Đợi gả
← Ch.144 | Ch.146 → |
Bạch Nguyệt Diệu vì được kết hôn cùng Lam Điệp Nhi nên rất vui mừng, nhưng thấy nàng khóc như thế thì lại thương tâm, hắn cho là Lam Điệp Nhi vì không được gả cho Huyễn Ngâm Phong nên mới đau buồn như thế. Nhưng trùng hợp là lần này Lam Điệp Nhi không muốn gả cho Huyễn Ngâm Phong, nàng đã không còn yêu nam tử này nữa rồi, người nàng yêu hiện giờ chính là Bạch Nguyệt Diệu! Có điều Bạch Nguyệt Diệu lại không biết những điều này. Hắn quyết định sau khi kết hôn bất kể thế nào cũng phải khiến Lam Điệp Nhi quên đi Huyễn Ngâm Phong!!!! Tuyệt đối sẽ không đóng giả Huyễn Ngâm Phong xuất hiện trước mặt Lam Điệp Nhi nữa!!!
Còn Bạch Tinh Ngân? Sau khi ra khỏi Ngự Thư Phòng, hốc mắt đầy nước, hắn biết mình không còn chút hi vọng nào nữa.
"Haiz, vốn nên là thê tử của đệ, nhưng lại bị nhị hoàng đệ đoạt đi." Bạch Nhật Uyên nói xong lại thở dài vỗ vỗ bả vai Bạch Tinh Ngân, lúc này hắn vẫn không quên thêm dầu vào lửa, có một chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn là Lam Vân Triệt lại là ca ca của Lam Điệp Nhi, xem ra sau này Bạch Nguyệt Diệu sẽ càng khó đối phó!
Hắn cũng nhìn ra được thù hận trong mắt Bạch Tinh Ngân, rõ ràng là đặt thù hận lên Bạch Nguyệt Diệu, xem ra bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu có thêm Lam Vân Triệt thì bên cạnh hắn sẽ có thêm Bạch Tinh Ngân...
-
Bạch Nguyệt Diệu càng nhìn Lam Điệp Nhi đang ngồi khóc dưới đất lại càng tức giận, hắn không thèm an ủi vội cất bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, vì lúc này chính hắn cũng cần được an ủi, người ta kết hôn, tân nương phải vui mừng mới phải, còn tân nương này của hắn kiệu hoa còn chưa lên đã khóc rồi, làm cho Bạch Nguyệt Diệu ôm một bụng bực tức.
Hắn trực tiếp đi tới tẩm cung của mình, vừa rồi ở bên ngoài ngự thư phòng Lam Vân Triệt đem toàn bộ chuyện tại sao Lam Điệp Nhi bị lộ thân phận nói cho Bạch Nguyệt Diệu biết, Bạch Nguyệt Diệu nghĩ ngay ra nhất định là Nghi phi đã cùng đại ca mình hợp mưu hại Lam Điệp Nhi!
"Thái tử điện hạ?!" Các cung nữ còn chưa nhận được tin tức Bạch Nguyệt Diệu hồi cung nên nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu xuất hiện rất đỗi ngạc nhiên, một cung nữ nhanh chóng đi báo cho Nghi phi. Bạch Nguyệt Diệu ngồi trong đại sảnh cầm lên một ly trà lạnh, uống một ngụm lớn, phải hạ hoả!
"Điện hạ..." Hồng Uyển Nghi nhanh chóng đi vào đại sảnh, giờ phút này có chút bất an, nhưng đã quá giờ ngọ rồi, Lam Điệp Nhi chắc hẳn đã đầu lìa khỏi cổ.
"Nghi phi." Bạch Nguyệt Diệu mỉm cười nhìn về phía Hồng Uyển Nghi, khiến Hồng Uyển Nghi có chút khó hiểu, chẳng lẽ Bạch Nguyệt Diệu vẫn chưa biết chuyện Lam Điệp Nhi? Hồng Uyển Nghi nghĩ tới đây nhất thời vui vẻ.
