Ở lại cổ đại
← Ch.004 | Ch.006 → |
Ta thấy hắn rất hứng thú với chuyện của ta, hắn rất tin lời ta nói, không hề nghi ngờ, hơn nữa những lời ta nói đều là lời nói thật, vì vậy hắn đem tình hình quốc gia nói cho ta biết. Mặt khác, bọn họ cho ta là nam vì ở quốc gia của bọn họ nữ tử đều mặc váy, mặc dù tóc ta dài, nhưng ta không có vấn tóc, hơn nữa ta lại mặc quần dài, rất dài. Tuy vậy, ta cũng không nói với hắn thật ra ta là nữ tử, ít nhất ta lấy thân phận nam tử ở bên cạnh hắn còn có chút an toàn, nhìn hắn ta ôn nhu như vậy, nhưng ai biết hắn có phải người tốt hay không. Vì người ta thường nói chó cắn người không sủa trước! Phản đối, hình dung hắn như vậy, ta thật không dám nghĩ thêm...
"Xin hỏi huynh đài bao nhiêu tuổi?"
"Ta mười chín tuổi! Đúng rồi, ngươi tên là gì? Ngươi bao nhiêu tuổi?" Ta tò mò hỏi nam tử ôn nhu trước mặt.
"Ừm..." Hắn hơi trầm tư nói: "Ta hiện hai mươi, đệ gọi ta Tam công tử đi, đệ đã nhỏ hơn ta, vậy ta gọi đệ là Lam đệ nhé!" Mới lớn hơn ta có một tuổi! Mà cái tên còn rất thần bí, Tam công tử? Tam công tử? Không sao, ta sau này đều phải tạm thời ăn của hắn, uống của hắn, muốn gọi Tam công tử thì Tam công tử, hơn nữa nhìn dạng vẻ người này nuôi ta hẳn không khó, nhưng mà dựa vào người khác nuôimình trong lòng thật là khó chịu! Bây giờ không được nhưng ngày sau nhất định phải bảo hắn giới thiệu việc cho ta.
Hai chúng ta nói chuyện xong, Tam công tử bảo ta ở trong phòng chờ hắn một lúc, sau đó hắn đem đến một bộ nam trang của quốc gia họ giao cho ta.
"Thay đi." Tam công tử cầm quần áo đưa cho ta, ta nhận lấy quần áo ngây ngốc nhìn hắn, hắn dường như không có ý đi thì phải? "Lam đệ thay đi!" Hắn lại lặp một lần.
"Tam công tử, chẳng lẽ huynh muốn xem ta thay quần áo?" Hắn cho là ta và hắn cùng là nam, nhưng sự thật là không phải, mẹ ơi, ta là nữ mà, làm sao có thể thay quần áo trước mặt hắn?
"A, ta hiểu." Xem vẻ của hắn là đã hiểu ý của ta, hắn nói xong cũng ra khỏi cửa phòng.
Sau đó ta đem quần áo Tam công tử đưa cho mặc lên, dù không phải là rất vừa người, nhưng cơ bản cũng có thể mặc được. Ta đi tới trước gương đồng. Oa! Ta rất đẹp trai! quần áo kia thật là đẹp, trường bào màu xanh nhàn nhạt, ta bắt chước nam tử trên đường, chải tóc rồi búi lên thành búi, sau đó xoay người. Uh, ta có thể xác định, ta cũng là Phan An trên đời!
Ta mở cửa phòng ra, lúc Tam công tử thấy ta bước ta ngoài, rõ ràng tròng mắt của hắn tỏa sáng, hừ! Là vì ta đẹp trai quá ư?
"Lam đệ, chúng ta đi thôi!"
"Ủa? Đây không phải là nhà huynh sao?" Ta tò mò nhìn Tam công tử.
"Ha ha, đây là nhà trọ."...
Nhà trọ? Khi nãy đầu óc ta hơi hỗn loạn, ngay cả việc đang ở đâu cũng quên hỏi hắn, mà khoan đã... Nhà trọ? Ở thời đại ta chính là quán rượu, ai nha, lá gan của ta thật không nhỏ lại dám 'mướn phòng' cùng nam tử xa lạ...
Hai chúng ta đi ra khỏi nhà trọ, bước chậm ở trên đường phố, trong lòng ta có một cảm giác tĩnh mịch khó chịu. Đường đi lạ lẫm, người xa lạ, tập quán sinh hoạt xa lạ tất cả đối với ta đều thật xa lạ, ta chỉ cầu nguyện có thể trở về thời đại của ta thôi, nhưng mà, ta biến mất, trừ ba mẹ đâu còn ai nhớ ta? Bạn ta có rất nhiều, nhưng rất đáng tiếc, không có một người nào thật lòng với ta, ngoài mặt rất tốt với ta, nhưng ở sau lưng ta họ luôn nói xấu ta, ta biết vì vẻ ngoài của ta khiến người ganh tỵ, ta đã từng chính tai nghe bạn tốt của ta mắng sau lưng ta, nhưng ta cũng không vạch trần cậu ấy, vì ta muốn có bạn...
Ngay cả hiện giờ, ta cũng muốn trở lại bên cạnh những người bạn lừa dối kia, bất kể họ nói xấu ta như thế nào, họ cũng là người thật, mà bây giờ ta ở đô thị này chẳng qua là hư ảo thôi...
Nhìn đường phố trước mắt, ta... Có chút kỳ quái...
"Tam công tử!"
"Lam đệ có chuyện gì?"
"Tại sao trên đường phố không có nữ tử?" Ta thấy chỗ này có chút kỳ quái, cả lối đi bộ không có một nữ tử, chuyện gì xảy ra? Rõ ràng trước đó Nhị hoàng tử còn trái ôm phải ấp bốn, năm nữ tử, nhớ tới những thứ này, ta không khỏi bội phục Nhị hoàng tử đó rồi, trước ta cho là hắn đóng phim thôi, không ngờ là thật. ai, hắn thật phong lưu. Thiệt là, ta mà tìm được phu quân như vậy phỏng chừng ta sẽ khóc tới chết, không biết mấy nữ tử kia nghĩ thế nào, hầu hạ một người đàn ông mà vui vẻ như vậy?
"Lam đệ có thể không biết, ở Vân Long quốc cấm nữ tử ra khỏi nhà, nếu nữ tử ra ngoài nhất định phải ngồi trong kiệu."... Phong kiến, thật sự phong kiến, ở đại học ta học không ít bài nam tôn nữ ti trong lịch sử, ta không hiểu, chuyện mà nam tử có thể làm tại sao nữ tử lại không thể? Võ Tắc Thiên khẳng định cũng biết? Mặc dù cũng có rất nhiều người không công nhận bà, nhưng bà chính là thần tượng của ta. Nói thật, khi còn bé ta còn ảo tưởng làm hoàng đế, ta khát vọng mọi người thần phục dưới chân ta. Nhưng, sau này giấc mộng của ta thay đổi, giấc mộng kia chính là...
← Ch. 004 | Ch. 006 → |