Tập võ
← Ch.059 | Ch.061 → |
Vì sao Huyễn Ngâm Phong có thể chu đáo như thế? Ta không có công việc hắn giúp ta tìm công việc, ta không những có thể kiếm được sinh hoạt phí, có nơi ăn ở, còn rèn luyện thể lực, tất cả việc này đều là Huyễn Ngâm Phong tỉ mỉ an bài, nhìn hắn cao ngạo lạnh như băng, nhưng trong lòng là dạng gì đây.
"Khụ khụ..." tiếng ho khan của Huyễn Ngâm Phong cắt đứt suy nghĩ của ta, ta chăm chú nhìn về phía Huyễn Ngâm Phong: "Bây giờ ngươi có thể đánh khóc một đứa trẻ rồi đó". Giọng Huyễn Ngâm Phong rất nhẹ nhàng hơn nữa trong mắt vẫn như cũ tràn đầy nụ cười, cả người ta cơ hồ nhìn đến ngây người, vì lần này hắn cười, so với lúc nãy còn cười lớn hơn, ngay cả khóe miệng của hắn cũng khẽ dương lên.
Nhưng chẳng qua là chỉ mấy giây thôi, hắn dường như nhìn ra ta ngạc nhiên, sau đó lập tức thu hồi nụ cười của hắn, đổi lại là lạnh như băng.
"Đến đây đi, ta múa một bộ kiếm pháp đơn giản, ngươi nhìn cho kĩ."
"Ừ!"
Ta gật một cái, sau đó lui về phía sau mấy bước. Lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn chăm chú vào mỗi động tác của Huyễn Ngâm Phong. Hắn nhanh chóng rút kiếm từ vỏ ra, sau đó uyển chuyển múa kiếm, mỗi động tác của hắn, ta đều nhìn, sau đó truyền vào trong đầu, nhớ thật kĩ.
Tiếng nước chảy róc rách bên dòng suối nhỏ, chung quanh là dãy núi vây lượn, sân cỏ cũng xanh biếc dằng dặc, đang nhìn Huyễn Ngâm Phong múa kiếm, giống như đang thưởng thức vũ điệu, hắn xinh đẹp thướt tha thân hình theo kiếm ở nơi phong cảnh tuyệt mĩ này nhẹ nhàng nhảy múa. Cảnh này khiến ta không khỏi nhớ tới lời của Tô Thức 'Thủy điều ca đầu' trung 'Khởi múa thanh ảnh', nhảy múa, vốn là một hoạt động hoan khoái vui vẻ, đa số mọi người đều vui vẻ lúc say mê nhảy múa, mà Thanh Ảnh còn là một loại thê lương đắc ý, một loại lạnh lùng trong trẻo tịch mịch, hai người thông qua một chữ "Lấy", tạo thành đối lập rõ ràng.
Mà Huyễn Ngâm Phong có là uyển chuyển, hắn múa kiếm lại là nhảy múa, trung gian một chữ lấy, cũng là so sánh rõ ràng...
Huyễn Ngâm Phong xinh đẹp ngừng động tác lại, hắn nhìn về phía ta, cái này khiến ta khẩn trương lên, mặc dù quả thật ta có cố gắng ghi nhớ mỗi động tác của hắn, nhưng ta không thể bảo đảm, có thể mỗi động tác đều uy lực mà thư thái ra ngoài như vậy không, hơn nữa động tác khẳng định không xinh đẹp bằng Huyễn Ngâm Phong rồi.
"Đến đây đi." Huyễn Ngâm Phong vừa nói vừa đem kiếm đưa cho ta.
Ta nhận lấy kiếm mới phát giác, kiếm này sức nặng ước chừng 3 cân, nếu muốn đường kiếm uy lực hẳn nhiên nhất định sức lực của bản thân so với kiếm phải nặng gắp ba, cũng vì vậy Trương thúc mới bảo ta chuyên chở mười cân gạo, Huyễn Ngâm Phong nghĩ chu đáo quá.
Nhìn kỹ một chút kiếm của Huyễn Ngâm Phong, chuôi kiếm màu đen có khắc hoa văn tinh tế, mà trên chuôi kiếm có gắn nửa khối ngọc bội, hình dáng ngọc bội kia như là một nửa... Ha ha, xem dáng vẻ ngọc bội phải còn nửa miếng khác, người yêu hắn ư? Bỏ đi, đừng suy nghĩ nhiều, những thứ này cũng không quan hệ với ta, dù sao Huyễn Ngâm Phong chẳng qua là người xa lạ dạy ta võ công mà thôi, vì cho tới bây giờ hắn cũng không hỏi qua tên của ta...
Tâm... Thật là đau...
"Bắt đầu đi."
Huyễn Ngâm Phong nói xong, ta miễn cưỡng cười với hắn, lại y theo động tác của Huyễn Ngâm Phong vừa làm xong vung kiếm lên, nhưng tốc độ đơn giản là so với Huyễn Ngâm Phong mới vừa rồi chậm hơn 3 lần.
"Không đúng!" Huyễn Ngâm Phong quát lớn làm ta giật cả mình, ta ngừng tay, nhìn về phía hắn.
"Huyễn đại hiệp xin lỗi..." Ta áy náy nói với Huyễn Ngâm Phong.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |