ ta cũng sẽ cao hứng thay cho muội ấy.
Sau đó, ta nhanh chóng chạy tới thư phòng Bạch Nguyệt Diệu, định đem tin tức tốt này nói cho Bạch Nguyệt Diệu. Nhưng, Bạch Nguyệt Diệu lại không có ở trong thư phòng.
Theo lý thuyết Bạch Nguyệt Diệu đã sớm lâm triều trở về rồi chứ? Chắc là có chuyện gì đó làm chậm trễ thôi.
Vừa đúng, ta cũng đã lâu không đọc sách rồi, vì vậy, ta vừa xem sách, vừa chờ hắn.
Nhưng ai biết...
Thời điểm ta đang muốn cầm sách lên, lại phát hiện trên bàn Bạch Nguyệt Diệu...
Ngọc bội của Huyễn Ngâm Phong???
...
Tại sao? Tại sao ngọc bội của Huyễn Ngâm Phong lại ở chỗ này?
Trong đầu ta nhất thời dần hiện ra một ý tưởng tàn nhẫn, không!
Có thể là Bạch Nguyệt Diệu cũng có một khối giống vậy? Khẳng định không phải giống như trong lòng ta nghĩ, khẳng định không phải!
Ta nhanh chóng chạy trở về phòng ta, đem một nửa miếng ngọc bội mà Huyễn Ngâm Phong tặng cho ta lấy ra, cùng với miếng ngọc bội trên bàn Bạch Nguyệt Diệu để cùng một chỗ.
Hoàn hảo vô khuyết, đúng là một đôi...
Huyễn Ngâm Phong từng nói, ngọc bội này của hắn luôn mang trên người, mà bây giờ đã hơn nửa năm rồi Huyễn Ngâm Phong cũng không thấy xuất hiện qua, nhưng ngọc bội tùy thân của hắn lại đang ở trong tay Bạch Nguyệt Diệu... Chẳng lẽ... Không, không thể nào, Bạch Nguyệt Diệu sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu! Khi hai chữ tàn nhẫn này lóe lên trong đầu ta, ta đột nhiên nhớ lại thời điểm ta và Bạch Nguyệt Diệu mới vừa kết hôn, người thị vệ kia chỉ là vô ý nhìn ta một cái, Bạch Nguyệt Diệu đã suýt nữa giết hắn rồi, mà lần đầu tiên của ta lại là cho Huyễn Ngâm Phong...
Cho nên...
Bạch Nguyệt Diệu giết Huyễn Ngâm Phong????
Bạch Nguyệt Diệu đã giết Huyễn Ngâm Phong rồi sao????
Đây không phải là thật, không phải thật... Đúng, ta nên hỏi Bạch Nguyệt Diệu, ta muốn đem chuyện này làm cho rõ ràng, hắn nhất định không giết Huyễn Ngâm Phong đâu.
Cho dù, ta không ngừng an ủi lòng mình, nhưng nước mắt sợ hãi cuối cùng vẫn rơi xuống, ta sợ, thật sự rất sợ hắn đã thật giết Huyễn Ngâm Phong. Ta cảm thấy hôm nay nước mắt cũng mau chảy khô, tại sao sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến? Tại sao?
Mặc dù ta từng yêu Huyễn Ngâm Phong, nhưng đó là chuyện trước kia rồi, hiện giờ trong lòng ta chỉ có Bạch Nguyệt Diệu. Hôm nay, nếu không phải ta nhìn thấy ngọc bội kia, có lẽ, ta đã mau chóng đưa Huyễn Ngâm Phong quên mất không còn một mống. Nhưng ông trời, tại sao muốn ngay lúc này khiến khối ngọc bội xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện trong phòng của Bạch Nguyệt Diệu...
Ta đờ đẫn ngồi trên ghế, chờ Bạch Nguyệt Diệu trở lại, ta nhất định muốn biết rõ ràng, ta muốn hắn chính miệng nói cho ta biết, chỉ là trùng hợp, hắn cũng không giết Huyễn Ngâm Phong.
Không biết thời gian qua bao lâu...
"Điệp nhi!" Bạch Nguyệt Diệu cao hứng đẩy cửa phòng ra, mà giờ khắc này ta lại cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu thật kinh khủng."Điệp nhi, kẻ nào lại chọc giận nàng thương tâm vậy hả?" Bạch Nguyệt Diệu thương yêu ta như vậy khiến ta thật sự vô cùng cảm động, nhưng nếu hắn thật sự giết Huyễn Ngâm Phong, ta sẽ không tha thứ cho hắn. Tuyệt đối không!!
Ta nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng, gương mặt không tỏ vẻ gì giơ lên hai khối ngọc bội trong tay. Bạch Nguyệt Diệu nhìn đến ngọc bội trong tay ta nhất thời ngẩn người, lông mày nhíu lại.
"Điệp nhi..."