"Điện hạ, sao người về sớm vậy?" Hồng Uyển Nghi nói xong cũng ngồi xuống bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu mỉm cười một cái: "Ta về là vì muốn cảm ơn Nghi phi".
Hồng Uyển Nghi tò mò nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu: "Vì sao người lại cảm ơn Uyển Nghi?"
"Ha ha, ta muốn cám ơn Uyển Nghi vì đã giúp Điệp nhi khôi phục thân phận nữ tử, nếu không phải nhờ nàng, hoàng thượng đã không để Điệp Nhi làm chính phi của ta rồi!!!" Giọng của Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy châm chọc, hắn cố ý chọc giận Hồng Uyển Nghi, giúp Lam Điệp Nhi hả giận.
Hồng Uyển Nghi nghe xong lời của Bạch Nguyệt Diệu thì vô cùng sững sờ, nàng không hề nghĩ tới việc gian kế lại trở thành tác hợp cho đôi cẩu nam nữ kia. Giờ đây Lam Điệp Nhi có thể quang minh chính đại ở cạnh Bạch Nguyệt Diệu, hơn nữa còn là thân phận chính phi, vậy mình là gì đây? Vậy mình là thân phận gì? Tương lai mình sẽ thế nào đây? Hồng Uyển Nghi nhất thời nổi trận lôi đình: "Ha ha ha ha, điện hạ tình nguyện cưới một nữ tử đã qua tay người khác sao?!"
Bạch Nguyệt Diệu vừa nghe, cả người giật thót, hắn cảm giác lời của Hồng Uyển Nghi ám chỉ kẻ mà Lam Điệp Nhi đã cùng phòng không phải Huyễn Ngâm Phong, mà là người khác, nhìn ánh mắt khinh bỉ của Hồng Uyển Nghi không giống như đang bịa chuyện.
Bạch Nguyệt Diệu là một nam tử cổ đại, có thể nào chấp nhận được nữ tử mình yêu thích cùng với nam tử khác? Hắn túm lấy cổ Hồng Uyển Nghi, trong mắt tràn đầy tức giận: "Ngươi có ý gì?"
"Ý gì ư? Điện hạ không biết sao, năm ngày trước, Lam Điệp Nhi cùng phòng với Tử thừa tướng mới để lộ thân phận con gái đó." Nói xong, Hồng Uyển Nghi lại phá lên cười, là cười nhạo, là cười gian, nàng tuyệt đối sẽ không để Bạch Nguyệt Diệu sống hạnh phúc với Lam Điệp Nhi.
Bạch Nguyệt Diệu nhìn vẻ mặt xấu xa của Hồng Uyển Nghi, lập tức hung hăng cho Hồng Uyển Nghi một bạt tai. Hắn tin rằng nhất định không phải Lam Điệp Nhi chủ động với Tử Thừa tướng, nhất định là bị giăng bẫy. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ngày đó Lam Điệp Nhi bị bẫy như thế nào, hơn nữa hắn khẳng định Lam Điệp Nhi tuyệt đối cũng không biết chuyện này, nếu không Lam Điệp Nhi sẽ không có biểu hiện như bây giờ!
Nhưng nghĩ tới đây, hắn cảm thấy trong lòng không hề thoải mái, giờ phút này hắn hận mình hơn bao giờ hết! Hận mình sao phải xuất chinh, hận mình sao không thể ở bên cạnh để bảo vệ Điệp Nhi. Hơn nữa hắn còn hận, hận Hồng Uyển Nghi, hắn hận không thể giết chết Hồng Uyển Nghi, chỉ có thể kiềm chế, dù sao hắn cũng sắp cưới vợ rồi, nếu gặp phải rắc rối khác, đối với hắn sẽ chỉ là bất lợi.
"Nghe cho kỹ đây, nếu ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài hoặc sau này dám làm tổn thương Điệp nhi, ta nhất định sẽ cho người sống cũng không được, chết cũng không xong!!!" Bạch Nguyệt Diệu cực kì nghiêm túc, hắn phải giữ kín chuyện này, bằng không với tính tình của Lam Điệp Nhi, nếu biết mình bị vũ nhục, chắc chắn sẽ vô cùng đau khổ!
