Đột nhiên nguy kịch
← Ch.36 | Ch.38 → |
Mạc Phong Thần thản nhiên chấm bút mực, bắt đầu phê duyệt tấu chương coi như không thấy người bên cạnh đang ngơ ngẩn vì điều gì đó mà hắn đã hôn nhẹ vào môi nàng hai lượt mà vẫn không tỉnh
Sự thật, Bách Lệ Băng đang ngồi một bên mài mực, đang nghĩ gì mà ngẩn cả người. Trông bộ dạng lúc này của nàng thực sự rất ngốc nghếch.
-" Băng nhi, nàng đang nghĩ gì vậy, nói cho trẫm biết được không?"- Mạc Phong Thần phê duyệt được một lúc thấy nàng vẫn duy trì bộ dạng đó thì buông bút duỗi tay ôm nàng vào lòng rồi dựa vào ghế
-" Phong Thần, ta đang nghĩ nên làm thế nào xử lý hậu cung rắc rối kia của chàng "- Chướng ngại vật lớn nhất trong cung đã không còn, chỉ còn chướng ngại vật lớn không kém kia.
Nàng thực sự không biết làm thế nào bây giờ. Chẳng lẽ nàng lại cho bí mật xử lý tất cả, như vậy về sau nàng có phải sẽ được lưu vào danh sách những nữ nhân độc ác nhất trong hậu cung không, giống như Võ Tắc Thiên chẳng hạn
-" Sao, bây giờ nàng muốn độc chiếm hậu cung rồi à, trước không phải nàng rất thích tuyển mấy mỹ nhân?"- Mạc Phong Thần không quên bỏ lỡ cơ hội trêu nàng, lần tuyển tú nữ nàng có vẻ rất thích thú mà
-" Nếu ta định thủ tiêu hàng loạt, chàng không nỡ sao?"- Bách Lệ Băng nghe vậy liền nổi đóa, đang định giận dỗi thì hắn đã kịp thời che miệng
-" Đúng, trẫm không nỡ, không nỡ để nàng mệt mỏi suy nghĩ, lại mang danh tiếng không tốt. Về việc đó cứ ban phát cho các quan đại thần coi như thưởng các ông ta không phải sao?"- Mạc Phong Thần là vị vua rất nhanh trí, nghĩ liền xong ngay.
-" Oa, thế cũng được sao?"- Cái này nàng không biết nha! Phi tần trong cung cũng có thể đem tặng được sao, cứ như một món hàng không bằng.
-" Vậy chàng cũng đưa cả ta đi luôn sao?"- Bách Lệ Băng như vớ được cái chọc hắn
-" Nàng nói xem "- Mạc Phong Thần nhếch miệng cười khiến cho nàng ngẩn ngơ một hồi
Ôn nhu của hắn còn lan rộng mọi nơi, không khỏi khiến cho ám vệ sởn gai ốc
Y như lời hắn nói, cuộc thiết triều hôm qua Mạc Phong Thần ra thánh chỉ sẽ ban cho các đại thần mấy đóa hoa đẹp nữa để về làm phong phú tẩm viện của mình.
Lúc đầu thì các đại thần ra sức phản đối kịch liệt, tranh luận gay gắt trên triều cuối cùng thì vẫn bại trước hoàng thượng anh minh.
Đúng là cái cớ, mấy đại thần này chẳng qua nói mồm, lòng vui sướng chết đi được còn nói. Cả thiên hạ này, e rằng tin tức hoàng thượng độc sủng hoàng hậu đã biết từ đời nào rồi. Các phi tần trong hậu cung, nghe đồn toàn là những cực phẩm, mỹ nhân nào cũng đẹp sắc nước hương trời, đã thế còn nàng Bách Hợp đẹp như tiên kia nữa, không biết vị quan đại thần nào diễm phúc được hưởng.
Vậy là ngày hôm sau, Bách Lệ Băng vô cùng thích thú thấy cảnh các phi tần trong cung tấp nập sai cung nữ gói gém hành lý để về tẩm viện của quan viên. Nàng trông thấy, người thì vui như trẩy hội, giấu giếm nói thà vào làm thiếp trong quan phủ còn hơn chết già trong cung, theo nàng ý kiến đó đúng. Nhưng có người thì gào khóc thảm thiết, nháo nhào muốn gặp hoàng thượng mà không biết vị hoàng thượng anh mình nào đó vẫn đang dửng dưng nằm ngủ tĩnh giấc sau khi ăn no nàng.
Riêng có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Thần phi Bách Hợp, nàng ta vô cùng bình tĩnh như không có chuyện gì, khóc náo cũng không mà cười vui mừng cũng không cứ lẳng lặng bước đi.
Theo quan sát tường tận của nàng thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện không ổn.