"Chàng... Có phải đã giết Huyễn đại hiệp rồi không..." Tiếng của ta đã không ngừng run rẩy, nhưng ta vẫn ôm một tia hy vọng. Vì ta yêu Bạch Nguyệt Diệu, thật sự rất yêu rất yêu hắn, yêu đến nỗi ta có thể tha thứ cho hắn tất cả tất cả mọi chuyện, nhưng ta không muốn, tình yêu của chúng ta, sẽ là lý do giết chết Huyễn Ngâm Phong.
"Nàng... Còn yêu Huyễn Ngâm Phong?!" Giọng của hắn tràn đầy chất vấn. Nghe được những lời này của hắn, ta nhất thời có loại cảm giác bị hỏng mất. Ta hiểu... Hắn... Thật sự đã giết Huyễn Ngâm Phong rồi. Giết người đã từng giúp đỡ ta vô số lần.
Đủ rồi! Bạch Nguyệt Diệu tại sao chàng một chút xíu áy náy cũng không có? Ngược lại còn chất vấn thiếp? Hắn đã giết Huyễn Ngâm Phong vô tội thế nhưng không cảm thấy mình làm sai chút nào sao? Huyễn Ngâm Phong chỉ là người trong quá khứ của ta! Mà tương lai của ta là Bạch Nguyệt Diệu!!!
"Trả lời thiếp đi!!! Chàng có giết Huyễn đại hiệp không????" Trước đó ta đã cố áp chế lửa giận, nhưng giờ trong nháy mắt lại bộc phát. Ta đối với Bạch Nguyệt Diệu lớn tiếng mà gào thét, sau đó đem ngọc bội đặt ở trên bàn, gắt gao kéo lấy quần áo Bạch Nguyệt Diệu.
"Bây giờ nàng là nương tử của ta, nếu nàng không yêu hắn, ta giết Huyễn Ngâm Phong thì có liên quan gì tới nàng???!!!" Bạch Nguyệt Diệu rống lên lại cầm ngọc bội trên bàn giơ lên: "Nàng còn mang theo ngọc bội hắn đưa cho nàng cùng ta thành thân?" Hắn nói thế nói xong, lập tức đem ngọc bội trong tay quăng xuống đất.
Ngọc bội rơi trên mặt đất phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy, mà tình cảm của ta và Bạch Nguyệt Diệu cũng có thể thành dấu chấm tròn rồi, ta từ từ chạy lại chỗ ngọc bội đã bể tan tành nằm trên đất kia, ngồi xổm xuống đưa tay nhặt lên những mảnh vụn của ngọc bội. Nước mắt một giọt lại một giọt không ngừng rơi xuống những mảnh vụn. Bạch Nguyệt Diệu hắn có biết, ngọc bội kia là di vật duy nhất mà mẫu thân của Huyễn Ngâm Phong để lại không!!! Hắn có biết di vật này có tầm quan trọng như thế nào không???? Tay chạm đến mảnh vụn ngọc bội. Ta vừa mới chuẩn bị nhặt lên hai khối ngọc đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, Bạch Nguyệt Diệu kéo cánh tay ta lại, kéo ta lên: "Không được nhặt!!! Không cho nàng vì hắn mà khóc!!!"
A... Bạch Nguyệt Diệu, hắn đã giết Huyễn Ngâm Phong, còn không cho ta vì Huyễn Ngâm Phong mà rơi lệ. Hắn có biết, ta khóc, không chỉ là vì Huyễn Ngâm Phong mà khóc, còn là vì ta mà rơi lệ, không ngờ ta đã yêu một ác ma: "Bạch Nguyệt Diệu! Ngươi quả thực điên rồi! Ta muốn ngươi phải hối hận cả đời!!!" Ta nói xong lập tức cho Bạch Nguyệt Diệu một bạt tai thật mạnh, sau đó lập tức tông cửa xông ra ngoài.
Giờ phút này, Bạch Nguyệt Diệu nhìn bóng lưng Lam Điệp Nhi tức giận rời đi, tâm cũng như hai khối ngọc bội kia đều vỡ nát, hắn biết ngọc bội kia là di vật quan trọng, nhưng, hắn thực sự tức giận nên bất chấp tất cả! Hắn nhặt ngọc bội trên đất đã bể tan tành kia lên, thương tâm nhìn chăm chú vào.
Hắn không hiểu mình đối với Lam Điệp Nhi tốt như vậy, vì sao Lam Điệp Nhi còn đối với người đã biến mất nửa năm nhớ mãi không quên? Hắn không hiểu quan hệ giữa hắn và Lam Điệp Nhi tốt như vậy vì sao vẫn không có cách nào xóa đi vị trí của Huyễn Ngâm Phong trong lòng Lam Điệp Nhi?
"Tại sao!!!" Bạch Nguyệt Diệu nói xong một tay nắm chặt ngọc bội trong tay, lòng bàn tay của hắn cũng vì chỗ cắt của ngọc bội đã vỡ cứa đến chảy máu, thế nhưng đau đớn này hoàn toàn không cách nào áp đảo được thống khổ trong lòng hắn...
Ta thương tâm chạy ra khỏi gian phòng, vốn định về nhà mẹ đẻ, nhưng ta cũng biết, nếu ta trở về như vậy, cha ta nhất định sẽ lo lắng.
Trời đất bao la, rốt cuộc nơi nào mới là chỗ dung thân của Lam Điệp Nhi ta?
Tại sao Lam Điệp Nhi ta chỉ mang đến bất hạnh cho người?
Bản thân ta phụ Huyễn Ngâm Phong, đã cảm thấy đối xử với hắn rất thiệt thòi, hiện giờ nam tử ta yêu còn đoạt đi sinh mệnh của Huyễn Ngâm Phong nữa! Rốt cuộc ta đã hiểu rõ vì sao tình cảm giữa ta và Bạch Nguyệt Diệu không thuận lợi, là vì Huyễn Ngâm Phong đang trừng phạt ta! Trừng phạt ta không chung thủy!!!!
"Muội muội, sao muội khóc vậy?"
"Tỷ tỷ!" Ta nói xong vội nhào tới trong ngực Hồng Uyển Nghi, thương cảm trong lòng ta không cách nào bày tỏ với ai, duy nhất có thể phát tiết là khóc lóc.
Ta thật sự cả đời cũng không cách nào tha thứ cho Bạch Nguyệt Diệu được rồi, nhưng, ta lại yêu hắn, lại còn không hề giảm bớt! A, ta cũng đã thay đổi trở thành người không có nhân tính rồi sao? Tại sao Bạch Nguyệt Diệu làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, mà ta còn thương hắn? Tại sao?
"Muội muội, có phải cãi nhau với thái tử điện hạ không?"
"Dạ, tỷ tỷ, muội có thể đến phòng tỷ ở hai ngày được không?" Hiện giờ người duy nhất có thể cứu giúp ta chỉ có Hồng Uyển Nghi, đúng với câu ngạn ngữ, vào cung khó khăn, xuất cung càng khó hơn.
"Được, dĩ nhiên là được." Hồng Uyển Nghi mỉm cười nói xong, cũng mang theo ta đến cung của tỷ ấy.
Hồng Uyển Nghi vẫn an ủi ta, khuyên ta nên hòa hảo với Bạch Nguyệt Diệu, thật ra thì, ta và tỷ ấy vốn nên là tình địch mới phải, nhưng tỷ ấy lại là người đại lượng như thế, nếu Bạch Nguyệt Diệu cũng có thể đại lượng như vậy? Giống Hồng Uyển Nghi hào phóng như vậy, ta cũng sẽ không cãi nhau với hắn.
Không có khả năng hòa giải, ta theo Bạch Nguyệt Diệu không có khả năng hạnh phúc, bởi vì, Bạch Nguyệt Diệu và ta nếu ở chung một chỗ sẽ khiến ta cảm thấy vô cùng thua thiệt cho Huyễn Ngâm Phong.
Nhưng, còn con của ta? Nó không thể không có cha...
Thôi, thôi, chờ đứa nhỏ ra đời ta sẽ suy nghĩ lại.
Đêm dần khuya, suy nghĩ một chút từ lúc mình và Bạch Nguyệt Diệu kết hôn tới nay, không có đêm nào ta phải cô đơn một mình mà ngủ. Nhưng hôm nay ta lại một mình ngủ trên chiếc giường lạnh như băng này, nhất thời cảm thấy thật cô độc, thật là khó ngủ!
Bạch Nguyệt Diệu đâu? Bạch Nguyệt Diệu cũng ngủ an ổn sao?
A, ta xong rồi, còn nghĩ đến con người tàn nhẫn đó làm gì? Hắn ngủ tốt hay không tốt có quan hệ gì với ta?
Hơn nữa, từ lúc ta chạy đến đây, hắn cũng không đến tìm ta!
Rõ ràng hắn sai lầm rồi, còn giống như đúng lý lẽ vậy, ghét hắn! Hận chết hắn!!!!
Một đêm đã qua, ta toàn bộ nằm cả đêm, đều chưa từng ngủ, cứ nhắm mắt lại, ta đều nghĩ đến Bạch Nguyệt Diệu, cũng sẽ nhớ tới Huyễn Ngâm Phong...
"Điệp phi nương nương, Thái Tử điện hạ đến tìm ngài."
Cả đêm Bạch Nguyệt Diệu cũng không ngủ, nhưng hắn không nằm trên giường, mà là cả đêm đứng ở trước cửa Hồng viện, dĩ nhiên không phải chờ Hồng Uyển Nghi rồi, mà là hắn nghe các cung nữ nói, Lam Điệp Nhi ở chỗ Hồng Uyển Nghi, cho nên hắn mới đến nơi này.
Chẳng qua là, hắn còn chưa tha thứ cho Lam Điệp Nhi, nên chỉ chờ ở ngoài cửa, mà không vào, cuối cùng hắn quyết định, nếu Lam Điệp Nhi đồng ý sau này sẽ giống như lúc trước cùng mình vui vẻ sống qua ngày, hắn sẽ tha thứ cho Lam Điệp Nhi!!