Hồng Uyển Nghi nghe thấy lại giật mình, nàng nghĩ, vì sao Bạch Nguyệt Diệu không hề ngại chuyện Lam Điệp Nhi đã cùng với nam tử khác? Nàng không cam lòng, nàng không cam lòng! Nữ tử bẩn thỉu như thế mà Bạch Nguyệt Diệu vẫn muốn, vì sao không để ý đến mình? Hồng Uyển Nghi âm thầm thề trong lòng, sau này sẽ không để cho hai người họ sung sướng hạnh phúc!
Bạch Nguyệt Diệu đùng đùng nổi giận siết tay thành nắm đấm trở về phòng ngủ của mình, hiện giờ hắn chỉ hận không thể lập tức vọt tới phủ Tử thừa tướng để giáo huấn hắn ta một trận, nhưng nếu chuyện này mà làm lớn ra, mọi người sẽ biết chuyện Lam Điệp Nhi và Tử Thừa tướng, như thế sẽ ảnh hưởng không tốt tới Lam Điệp Nhi.
Bất đắc dĩ giờ phút này, chỉ có thể kiên nhẫn, ngậm bồ hòn làm ngọt để bảo toàn danh tiết cho Điệp Nhi. Đợi đến thời cơ thích hợp, hắn sẽ chém chết toàn bộ đám người kia, để thỏa cơn hận cũng như trả thù cho Điệp Nhi!!!
-
Lam Vân Triệt dìu ta ra khỏi ngự thư phòng, ngồi bên trong xe ngựa ca ca dường như có lời gì muốn nói với ta nhưng lại nuốt trở vào.
"Ca ca, huynh nói đi."
Lam Vân Triệt ngẩn người một chút, sau đó ngồi ở bên cạnh ta, nắm lấy tay ta: "Muội muội, ca ca nhìn ra được, thái tử điện hạ rất yêu yêu muội muội, nhưng ca ca cảm giác muội muội gả cho thái tử lại vô cùng đau khổ, tại sao vậy? Muội muội rất ghét thái tử điện hạ sao?"
Không phải vậy, ta muốn nói với ca ca, ta muốn đem tất cả mọi chuyện nói với ca ca, vì nỗi khổ đó giấu ở trong lòng quá mức đau khổ: "Ca ca, muội mới đầu đúng là không thích thái tử điện hạ, muội vốn đã có ý trung nhân, nhưng sau này ở bên cạnh Thái tử điện hạ lâu ngày, muội phát hiện ra mình yêu thái tử điện hạ, nhưng..."
"Vậy muội nên vui mừng mới đúng chứ, muội sẽ kết hôn với nam tử mình yêu cơ mà."
"Ha ha, đâu có đơn giản vậy? Muội sống ở hiện đại, đối với chuyện kết hôn rất xem trọng, ở hiện đại hành động của muội sẽ bị người phỉ nhổ, hơn nữa thê tử của thái tử điện hạ là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn tồn nhã nhặn, muội không thể trở thành người thứ ba xen vào giữa họ được." Nói xong nước mắt ta lại tuôn rơi, sau đó dựa vào trong ngực Lam Vân Triệt ca ca mà khóc.
"Muội muội ngốc, muội nên nhớ một điều, muội hiện giờ đang sống ở cổ đại, chuyện nam tử tam thê tứ thiếp rất bình thường, cho nên đừng bị tư tưởng của người hiện đại gò bó, như vậy cuộc sống của muội sẽ rất mệt mỏi, mỗi nơi có một phong tục, muội đã cùng thái tử điện hạ ưng thuận hôn sự này, sau này hãy vui vẻ sống cùng điện hạ, muội vui vẻ có lẽ chỉ có một người đau khổ nhưng nếu muội không vui vẻ, sẽ có đến ba người đau khổ."