Qủa nhiên, mới được một hồi đã có người đến báo Thần phi ngất xỉu. Bách Lệ Băng thân là hoàng hậu, nữ nhân sắp tới độc sủng trong hậu cung cũng phải đến xem. May là nàng vẫn còn chút thương tình nhan sắc đẹp đẽ của nàng ta nên cho vời Thái y đến xem bệnh
Quan thái y lập tức được triệu đến, sau một hồi bắt mạnh ngẫm nghĩ, ông ra kết quả là Thần phi trong người đã hoài thai, Bách Lệ Băng sững người, sai mọi người lui hết xuống, dặn dò thái y cẩn thận không được để tin tức này lọt đến tai bất cứ một ai. Quan thái y làm trong cung đã lâu lập tức hiểu tình hình, nhận một số ngân lượng nàng đưa rồi lặng lẽ đi ra ngoài, ai hỏi thì nói là Thần phi có chút suy nhược
Lúc này thì Bách Lệ Băng lâm trong tình thế khó xử.
Nếu nói đây là cốt nhục của hoàng thượng thì chắc chắn một điều là không bao giờ, tuyệt đối không. Mạc Phong Thần trước đến giờ còn chưa chạm đến nổi một sợi tóc của nàng ta nói gì..
Vậy thì cái thai này là của ai?
Thần phi sau một hồi miên man thì tỉnh giấc thấy bên cạnh mình là hoàng hậu thì mặt có chút hoàng sợ muốn vén chăn hành lễ thì bị nàng ngăn lại.
Thần phi thấy hoàng hậu nhìn mình với ánh mắt dò xét trong lòng có chút hoảng loạn, chẳng lẽ đã bị lộ rồi sao
-" Thần phi có điều gì muốn nói với bản cung?"- Bách Lệ Băng nhàn nhạt mở miệng, nếu không nói vừa ý nàng e rằng mạng nàng ta hôm nay khó giữ. Dám sau lưng làm chuyện xằng bậy với người khác, chuyện này là chuyện mà nàng trước giờ ghét nhất.
-" Hoàng hậu, xin tha nô tì một mạng, một mạng thôi, nô tì chết cũng được nhưng đứa bé thì không thể "- Thời gian vừa qua Thần phi vô cùng an phận không tìm đến nàng quấy rối, không ngờ bây giờ lại trở nên như vậy còn xưng nô tì với nàng
Lần đầu tiên nàng thấy có chút thương xót đối với những nữ nhân trong cung
-" Ngươi có biết hoàng thượng ban ngươi cho quan đại thần "- Bách Lệ Băng lạnh nhạt nói
-" Nô tỳ biết, nô tỳ định bỏ trốn "- Thần phi thành thật trả lời
-" Ngươi cho rằng binh lính thị vệ trong cung là bù nhìn sao?"- Bách Lệ Băng lập tức phản bác ý kiến ngu ngốc đó, ừ thì nếu trốn có khi cũng trốn được đấy, trước kia nàng cũng trốn được mà. Nhưng bây giờ quan trọng là moi tin tức từ Thần phi
Sau một hồi lâu la lề mề nói, cuối cùng cũng rút ra được cốt lõi truyện này. Đó là như thế này, trước khi đến Mạc quốc, Bách Hợp có yêu một người nhưng do là lễ vật cống nộp nên phải chịu số phận. Nghe lời nhắc nhở trước khi đến, nàng ta luôn giả bộ yểu điệu lấy lòng hoàng thượng nhưng thực ra nàng ta luôn nhớ đến người mình yêu kia. Không ngờ một ngày lại gặp lại, người nàng ta yêu qua bao nhiêu khổ ải lại làm thị vệ trong cung. Ai người yêu nối lại, mới thành ra có cái thai trong bụng này.
Bách Lệ Băng dù là thế, thấy cũng thương hại liền bí mật gọi tên thị vệ kia đến đưa cho lệnh bài bảo hai người hãy cao chạy xa bay đừng có đến kinh thành nữa. Sau đó nàng còn rất nhân nghĩa cho người đưa hai người an toàn đến tận cổng thành
Nàng cũng phải thương thay ột mối tình đẹp, nên cũng giúp cho hai người.
Sau khi về cung nàng phải công nhận nàng hành động nhân nghĩa thật đó, ý nghĩ làm nữ hiệp hành tẩu giang hồ một lần nữa nổi lên.
Bách Lệ Băng nháo nhào đi tìm hắn để nói chuyện, lâu rồi nàng chưa xuất cung, thực muốn ra ngoài chơi một lát.
Hôm nay trong cung thật vắng lặng, các tẩm cung người đã đi hết, các phi tần giờ này có lẽ đang được hưởng sự sủng ái của các quan viên ở tẩm phủ. Còn nàng bây giờ độc chiếm hậu cung.