Nhưng...
"Thái tử điện hạ, Điệp phi nương nương nói..."
"Nói gì?"
"Điệp phi nương nương nói, bảo ngài cút xa một chút, cả đời cũng không cho tìm đến người..."
Cung nữ kia khiếp đảm mà nói xong, không thể nghi ngờ tất cả thể diện của Bạch Nguyệt Diệu toàn bộ bị ném hết, hắn nhất thời tức giận đôi mắt bốc lửa, xoay người trở về gian phòng của mình!!
Giờ hắn mới đến tìm ta đã muộn rồi! Lúc sớm sao không đến?? Nếu lúc ấy hắn vì giết Huyễn Ngâm Phong mà cảm thấy áy náy và tự trách có lẽ ta còn có thể tha thứ cho hắn, nhưng bây giờ...
"Khụ... Khụ..."
"Muội muội? Có phải đêm qua muội bị nhiễm phong hàn không?"
"Chắc là vậy rồi."
"A, hiện giờ muội đang có thai, vướng phải gió rét chuyện tuy lớn mà nhỏ, ta lập tức đi tìm thái y kê thuốc cho muội."
Nghe Hồng Uyển Nghi nói xong, ta nhất thời vô cùng khẩn trương, ta biết cơ thể người mẹ nếu bị cảm rất có thể đứa trẻ khi sinh ra sẽ là một kẻ đần, ta không muốn con của ta không khỏe mạnh đâu, đây dù sao cũng là kết tinh tình yêu của ta và tên khốn kia.
"Làm phiền tỷ tỷ."
"Được."
Hồng Uyển Nghi nói xong lập tức ra khỏi gian phòng, nàng nhất thời cảm thấy vô cùng mất mát, nàng không biết vì sao Lam Điệp Nhi và Bạch Nguyệt Diệu cãi nhau, chỉ là, nàng đoán không biết có phải do quỷ kế của mình hay không? Nhưng tại sao Lam Điệp Nhi còn không mau đem đứa nhỏ của mình bỏ đi chứ? Chẳng lẽ Lam Điệp Nhi không muốn bỏ?
"Tức chết người đi được." Hồng Uyển Nghi nói xong cũng nhíu mày, vì ngộ nhỡ đứa nhỏ trong bụng Lam Điệp Nhi ra đời rồi, chắc chắn Bạch Nguyệt Diệu.... , nàng coi như xong rồi: "Liễu Nhi! Điệp phi bị cảm, ngươi hãy tùy tiện sắc hai thang thuốc cho nàng ấy đi!!!" Hồng Uyển Nghi nói xong cũng duỗi lưng một cái trở về gian phòng của mình, cả đêm Hồng Uyển Nghi đều nghĩ đến chuyện của Lam Điệp Nhi nên cũng không ngủ được ngon, vì vậy nàng muốn trở về ngủ để lấy lại tinh thần.
Mà Liễu Nhi nhìn bóng lưng Hồng Uyển Nghi rời đi nhất thời nở nụ cười: "Tùy tiện kê hai thang thuốc bắc sao? Ha ha, là thuốc phá thai có phải không???" Liễu Nhi âm trầm mà nói hết những lời này, lại đem thuốc phá thai hôm qua Lam Điệp Nhi phân phó mình mua đi sắc.
Hôm qua Liễu Nhi nghe xong lời Lam Điệp Nhi nói, vốn cho là mình sẽ không còn hi vọng lấy được Bạch Nguyệt Diệu rồi, nhưng Lam Điệp Nhi và Bạch Nguyệt Diệu gây gổ, lại thêm vào Lam Điệp Nhi ở tại phòng của Hồng Uyển Nghi, nàng xem chừng có thể khiến Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi không cách nào hòa giải, còn có thể cho Hồng Uyển Nghi vùi thân trong chính kế hoạch của mình.
Kế thứ nhất của Liễu Nhi: vì Lam Điệp Nhi và Bạch Nguyệt Diệu gây gổ, hơn nữa Lam Điệp Nhi còn phân phó mình đi mua thuốc phá thai, cho nên tất cả mọi người sẽ cho rằng Lam Điệp Nhi vì muốn trả thù Bạch Nguyệt Diệu mới phá bỏ đứa nhỏ của Bạch Nguyệt Diệu!
Mà kế thứ hai của Liễu Nhi: nếu có người gỡ được tội danh phá thai của Lam Điệp Nhi, thì mình cũng có thể đem tất cả tội danh toàn bộ đẩy lên đầu Hồng Uyển Nghi, vì dù sao Lam Điệp Nhi cũng là ở địa bàn của Hồng Uyển Nghi sảy thai.
Cho nên, sẽ không có người hoài nghi đến Liễu Nhi, vì Liễu Nhi không có bất kỳ động cơ nào! Hơn nữa nếu lần này kế hoạch của Liễu Nhi áp dụng thành công, ít nhất sẽ có thể thanh trừ được một chướng ngại rồi!!!