Nếu là trước kia có lẽ ta sẽ không cách nào tiếp nhận được, nhưng ta quả thực đã bị tư tưởng hiện đại làm ảnh hưởng, ta từng mắng lề thói của người cổ đại ngoan cố cổ hủ, nghĩ lại chẳng phải ta cũng đang một mực giữ lấy cách sống của người hiện đại sao? Câu nói sau cùng của ca ca rất đúng, nếu ta không vui, cả ngày sầu bi, ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu còn có Hồng Uyển Nghi cũng sẽ không vui, nếu ta chịu khó một chút, ta và Bạch Nguyệt Diệu có lẽ sẽ thoải mái, nhưng Hồng Uyển Nghi vẫn sẽ buồn khổ, có điều Hồng Uyển Nghi là người hào phóng, ta tin rằng mình nhất định sẽ có thể làm bạn với nàng ấy. Nhưng nếu ta gả cho Bạch Nguyệt Diệu, sẽ không thể chia sẻ Bạch Nguyệt Diệu cùng nàng ấy, ta rất áy náy với Hồng Uyển Nghi, chỉ có thể dùng hành động của ta để đền bù thôi.
Ta còn một chuyện vẫn giữ trong lòng, có nên nói với ca ca không? Chuyện này ta nói xong, ca ca chắc chắn sẽ mắng ta.
"Ca ca..."
"Chuyện gì muội muội?"
Ta tránh khỏi lồng ngực Lam Vân Triệt ca ca, sau đó nhìn chăm chú vào huynh ấy nói: "Ca ca, trinh tiết của muội không phải là cho thái tử điện hạ, mà là cho người muội đã từng yêu." Nghe vậy ánh mắt ca ca có chút bất đắc dĩ, người hiện đại có lẽ rất cởi mở, nhưng biết nữ tử mình yêu đã từng với người khác, dù là người cổ đại hay hiện đại cũng sẽ bận tâm.
"Muội...... !" Lam Vân Triệt tràn đầy bất đắc dĩ, ngay cả ca ca của ta mà cũng vậy, xem ra Bạch Nguyệt Diệu sẽ khó mà tiếp nhận nổi, giữa ta và Bạch Nguyệt Diệu luôn có vô vàn vấn đề ngăn cách. Tại sao ông trời muốn hành hạ chúng ta như vậy? "Ca ca hỏi muội, thái tử điện hạ có biết chuyện muội không còn trong trắng không?"
"Biết!"
Ta nói xong thì vẻ mặt lo lắng của ca ca lập tức nhẹ nhõm hẳn, huynh ấy ôm chặt lấy ta: "Muội muội, muội đã được gả cho một người đàn ông tốt." Nghe ý vị sâu xa trong lòng ca ca, lòng ta dâng lên một loại áy náy vô cùng tận.
Ta hiểu lời nói của huynh ấy, ta không ngốc, huynh ấy muốn nói rằng Bạch Nguyện Diệu vẫn đón nhận ta, huynh ấy đang nói rằng Bạch Nguyệt Diệu thật sự rất yêu thích ta, trước mặt hoàng thượng Bạch Nguyệt Diệu nhận lãnh chuyện ta thất trinh, gánh vác tất cả mọi chuyện trên người của mình.
Xem ra để đền đáp cho Bạch Nguyệt Diệu, ta chỉ còn cách sau này sống thật tốt với hắn, không nghĩ đến Huyễn Ngâm Phong nữa, chỉ toàn tâm với Bạch Nguyệt Diệu mà thôi.
Ngày hôn lễ đã định rồi, năm ngày sau ta và Liễu Nhi ở trong Lam phủ chờ Bạch Nguyệt Diệu đến đón.
Trước lễ cười truyền đến một tin tốt, đó chính là thành trì cuối cùng của Lôi Nguyệt quốc đã bị Hắc Mạc Dực đánh hạ. Đây là một tin cực tốt, chinh chiến lâu như vậy cuối cùng cũng kết thúc, Lôi nguyệt quốc giờ có thể coi là đất của Bạch Nguyệt Diệu, do hắn và Hắc Mạc Dực dành được.
Khi không có ta ở bên, không biết đã có bao nhiêu chuyện hay xảy ra. Ha ha, Bạch Nguyệt Diệu, xem ra thiên hạ chỉ còn cách ngươi không xa...
← Ch. 144 | Ch. 146 → |