Tung tăng trên đường, Bách Lệ Băng vô cùng phấn khởi đi đến chỗ hắn đang bận phê duyệt tấu chương. Đang định đi vào thì đột nhiên bị ám vệ cản trở không cho vào
-" Hoàng hậu, hoàng thượng có lệnh, bất cứ ai cũng không được vào trong, kể cả người "- Năm ám vệ mặt mày nghiêm túc nói
Bách Lệ Băng chưa bao giờ bị cản trở như vậy lập tức nổi nóng
-" Ngươi lăn ra một bên cho bản cung " - Nàng bực mình nói to, tất cả vẫn nguyên tư thế không nhúc nhích làm nàng càng tức giận hơn lập tức ra tay động thủ
Nàng không ngờ lần này bọn họ còn cả gan dám chống lại nàng, từng chiêu ra tay đều vô cùng chuẩn xác, nàng biết lực đạo không lớn chỉ tổn thương ngoài da nàng, còn nàng ra tay từng chiêu vô cùng nặng có thể gây trọng thương
Vậy mà lần này, cả năm người đều tránh được nàng đã thế nàng còn lãnh trọn một chưởng vào cánh tay, tuy rằng nhẹ nhưng có lẽ được sống sung sướng quá lâu nên lần này nàng cảm thấy đau. Cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, nàng chống kiếm xuống đất, ngay trước ngự thư phòng nói
-" Mạc Phong Thần chàng mau lăn ra đây cho ta, bằng không ta sẽ bỏ đi đó "- Đáp lại nàng vẫn làm một mảng yên tĩnh
-" Mạc Phong Thần chàng không ra, ta sẽ ở đây đến khi nào chàng chịu cho ta vào mới thôi, trời bây đang có gió lớn lắm đó, chàng không ra ta sẽ cảm lạnh đến chết "- Bách Lệ Băng thấy vẫn không có tác dụng đành xử dụng khổ nhục kế không tin chàng sẽ không ra
Nhưng lần này không ngờ, vẫn không có chút động tĩnh
Bách Lệ Băng tức giận ngút trời, rút ra năm ngân châm bất ngờ phi về phái ám vệ, ám vệ cơ hồ đang suy nghĩ làm thế nào khuyên nhủ hoàng hậu không ngờ nàng ra tay liền nhanh chóng gục.
Không hiểu sao nàng lại có linh cảm chẳng lành
Bách Lệ Băng phi như bay, thẳng chân đạp mạnh cửa ngự thư phòng, đập vào mắt nàng là hình ảnh đáng sợ mà suốt đời này nàng không quên được
Mạc Phong Thần nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt đang thổ những búng máu lớn như quả trứng gà, thấm đẫm mặt đất. Vừa nhìn thấy nàng bước vào, khuôn mặt tái nhợt lại càng tái khiến nàng trong phút chốc hóa đá tại chỗ.
-" Phong.. Thần.."- Nước mắt nàng không tự chủ mà rơi, như con thiêu thân lao về phía hắn
Làm thế nào mà chàng lại thành ra như vậy, mới vừa rồi chàng còn khỏe mạnh lắm mà, còn.... làm sao bây giờ lại...
Người nàng run từng hồi, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, mắt ướt nhèm không muốn tin, môi khô khốc run nhẹ.
Đây chắc chắn không phải chàng, không phải Phong Thần mà.
Mạc Phong Thần thấy mặt nàng, gượng sức cầm lấy bàn tay kia, mở giọng yêu ớt
-" Băng.... nhi.. ngoan.. đừng... khóc... ta... không... s. a.. o "- Nàng quả nhiên vẫn bướng bỉnh, hắn sai người sanh giữ cẩn thận như thế mà vẫn không ngăn được nàng.
Hắn không muốn Băng nhi đầy sức sống của hắn lại lo lắng cho hắn đến phát sợ như vậy?
Bách Lệ Băng thực sự sợ, lần đầu tiên nàng sợ như vậy, nước mặt thi nhau chảy ra nhiều đến nỗi như chưa bao giờ khóc
-" Phong Thần, chàng làm sao vậy?"- Nàng quỳ gục bên hắn, chàng như vậy rồi còn nói mình không sao, nàng lại càng khóc giữ hơn, rồi hít một hơi
Mình cần gì phải khóc, chắc chàng đang chơi đùa nàng mà thôi! Nàng đã tự nhủ như vậy.
Ánh mắt đột nhiên chuyển đổi lập tức cầm tay hắn bắt mạnh, Mạc Phong Thần tái mặt muốn giật tay ra nhưng sức chẳng đủ, gương mặt tái nhợt nhìn nàng lo lắng
Vừa mới đưa tay chạm vào mạnh chàng, nàng cơ hồ không muốn tin, mắt mờ đi vì nước mắt
Không phải chứ, tại sao lại như vậy, chắc chắn không phải
Phong Thần...
Phong Thần của nàng...
← Ch. 36 | Ch. 38 → |