Ta ở trong phòng nằm một lúc thì có một nha hoàn mang một chén thuốc bắc vào, mùi thuốc kia thật sự rất khó ngửi, nhưng vì nghĩ đến đứa nhỏ được khỏe mạnh, nên ta một hơi đem chén thuốc kia uống cạn sạch...
Nhanh đến buổi trưa, ta thật sự không ở nổi trong phòng nữa, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhưng ai biết...
Bụng? Bụng đau quá, đau quá, giống như có vô số thứ gì đó ở trong bụng quấy lên loại đau đớn, chuyện gì đang xảy ra?
Máu?
Ta kinh ngạc phát hiện, trên giường thậm chí có vết máu?
Trời ạ!!!
Chuyện gì xảy ra vậy?
"... Người đâu!!!!" Ta gian nan lớn tiếng kêu, lập tức có mấy cung nữ bước vào phòng của ta.
Cảnh tượng họ nhìn thấy lúc này nhất thời khiến họ kinh hãi.
"Điệp phi nương nương..."
"Nhanh đi gọi... Thái y..." Con ơi, con ơi, con không thể có chuyện được, tuyệt đối không thể có chuyện. Đứa nhỏ là kết tinh tình yêu của ta và Bạch Nguyệt Diệu, nó tuyệt đối không thể có bất kỳ chuyện gì, có lẽ ta đã có tội với nhiều người, nhưng van xin ông trời, đừng cướp đi con của ta, đừng cướp đi đứa nhỏ.
Không tới một lúc thái y rốt cuộc đã tới, ông nhanh chóng bắt mạch cho ta.
"Thái y, con của ta không sao cả, có phải không? Phải hay không???" Ta kinh hoảng hỏi thái y.
Thế nhưng biểu tình của thái y...
"Điệp phi nương nương... Long thai không giữ được..."
"Không!!!!!!!!"
Một ít thanh âm tê tâm liệt phế vang dài, cũng không có cách nào phát tiết ra hết những thương cảm trong long ta, con của ta, đứa con duy nhất của ta, con của ta còn chưa ra đời sao có thể coi như không có? Làm sao có thể biến mất trong cuộc sống? Tại sao? Tại sao trời xanh muốn đối đãi với ta như thế!!! Lam Điệp Nhi ta có tội thì trả thù ở trên người ta là được rồi, tại sao lại làm hại đến con của ta? Tại sao? Nó vô tội mà!!!
Nó là sinh mệnh của ta!!!!
Giờ phút này, Lam Điệp Nhi gần như hỏng mất rồi, nàng nằm ở trên giường ánh mắt đờ đẫn nhìn lên nóc giường, không nói được lời nào, cũng không khóc nổi, như một người đã chết.
Thoáng chốc, chuyện Lam Điệp Nhi sảy thai đã truyền khắp cả hoàng cung, trong nội cung cái gì cũng nói, có người nói là Hồng Uyển Nghi hãm hại Lam Điệp Nhi sảy thai, cũng có người nói vì Lam Điệp Nhi cãi nhau với Bạch Nguyệt Diệu nên cố ý bỏ đi đứa nhỏ, vì Liễu Nhi đem chuyện Lam Điệp Nhi từng sai nàng đi mua thuốc phá thai phát tán ra ngoài, cho nên nói cái gì đều có.
Khi Bạch Nguyệt Diệu lục thần vô chủ lâm triều, nhận được tin tức này, nhất thời mất cả hồn.
Đứa nhỏ kia, hắn cũng có phần, đứa nhỏ kia dù chưa ra đời, nhưng cũng là kết tinh là sản vật mà hắn và nữ tử yêu mến có được, thế nhưng đứa bé...
Bạch Nguyệt Diệu siết chặt quả đấm, hắn nhất thời nghĩ tới, câu nói kia của Lam Điệp Nhi, 'ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!!!' Hắn đang nghi ngờ, câu 'sẽ hối hận' này của Lam Điệp Nhi chẳng lẽ là nói chuyện này? Hắn đang hận! Chẳng lẽ Lam Điệp Nhi nghĩ mình giết Huyễn Ngâm Phong, nên giết con của mình để báo thù? Hắn đang suy tính, Lam Điệp Nhi thật sự có thể làm ra loại việc tàn nhẫn như vậy sao?
"Thái tử điện hạ." Lam Vân triệt và Hắc Mạc Dực ở một bên đều hết sức khẩn trương, vì Lam Điệp Nhi đối với bọn họ mà nói cũng rất quan trọng.
Ánh mắt hắn đau thương trở về Thần cung của mình...
"Đi theo ta!" hai hàng chân mày của Bạch Nguyệt Diệu khóa chặt mà nói, sau đó nhanh chóng mang theo Hắc Mạc Dực cùng với Lam Vân triệt trở về tẩm cung của mình.
Đi tới tẩm cung người đầu tiên hắn gặp không phải là Lam Điệp Nhi, mà là thái y, Liễu Nhi cùng với Hồng Uyển Nghi, vì một ngươi là chẩn bệnh cho Lam Điệp Nhi, một người khác muốn hại Lam Điệp Nhi, còn có một người là thị nữ cận thân của Lam Điệp Nhi, cho nên hắn phải từ trên người bọn họ tra đến cùng.
"Thái y ta hỏi ngươi, Điệp phi sảy thai nguyên nhân là gì!?" hai mắt Bạch Nguyệt Diệu chất chứa đầy uy nghiêm, giờ phút này hắn không cho phép bất kỳ ai lừa gạt mình, hắn muốn biết, Lam Điệp Nhi có phải vì trả thù mình, mà độc ác sát hại con của mình hay không.
"Bẩm Thái Tử, Điệp phi nương nương sảy thai nguyên nhân là vì Điệp phi nương nương bị thuốc phá thai không chế, mà không phải là ngoài ý muốn sảy thai." Thái y nói xong, Trong lòng Bạch Nguyệt Diệu nhất thời lạnh một nửa, nhưng còn một loại lý do có thể xảy ra đó chính là, Lam Điệp Nhi bị Hồng Uyển Nghi cho uống thuốc phá thai.
"Hồng Uyển Nghi! Ta hỏi ngươi, có phải ngươi cho Điệp phi uống thuốc phá thai hay không?!" Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng đi tới chỗ Hồng Uyển Nghi.
Thật ra thì giờ phút này Hồng Uyển Nghi rất muốn cười, vì đứa nhỏ của Lam Điệp Nhi không còn, nhưng cũng rất muốn khóc, vì Lam Điệp Nhi ở trong gian phòng của mình mất đi đứa nhỏ, cho nên nàng tuyệt đối không thể rửa sạch tội danh: "Thái tử điện hạ, Uyển Nghi hận không thể khiến con của Lam Điệp Nhi chết đi, nhưng..." giọng điệu Hồng Uyển Nghi cứng rắn nói đến một nửa Bạch Nguyệt Diệu đã bước tới cho Hồng Uyển Nghi một cái bạt tai thật mạnh.
Giờ phút này biểu tình ấy của Bạch Nguyệt Diệu chính là lạnh như băng, lúc này tròng mắt của hắn có thể nói là bên trong không có chút tình cảm nào, giống như ánh mắt của một sát thủ máu lạnh: "Ngươi có biết đó là con của ta không? Ngươi dám hi vọng đứa bé kia chết đi??"
"Phải! Thiếp hi vọng đứa bé kia chết đi, vì đứa bé kia cũng không phải là con của Uyển Nghi, nhưng, Uyển Nghi tuyệt đối không cho Lam Điệp Nhi uống thuốc phá thai, nếu thái tử không tin có thể đi tra các cung nữ của Uyển Nghi xem mấy ngày nay có từng mua thuốc phá thai hay không!" Hồng Uyển Nghi nói xong, Bạch Nguyệt Diệu đưa mắt nhìn Hắc Mạc Dực, Hắc Mạc Dực nhanh chóng rời khỏi phòng, lập tức bắt đầu điều tra các cung nữ.
Hắc Mạc Dực không những điều tra cung nữ, hơn nữa còn điều tra là ai cho Lam Điệp Nhi uống thuốc, vì hắn hiểu rõ, nếu tất cả mũi nhọn đều chỉ hướng Lam Điệp Nhi, vậy không thể nghi ngờ Lam Điệp Nhi sẽ bị nghi vào tội danh giết chết con rồng.
Nhưng...
Tất cả đầu mối lại chính là bất lợi cho Lam Điệp Nhi, không có một cung nữ nào thừa nhận có tặng thuốc cho Lam Điệp Nhi, cũng không có một cung nữ nói đã cho Lam Điệp Nhi uống thuốc, đồng loạt đều nói cái gì cũng không biết, bất kể Hắc Mạc Dực uy bức lợi dụ thế nào cũng không được!
Vì người cung nữ đưa thuốc cho Lam Điệp Nhi đã bị Liễu Nhi giết chết rồi, còn nấu thuốc cho Lam Điệp Nhi chính là Liễu Nhi, nàng ta làm sao có thể thừa nhận?
Hắc Mạc Dực mất mát trở về gian phòng của Bạch Nguyệt Diệu, đem tất cả mọi chuyện nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết, Bạch Nguyệt Diệu tức giận sắc mặt tái xanh.
"Liễu Nhi, ta hỏi ngươi, trong cung có người đồn, Điệp phi bảo ngươi mua cho nàng ấy thuốc phá thai có chuyện này không???"
Liễu Nhi do dự một chút nói: "Cũng không có chuyện này." Liễu Nhi hai mắt nhất thời lóe lên, Bạch Nguyệt Diệu nhìn một cái cũng biết Liễu Nhi đang nói dối.
Lập tức dùng sức vỗ xuống bàn: "Liễu Nhi, nếu ngươi không nói lời thật, cẩn thận ta dụng hình với ngươi!!!"
Giờ phút này, hai mắt Liễu Nhi lại chảy nước mắt: "Thái tử điện hạ, xin ngài, xin ngài tha thứ cho Điệp phi nương nương... nô tì nghĩ tuyệt đối không phải là ý của Điệp phi nương nương đâu, chỉ là, nhất thời tức giận, nên mới có thể hành động như vậy. Nếu như, ngài muốn trừng phạt Điệp phi nương nương, vậy xin ngài hãy trừng phạt nô tì đi, nô tì tình nguyện vì Điệp phi nương nương chịu đựng tất cả. Cho dù lấy đi tính mạng, Liễu Nhi cũng sẽ không tiếc, chỉ cầu, Thái Tử điện hạ, có thể tha thứ cho Điệp phi nương nương." Liễu Nhi nói với giọng điệu rất khẩn thiết, một dạng khiến cho người khác cảm động, nhưng quả thực không biết, trong lòng nàng ta nghĩ như thế nào...
Lời này của nàng ta không thể nghi ngờ đã chọc giận Bạch Nguyệt Diệu, bản thân Bạch Nguyệt Diệu hai ngày nay đã đắm chìm trong vô tuyến tức giận, lại thêm vào chuyện này, tất cả lửa giận của Bạch Nguyệt Diệu cũng không cách nào đè nén xuống nữa rồi!!
Lam Vân Triệt gần như xụi lơ trên mặt đất, dù hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra muội muội của mình có thể độc ác như thế đem đứa nhỏ trong bụng giết chết bằng thuốc độc!!
"Tất cả đều cút cho ta!!!!" Bạch Nguyệt Diệu lớn tiếng rống xong, tất cả lập tức rời đi để lại Bạch Nguyệt Diệu một mình trong phòng.
Ra cửa gian phòng sau Hồng Uyển Nghi nhất thời lộ ra một nụ cười âm hiểm, ở bên tai Liễu Nhi nói: "Thật không ngờ, ngươi mới là nhân vật hung ác. Không ngờ có thể xuống tay với chủ tử của mình."
"Nghi phi nương nương, ngài đang nói gì vậy? Liễu Nhi thật sự không hiểu." Liễu Nhi giả vờ ngây ngốc nói. Ánh mắt ấy là chính là vô tội.
Hồng Uyển Nghi khẽ hừ một tiếng: "Chỉ là chuyện này, ngươi nên làm cho gọn gàng vào!" Hồng Uyển Nghi nói xong cũng trở về gian phòng của mình.
Mà Liễu Nhi nhất thời lộ ra một nụ cười khẽ: "Hừ, chuyện ác hơn vẫn còn ở phía sau! Nghi phi nương nương? Hứ! kết quả của Lam Điệp Nhi, cuối cùng có một ngày sẽ là kết quả của ngươi! nữ tử bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, ngoại trừ Liễu Nhi ta ra, các ngươi ai cũng không xứng!"
Bạch Nguyệt Diệu ở trong phòng một thân một mình trầm tư hồi lâu, hồi lâu...
Hắn cảm giác mình không còn cách nào tiếp nhận Lam Điệp Nhi được nữa rồi, hắn có thể tha thứ tất cả cho Lam Điệp Nhi, nhưng không có cách nào tha thứ cho Lam Điệp Nhi làm ra chuyện ác độc như thế, nhưng nghĩ lại, không phải chuyện này mình cũng có một nửa sai lầm sao?
"Ha ha ha ha." Bạch Nguyệt Diệu cười khổ mấy tiếng, lại lấy ra giấy bút.
Mà thư hắn muốn viết, chính là hưu thư.
Hắn cảm thấy đủ rồi, tất cả hắn chịu đựng đủ rồi, có lẽ, có lẽ thời gian sẽ có thể hòa tan tất cả, có lẽ sau này hắn còn có thể tiếp nhận Lam Điệp Nhi giữ lấy nàng ở bên người. Nhưng bây giờ, nhưng bây giờ hắn không cách nào tiếp nhận Lam Điệp Nhi nữa rồi.
Hưu thư viết xong, hắn lại đặt hưu thư vào trong tay áo, mà lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng tuyên chỉ.
"Thái tử điện hạ, hoàng thượng tuyên ngài đến Ngự Thư Phòng." Nghe được một tiếng này, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời hoảng hốt trong lòng, hắn biết, nhất định là chuyện Lam Điệp Nhi sảy thai đã kinh động đến hoàng thượng, hơn nữa hắn cũng biết, Lam Điệp Nhi mưu sát thai rồng chắc chắn sẽ bị phán tử tội!
Mặc dù hiện giờ hắn vô cùng căm hận Lam Điệp Nhi, nhưng thế nào cũng không thể để Lam Điệp Nhi đi tìm chết được.
Hắn nhanh chóng chạy tới ngự thư phòng, giờ phút này sắc mặt hoàng thượng đã tái xanh!
"Ngươi cưới được một cô nương tốt đấy! Dám giết chết huyết mạch của Bạch gia ta!!! Ngươi còn lời gì để nói sao?" Lúc này hoàng thượng mặt rồng giận dữ, hơn nữa hoàng thượng còn biết rất rõ những chuyện vừa xảy ra, Bạch Nguyệt Diệu vừa nghĩ cũng biết, nhất định là Hồng Uyển Nghi thông báo cho hoàng thượng rồi, haiz, nữ tử này đại sự không làm được, nên làm ra loại chuyện trộm vặt móc túi này!
"Phụ hoàng, xin người bớt giận, chuyện Điệp nhi bị sảy thai có chút kỳ quặc, cho nên..."
"Đủ rồi!" Hoàng thượng tức giận vỗ xuống bàn: "Nhị hoàng nhi, nàng ta giết chết là con của con, con còn vì nàng ta giải vây tội danh? Hoàng nhi, con rốt cuộc còn có tôn nghiêm của nam tử nữa hay không????" Lúc này hoàng thượng đối với Bạch Nguyệt Diệu chính là thất vọng.
Ha ha, Bạch Nguyệt Diệu bây giờ đối với Lam Điệp Nhi là vừa giận vừa yêu, hắn thật sự không có tôn nghiêm nam tử sao? Hắn thương nữ tử của hắn, đây chính là không có tôn nghiêm sao? Hắn bảo vệ cho nữ tử của hắn, đây chính là không có tôn nghiêm sao?
Nhưng, giờ phút này hắn lại bị hoàng thượng hỏi đến á khẩu không trả lời được.
"Phụ hoàng, người muốn xử trí Lam Điệp Nhi thế nào?"
"Trẫm muốn đầu của nàng ta."
Hoàng thượng tức giận nói xong, trên mặt Bạch Nguyệt Diệu không tỏ vẻ gì đã quỳ gối trên đất, cái quỳ này là hắn quyết định lần cuối cùng vì Lam Điệp Nhi mà làm: "Phụ hoàng, nhi thần, cầu xin phụ hoàng tha thứ cho khuyết điểm của Điệp nhi." Bạch Nguyệt Diệu biết hoàng thượng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Lam Điệp Nhi, hắn biết hoàng thượng nhất định sẽ có điều kiện, có điều nếu để cho Lam Điệp Nhi thoát khỏi cái chết cái gì hắn cũng đồng ý, nhưng...
Hoàng thượng nhìn ra được, Bạch Nguyệt Diệu là tâm sắt thép vì Lam Điệp Nhi xin tha, được, không phải chỉ là một đứa cháu nội thôi sao, con trai mình cũng không thiếu nữ tử "Hoàng nhi, nếu con có long thai với Hồng Uyển nghi, ta sẽ buông tha Lam Điệp Nhi!"
Bạch Nguyệt Diệu vạn vạn không ngờ, đây chính là điều kiện cứu Lam Điệp Nhi, cưng chiều một nữ tử không khó, nhưng hiện giờ hắn yêu Lam Điệp Nhi, muốn Bạch Nguyệt Diệu cưng chiều Hồng Uyển Nghi chính là khó càng thêm khó rồi, hơn nữa còn muốn có con với Hồng Uyển Nghi?
Ha ha, thật ra thì đừng thấy Bạch Nguyệt Diệu lúc này nói muốn hưu Lam Điệp Nhi, kia không thể nghi ngờ chỉ là nói lẫy, hắn biết giờ phút này mà hưu Lam Điệp Nhi, ngày sau còn có thể lại đưa Lam Điệp Nhi tiến cung, nhưng nếu cùng Hồng Uyển Nghi xảy ra quan hệ, lại còn có con, vậy Lam Điệp Nhi phải làm thế nào?
Bạch Nguyệt Diệu trầm mặc hồi lâu, hồi lâu, hắn yêu Lam Điệp Nhi, trước kia yêu, hiện giờ cũng yêu!!!
Nhưng, coi như Lam Điệp nhi chết rồi, vậy hắn dù có muốn yêu cũng không còn cách yêu.
Cuối cùng Bạch Nguyệt Diệu cũng đáp ứng điều kiện trao đổi của hoàng thượng, trước tiên đưa Lam Điệp Nhi đày đến lãnh cung, chờ Hồng Uyển Nghi mang thai sẽ thả Lam Điệp Nhi ra ngoài!
Lần này, hậu cung của Bạch Nguyệt Diệu có thể tính là gặp đại hỏa, ban ngày đám người coi như là đang xem phần kịch hay.
Mà Hồng Uyển Nghi sau khi nhận được tin tức này không thể nghi ngờ là cảm thấy hưng phấn, vì chính mình lập tức có thể cùng phòng với Bạch Nguyệt Diệu rồi.
Giờ phút này, ở trong phòng, Lam Điệp Nhi còn đang chìm đắm trong nỗi đau mất con, hồn nhiên không biết, cơn đau xót mất con chỉ là cơn ác mộng mới bắt đầu của nàng!!!.
← Ch. 156 | Ch. 158 → |